Tơ Vương Như Nước

Chương 2




3.

Bảy năm chưa từng liên hệ, hẳn là ở nước ngoài Tống Tự An có thể hô mưa gọi gió nhỉ.

Tôi không nhịn được mà lên baidu tìm tên của anh.

Không tìm thì không biết chứ tìm thấy rồi là phải kinh ngạc.

Trên baidu không chỉ có giới thiệu vắn tắt về anh bằng tiếng Trung mà còn có cả tiếng Anh, hiện tại Tống Tự An trở thành một luật sư nổi tiếng trong và ngoài nước.

Có thể nói, chi phí cho một vụ án nhỏ của Tống Tự An đủ để tôi nhịn ăn nhịn uống trong suốt 40 năm.

Người so với người, đúng là khiến tôi tức chết.

Mẹ tôi chuyện nhập học của Mộc Mộc ở trường xong chưa, tôi lắc đầu.

Trường học này thật phiền phức, còn muốn thông tin của cả bố lẫn mẹ.

Nhưng mấu chốt là Tống Tự An cũng không biết bản thân còn có một đứa con trai lớn như vậy.

Bỗng nhiên đến tìm anh, nói đây là con trai anh nên anh phải hỗ trợ tôi làm thủ tục nhập học, đừng nói Tống Tự An, đến ngay cả tôi cũng không đồng ý được.

“Mẹ nói này, con kiếm bố cho nó đi.”

Tôi xua tay: “Thời buổi này, làm gì có ai muốn làm bố kiểu này chứ!”

Mẹ tôi thở dài: “Bao nhiêu năm rồi không có tin tức gì của tiểu Tống à?”

Không nhắc đến anh ấy thì thôi, nhắc đến là bực mình.

Trước kia anh ấy coi thường tôi vậy, nay đã là một luật sư nổi danh lừng lẫy chắc chắn mắt cao hơn đầu, làm gì còn nhớ được tôi là ai?

Dù có nhớ, lỡ như anh ấy cướp con trai của tôi thì phải làm sao?

Nghĩ tới nghĩ lui, tôi chỉ có thể tìm hoàng ngưu. (Hoàng ngưu hay còn gọi bò vàng dùng để chỉ những đối tượng chuyên phe vé ở Trung Quốc.)

Nhưng đã đưa bốn năm vạn tệ tiền phí rồi mà ngay cả danh sách nhập học vẫn chưa nhận được.

Chính câu hỏi của bạn thân đã đánh thức tôi: “Mày không bị lừa đấy chứ?”



Đúng như dự liệu, tôi gọi lại cho họ và tất nhiên người đó đã block tôi rồi.

Tôi tức phát khóc.

Tốt xấu gì cũng là tiền mà tôi cực khổ tích góp mãi mới được, nói mất là mất ngay.

Cho dù ném đá xuống sông cũng có thể nhìn thấy bọt nước. (Nguyên văn 就算是打水漂, 也能见个水花 câu này ví von việc bị mất tiền oan)

“Đừng khóc, hay là chúng ta tìm công ty luật can thiệp xem lấy lại được không?”

Tôi gật đầu liên tục, ôm tay bạn thân không ngừng như cha mẹ sống lại vậy.

4.

Trước khi ra khỏi nhà tôi còn cố ý trang điểm cho bản thân một phen, nhưng cũng không che nổi hai mắt đang sưng đỏ.

Tôi ngồi trong quán cà phê đã hẹn trước, trong lòng không chắc chắn.

Tiền bị mất không nói đã thế danh sách nhập học của Mộc Mộc còn chưa đâu vào đâu.

Đúng là trộm gà không thành còn mất nắm gạo.

Bạn thân nói năm phút nữa sẽ có người tới, tôi lập tức ngồi thẳng lưng sẵn sàng tiếp nhận quân địch.

Tôi chợt ngẩng đầu, nhìn thấy một người.

Người đàn ông xuất hiện trong giấc mơ của tôi không biết bao nhiêu lần thế mà lại đẩy cửa bước vào.

Cặp mắt đào hoa đen nhánh, thâm trầm đang gắt gao nhìn chằm chằm vào tôi.

Tống Tự An?

Không phải tôi đang nằm mơ chứ?

Tự nhéo vào tay mình một cái thật mạnh, ặc, đau quá.

Tôi lập tức cúi đầu, hận không thể tìm một kẽ nứt để chui vào.

Không nhìn thấy tôi, không nhìn thấy tôi.

Quán cà phê nhiều người như vậy, sao anh có thể liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy tôi?



Bao nhiêu năm rồi chúng tôi chưa gặp?

Hơn nữa kể cả có nhìn thấy cũng không chắc sẽ nhận ra tôi.

Lúc tôi đang ôm tâm lý may mắn thì một giọng nói vang lên trên đỉnh đầu:

“Cô có phải là cô Thẩm Vân Sơ đúng không?

Vãi!

Giả vờ giả vịt!

Nhiều năm như vậy, giọng nói của anh chẳng thay đổi gì.

Tôi ngước mắt nhìn thẳng vào đôi mắt đen kịt của anh: “À, chào, chào anh!”

Tôi đứng dậy đưa tay phải ra theo bản năng.

Bàn tay Tống Tự An sạch sẽ ấm áp.

Với lại…lực tay cực kỳ lớn.

Tôi rút mấy lần không được, nghiến răng cười nhạt: “Đường đường là một luật sư nổi tiếng, anh Tống sẽ không đến mức trước mặt bàn dân thiên hạ chiếm tiện nghi của người khác đấy chứ?”

“Tôi còn tưởng rằng cô Thẩm là người hay quên, không nhớ rõ tôi.”

Da đầu tôi tê dại: “Luật sư mà Tiêu Tiêu nói chắc không phải anh ha?”

Tống Tự An buông tay tôi ra, bình tĩnh ngồi xuống.

“Có vấn đề gì không?”

Vl! Có cảm giác như bị bạn thân bán đứng.

Tôi kể đầu đuôi câu chuyện cho anh nghe, lịch sử trò chuyện, lịch sử chuyển khoản đều lưu giữ.

Nhưng mà nhìn anh càng ngày càng nhíu mày, lòng tôi lộp bộp một tiếng.

Hình như tình hình không ổn.