Tô Vân Kỳ

Chương 16




Trên đường trở về, đi qua một chiếc cầu đá, Vân Sinh dừng lại. "Sao vậy?" Ta hỏi Vân Sinh. "Tiểu thư, Vân Sinh từng nghe một câu chuyện, người có muốn nghe không?"

Ta gật đầu, nhìn hắn.

“Đệ tử của Phật Tổ là A Nan yêu một nữ tử, Phật Tổ hỏi, con thích nàng ta đến nhường nào. A Nan nói…”

“Ta nguyện hóa thân thành cầu đá, chịu năm trăm năm gió thổi, năm trăm năm nắng gắt, năm trăm năm mưa dầm, chỉ mong thiếu nữ ấy đi qua cầu." Chưa đợi hắn nói hết, ta đã tiếp lời.

Hắn chớp mắt, có chút ngạc nhiên vì ta biết chuyện này. Lúc trước, khi chạy trốn khỏi Bắc Địch, lúc đi qua chiếc cầu đá này, ta đã gặp một lão hòa thượng. Người đã rất già, râu tóc bạc phơ, lom khom hỏi ta, có từng gặp một tiểu hòa thượng tên Giác Không không. Ta lắc đầu. Người nheo mắt nhìn ta một lúc, rồi mỉm cười, quay người rời đi, đọc lớn: "Ta nguyện hóa thân thành cầu đá, chịu năm trăm năm gió thổi, năm trăm năm nắng gắt..."

Sau này người ta kể cho ta nghe, lão hòa thượng kia sống trong ngôi chùa đổ nát ở núi sau. Trong chùa vốn có một tiểu hòa thượng, ba năm trước vào một buổi sáng sớm, có người nhìn thấy Giác Không ở trạm dịch đi Bắc Địch. Họ hỏi tiểu hòa thượng đi đâu, hắn gật đầu nói, đi đến nơi cần đến. Mọi người nhìn tiểu hòa thượng một mình bước vào vùng biên ải đầy cát bụi mịt mù.

"Vân Kỳ tiểu thư, trên đời này, thứ thay đổi thất thường nhất chính là lòng người, nhưng nếu người hỏi ta, tình yêu là gì..."

Giọng hắn bị gió nhẹ cuốn đi. "A Nan hóa thân thành cầu đá, ngàn năm sau khi thiếu nữ đi qua, chàng không mong cầu nàng dừng lại. Gặp nhau giữa chốn hồng trần, thấy người bình an, vậy là đủ rồi, ta nghĩ, đó là tình yêu mà ta hiểu."

Ta không hiểu, tình yêu không muốn chiếm hữu, không cần báo đáp, sao có thể gọi là yêu? "Nếu đã yêu một người, hãy cứ yêu đi, hà cớ gì phải bận tâm đ ến sự trêu ngươi của tạo hóa, sự đổi thay của lòng người?"

Tim đập trong lồ ng ngực ngày càng nhanh, hắn siết chặt khăn tay. "Vân Kỳ tiểu thư, người có muốn thử một lần không?"



"Cái gì?"

Hắn đột nhiên nắm lấy tay áo ta, kéo ta chạy nhanh về phía trước. Đám thị vệ hoảng hốt, gọi lớn: "Thái tử!" Ta ngoái đầu lại, thấy đám thị vệ vụng về bị bỏ lại phía sau. Gió hè thổi tung vạt áo chúng ta, hoa dương liễu bay lả tả. Ta chớp mắt, chàng quay đầu lại nhìn ta dưới ánh nắng, mỉm cười. Trái tim nặng trĩu bao năm qua, bỗng chốc trở nên nhẹ nhàng, như cánh chim sắp sửa tung bay. Trong khoảnh khắc, ta cũng mỉm cười.

Hắn đưa ta đến cổng thành, huýt một tiếng, một con ngựa phi tới. Hắn dắt ngựa, cúi đầu nhìn ta: "Vân Kỳ tiểu thư, hãy đi tìm chàng đi. Nói cho chàng biết những lời trong lòng người."

"Nhưng ta sợ..."

"Đừng sợ. Vân Sinh sẽ đợi người phía sau, nếu người bị thương, ta sẽ chữa lành cho người. Nếu người ngã xuống, ta sẽ đỡ lấy người."

Ta trầm ngâm một lúc, rồi lên ngựa, chạy được hai bước, quay đầu nhìn hắn. Hắn mỉm cười, khẽ vẫy tay với ta, ra hiệu cho ta mau chóng đi đi. Ta cười, thúc ngựa phi nhanh. Gió rít gào, dù phía trước vẫn chưa rõ, nhưng trong lòng ta lại trào dâng cảm xúc.

Chưa bao giờ ta có một sự thôi thúc mãnh liệt đến thế, ta muốn vứt bỏ sách mệnh, ta muốn nói với Ô Lặc Hoài tất cả, ta muốn đi cùng chàng, ta muốn sống thật cho chính mình một lần. Ta không ngừng tăng tốc, mong sao nhanh hơn một chút, nhanh hơn một chút, ta muốn gặp chàng ngay lập tức.

Chẳng mấy chốc, đoàn quân của Ô Lặc Hoài xuất hiện ở phía chân trời. Ta mừng rỡ khôn xiết, muốn gọi to tên chàng. Nhưng vừa mở miệng, chưa kịp gọi, một ngụm máu tươi đã trào ra. Con ngựa bỗng hí lên một tiếng thê lương, tung vó lên, hất ta ngã xuống.

Ta nằm trên mặt đất, toàn thân như bị rút cạn sức lực, không thể nhúc nhích.