Nhân sinh vốn không thể hoàn mĩ...
màn đêm buông xuống cũng không khiến Tô Vũ buông được phiền muộn trong lòng, ngược lại càng làm nàng căng thẳng, Hạ cẩn lần này gọi nàng vào cung cũng không có ý đồ tốt đẹp gì, hắn muốn hoàng vị này đều đã ngồi lên hoàng vị nhưng vẫn cảm thấy không yên tâm với một cái gai trong mắt như nàng, một khi còn nàng thì sự uy hiếp với hắn vẫn còn, bên của Uý Trì phủ hắn cũng đã lo toan cả, nàng chỉ sợ không tranh thủ được Uý Trì Phong Vân này
về phần Hoàng Phủ gia có vẻ đứng ở thế trung lập nhưng tên Hoàng Phủ Nham quá giảo hoạt không dễ đối phó, lần này nàng vào cung chỉ sợ lành ít dữ nhiều, thôi thì thuyền đến cầu ắt sẽ thẳng.
Nghĩ thông suốt rồi nàng khẽ thở dài, chậm rì rì tiến tới cửa tủ lấy y phục ra, lại chậm rì rì thay vào, từ xưa đến nay bậc đế vương đều vô tình như vậy, nếu như nàng không có hậu thuẫn lần này nàng cũng không dám trực diện đương đầu với Hạ Cẩn
-"quận chúa..."
bên ngoài bỗng vang lên tiếng gõ cửa cùng giọng nói ấm áp của Uý Trì Phong Vân truyền vào
-" vào đi Vân."
Tô Vũ vừa chải tốc vừa lên tiếng
Uý Trì Phong Vân nghe vậy cũng mở cửa tiến vào, trước cửa vào vừa thấy nàng hắn bỗng có chút ngây ngốc, ba ngàn tóc đen mượt tùy ý xõa trên vai, y xam đỏ rực tôn lên nước trắng sứ của nàng, mi tâm nàng chu sa đỏ rực, nhìn qua thập phần đẹp mắt
chỉ là...hắn nhìn vào cũng chỉ cảm thấy nội tâm thật khổ sở
nàng...cư nhiên không tín nhiệm hắn, vì sao Uý Trì Phong Vân chỉ có thể từ một hành động nhỏ của Tô Vũ nhìn ra nàng không tín nhiệm hắn?
còn không phải chính là khi hắn ngơ ngẩn trước cửa, tầm mắt của nàng...bình lặng như nước, giống như biết hết thảy lại giống như đều ...là do nàng xắp đặt.
-"quận chúa thật đẹp."
Uý Trì Phong Vân rất nhanh che dấu sự bi thương vừa xuất hiện, hắn tiến về phía Tô Vũ, nâng ba ngàn tóc đen của nàng lên mà khẽ hôn xuống, đêm nay hắn một thân lục y nhẹ nhàng thanh thoát, hơn một phần nho nhã.
-" Phong Vân quá khen, ngươi cũng thật tuấn mĩ."
Tô Vũ âm thầm đánh giá ngoại hình của Uý Trì Phong Vân
-"người nghĩ...mà thôi, chuyện gì đến đều sẽ đến."
Uý Trì Phong Vân muốn mở miệng hỏi nàng về đêm nay nhưng lời vừa nói ra liền nghẹn ứ ở cổ họng, nàng vốn không tín nhiệm hắn
-"Phong Vân là muốn hỏi bản quận chúa vì sao lại nhận lời?" Tô Vũ híp mắt nhìn thiếp mời trên bàn không khỏi lạnh tâm
-"Phong Vân không đoán được ý quận chúa." Uý Trì Phong Vân nhàn nhạt cười, tiến đến vấn tóc cho nàng
-"thiếp mời đã ban lại viết giống như thánh chỉ, hoàng thượng ngự bút bản cung không đi không phải chính là kháng chỉ?"
nói rồi nàng khẽ ôn nhu cười
-"Tô Liên Y bị ta loạn côn đánh chết, tai mắt của hắn mất đi một người tốt hắn vì sao không gấp gáp, người ta nói trong lòng có quỷ mới chột dạ, chỉ sợ lần này ta vào cung lành ít giữ nhiều..."
-"quận chúa..."
Uý Trì Phong Vân nhìn nàng mà thương tiếc, không đi không được
-"ngươi yên tâm, thuyền đến cầu, ắt sẽ thẳng, không cần biết đêm nay hắn muốn giở trò gì, ta sẵn sàng nghênh tiếp."
nói rồi nàng đứng dậy nắm tay Uý Trì Phong Vân đi về phía cửa lớn, cùng hắn leo lên xe ngựa bắt đầu tiến cung.
đường vào cung cấm sâu như biển...
Tô Vũ lắc lư trên xe một hồi như bị say sóng mới lảo đảo bước xuống xe, đầu óc quay vòng vòng muốn loạn lên, vừa vặn gặp Tần Lục, Phạm Thiên, đại công tử Phạm Gia, vừa thấy nàng hắn bỗng thốt lên
-"Tô cô nương..."
Phạm Thiên vốn dĩ là văn nhân thư sĩ, cả ngày làm thơ vẽ tranh, cũng được nhiều người ngưỡng mộ
-"làm càn, ngươi sao có thể gọi quận chúa như thế."
Phạm lão gia đi bên hắn nghe nhi tử nói thế vội vàng chen vào, hắn sợ nàng nhìn trúng nhi tử của hắn sẽ không tốt cho Phạm Thiên
-"nhi tử còn non dại, mong quận chúa nể mặt lão già này mà tha thứ cho nó."
-"không có gì...Phạm đại nhân."
Tô Vũ cười khẽ
-"Tô Vũ còn phải cảm tạ đại nhân một ơn làm sao có thể trách cứ nhi tử của ngài."
-"việc nhỏ không nhắc đến, hạ quan xin dời bước trước."
lão không mặn không nhạt bỏ đi tránh người có tâm dòm ngó, lão biết nàng vốn là đứa nhỏ hiểu chuyện, chỉ là tâm tư của nàng vẫn oán hận năm đó...
-"quận chúa..."
Uý Trì Phong Vân bên cạnh lên tiếng nhắc nhở kéo nàng ra khỏi suy nghĩ của bản thân
-" bản cung tự biết phải làm gì, cám ơn Uý Trì công tử nhắc nhở, cùng vào thôi."
lại là Uý Trì công tử mà không phải Phong Vân...Uý Trì Phong Vân khẽ thở dài buồn bã
đi được nửa đường, ngày hôm nay quan viên tụ họ, các đại thần triều đình hầu như đều có mặt đông đủ khiến Tô Vũ không khỏi thắc mắc, Tư Đồ Trình, cha đẻ Tư Đô Cảnh, Lại bộ thương thư cũng có mặt, không nhanh không chậm đang tiến lại chỗ Tô Vũ.
từ lúc hắn đem Tư Đồ Cảnh ném vào phủ quận chúa nàng đã biết lão già này không có ý đồ tốt gì nhưng cách nào cũng không tra ra mục đích của hắn, vốn dĩ Tư Đồ Cảnh tâm tư đơn thuần, không thích hợp làm nội gián, nàng lại không tin hắn vì yêu thích nàng mà xin tiến vào phủ của nàng.
-"gặp qua quận chúa, ngài gần đây khỏe chứ?"
Tư Đồ Trình tự tiếu phi tiếu chào hỏi Tô Vũ
-"nhờ phúc hoàng thượng, bản quận chúa thân thể rất tốt, đa tạ Lại bộ thương thư có lòng hỏi thăm."
Tô Vũ cười nhẹ chắp tay hướng hắn chào
-"ta nghe nói quận chúa bị thương một thời gian, muốn đến thăm nhưng công sự quá nhiều, mong quận chúa không trách cứ."
miệng thì nói thế nhưng trên mặt hắn lại không có biểu cảm nào thật sự hối lỗi
-"việc công quan trọng hơn."
Tô vũ ngoài cười trong không cười đem mười tám đời của Tư Đồ Trình chửi mắng
-" Cảnh nhi của ta..."
nói qua lại vài câu cuối cùng cũng lộ ra mục đích thật của hắn
-"Thượng thư yên tâm, Cảnh nhi ăn ngon ngủ tối, không có nửa điểm bị khi dễ."
Uý Trì Phong Vân bên cạnh lên tiếng nói giúp nàng, nếu để nàng nói Tư Đồ Trình chắc chắn sẽ không tin, nhưng lại là Ngọc công tử nói khiến Tư Đồ Trình hoàn toàn yên tâm.
-"vậy là tốt rồi, đứa con ngỗ nghịch này đành phải phiền quận chúa chăm sóc."
nói rồi Tư Đồ Trình đi qua nàng tiến về nơi tổ chức yến tiệc.
Tô Vũ vừa lúc Tư Đồ Trình đã đi cong mắt cười cùng Uý Trì Phong Vân nối gót hắn
-"đa tạ ngươi, Uý Trì Phong Vân."
-"đều là việc ta nên làm, nàng không cần so đo."
lần này Uý Trì Phong Vân cứu nàng một kiếp, Tô Vũ vốn đang mượn sức của Tư Đồ Trình, nếu hắn hiểu lầm nàng cùng Tư Đồ Cảnh, lão hồ ly đó sẽ vì chuyện này mà rút quân khỏi trướng của nàng, cục diện sẽ không tốt đẹp như bây giờ, bên cạnh có một người thông minh thật tốt.
hai người tản bộ một lúc chợt nghe đằng sau có tiếng người trò chuyện
-"ngươi biết gì không?"
-"chuyện gì?"
-" Mộ quốc sang cầu thân, mà là đưa hoàng tử sang cầu thân, nghe nói là do xắp xếp của hoàng thượng."
nghe đoạn đối thoại, mặt Tô Vũ bỗng từ hồng chuyển sang đen, mục đích tiến cung của nàng hôm nay là...
-"Vũ, nàng sao vậy?"