Ta tiến đến gần nàng: “Được rồi, chúng ta cược xem ta có thể giết ngươi không nhé?”
Ta lấy dải lụa, quấn quanh cổ nàng, siết chặt, nàng không vùng vẫy, chỉ mỉm cười nhìn ta._Cho đến khi mặt nàng dần đỏ lên, nàng mới bắt đầu kêu cứu._Ta nghe thấy tiếng bước chân, biết là Ô Lặc Hoài đã tới.
Đây chính là mục đích của nàng, để Ô Lặc Hoài thấy ta muốn giết nàng. Và ta cũng muốn đánh cược một phen, xem Ô Lặc Hoài sẽ phản ứng ra sao.
"Hoài ca ca... cứu... muội..."
Tô Lạc Lạc bắt đầu yếu ớt giãy giụa, hướng về phía Ô Lặc Hoài đứng cách đó không xa cầu cứu. Ta và chàng nhìn nhau, nhưng không dừng tay. Ta cứ thế này, giữa ban ngày ban mặt, sát hại muội muội cùng phụ khác mẫu của mình.
Ta không còn giả vờ là Tô Lạc Lạc, ta phơi bày bộ mặt tàn độc của mình trước mặt Ô Lặc Hoài. Ta muốn chàng nhìn cho rõ, Tô Vân Kỳ chân chính là người tâm địa rắn rết như thế nào. Ô Lặc Hoài cứ thế đứng đó, không tiến đến, không nói gì, vẻ mặt khó đoán. Theo thời gian trôi đi, trên mặt Tô Lạc Lạc hiện rõ vẻ kinh hoàng, nàng bắt đầu giãy giụa mạnh mẽ.
"Đủ rồi."
Chàng rốt cuộc cũng mở lời, một ngụm máu trào lên, Tô Lạc Lạc nhân cơ hội đẩy ta ra. Thực ra lúc này ta rất yếu ớt, nếu nàng muốn trốn thoát, đó là điều rất dễ dàng, nàng chỉ đang chờ Ô Lặc Hoài đến cứu nàng.
Nàng ta lộ vẻ vui mừng, chạy về phía hắn, lao vào lòng hắn: "Hoài ca ca, cứu ta! Ta chỉ nói chàng đối xử tốt với ta, tỷ ấy lại muốn giết ta."
Ô Lặc Hoài nhìn cũng không nhìn nàng, đẩy nàng ra, nhìn ta. Ta cười cay đắng:
"Đúng vậy, ta muốn giết nàng, chàng có muốn báo thù cho nàng không?"
Chàng im lặng hồi lâu: "Nàng ta giờ đây là nghĩa nữ của phụ hãn ta, nành ngang nhiên bóp ch ết nàng ta, chỉ khiến bản thân tự chuốc họa vào người."
"Ô Lặc Hoài!" Ta ngước đầu lên, mặt đầy nước mắt và hận thù, "Ta nhất định phải giết nàng ta! Lý do ta rơi vào cảnh ngộ bi thảm như thế này đều là do nàng ta! Ta muốn nàng ta chết, ta hận không thể khiến nàng ta tan xương nát thịt, vạn kiếp bất phục!"
Ta gào thét, Ô Lặc Hoài bình thản nhìn ta.
Niềm thất vọng dâng trào, rốt cục, chàng sẽ không đứng về phía ta. Tô Lạc Lạc ở sau lưng chàng, nở nụ cười hả hê.
"Ta chỉ muốn nói, sao nàng phải bóp ch ết nàng ta, đổi cách chết kín đáo hơn không được sao?"
Ta và Tô Lạc Lạc đều sững sờ.
"Huống hồ nàng hà tất tự mình động thủ, nói với ta một tiếng chẳng phải được rồi sao?"
Hắn quay sang Tô Lạc Lạc, nàng ta kinh hãi chạy ra ngoài, nhưng cửa đã bị khóa.
Nàng ta dùng sức đập cửa kêu cứu, nhưng không ai trả lời, xem ra thị vệ đã bị Ô Lặc Hoài sai đi từ trước. Ô Lặc Hoài bước về phía nàng ta, giọng nàng ta run rẩy: "Ngươi không thể giết ta, ta là chấp bút nhân, ta là ái nhân định mệnh của ngươi!"
Ô Lặc Hoài hiển nhiên không hiểu nàng ta đang nói gì:_"Ngươi ở bên cạnh ta mấy tháng nay, lời nói cử chỉ đều bắt chước Tô Vân Kỳ, ta không quản ngươi muốn làm gì, ta đều không muốn gặp lại ngươi nữa."
“Ta bắt chước nàng ta ư?!"
Biểu cảm của Tô Lạc Lạc quả là đặc sắc.
"Là nàng ta bắt chước ta!"
Ô Lặc Hoài giơ tay lên, chuẩn bị đánh ngất nàng ta, trong mắt nàng ta lộ ra vẻ hung ác, lẩm bẩm gì đó. Cơn đau chưa từng có ập đến, ta lại hộc máu. Trước khi ngất đi, ta thấy Ô Lặc Hoài chạy về phía ta. Khi ta tỉnh lại, Ô Lặc Hoài và Tô Lạc Lạc đều biến mất. Chỉ có Cách Mạt đứng trước giường ta, nàng ta khinh miệt nói: "Thái tử phi, dậy đi thôi, mặt trời đã lên cao rồi, nên xuất phát rồi."