Edit+beta: LQNN203
Nhìn thấy vẻ mặt trịch thượng, hung hãn và không sợ hãi của Ân Tô Tô, Phí Nghi Chu bình tĩnh nhìn cô, nhất thời không nói nên lời.
Sau đó rơi vào trầm tư.
Hôm nay dự án ở Nam Phi xảy ra vấn đề, anh và một nhóm lãnh đạo cấp cao của Phí thị đã họp gần như cả ngày để bàn bạc giải pháp, cuối cùng sau khi tan làm, anh thực sự có chút mệt mỏi. Không ngờ rằng khi về đến nhà, một "món quà bất ngờ" như vậy lại được giao đến tận cửa, anh bị bảo bối hống hách ném lên giường.
Nhìn tư thế của cô có thể thấy rõ ràng cô đã lên kế hoạch từ lâu, chuẩn bị rất kỹ càng. Chỉ không biết "tra tấn trả thù" mà cô nói đến sẽ được thực hiện như thế nào.
Thành thật mà nói, Phí Nghi Chu không chỉ tò mò mà còn rất mong chờ.
Mặc dù đang suy nghĩ như vậy, nhưng vẻ mặt của đại công tử vẫn không lộ ra bất kỳ cảm xúc nội tâm nào, bình tĩnh không hề nao núng.
Nhìn thấy chồng kim chủ vẫn bình tĩnh như trước, đôi mắt lạnh lùng sâu như biển, lặng lẽ nhìn thẳng vào cô, anh không những không hề hoảng sợ mà thậm chí còn chậm rãi lộ ra một tia hứng thú, Ân Tô Tô, người đang cưỡi trên eo Phí Nghi Chu, không khỏi cảm thấy tim mình đập thình thịch, cau mày nghi ngờ và khó hiểu----
Tên này bị sao vậy, bị cô trói sao còn có thể bình tĩnh như vậy?
Sau khi suy nghĩ hai giây, Ân Tô Tô không khỏi mở to mắt, vô cùng bối rối hỏi anh: "Xin anh đó, em đã trói cả hai tay anh bằng cà vạt, không thể động đậy hay trốn thoát, cả người là thịt cá nằm trên thớt của em, chỉ có em mới có thể tùy ý cán phẳng hay vo tròn, anh không thấy hoảng sao? Sao lại không có phản ứng gì?"
Cuối cùng cô đã lấy được chân kinh từ chị Lương và nghĩ ra một cách tốt để tra tấn trả thù anh, kết quả là, đại thiếu gia người ta lại bình chân như vại, ngay cả lông mày cũng không cử động, điều này có phần gây sốc rồi!
Phí Nghi Chu ở bên dưới nghe vậy, suy nghĩ một chút, bình tĩnh nhẹ nhàng hỏi cô: "Em muốn anh phản ứng thế nào?"
Ân Tô Tô sửng sốt, vô thức thành thật trả lời: "Mong đợi cá nhân của em mà nói, ít nhất anh nên hỏi em muốn làm gì, sau đó hành động có chút sợ hãi và hoảng loạn, cuối cùng xin lỗi em, cầu xin em khoan hồng thả anh ra."
"Ừm, anh hiểu rồi." Phí Nghi Chu nghe vậy khẽ gật đầu, rất hợp tác tiếp tục nói: "Thành thật mà nói, hiện tại anh quả thực rất sợ hãi cũng rất hoảng loạn, đặc biệt tò mò xem tiếp theo em sẽ làm gì anh."
Anh vừa dứt lời, trên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của Ân Tô Tô không khỏi lộ ra vẻ ngờ vực, cô ngơ ngác hỏi anh: "Anh thật sự sợ hãi hoảng loạn hả, sao hoàn toàn không nhìn ra?"
Đại thiếu gia vẻ mặt bình tĩnh, nghiêm túc nói chuyện với cô: "Có lẽ là bởi vì anh có khả năng kiểm soát cảm xúc và nét mặt mạnh mẽ, cho nên hoảng loạn cũng không phải rất rõ ràng."
"..." Còn có thể như thế này sao? Thôi được rồi.
Mặc dù trực giác của Ân Tô Tô nói cho cô biết Phí Nghi Chu đang trêu chọc cô, nhưng vào thời điểm này, cô đang ở trong tình thế cưỡi hổ khó xuống, đại thiếu gia người ta đã bị cô trói lại, tên đã lên dây, dù không thể bắn thì cũng phải bắn.
Vì vậy, Ân Tô Tô không có thời gian để nghĩ sâu, nhanh chóng trở lại cốt truyện về nữ vương do chính cô đã sắp đặt.
Tất nhiên, Phí Nghi Chu không biết cuộc đấu tranh nội tâm tuyệt vời của Ân Tô Tô. Dưới góc nhìn của con trai cả nhà họ Phí, chỉ nhìn thấy cô gái nhỏ nhà anh nhíu mày lúng túng và phiền não, như thể đang chìm trong suy nghĩ.
Một lúc sau, dường như suy nghĩ vô ích, cho nên cô coi là điều hiển nhiên, nhếch khóe miệng, ba phần tà ác bảy phần điên cuồng, nheo mắt lại, đưa tay nhéo nhéo chiếc cằm góc cạnh của anh, nâng lên, nhẹ nhàng trả lời anh: "Việc em sắp làm với anh rất tàn nhẫn, rất đáng sợ, rất biến thái, có thể nói có thể tra tấn anh sống không bằng chết. Sao nào? Có phải sợ hơn không? Nếu bây giờ anh thành thật xin lỗi về chuyện xảy ra tối hôm qua, xin em tha thứ cho anh, em có thể cân nhắc thả anh ra."
Phí Nghi Chu nhìn khuôn mặt như lưu manh của cô, bình tĩnh đến lạ thường mà nói: "Cảm ơn lòng tốt của em, anh xin nhận tấm lòng. Không cần."
Ân Tô Tô:?
Ân Tô Tô lại sửng sốt, nói: "Không cần gì cơ?"
Phí Nghi Chu đáp: "Không cần thả anh ra."
Ân Tô Tô lại sửng sốt, thậm chí còn choáng váng hơn, sau đó trở nên lo lắng với chút thất vọng: "Anh không nghe rõ em nói gì sao, em muốn hành hạ anh, hành hạ anh sống không bằng chết, sao lại không cần?"
Phí Nghi Chu trầm giọng trả lời: "Anh rất muốn xem em sẽ tra tấn anh như thế nào."
"..." Ân Tô Tô nghẹn ngào, cảm thấy vô cùng xấu hổ. Thầm nghĩ tên đàn ông chó này có máu M* gì, vậy mà lại khao khát được hành hạ, tâm lý của anh còn có thể vặn vẹo biến thái hơn nữa không?
*Ý chỉ người có khuynh hướng thích bị ngược đãi, hành hạ.
Nhưng, điều này không quan trọng.
Cô vẫn chưa quên ưu tiên hàng đầu của mình tối nay là trả thù.
Sau vài giây không thể tin nổi, Ân Tô Tô nhanh chóng giơ tay vỗ nhẹ khuôn mặt cứng ngắc của mình, ép mình tiếp tục vào cốt truyện, lấy lại phong thái điềm tĩnh đến mức có thể giữ bình tĩnh ngay cả khi Thái Sơn sụp đổ, giống như một nữ vương kiêu hãnh, cười nhìn anh: "Nếu Phí tiên sinh cố chấp không nghe, vậy cũng đừng trách em máu lạnh vô tình."
Phí Nghi Chu nghe vậy, lười biếng nhướng mày, ra vẻ quân tử nói: "Mời bắt đầu màn biểu diễn."
Ân Tô Tô: "."
Nghe đi, nghe đi.
Thế nào là bắt đầu màn biểu diễn?
Giọng điệu bình tĩnh tự nhiên này, vẻ mặt lười biếng và thản nhiên này, tư thế nhàn nhã luôn sẵn sàng thưởng thức một vở kịch hay này, cho thấy điều gì đây? Chứng tỏ tên khốn này không hề sợ hãi cũng không hề để cô vào mắt chút nào!
Ha, không sợ đúng không? Được!
Nhìn thấy thái độ của con trai cả nhà họ Phí, chỉ trong hai giây, vũ trụ nhỏ bé trong lòng Ân Tô Tô đã bùng cháy rực rỡ. Cô nắm chặt tay, tức giận, mỉm cười với anh, cong môi nhẹ nhàng nói: "Tâm lý của Phí tiên sinh thực sự rất tốt, đợi màn biểu diễn bắt đầu, hy vọng anh vẫn có thể bình tĩnh tự nhiên như vậy."
Đại thiếu gia cũng hơi nhếch khóe miệng, nhỏ giọng nói với cô: "Vậy phải xem năng lực của Ân tiểu thư."
Ân Tô Tô mím môi, đôi mắt đen to tròn chứa đầy sự tức giận, sáng ngời.
Phí Nghi Chu nhìn thẳng vào cô, đôi mắt sâu thẳm đầy mê hoặc, phản chiếu trong ánh sáng lờ mờ mơ hồ của ngọn đèn tường, lộ ra một loại u ám khác.
Hai ánh mắt va vào nhau trong không trung, ánh kiếm lóe lên và cơn gió lạnh thổi qua, giống như một lời tuyên chiến thầm lặng.
Tích tắc, tích tắc.
Kim giây của chiếc đồng hồ quả lắc trượt qua hai khoảng trống.
Đến giây thứ ba, Ân Tô Tô không nói lời nào, quỳ xuống, rời khỏi eo bụng của người đàn ông, chân trần nhảy ra khỏi giường, đứng cạnh giường.
Phí Nghi Chu không biết cô muốn làm gì, nên ánh mắt anh luôn dõi theo cô, luôn nhìn thẳng vào cô, mang theo khát vọng khám phá mãnh liệt.
Sau đó, anh nhìn thấy cô gái cắn môi, cúi đầu, khuôn mặt trắng nõn có hai đám mây đỏ thanh tú bay đến kỳ lạ. Cô rõ ràng rất căng thẳng, giơ tay nắm lấy dây áo ngủ, mười ngón tay thon dài trắng nõn thậm chí còn bắt đầu run rẩy.
Run rẩy, do dự một lúc, dường như lấy hết can đảm mở áo ngủ cởi dây buộc ra.
Chỉ trong chốc lát, hai mắt Phí Nghi Chu đột nhiên tối sầm, bụng dưới căng cứng, môi lưỡi khô khốc, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Yết hầu của anh lên xuống, lặng lẽ lăn xuống.
Trong tầm nhìn, chiếc váy ngủ sáng màu của Ân Tô Tô rơi xuống dưới chân cô, xếp thành từng lớp trên tấm thảm đỏ sẫm mềm mại. Không như thường lệ, bên trong áo ngủ của cô thực sự có quần áo, đó là một chiếc áo khoác da màu đen tuyền, phần trên là kiểu áo ống, phần dưới là một chiếc váy ngắn làm cùng chất liệu.
Chiếc váy dường như quá nhỏ, cực kỳ chật chội khiến vòng eo vốn đã thon của cô lại càng thon gọn hơn, tỷ lệ eo hông đáng kinh ngạc, những đường cong duyên dáng và gợi cảm, vô cùng quyến rũ, đồng thời toát lên vẻ cao quý trang nghiêm, đẹp không thể tả.
Nhất thời Phí Nghi Chu bị mê hoặc.
Tuy nhiên, chỉ có trời mới biết Ân Tô Tô khó chịu như thế nào vào lúc này.
Bộ quần áo này, giống như chiếc ghế khiến ký ức của Ân Tô Tô đặc biệt sống động, cũng được chị Lương lấy từ người bạn thơ ấu là Hoàng Chỉ, nó có cái tên rất độc đoán và kiêu ngạo ---- Trang phục nữ vương giáo huấn.
Lần đầu tiên Ân Tô Tô nhận được quần áo từ chị Lương, cô đã rất ngạc nhiên.
Chiếc váy này tuy được xếp vào loại "đồ ngủ gợi cảm" nhưng thực chất lại không hề hở hang, chất liệu da thật đen bóng rất có họa tiết, độ hở da thịt không khác gì những bộ trang phục của hot girl đang thịnh hành ở Châu Âu và Mỹ hiện nay.
Khi đó, Ân Tô Tô khá ngạc nhiên, nói với Lương Tịnh: "Trước đó chị nói là trang phục gợi cảm, em còn tưởng sẽ rất hở hang, không ngờ lại trông đẹp như vậy."
Quân sư Lương Tịnh lười biếng trả lời: "Chậc, em vẫn không tin vào mắt nhìn của chị sao? Chị phát hiện trong cửa hàng có rất nhiều đồng phục, bộ này là bảo thủ nhất trong số những bộ đẹp đó. Cũng có những bộ vừa đẹp vừa hở hang nhưng chị không chọn, chị chỉ nghĩ em ra tay để trả thù, sao phải cho chồng mình lợi ích chứ?"
Ân Tô Tô lập tức cảm động, tựa đầu vào vai Lương Tịnh, nũng nịu nói: "Chị Lương hiểu em nhất."
Nhưng không biết Lương Tịnh đã đánh giá sai về dáng người của cô hay bản thân chiếc váy được thiết kế quá nhỏ, khi Ân Tô Tô về nhà vào buổi chiều, mặc quần áo sau khi giặt khô mới phát hiện chiếc váy nữ vương này đẹp thì đẹp, nhưng kích cỡ quá nhỏ.
Đặc biệt là phần ngực, rất chật.
Cô lo lắng gọi cho chị Lương, nhưng câu trả lời nhận được là "Ai ya, ai bảo em ngực to eo nhỏ như vậy làm gì, đây là chiếc duy nhất theo phong cách này rồi, ép lại mặc đi, cố lên, đợi tin chiến thắng của em."
"..."
Trong phòng ngủ chính, Ân Tô Tô nhắm mắt tại chỗ, hít vào thở ra thật sâu, thực hiện một số kiểu xây dựng tinh thần cho bản thân. Cô nghiến răng một lát, hạ quyết tâm rồi mở mắt ra, giơ cánh tay phải lên gỡ cái kẹp sau đầu ra, mái tóc dày đen xoăn xõa ra như thác nước, sau đó cô quay người lại, nhặt một đôi găng tay da dài trên ghế sô pha cạnh cô, đeo vào tay.
Sau khi chuẩn bị xong, cô quay đầu lại nhìn Phí Nghi Chu trên giường.
Người đàn ông có khuôn mặt lạnh lùng, tuấn tú, mặc áo sơ mi trắng không tì vết, một đôi chân dài thẳng tắp quấn trong chiếc quần đen, dáng vẻ giống như tuyết trắng trên núi, vẻ ngoài trần tục, cấm dục và lạnh lùng. Nhưng lúc này, hai tay anh bị trói, cà vạt bị cô kéo ra, mấy chiếc cúc áo ở cổ áo bị cô dùng sức mạnh mà phanh ra, lộ ra một mảnh da ngực trắng nõn săn chắc và lạnh lùng, lại càng tăng thêm cảm giác lười biếng cho cảm giác cấm dục của quý ông thuần khiết này.
Hình ảnh này tràn đầy sức quyến rũ khó tả.
Nó khiến người ta muốn xé nát chiếc áo sơ mi trắng của anh thành từng mảnh, xé bỏ sự cao quý và lạnh lùng của anh, kéo anh xuống khỏi thần đàn.
Khiến anh rơi vào con đường ma quỷ, nhìn anh bị dục vọng khống chế, say sưa đến mức mê man và điên cuồng...
Trong khoảng thời gian mất tập trung này, mặt Ân Tô Tô không khỏi đỏ hơn, da khắp người trở nên khô khốc, có chút tê dại và có chút ngứa ngáy, như thể có vô số côn trùng nhỏ đang chậm rãi bò khắp cơ thể cô.
Một lúc sau, cô lắc đầu, lấy lại bình tĩnh, đi giày cao gót chậm rãi đi đến bên giường, cô cụp mắt xuống nhìn quý ông đang bị trói hai tay, trên mặt hiện lên một nụ cười ngọt ngào, nhẹ giọng nói: "Cho anh thêm một cơ hội nữa, có muốn cầu xin em tha cho anh không?"
Phí Nghi Chu nhìn thẳng vào khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô, đôi môi mỏng khẽ mấp máy, đang định nói gì đó thì đột nhiên cảm thấy một bàn tay nhỏ mềm mại chạm vào tuyến nhân ngư trên eo trái của mình, mềm mại và mịn màng, vui đùa bơi lội như một con cá nhỏ.
"..." Phí Nghi Chu đột nhiên siết chặt ngón tay thon dài, một tiếng rên rỉ nghẹn ngào thoát ra từ sâu trong cổ họng, lông mày nhíu lại, cơ bắp căng cứng, như thể một giây tiếp theo sắp nổ tung.
"Phí thiếu gia cố chấp." Cô gái nhỏ đỏ mặt chớp mắt, buông lỏng ngón tay, cởi hoàn toàn áo trên người anh, lại đứng thẳng lên, xoay người đi về phòng thay đồ.
Một phút sau, Ân Tô Tô, nữ vương giáo huấn, quay lại với một vật trên tay không biết lấy từ đâu ra.
Phí Diệc Chu nghiêng đầu nhìn, phải mấy giây sau anh mới mơ hồ nhận ra đó là cái gì.
Anh nhướng mi, nhìn thẳng vào mắt cô, khàn giọng nguy hiểm nói: "Ân Tô Tô, em dám."
"Anh đã bị trói rồi em còn không dám vậy khi nào mới dám?" Ân Tô Tô kiêu ngạo khịt mũi, hếch cằm, "Hiện tại anh tay trói gà không chặt, thành thật một chút cho em, bớt ở đây thị uy đi, có bản lĩnh anh nhảy tới đánh em đi!"
Vừa dứt lời, cô vung cây roi tua rua màu đen trong tay, không nhẹ cũng không mạnh, đánh một tiếng "vụt" rõ ràng vào cơ bụng hình sô cô la của Phí Nghi Chu.
Phí Nghi Chu: "."
Bảo bối đáng yêu của anh tay chân gầy guộc, sức lực thật đáng thương, hơn nữa cô cũng không muốn đánh anh, cho nên lực roi càng nhẹ hơn, khiến đại công tử không hề cảm thấy đau đớn chút nào từ cú đánh, chỉ cảm thấy không tưởng tượng nổi, nghi ngờ nhân sinh.
Có trời mới biết, con trai cả nhà họ Phí đã sống trên đời này hơn ba mươi năm, anh chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ trải qua chuyện như vậy.
Đầu tiên, anh bị vợ yêu trói chặt vào giường, sau đó chứng kiến vợ yêu của mình lột xác thành nữ vương, cuối cùng bị vợ yêu của mình đánh bằng một chiếc roi da nhỏ...
Lúc này, bảo bối nhỏ của anh đưa tay ra nhéo cằm anh, hừ lạnh một tiếng: "Gọi em là chủ nhân."
Phí Nghi Chu: "..."
Ân Tô Tô: "Nói chủ nhân xin ngài hãy chơi đùa tôi."
Phí Nghi Chu: "............"
Người cầm quyền của Phí thị rơi vào im lặng sâu sắc.
Vài giây sau, anh lạnh lùng nhìn đôi tay bị trói của mình, rồi nhìn cô gái nhỏ kiêu ngạo cạnh giường đang hả hê trước sự xui xẻo của anh, rồi rất nhẹ nhàng hỏi: "Đùa anh rất vui sao?"
Ân Tô Tô vui vẻ gật đầu với anh: "Rất vui."
Phí Nghi Chu càng dịu dàng hỏi: "Còn muốn vui hơn nữa không?"
"......" Hả?
Câu hỏi này khiến Ân Tô Tô giật mình. Cô còn chưa định thần lại, đôi mắt to hiện lên vẻ hoang mang, chưa kịp trả lời thì trong không khí đột nhiên vang lên một tiếng vải xé rách - roẹt.
Một tay phải của người đàn ông trên giường đã thoát khỏi sợi dây buộc, vẻ mặt bình tĩnh, bắt đầu tháo nút thắt trên tay trái.
Ân Tô Tô kinh hãi, đột nhiên cảm thấy không xong rồi, phản ứng đầu tiên của cô là than trong lòng, thầm hỏi liệu chiếc cà vạt này có phải được làm bằng giấy hay không, chất lượng quá tệ!
Phản ứng thứ hai là quay người bỏ chạy.
Tuy nhiên, chưa bước được hai bước, vòng eo đã bị siết chặt, một cánh tay mảnh khảnh nhưng khỏe mạnh đã chặn lại, không một lời giải thích mà kéo cô lại, đẩy lên giường.
Soạt soạt soạt.
"..." Mặt Ân Tô Tô đỏ bừng, tim đập như sấm. Cô mở to mắt nhìn lên trên đầu.
Người đàn ông cởi trần nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm u ám, có chút thích thú bệnh hoạn, dù bận rộn vẫn thong dong.
Phí Nghi Chu lười biếng nhướng mày: "Chủ nhân?"
Ân Tô Tô: "..."
Phí Nghi Chu: "Xin ngài chơi đùa tôi?"
"... Em nói đùa với anh thôi." Tim Ân Tô Tô đập như trống, sợ đến sắp khóc, đáng thương nói, "Em chỉ nói bừa thôi, anh đừng tưởng thật."
Phí Nghi Chu mỉm cười, cầm lấy cây roi đen trong tay cô, nhẹ nhàng vuốt ve làn da xương quai xanh mỏng manh và nhạy cảm của cô, cúi đầu hôn lên môi cô, nhẹ nhàng nói: "Thích đùa giỡn người đàn ông của em như vậy, vậy nên chơi đàng hoàng kỹ lưỡng. Một cách chơi duy nhất không đủ thú vị, tối nay, anh sẽ giúp em khám phá thêm nhiều cách mới."
Ân Tô Tô sợ đến mức muốn trốn tránh, nhưng tay chân bị khóa chặt không có cách nào thoát ra, cô chỉ có thể đầu hàng mà không có bất kỳ hy vọng nào, đôi mắt mờ mịt, nói với khuôn mặt đỏ bừng: "...Em không chơi nữa, cũng không dám nữa."
"Sao em có thể không dám chứ?" Giọng điệu của Phí Nghi Chu lười biếng, đầu ngón tay vô tư lướt qua vành tai cô, đôi môi mỏng bao phủ thật chặt môi cô, anh nhẹ nhàng thì thầm, "Bây giờ, anh có thể hoàn thành tâm nguyện của em, cầu xin em chơi đùa anh."
Ân Tô Tô: "..."