Tô Vũ Xuyên Qua Ký

Chương 35




Bước chân vào bên trong, nhóm người Hoa Vũ đã chờ sẵn, vừa nhìn thấy nàng, Hoa vũ đã vui vẻ lên tiếng lôi kéo

-“ai ôi, Vũ nhi đã đến thì vào ăn cùng mọi người, đến, ngồi bên cạnh ta.”

Tiếng nói của Hoa Vũ trong trẻo như tiếng chuông, lại như ngọc vỡ, lưu ly va chạm, nghe không nhận ra được đây là giọng của nam, thêm vào ngoại hình của hắn không có dương cương như Uý trì Phong Vân hay Tư Đồ Cảnh mà lại âm nhu như nữ giới

nếu nói Minh Nhạc là liên hoa thánh khiết thì Hoa Vũ lại là một đóa mạn đà la làm say lòng người, mặc dù nhìn hắn không ít lần, Tô Vũ vẫn không có định lực tin tưởng người này là nam nhân, tới lúc bị hắn kéo đến người bên cạnh nàng mới có thể hoàn hồn lại, con người này giỏi nhất chính là dùng sắc đẹp mị hoặc người khác

Hoa Vũ tay vẫn nắm Tay tô Vũ, mắt loan loan cười còn đang sống trong hạnh phúc gọi hồn Tô Vũ về

-“thế nào Vũ  nhi còn không chịu không lẽ muốn ngồi…lên đùi ta…ta ngại nha....”

nói xong hắn khoa trương lấy tây áo che mặt giả bộ giáng thẹn thùng làm Tô Vũ khúc khích cười

người nam nhân khác như Tư Đồ Cảnh hay Cao Hàn làm như thế đúng là phản cảm thật nhưng đối với “mĩ nữ” Hoa Vũ thì lại vô cùng, vô cùng câu nhân

Tô Vũ cười xong cũng an vị ngồi bên cạnh hắn từ từ thưởng thức mĩ vị, người xung quanh bàn nhìn nàng ăn cũng bắt đầu ăn, duy có Uý Trì phong Vân là không nói lời nào, ăn cũng không ăn, chỉ ngồi nhìn một lát rồi trở về phòng, Diệp Thanh bất đắt dĩ chạy theo hắn bỏ lại Tô Vũ ở lại khó hiểu

Hết bữa ăn, Tô Vũ nghĩ đến Uý trì phong Vân cả ngày cũng chữa ăn gì, nghĩ ngợi sau đó bê một khay đồ ăn đến phòng cho hắn, vừa đến phong của hắn liền nghe thấy giọng Diệp Thanh vọng ra

-“công tử, xin ngài đừng như vậy, ngài có thế này quận chúa cũng không nhìn đến ngài đâu, xin ngài đừng tự hành hạ mình, Diệp Thanh đau lòng.”

hai người này, không lẽ có gian tình? 

Nghe qua có vẻ khôi hài nhưng họ ở bên nhau từ nhỏ đến lớn, Diệp Thanh lại luôn miệng nói giúp Uý Trì Phong Vân, hai người tri kỉ tâm giao, có nhiều lúc không nói cũng hiểu nhau, cảm giác vô cùng thân thiết

Quanh quẩn  một chút Tô Vũ khẽ cười bê khay đồ ăn rồi khỏi, vừa biến mất sau ngã rẽ thì cửa phòng đột mở, Uý Trì phong Vân bước ra bên ngoài, gió rét thổi vạt áo xanh của hắn càng thêm thê lương, sau lưng hắn Diệp Thanh đôi mắt đỏ ửng níu tay hắn lại, giọng nói nghẹn ngào thảm thiết

-“thiếu gia, xem như ngài vì Diệp Thanh, một lần thôi, đừng cố chấp nữa..”

Uý Trì Phong Vân quay lại, gương mặt lạnh nhạt không một chút huyết sắc, nặng nề nói với Diệp Thanh

-“Ta chỉ muốn được yêu nàng khi còn có thể, để sau này cho dù nàng có yêu ta hay không ta cũng không còn hối hận nữa, tất cả đều là ta nợ nàng, vậy hãy để ta bù đắp nàng, đời này chỉ cần có nàng là đủ.”

Uý Trì Phong Vân nói xong thì kéo tay áo Diệp Thanh ra, đi về phía đông các

có thứ tình yêu gọi là cố chấp, yêu sâu đậm…

Cho dù biết rõ người kia không yêu mình…

vẫn yêu sâu đậm…

Ánh trăng tỏa một luồng sáng nhàn nhạt, giơ bàn tay lên không nhìn rõ năm ngón, bên song cửa sổ bóng người đổ vào, đêm càng chìm vào vô tận, Uý Trì Phong Vân đi đến trước cửa phòng Tô Vũ, nhìn qua khe cửa sổ khép hờ thấy rõ nàng ngồi trên bàn xoay lưng lại phía hắn, muốn tiến lên song hắn lại đứng đó nhìn nàng một chút, sau đó xoay người bỏ đi, Tô Vũ đang ngồi trong phòng, nghe bước chân Uý Trì Phong Vân ngoài cửa cũng không có dũng khí nhìn theo hắn, lặng lẽ lên giường đi ngủ

Sớm hôm sau đang còn mơ mơ màng màng ngủ bỗng cửa phong Tô Vũ bị người khác kích động gõ cửa rầm rầm,  ánh tà dương còn chưa ló đã có người làm phiền khiến Tô Vũ không thoải mác khoác vội ngoại bào ra mở cửa, người tiến vào là Tư Đồ Cảnh, hắn mặt mày hớn hở đưa một phong thư cho Tô Vũ, miệng còn thao thao bất tuyệt

-“quận chúa, Hương Sơn bên kia đại thắng rồi.”

nói rồi hắn kích động ôm chầm lấy Tô Vũ, Tô Vũ còn chưa tỉnh ngủ, nghe tin này lập tức hoàn toàn tỉnh táo, vui mừng bắt lấy cánh tay Tư Đồ Cảnh

-“thật sao, thật tốt quá, thật tốt quá.”

Tư Đồ Trình chỉ phong thư trong tay Tô Vũ vẻ mặt tự hào nói

-“phong thư trên tay quận chúa là minh chứng rõ nhất, phụ thân bên kia nói hai ngày nữa chúng ta có thể qua Hương Sơn xem xét tình hình bên đó, thật tốt quá quận chúa.”

Cả hai ôm nhau hạnh phúc mĩ mãn, bên này Vạn Yến tiêu diệt được Tiêu Nguyên, bên kia giành lại được Hương Sơn, đúng là song hỉ lâm môn, đang vui thì bên này Uý Trì Phong Vân cũng xuất hiện làm nét cười trên mặ Tô Vũ nhạt lại sau đó là gượng cười, Uý Trì Phong Vân không để ý đến điều đó chỉ nhẹ nhàng đến nắm lấy tay Tô Vũ chúc mừng nàng

-“chúc mừng quận chúa, vừa giành lấy được Vạn Yến nay lại có tin chiến thắng Hương Sơn, đúng là song hỉ lâm môn.”

Nghe được lời này của Uý Trì phong Vân, Tô Vũ cũng chỉ nhàn nhạt cười sau đó cho hắn một cái ôm nhẹ, đơn thuần đa tạ hắn

-“đa tạ Ngọc công tử đến chia vui, lần này đại thắng đều là do mọi người giúp đỡ, ta thật không biết nói lời nào để bày tỏ lòng biết ơn của ta với mọi người.”

Tư Đồ Cảnh và Uý Trì Phong Vân từ xưa tình như thủ túc, đanh xưng tuyệt đại song kiêu, đều là con nhà danh môn thế gia, sinh ra đã ngậm thìa vàng, lớn lên tài mạo song toàn, là tình lang trong mộng của biết bao thiếu nữ, đều cùng Tô Vũ lớn lên, học chung một phu tử, nếu nói Uý Trì phong Vân binh pháp văn tự không gì không thông, tài trong tài, ngọc trong ngọc, ôn nhu hiểu lễ, ngọc thụ lâm phong mệnh danh Ngọc công tử, thì Tư Đồ cảnh lại là ánh dương chói sáng của võ thuật, kì tài luyện võ, mười hai tuổi đã theo chân Tư Đồ Trình ra quân doanh luyện tập, có điều học võ thành si, lâu lâu ngốc nghếch không thể tả, lúc trước Tư Đồ Cảnh và Uý Trì Phong vân chưa quen thân, khi đó Uý Trì Phong Hàn muốn thu Tư Đồ Trình về tay nên đã đưa Tư Đồ Cảnh và Uý Trì Phong Vân làm quen, sau này, tính tình trẻ con ngốc nghếch của Tư Đồ Cảnh bù vào chỗ khuyết trong tâm hồn Uý Trì Phong Vân nên hai người từ lạ kết thân đến ngày nay

Tư Đồ cảnh nhìn Uý Trì phong Vân và Tô vũ ôm ấp không nảy sinh một tia ghen tị, thậm chí mong sao cho Tô Vũ mau chóng tiếp nhận Uý Trì Phong Vân, buông bỏ hận thù giữa hai người, một lần nữa lại cùng nhau sinh hoạt như lúc nhỏ.