gặp nhau lúc phồn hoa tan mất
********************************************
chiến trường một mảng tịch liêu, thây chất đầy đồng, máu chảy thành sông, đau thương không tài nào kể siết, bên này chiến trường một nhóm người vẫn còn đang kịch liệt chiến đấu, lấy nhóm người Tô Vũ làm trung tâm bao vây mà đánh lấy, Tô Vũ bên này chém bên kia giết, đối với cảnh tượng trước mắt không còn chút bi thương.
với một người được giáo dưỡng ở thế kỉ tiên tiến như nàng mà nói giết nhiều người thế này chính là một tội ác, nhưng cũng không phải thánh mẫu mà đi lên giảng đaọ lý cho địch nhân hiểu, trừ khi não bị úng nước, không phải lúc nào cũng có thể dùng lời lẽ mà hóa giải ân oán, nàng có đại nghiệp của nàng, họ có gia đình cuộc sống của họ, có trách cũng là trách hai bên lý tưởng khác nhau.
hơn nữa đây cũng không phải thế giới tiểu thuyết mà nói dùng thông não thần chưởng cấp qua cho binh sĩ phe địch, dễ làm thì chiến tranh này chết cũng sẽ không chết nhiều người đến như vậy.
thủ hộ bên nàng là Tư Đồ Cảnh, một bên giết địch, máu tươi nhuộm đỏ cả khuôn mặt đều không cản trở thần thái vui vẻ của hắn, nhận thấy tình thế nguy cấp, Tư Đồ Cảnh xả thân lao qua che chắn cho Tô Vũ, giọng nói khẩn thiết như van xin nàng
-"Vũ, quay trở về, ta ở đây mở đường máu cho ngươi, chỉ cần ngươi còn sống là tốt rồi."
-"ngươi nói nhảm cái gì, sống cùng sống, chết cùng chết."
để hắn chết trận, Tư Đồ Trình không rút quân đi để lại nàng mới là lạ, nàng còn chưa úng não đến mức bỏ đi tiếp viện.
nghe được câu nói này của Tô Vũ, Tư Đồ Cảnh ẩn ẩn lệ ở khóe mắt, lại càng ra sức chém giết, mắt thấy phía này tướng giặc bổ qua một chùy vào Tư Đồ Cảnh vừa đúng lúc để lộ sơ hở, Tô Vũ lách người qua chịu cho Tư Đồ Cảnh một chùy, chùy này giáng vào người giống như tảng đá chèn ép lồng ngực, đánh vào phổi khiến Tô Vũ phun ra một búng máu, cũng may kiến trên tay vừa vặn đâm vào người tướng giặc, hai bên lưỡng bại câu thương, Tô Vũ cũng chịu khổ không ít, xém chút mất mạng nhỏ.
bên này quân sĩ thấy tướng chết như rắn mất đầu, bắt đầu hoảng loạn, bên kia quân Tô Vũ thừa thắng xông lên phá đi cổng thành, trực tiếp xông vào thành, có điều không chém giết người dân mà để Tô Vũ tiến vào thành lớn,
Tô Vũ một thân bê bết máu còn mang trọng thương tiến vào Thành Vạn Yến, người dân thấy nàng như vậy cũng không ngại quây lại dưới chân thành, Tô Vũ được Tư Đồ Cảnh đỡ lên cổng thành, dùng chút sức cuối cùng hướng tới người dân đang quây lại bắt đầu thuyết phục dân chúng
-"Vạn Yến dân chúng, ta là Hạ Vũ, quận chúa của các ngươi, ta không biết An quốc công đã nói gì với các ngươi nhưng nay trước mắt các ngươi thấy, chiến tranh này là thật, con cái các ngươi chết cũng là thật, đau thương này cũng là thật, nếu nói triều đình đổ đốn vậy vì cái gì Vạn Yến trực thuộc An quốc công, thu thuế lại luôn luôn nhiều hơn nơi khác, lại nói nơi nơi bắt các ngươi phục vụ xây công trình này nọ, bòn rút của dân, các ngươi sống dưới áp bức không ngóc đầu lên nổi, kinh tế cũng thế mà suy sụp đều không dị nghị?"
ánh mắt sắc bén của nàng lướt qua một phần dân chúng, thấy họ có vẻ dao động nàng lại nói tiếp
-"An quốc công thực sự lo cho dân sẽ làm thế sao, vị huynh đài này ngươi nói thu thuế ruộng, thuế kinh doanh ở đây bao nhiêu."
Tô Vũ bắt lấy một người phục sức hoa lệ, trông có vẻ quyền quý đến
-"thuế ruộng thu năm thành, thuế kinh doanh thu bốn thành."
hắn vừa nói vừa cắn răng, ruộng vườn của hắn nhiều, kinh doanh tiền trang cũng rộng khắp, An quốc công một lần thu của hắn bao nhiêu bạc, không đau chính là ngốc tử
-"ta lại nói, cả Hạ quốc thuế ruộng chỉ dám thu một thành của dân, kinh doanh này nọ chỉ thu nửa thành cho kinh doanh lớn có giao thương liên quốc, kinh doanh nội quốc đều không thu thế, này lại thu các ngươi thuế ruộng năm thành, thuế kinh doanh muốn bốn thành, bao nhiêu năm qua hắn đã ăn của các ngươi bao nhiêu bạc như vậy, qua mặt triều đình, các ngươi còn muốn bán mạng cho hắn sao?"
nói đến đây đa phần dân chúng đều xao động làm Tô Vũ phấn khích không thôi, nói gì thì nói tiền bạc vẫn thao túng tất cả, miếng cơm sẻ nửa thì được nhưng cướp tiền của ta ta cho ngươi sống không đẹp mặt
-"triều đình như vậy qua miệng hắn lại trở thành con quỷ rút cạn máu người, không có nhân tính, khiến dân chúng và triều đình ly tán, làm lòng dân không yên, triều đình tuyển phu dịch đều có trả công hậu hĩnh, hắn lại bắt các ngươi làm không công, nay ta đến thay mặt triều đình lấy lại công đạo cho các ngươi, giành lại quyền lợi đáng ra phải thuộc về các ngươi, vậy bây giờ ta thu Vạn Yến về dưới chân triều đình, bãi bỏ An quốc công, giúp các ngươi thoát khỏi áp bức các ngươi phục hay không phục, phục liền mở cửa thành để quân tiến vào, ta mang binh sĩ trọng thương vào thành, tù binh cũng vào, ai bị thương ta chữa trị, ai chết ta chôn cất tử tế, trả lại con cái cho các ngươi, thế nào?"
nghe được nàng nói như vậy, dân chúng kích động không thôi, ngàn vạn dân đồng loạt cúi xuống đồng thanh hô
-"quận chúa thiên tuế, thiên thiên tuế."
đang say sưa trong hư vinh, Tô Vũ không chú ý, một mũi tên bay qua cắm vào bả vai của nàng, làm nàng ngã quỵ, Tư Đồ Cảnh thấy thế liền phi thân đuổi theo cung thủ, bỏ lại Tô Vũ một bên tức đỏ mắt, oán hận tên ngốc.
tới lúc không truy ra hung thủ, Tư Đồ Cảnh mới nhớ tới Tô Vũ trúng tên, vội vàng trở về, áy nãy đỡ nàng đi, tên này bắn đâu không bắn, bắn ngay vào vết thương cũ ở vai Tô Vũ, lại phải nhắc tới lần đó bị thương, Tô Vũ không gặp sự cố gì, chỉ là trời lạnh liền đau nhức, lần này lại trúng vết thương cũ đó, gần như rút cạn sức lực của nàng, lấy lại chút khí phách cuối cùng, Tô Vũ nói với dân chúng
-"ta thay mặt triều đình cảm tạ sự nồng nhiệt của mọi người, ba ngày sau ta cùng binh sĩ tiến vào thành, hi vọng cửa thành rộng mở nghênh đón chúng ta."
hết lời Tô Vũ cùng Tư Đồ Cảnh xin một con ngựa, phi ra khỏi thành về phía dân chúng, tới được doanh trại, Tô Vũ mất máu, mặt đã không còn một tí huyết sắc nào, tìm quanh quẩn cũng không thấy nhóm người Tôn Ngọc đâu, vừa thấy Uý Trì Phong Vân, Tư Đồ Cảnh vội la lên
-"bên này có người bị thương...ư..."
-"ta đã nói không nên gọi bọn hắn, ngươi làm ta ra thế này bọn hắn sẽ để yên sao?"
Tô Vũ đen mặt bịt lại miệng Tư Đồ Cảnh đang muốn thành cái loa la hét cho cả thiên hạ biết nàng bị thương
-"ngươi nói đúng, hắn đang lao qua đây như trâu điên kìa."
Tư Đồ Cảnh oán thầm, lẩm bẩm giao Tô Vũ cho Uý Trì Phong Vân, một mình hắn bỏ qua chữa trị vết thương, thương thế của hắn không có gì đáng ngại, chỉ có Tô Vũ, chịu dùm hắn một chùy, lại cùng trúng tên, xem ra không hề nhẹ
Uý Trì Phong Vân đỡ thấy Tô Vũ liền cảm giác được có gì không ổn, máu trải khắp người hắn cũng không tin chỉ là máu của một mình nàng, lạc tiễn trên vai xử lý một chút, có điều vừa chạm vào bụng Tô Vũ hắn bỗng sững sờ lại, cả người đều run rẩy sợ hãi, Uý Trì công tử, bình đạm như ngọc, thong dong như mây bay trên mặt lại lộ ra thống khổ không thể nói hết, hắn ngửa đầu hét lớn
-"Tư Đồ Cảnh, ngươi lăn ra đây cho ta."
nghe được tiếng rống của Uý Trì Phong Vân, Tư Đồ Cảnh biết có chuyện không hay, cũng không quản y phục rối loạn, chạy tới chỗ Uý Trì Phong Vân, biểu hiện của hắn là ngây người, trong mắt mở lớn không thể tin vào chính mình, cổ họng bỗng chốc nghẹn ứ nói không ra tiếng, ngay cả hắn cũng không biết phải làm thế nào chỉ có thể ngây ngốc nhìn Uý Trì phong Vân, lại nhìn đến thương thế của Tô Vũ
Tô Vũ sau trước ngực áo bị xé rách, trên người có vô số lỗ thủng, huyết nhục mơ hồ không phân rõ đâu là thịt, là máu hay y phục, ẩn ẩn giường như còn có nội tạng màu trắng bên trong, hai cánh tay vô số vết chém, sau lưng mũi tên còn chưa rút ra, máu chảy thành dòng nhìn thê lương vô cùng, trên mặt, môi tím đen, có vẻ như trúng độc, thần trí mê sảng không phân rõ đông tây nam bắc
Uý Trì Phong Vân hai mắt bi thống, căm giận nhìn Tư Đồ Cảnh
-"ngươi nói cho ta, rốt cuộc có cái gì sảy ra?"
-"lúc giao chiến, nàng...nàng...có đỡ cho ta một chùy..."
Tư Đồ Cảnh áy náy trả lời, bỗng hắn nhớ lại, chùy kia của tưởng giặc chíng là phủ đầy gai nhọn, một chiêu của chùy bổ xuống giết chết một người, thế nào nàng chịu một chùy kia không phát sinh gì, hắn cũng không nghĩ đến
-"ban nãy...nàng còn rất khỏe mạnh..."
-"ngươi nghĩ dân chúng sẽ phục một vị tướng sắp chết sao, ngươi nghĩ sẽ làm dân chúng tin ngươi khi ngươi...ta không biết nên đối xử với ngươi thế nào nữa..."
Uý Trì phong Vân bất lực bế Tô Vũ vào lòng, lạnh nhạt hỏi Tư Đồ Cảnh
-"ngươi thật sự yêu nàng sao?"
-"ta đương nhiên yêu..."
Tư Đồ Cảnh gấp gáp trả lời
-"vậy ngươi lập tức nghiêm túc cho ta, đừng suốt ngày trẻ con như vậy, ngươi như vậy có ngày nhìn đến nàng chết trên tay ngươi, ta không chấp nhận có người vô dụng như vậy hộ thủ nàng."
nói rồi Uý Trì Phong Vân xuạy người bỏ đi, lần đầu tiên hắn nặng lời với Tư Đồ Cảnh, cũng hi vọng là lần cuối cùng, hắn không hi vọng chỉ vì Tư Đồ Cảnh hại Tô Vũ một mạng người
Tư Đồ Cảnh nghe Uý Trì phong Vân nói xong, ngây ngốc một hồi lâu, dường như nhận ra điều gì đó, bất giác cười lớn, sau đó ai cũng nhìn thấy hắn như một người điên, chạy mấy chục vòng quanh doanh trại, sau đó mệt lả, về đến trướng của mình liền ngất xỉu.