“Thúc phụ, nàng là nữ nhân của ta."
Ô Lặc Thác nhìn chằm chằm hắn thật lâu, tựa như một con chó sói nhe răng. Ta siết chặt nắm tay, trong lòng nóng như lửa đốt, dược tính của rượu xuân dược đã phát tác. Bất ngờ, hắn cười khẩy vài tiếng: "Nương tử mà Tiểu Khả Hãn muốn, tự nhiên không thể động vào rồi."
Hắn đi rồi, nhưng ta nhìn thấy sự âm độc và ghen ghét trong mắt hắn. Ta từng thấy trong sách mệnh, Ô Lặc Thác đã thèm muốn ngôi vị Khả Hãn của vương huynh từ lâu, đối với Ô Lặc Hoài cũng là hận thấu xương.
Dược tính càng lúc càng mạnh.
"Tiểu Khả Hãn..."
Khuôn mặt tuấn tú của hắn căng thẳng.
"Nô... ái mộ chàng..."
Thiếu niên thần sắc không đổi, nhưng hơi thở trở nên gấp gáp.
Hừ.
Cuối cùng cũng có thể có được chàng.
Ta vừa muốn tiến lại gần, thì trong miệng bị nhét một viên thuốc. Một trận mát lạnh ập tới, ta tỉnh táo hơn nhiều.
Hắn ta rốt cuộc có được hay không vậy?
"Về lều của ngươi đi."
Hắn bỏ ta lại, lạnh lùng nói, thần sắc ấy như thể chạm vào ta cũng thấy bẩn. Ta bỗng thấy tủi nhục, hắn thậm chí còn chưa gặp Tô Lạc Lạc, vậy mà lại giữ mình trong sạch vì nàng ta?
Nếu là nàng ta, e là đã thành sự rồi?
Ta chỗ nào không bằng nàng ta? Nếu không phải số phận trêu ngươi, ta đã gả cho Thái tử Triệu Phi, há đâu chịu nhục nhã thế này? Ta nghiến răng, xoay người bỏ đi, vừa chạy vừa khóc, khóc trong căm hận. Ta hận sự thấp hèn của mình, hận Ô Lặc Hoài định sẵn sẽ giết ta.
Mưa như trút nước, ta ngã xuống vũng bùn, ta muốn bò ra, dùng cả tay chân, nhưng lại ngã đau hơn trong mưa, thảm hại vô cùng. Ta đã từ tiểu thư khuê các Tô Vân Kỳ biến thành nô lệ thấp hèn. Còn Tô Lạc Lạc, nàng ta vẫn thanh bạch, cao cao tại thượng. Nhưng nàng ta dựa vào cái gì?
Nàng ta dựa vào cái gì mà trong sạch, không tranh không đoạt lại có thể chiếm được Ô Lặc Hoài? Một kẻ thứ xuất ngu xuẩn như nàng ta, nói gì mà mẫu nghi thiên hạ?
Ngẩng đầu lên, mưa lớn tạt vào mặt ta, bầu trời đen kịt, sấm chớp đùng đoàng, hướng về phía đại địa đ è xuống. Ta lau khô nước mắt yếu đuối, đưa ra một quyết định. Ô Lặc Hoài, nếu ta không thể có được chàng, vậy ta sẽ…
Giết chàng vậy.
Ta mở sách mệnh ra, trên đó hiện lên một dòng chữ, mực còn chưa khô.
"Ngày nhật thực, Ô Lặc Thác ám sát Ô Lặc Hoài, Ô Lặc Hoài suýt gặp bất trắc, may mắn được Tô Lạc Lạc cứu giúp."
Ta cười lạnh một tiếng. Cơ hội đã đến. Lần này, ta sẽ không thay Tô Lạc Lạc hành sự nữa, nàng ta muốn cứu hắn, ta sẽ giết hắn. Không có Tô Lạc Lạc cứu giúp, Ô Lặc Hoài sẽ ra sao? Ta không còn gì để mất, dù là đường cùng, ta cũng phải kéo kẻ hại ta xuống nước.
Ngày nhật thực, vương đình Bắc Địch đang cử hành nghi thức cầu thần, bỗng nhiên phía kho lương bốc lên cuồn cuộn khói đen. Ta biết đó là do Ô Lặc Thác phái người phóng hỏa, nhằm dụ đại quân đi cứu hỏa, kế điệu hổ ly sơn. Thừa lúc bên cạnh Khả Hãn phòng bị sơ hở, chúng ném chén hành thích.
Ô Lặc Hoài bảo vệ phụ hãn của mình rút lui, tất cả thị tòng đều chạy trốn, phần lớn đều bị giết thảm dưới đao thích khách.