Tô Vân Kỳ

Chương 20




“Vì sao phải làm vậy? Hắn ta không có uy hiếp gì với chàng, hắn ta không thể làm hại ai." Vân Sinh ngay cả con kiến cũng không nỡ giẫm chết, là linh hồn thuần khiết và dịu dàng nhất mà ta từng gặp, chỉ là bị ta liên lụy. Cuộc đời chàng, đáng lẽ nên an yên ngắm mây cuộn mây tan, chứ không phải đầy máu tanh và giết chóc.

Ô Lặc Hoài nụ cười tắt ngấm. "Nàng thật sự quan tâm hắn ta?" Chàng rút ra một mũi tên, chậm rãi nói: "Từ khi ta quyết định công thành, hắn ta không thể sống. Nhưng tại sao ta lại không giết hắn?"

Chàng đưa cung tên cho ta: "Giết hắn, chứng minh chân tình của nàng."

Ta kinh hãi, nhìn chàng sững sờ. Từ sâu trong ngục vọng ra tiếng kêu thét thảm thiết, xung quanh lửa cháy ngùn ngụt, chàng nhìn chằm chằm vào ta như Diêm La từ địa ngục, khiến người ta không thở nổi.

Ta lùi lại: "Không, không thể..."

Chàng nổi giận, hung hăng kéo ta trở lại: "Ngươi không làm được sao?!"

"Hắn ta vô tội."

"Vô tội?" Chàng cười, đầy cay đắng. "Ngày đó nàng không chút do dự ra tay với ta, giờ đây lại không nỡ làm hắn ta bị thương?"

Chàng thô bạo kéo ta vào lòng, xoay ta về phía Vân Sinh, nắm lấy tay ta ép ta giương cung, nhắm vào Vân Sinh. "Bắn đi!"

Ta run rẩy, cắn chặt môi, không chịu bắn tên.

"Không chịu giết hắn? Ta giúp nàng."

Ô Lặc Hoài rút kiếm, sải bước về phía Vân Sinh, ta không kịp ngăn cản, kiếm của chàng đã chém mạnh vào chân trái của Vân Sinh. Ta hét lên một tiếng, quay mặt đi. Máu bắn tung tóe, Vân Sinh đau đớn ngẩng đầu, mặt mày trắng bệch, nhưng vẫn cắn răng không kêu một tiếng.



"Giết hắn đi, hắn sẽ được giải thoát." Ô Lặc Hoài vẻ mặt lạnh lùng.

Mặt ta đầm đìa nước mắt, khẽ nói: "Vân Sinh, xin lỗi ngươi." Ta giương cung về phía Vân Sinh, chàng dùng chút sức lực cuối cùng mỉm cười nhìn ta, khóe mắt lăn xuống một giọt lệ. Như muốn nói, không sao đâu. Tay ta run lên bần bật, mãi không buông.

"A Hoài, ta không làm được, tha cho hắn đi, van cầu chàng."

Ô Lặc Hoài cười: "Ngươi cầu xin ta?" Nụ cười chàng tắt ngấm, đặt ngang thanh kiếm lên cổ Vân Sinh: "Được, ta sẽ giết hắn, nếu nàng muốn cứu hắn, hãy dùng mũi tên trong tay, giết ta một lần nữa."

"Chàng điên rồi sao?!"

Chàng đang ép ta phải lựa chọn giữa chàng và Vân Sinh.

Ta không hiểu, tại sao chàng lại trở nên như vậy? Trên thảo nguyên, chàng nghiêm khắc với bản thân, khoan dung với người khác, chưa từng làm hại người vô tội, kể cả những nô lệ thấp hèn. Ta còn nhớ, chàng cho ngựa ăn vào buổi sáng sớm, cùng chim ưng và chó săn chạy trên thảo nguyên, rõ ràng chàng từng là một thiếu niên thiện lương và tươi sáng. Là ta đã biến chàng, thành một con quái vật.

Ta phải nói cho chàng biết tất cả, tất cả về cuốn sách định mệnh. Ta không thể quản được gì nữa rồi. "A Hoài, lúc đó ta không hề muốn giết chàng..." Cơn đau dữ dội ập đến, ta phun ra một ngụm máu lớn. Quả nhiên, sách mệnh không cho phép ta nói ra sự thật.

Ô Lặc Hoài ném kiếm, chạy về phía ta, đỡ lấy thân thể suy yếu của ta.

Ta ngã vào lòng chàng,, máu tươi không ngừng tuôn ra, nhuốm đỏ cả vạt áo hắn.

"Ta... có thể... tiên... đoán..."