Tớ Và Cậu Ấy Không Thân

Chương 11: Cô cũng chuẩn bị một món quà sinh nhật cho Lục Tân




Hà Dũng mang mấy phần kẹo hỷ được dùng hộp nhỏ để gói lại từ đám cưới về cho con gái mình, đều là do cô dâu chú rể chuẩn bị dư ra, phần còn lại chia cho họ hàng nhà mình.

Ngày hôm sau đi học, Hà Diệp chia cho bạn tốt của mình là Chu Tình, và bạn cùng bàn là Ngô Viên Viên mỗi người một hộp.

"Tớ thích ăn vị sô cô la."

"Tớ thích ăn kẹo ngậm cứng."

Giờ giải lao, hai cô gái vây quanh Hà Diệp, vừa ăn kẹo vừa nói chuyện.

Cách một hàng ghế, Châu Hướng Minh âm thầm ghen tị, thì thầm với Lục Tân: "Dựa vào đâu mà hai cậu ấy có, còn hai chúng ta thì không?"

Lục Tân: "Cậu có thể đi đòi."

Châu Hướng Minh: "Tặng mới gọi là tâm ý, đi đòi thì còn ra thể thống gì nữa?"

Bởi vì chuyện kẹo hỷ nên buổi tối ba người cùng nhau đạp xe về nhà, Châu Hướng Minh không thèm nói chuyện nữa, chỉ không ngừng dùng ánh mắt liếc trộm Hà Diệp.

Đương nhiên cậu ta không để bụng mấy viên kẹo, nhưng cậu ta quan tâm chuyện Hà Diệp có coi cậu ta và Lục Tân là bạn hay không.

Mặc dù là Lục Tân thích Hà Diệp, nhưng suốt khoảng thời gian này Châu Hướng Minh cũng bỏ ra rất nhiều công sức, đồng thời cũng là thật lòng coi Hà Diệp như người của mình rồi.

Đúng là càng nghĩ càng cảm thấy tổn thương.

Châu Hướng Minh khoa trương thở dài đánh thượt một hơi.

Hà Diệp đạp xe ở phía trước, nghi hoặc quay đầu lại nhìn cậu ta.

Châu Hướng Minh không giấu nổi lời gì, chua loét nói: "Bạn học Tiểu Diệp, cậu đã phụ sự nhiệt tình của tôi rồi."

Hà Diệp ngơ ngác chẳng hiểu gì: "Tôi làm sao cơ?"

Châu Hướng Minh quay đầu hừ giọng: "Cậu đã làm gì trong lòng cậu tự biết rõ."

Hà Diệp:...

Lục Tân giải thích với cô: "Cậu ấy trông thấy cậu tặng kẹo hỷ cho mấy người Chu Tình rồi, ghen tị vì cậu không tặng cậu ấy."

Hà Diệp đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó là cười, cô dừng xe lại, lục từ trong cặp sách ra hai hộp kẹo hỷ khác, lần lượt đưa cho hai chàng trai ở trước mặt: "Cũng chuẩn bị cho các cậu cả rồi, trong lớp đưa không tiện, vốn nghĩ tới cổng tiểu khu thì mới đưa cho hai người các cậu."

Không nhắc đến chuyện Lục Tân đã giúp cô nhiều như vậy, chỉ tính tình nghĩa giữa bạn học với nhau khi mà hai người họ tối nào cũng về nhà cùng cô, thì phần kẹo hỷ này cũng không thể thiếu hai người họ được.

Vẻ mặt của Châu Hướng Minh lập tức từ âm u chuyển sang sáng bừng, mở hộp kẹo hỷ ra, bỏ một viên kẹo vào trong miệng, ngâm nga hát rồi đạp xe thẳng tiến.

Lục Tân vẫn dừng xe bên cạnh.

Hà Diệp nhỏ giọng nói: "Vẫn nợ cậu một cốc trà sữa, hôm nào cậu muốn uống thì nói với tôi."

Tối hôm qua trực nhật, lúc về đến tiểu khu cô muốn mời Lục Tân uống trà sữa nhưng Lục Tân nói tạm thời anh không muốn uống.

Lục Tân khẽ cười: "Sao lại có cảm giác hình như cậu đang nóng lòng muốn trả nợ vậy nhỉ?"



Hà Diệp cúi đầu, nhưng không chỉ là nợ tiền, mà là nợ nhân tình.

Lục Tân nhìn cô bất an siết chặt tay lái của xe đạp, vừa đạp xe vừa nói: "Muộn nhất là cuối tuần này, tôi sẽ thông báo cho cậu."

Hà Diệp liền cười.

***

Chớp mắt đã tới trưa ngày chủ nhật, Hà Diệp tiếp tục tới siêu thị đưa cơm cho bố.

Trước kia Hà Dũng đều cười vui vẻ nghênh tiếp con gái tới, nhưng hôm nay sắc mặt của ông hiếm khi lại là vẻ nghiêm trọng, đợi khách hàng về hết, ông lập tức nhìn con gái của mình hỏi: "Tuần trước con gặp phải mấy tên côn đồ đúng không? Sao không kể với bố?"

Hà Diệp ngây người: "Sao bố biết được vậy?"

Hà Dũng: "Sáng nay Lục Tân tới đây, bảo hôm đó thằng bé tới mua đồ, đúng lúc ấy trông thấy mấy tên đó bắt nạt con."

Hà Diệp không muốn bố mình lo lắng, cô vội vàng giải thích: "Bố, bố đừng lo lắng, tên đó mới chỉ nói được một câu không đàng hoàng thôi thì Lục Tân đã tới rồi, sau đó không xảy ra chuyện gì cả."

Chuyện đã trôi qua được một tuần rồi, Hà Dũng có lo cũng chẳng có ích gì, nhưng ông vẫn cứ tức giận, hận không thể tóm lấy con sói tóc vàng đó rồi đập cho một trận.

Hà Diệp lặng lẽ mở hộp cơm ra, lén lút quan sát bố mình, thấy bố không còn giận như vậy nữa thì mới nhỏ giọng hỏi ông: "Lục Tân tới mua đồ sao?"

Lục Tân giúp cô không phải giả, nhưng tại sao lại phải kể ra để cho bố cô lo lắng vô ích làm gì?

Hà Diệp có chút oán trách.

Hà Dũng: "Không phải, thằng bé đặc biệt tới để nói với bố chuyện này, khuyên bố lắp camera giám sát ở trong siêu thị, vừa có thể phòng trộm lại vừa có thể dọa cho bọn người kia sợ."

Hà Diệp ngây người.

Hà Dũng lại thở dài.

Trước đây ông cũng mở siêu thị, tiểu khu cũ nên mặt tiền nhỏ, chỗ không rộng lắm, đảo mắt một cái là quan sát được hết chứ cũng chẳng có nhiều góc chết, nên từ trước tới giờ không nghĩ đến chuyện lắp camera giám sát, lúc đó cũng chẳng có nổi mấy siêu thị nhỏ lắp cái này.

Sau khi chuyển sang bên này sống, Hà Dũng tạm thời cũng chưa suy nghĩ tới chuyện này, nhưng được Lục Tân nhắc nhở như vậy, Hà Dũng lập tức quyết định phải lắp camera.

"Người bạn học này của con đúng là không tồi, cậu ấy còn đặc biệt lên mạng tra mấy loại camera để cho bố chọn, vừa nãy bố đã đặt hàng rồi, mấy hôm nữa là người ta giao tới, thằng bé còn nói đến lúc đó sẽ dạy bố cách dùng nữa."

Hà Dũng vốn đã đánh giá cao và rất thích người ưu tú đúng chuẩn mầm non của Thanh Bắc* như Lục Tân, bây giờ cách nhìn của ông với Lục Tân lại càng thêm tốt đẹp.

*Thanh Bắc: Đại học Thanh Hoa và Đại học Bắc Kinh.

Sự oán trách nhỏ nhoi ban nãy mà Hà Diệp dành cho Lục Tân cũng trở thành sự cảm kích từ tận đáy lòng, hóa ra anh không phải người nhiều chuyện, mà là vì khuyên bố cô lắp camera giám sát.

Nhân lúc bố đang ăn cơm, Hà Diệp đi tới chỗ kệ bày hàng, gửi tin nhắn cho Lục Tân: [Tôi nghe bố tôi kể rồi, siêu thị lắp camera giám sát rất tốt đấy, cảm ơn cậu nhé.]

Nhóm trưởng: [Tôi không nói thì sau này chú ấy cũng sẽ nghĩ tới, camera giám sát riêng sẽ ngày một phổ biến.]

Chiếc lá tròn tròn: [Về nhà tôi sẽ tìm hiểu thêm, khi nào lắp đặt thì không cần phiền đến cậu nữa.]

Nhóm trưởng: [Cũng được, có vấn đề gì thì lại gọi cho tôi.]

Chiếc lá tròn tròn: [Ừ, bây giờ tôi đang ở bên ngoài tiểu khu, có cần tôi mang trà sữa tới cho cậu không?]

Nhóm trưởng: [Được, vẫn là nước ép chanh.]

Chiếc lá tròn tròn: [Cậu ở tòa nhà số mười đúng không? Đợi lát nữa tôi lại gọi cho cậu.]

Nhóm trưởng: [OK]

Nói chuyện với Lục Tân xong, Hà Diệp cất điện thoại đi, đợi bố ăn cơm xong, cô xách hộp cơm đi về trước.

Phải mất vài phút để đợi trà sữa, Hà Diệp một tay che ô chống nắng, một tay xách túi đựng hộp cơm và trà sữa đi bộ vào bên trong tiểu khu.

Cô chỉ một mực nghĩ đến đường đi tới tòa nhà số mười, lại cộng thêm việc che ô hơi thấp nên không hề chú ý tới người đi đường ở hai bên.

Cho đến khi bên cạnh vang lên tiếng còi xe, Hà Diệp mới lập tức nhìn sang, sau đó liền ngây người.

Dưới bóng cây, Lục Tân ngồi trên xe đạp, hơi mỉm cười nhìn cô.

Hà Diệp: "Cậu, sao cậu lại..."

Lục Tân: "Tòa nhà số mười cách nơi này khá xa đấy, cậu đã mời tôi uống rồi, tôi nào dám mặt dày để cậu đi bộ qua đó dưới cái nhiệt độ như thế này."

Nói xong, anh nghiêng đầu một cái, ra hiệu cho Hà Diệp ngồi lên: "Đến cũng đã đến rồi, tôi tiễn cậu một đoạn."

Hà Diệp chẳng hiểu sao đột nhiên chột dạ, cô nhìn trước nhìn sau một lượt, cuối tuần trước cô cũng ngồi sau xe của anh, nhưng lúc đó là buổi tối, không sợ bị người khác nhìn thấy.



May mà bây giờ đang lúc nắng gắt, cả con đường cũng chỉ có hai người là cô và Lục Tân.

Khách sáo một lát, dưới sự kiên trì của Lục Tân, Hà Diệp cuối cùng cũng thu ô lại, nhanh chóng ngồi lên yên sau của xe anh.

Ánh nắng mặt trời chói chang, Lục Tân đạp xe cũng rất nhanh, tạo ra chút gió mát, gió thổi khiến mấy lọn tóc bên tai của Hà Diệp cũng lay động theo, cọ vào mặt có chút ngứa ngáy.

Chẳng mấy chốc chiếc xe đạp đã dừng lại bên dưới tán cây phía trước tòa nhà số bảy.

Hà Diệp xuống xe, đưa cho anh cốc trà sữa lạnh.

Lục Tân một tay cầm trà sữa, một tay lục trong túi áo rộng thùng thình lấy ra một chiếc hộp cầm tay nhỏ trong suốt, bên trọng đựng đầy ắp bảy phần của hộp toàn là những hạt lựu đã được bóc sẵn rồi.

"Mẹ tôi thích ăn lựu, nên bóc nhiều quá, hộp này tặng cho cậu."

Hà Diệp: "Dì bóc sao?"

Lục Tân: "Tôi bóc đấy, vẫn còn mấy quả nữa, bà ấy muốn ăn thì tôi lại bóc tiếp, vẫn còn tươi đấy."

Nói rồi, anh đặt hộp lựu vào trong tay Hà Diệp, sau đó đạp xe rời đi.

Gió thổi làm tung vạt áo mở rộng của anh, sau đó cơn gió nhanh chóng bay vọt lên không trung.

Hà Diệp nhìn tay mình, chiếc hộp nhỏ hình như vừa mới được lấy từ trong tủ lạnh ra, vẫn còn đang lạnh.

Lên đến trên nhà, Hà Diệp rửa tay, ngồi bên bàn ăn bắt đầu ăn.

Lựu nhiều thịt hạt nhỏ, ngọt ngọt vô cùng ngon.

Hà Diệp vừa mới xẹt qua ý nghĩ để phần cho bố nửa hộp thì liền dập tắt luôn, để cái gì mà để, bố mà hỏi lựu ở đâu ra thì cô phải giải thích thế nào đây?

Chỉ có thể nói cậu bạn Lục Tân này thật sự quá là biết cách kết bạn, nếu là Hà Diệp thì cô không thể lo liệu chu toàn như vậy được.

Hai hôm sau, chiếc camera giám sát mà Hà Dũng đặt trên mạng cũng được giao tới.

Hà Diệp cũng hoàn toàn tìm hiểu và học được hết cách lắp đặt và phương pháp sử dụng của camera, tối hôm đó cô bỏ ra một tiếng đồng hồ để lắp camera và chỉ cho người mới sử dụng là bố mình. Hà Dũng bốn mươi tuổi không ngờ lại hệt như vừa mới có được món đồ chơi thú vị, chỉ huy con gái mình đi qua đi lại trong siêu thị, còn ông thì ngồi trước màn hình để quan sát hiệu quả.

Hai bố con Hà Diệp về đến nhà thì đã gần mười một giờ rưỡi rồi.

Hà Diệp suy nghĩ một lát rồi gửi tin nhắn cho Lục Tân: [Lắp xong camera rồi, bố tôi cực kỳ thích luôn, cứ khen cậu mãi.]

Nhóm trưởng: [Chú ấy biết dùng chứ?]

Chiếc lá tròn tròn: [Tôi dạy ông ấy rồi, cũng khá là dễ, vẫn phải cảm ơn cậu.]

Nhóm trưởng: [Không có gì.]

Chiếc lá tròn tròn: [Cũng không còn chuyện gì khác nữa, ngủ sớm một chút đi.]

Nhóm trưởng: [Ừ, ngủ ngon.]

Đặt điện thoại xuống, Hà Diệp lại mở audio lên luyện nghe tiếng Anh thêm một lúc rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

***

Ngày cuối tháng, những học sinh rõ ràng sốt sắng hơn bình thường rất nhiều, bởi vì bắt đầu từ ngày mai là kỳ nghỉ Quốc Khánh, mặc dù khối mười hai như họ chỉ có ba ngày nghỉ ít ỏi đến đáng thương.

Kết thúc tiết tự học buổi tối, Hà Diệp gần như nhét hết sạch toàn bộ sách giáo khoa và sách bài tập của các môn vào trong cặp sách, chuẩn bị ba ngày nghỉ ở nhà tiếp tục phấn đấu.

"Nhìn cái cặp sách này của cậu là tôi biết ngay cậu không muốn ra ngoài chơi."

Đi cách trường học xa rồi, Châu Hướng Minh đạp xe tới bên cạnh Hà Diệp, lên tiếng cảm thán.

Hà Diệp: "Được giao nhiều bài tập về nhà như vậy, vốn dĩ cũng chẳng có thời gian để chơi."

Châu Hướng Minh: "Thời gian giống như là bọt biển vậy, nếu muốn thì kiểu gì cũng có. Hơn nữa, ngày mùng 2 là sinh nhật của Lục Tân, cậu ấy đã sắp xếp xong xuôi hết rồi, mời chúng ta đi chơi chèo thuyền vượt thác."

Hà Diệp:...

"Chúng ta", Là ý giống như cô hiểu sao?

Lục Tân từ nãy tới giờ vẫn luôn đạp xe ở phía sau lúc này cuối cùng cũng chen lên bên phải của Hà Diệp, giải thích với cô: "Ở đó phong cảnh rất đẹp, cách khu vực thành phố cũng gần, rất thích hợp đi du lịch một ngày, ngoại trừ chúng ta ra, tôi sẽ gọi thêm cả Lý Lương, chắc là cậu cũng gặp qua rồi?"

Hà Diệp đương nhiên từng nhìn thấy Lý Lương, dáng người cao gầy, đeo kính, thường xuyên tới lớp tám của họ tìm Lục Tân và Châu Hướng Minh chơi cùng.

Hà Diệp: "Con trai các cậu đi chơi cùng nhau, chắc tôi không đi được đâu?"

Mọi người căn bản vẫn chưa thân đến mức đi du lịch cùng nhau như vậy, huống hồ gì chỉ có một mình Hà Diệp là con gái, chỉ độc tưởng tượng tới cảnh tượng đi xa thôi là Hà Diệp liền cảm thấy không được thoải mái.



Châu Hướng Minh: "Đều là bạn bè với nhau, còn phân biệt nam nữ làm cái gì, hơn nữa thuyền vượt thác ở chỗ đó toàn là hai người ngồi một, cậu không đi, chúng tôi còn phải kéo thêm một người ngoài vào cho đủ số lượng."

Hà Diệp cắn môi.

Lục Tân nhìn cô, nói: "Không muốn đi cũng không sao hết, quan trọng là cậu có thích hay không."

Châu Hướng Minh: "Hà Diệp mà không đi thật, vậy cậu tìm thêm người ngoài đi, tớ muốn ngồi cùng với Lý Lương cơ. À đúng rồi, cậu mua vé rồi đúng không, có thể trả lại một tấm vé không?"

Lục Tân: "Ngày mai mới mua cũng vẫn kịp."

Hà Diệp thở phào một hơi nhẹ nhõm, cười nói: "Vậy các cậu chơi vui vẻ nhé, tôi muốn ở nhà đọc sách hơn."

Lục Tân: "Ừ."

Châu Hướng Minh:...

Sau khi tách nhau ra ở tiểu khu, Châu Hướng Minh không nhịn được mà chế giễu người anh em tốt của mình: "Tớ đã vẽ đường cho cậu đi hết như vậy rồi, chỉ cần cậu nói là đã mua vé không dễ trả lại được thì chắc chắn Hà Diệp sẽ đi, ngốc chết đi được, cứ nhất định phải nói thật."

Lục Tân chỉ hờ hững đạp xe.

Châu Hướng Minh: "Được, tự cậu còn chẳng chịu tích cực, vậy sau này tớ cũng mặc kệ luôn đấy!"

Lục Tân: "Ừ, chịu khó học hành, ít phân tâm thôi."

Châu Hướng Minh:...

***

Mặc dù Hà Diệp không muốn đi chơi trò chèo thuyền vượt thác cùng ba người con trai, nhưng nếu đã biết ngày sinh nhật của Lục Tân là mùng hai rồi thì kiểu gì cô cũng phải bày tỏ một chút tấm lòng chứ, suy cho cùng Lục Tân lên kế hoạch ra ngoài chơi còn tính cả phần của cô mà.

Vấn đề là, Hà Diệp từ trước tới nay chưa từng tặng quà sinh nhật cho con trai, không hề có chút kinh nghiệm nào.

Lên mạng tra ra đủ kiểu mẫu mã lòe loẹt, Hà Diệp càng xem càng không quyết định được, chỉ đành xin sự trợ giúp của người thân với Lục Tân nhất là Châu Hướng Minh: [Lục Tân thích gì vậy? Tôi cũng chuẩn bị cho cậu ấy một món quà.]

Trường châu Hướng Minh: [Hê hê.]

Chiếc lá tròn tròn: [?]

Trường châu Hướng Minh: [Tôi nghĩ xem nào, con người cậu ấy chẳng có sở thích gì, nhưng coi trọng tính thực tế hơn.]

Hà Diệp cũng hy vọng có thể tặng một món quà có ý nghĩa hơn một chút, chứ còn mấy món quà mua về xong vứt một bên thì chẳng khác gì lãng phí tiền bạc cả.

Mấy phút sau, Trường châu Hướng Minh: [Thắt lưng da, dao cạo râu, móc chìa khóa, cậu chọn một cái đi, toàn là những thứ mà dạo gần đây cậu ấy nhắc tới là muốn mua đó.]

Chiếc lá tròn tròn: [Vậy thì móc chìa khóa đi.]

Thắt lưng hình như quá mờ ám, còn dao cạo râu thì cứ kỳ lạ sao ấy.

Nói đến đây Hà Diệp cũng không chú ý cho lắm, Lục Tân mọc râu rồi sao?