Tỏ Tình

Chương 97




Tìm thấy cậu

Chủ nhật, thành phố Nam Giang rơi vào một mùa mưa kéo dài, trời ẩm ướt hàng ngày, mưa lớn mỗi đêm, quần áo thường phơi không khô, có mùi ẩm mốc vào ngày mưa khi lấy quần áo từ sào phơi ra, cần phải làm khô từng chiếc.

Mặt đất ẩm ướt, tường cũng ướt, trở về phương nam, tâm trạng của con người cũng trở nên ẩm ướt và u ám.

Vào lúc chín giờ tối, một cậu học sinh đang đứng trước cửa một ngôi nhà, dáng người rất cao, áo đen có mũ trùm đầu, quần thể thao, giày thể thao màu trắng, cậu đeo cặp trên lưng, cúi đầu nhìn thoáng qua thời gian, trả lời một câu lạnh lùng “không đi” trong tin nhắn nhóm màu đỏ.

Sau khi tin nhắn được gửi đi, những bạn bè xấu than khóc.

Cùng lúc đó, tay cậu học sinh duỗi ra từ trong túi quần, dây đeo cặp màu đen trượt đến tận cổ tay nơi xương cổ tay nhô ra, đồng thời một chân cậu đá văng cánh cửa, cửa vang lên một tiếng “rầm”.

Đèn đuốc bên trong sáng trưng, nhưng không một bóng người.

Đọc Full Tại Đọc Truyện

Thịnh Nam Châu ném cặp sách lên ghế sô pha, lấy một lon bia lạnh từ trong tủ lạnh ra rồi ngồi trở lại ghế sô pha, dùng ngón trỏ cạy nút mở một tiếng “cạch”, bọt trắng xóa tuôn ra.

Cậu ngẩng đầu nhấp một ngụm bia, yết hầu chậm rãi chuyển động, từ từ lăn xuống, vô tình nhìn trên bàn cà phê, có tờ giấy. Cậu học sinh cúi người xuống, nhìn lướt qua.

Cha mẹ lại đi du lịch, cũng đem theo con chồng trước Thịnh Ngôn Gia. Thịnh Nam Châu không cần phải suy nghĩ, lý do xin nghỉ rập theo khuôn khổ của bà Cát không phải cậu bé tóc xoăn bị bệnh nấm chân thì là đầu có chấy.

Em trai của cậu thật thảm.

Nghĩ vậy, Thịnh Nam Châu bật cười, tiếp tục uống rượu.

Sau khi cậu bước ra khỏi phòng tắm, vừa dùng khăn tắm nghiêng đầu xoa tóc tùy ý, vừa lên lầu. Ở tầng dưới, chiếc bàn đối diện tủ lạnh chất đầy khoảng chục lon bia nằm ngổn ngang.

Một tiếng “cạch”, chiếc đèn sàn màu cam ở đầu giường bật sáng, tỏa hơi ấm khắp nơi.

Thịnh Nam Châu ngồi trước giường theo thói quen, mở lọ thuốc, lấy hai viên thuốc ném vào miệng rồi nuốt xuống một cách gian nan sau đó nằm lên giường.

Cậu bị chứng mất ngủ sáu bảy năm nay, cả đêm thường không ngủ được, phải dùng đến thuốc và cồn mới có thể có cơn buồn ngủ nhẹ.

Bà Cát rất đau đầu về bệnh tình này của con trai mình, bà ấy nhìn Thịnh Nam Châu chằm chằm, nói với giọng nghiêm túc: “Con trai của tôi có vẻ ngoài đẹp trai, người còn tỏa nắng, mới mười bảy tuổi, đang trong độ tuổi thanh xuân, sao lại mất ngủ chứ? Đến đây, con trai, có phải con có bí mật gì không, nói cho mẹ con biết.”

Thịnh Nam Châu đang chơi trò chơi, nhưng không rời mắt khỏi màn hình một giây, nghe vậy, dừng một chút: “Đúng là có một bí mật.”

“Cái gì?”

“Thẻ của con bị giới hạn hạn mức.” Thịnh Nam Châu nói chậm rãi.

Vừa dứt lời, một chiếc gối trắng đã đập thẳng vào gáy Thịnh Nam Châu.

Thịnh Nam Châu giả vờ phát ra một tiếng "ui" đau đớn.

Thịnh Ngôn Gia đang nửa quỳ trên mặt đất chơi Lego, sau khi nghe được thì hét lên:

“Mẹ, câu này con trả lời được, trên TV nói cái này là tâm bệnh. Chắc chắc anh hai có người trong lòng!”

Sau khi nói xong câu đó, ót cậu bé tóc xoăn trúng một chưởng, bà Cát bị dời đi sự chú ý: “Mỗi ngày con xem TV quái gì vậy!”

Hai mẹ con đang ồn ào, Thịnh Nam Châu đang ngồi trên thảm đột nhiên mất hứng chơi tiếp, màn hình trò chơi hiển thị chữ thất bại, kỳ diệu thay, cậu không phản bác mà chỉ cười.

Đúng là cậu có một người trong lòng.

Chẳng qua là trong giấc mơ, rất nhiều năm. Cô ấy thường đến tìm cậu, nói chuyện với cậu, thậm chí còn trêu chọc cậu khi cậu không vui, cả hai đã cùng nhau đi đến nhiều nơi vui chơi trong mơ. 

Nhưng Thịnh Nam Châu không thể nhìn thấy khuôn mặt của cô ấy.

Cậu thực sự muốn gặp cô ấy.

Đêm nay, cô ấy lại đến trong giấc mơ của cậu. Cô ấy mặc chiếc váy chấm bi màu vàng chanh, nở nụ cười rạng rỡ, giống như bong bóng có thể tan biến bất cứ lúc nào.

Cô ấy dẫn Thịnh Nam Châu đến một cánh đồng hoa hướng dương rộng lớn, hai người ngồi trên một chiếc ghế dài. Đột nhiên cô gái nói: “Em phải đi rồi.”

Trái tim Thịnh Nam Châu thắt lại, hỏi: “Em đi đâu vậy?”

“Không biết.” Cô gái đứng dậy.

Cô ấy đang định đi về phía trước, Thịnh Nam Châu nắm lấy cánh tay của cô gái, đôi mắt nhìn chằm chằm đối phương, hỏi: “Chúng ta có thể gặp lại nhau không?”

“Có thể, em sẽ đến tìm anh.” Cô gái cười nhìn cậu.

Ngay sau đó, Thịnh Nam Châu phát hiện cô gái trước mặt đang dần trở nên tan biến, cổ tay nắm chặt cổ tay của cô ấy giống như cát trôi, dù có nắm chặt thế nào cũng không nắm được.

Một mảnh lớn ánh sáng vàng xuất hiện, người trước mặt dần dần biến mất, còn quay đầu lại nhìn cậu một cái, nở một nụ cười ấm áp, sau đó không thấy tăm hơi.

Trái tim của Thịnh Nam Châu như bị dao cùn cứa từng chút một, đau đớn truyền đến nội tạng, đau cực kỳ rõ ràng, không thể cử động được, cảm giác này rất quen thuộc, như thể cậu đã từng trải qua.

Đột nhiên cậu không thở được, những mảnh vỡ nhỏ xẹt qua tâm trí.

Bệnh viện, tường trắng, mặt nạ dưỡng khí, cô ấy đang khóc.

Trời nắng, bia mộ, cô ấy đang cười tạm biệt với cậu.

Thịnh Nam Châu chạy liều mạng về phía trước, muốn tìm được cô ấy. Cánh đồng hoa hướng dương vàng rực xung quanh mờ ảo như hiệu ứng chuyển cảnh mờ dần trong phim, biến thành trắng đen bất tận. Chung quanh không có người, trước mặt đúng lúc có một đóa hoa, cậu đang chuẩn bị tới gần.

Đá dưới chân trượt xuống, cúi đầu, vực sâu thẳm, không một bóng người.

Giống như một đoạn hồi tưởng rời rạc, với một tiếng “bùm”, Thịnh Nam Châu muốn tỉnh dậy từ giấc mơ, nhưng không thể, cuối cùng lại nhìn thấy một bức tượng Phật. Bồ Tát rũ mi, từ bi hồng trần.

Cả người ngã xuống không kiểm soát được.

Tại thời điểm ngã xuống, suy nghĩ cuối cùng của cậu là.

Ông trời ơi, nếu có thể, xin hãy cho con tìm thấy cô ấy trước.

Lại có một tiếng “đùng đùng”, một tiếng sấm từ trên trời giáng xuống, đột nhiên bên ngoài cửa sổ có một trận mưa xối xả, bóng cây đung đưa, gió lớn đập mạnh vào cửa sổ. Thịnh Nam Châu thở hổn hển tỉnh lại từ trong giấc mơ, hô hấp từng hơi một, cậu biết mình có thể thoát ra khỏi giấc mơ đó nhưng không mở mắt.

Một giọt nước mắt rơi từ khóe mắt.

Ngày hôm sau là thứ ba, kỳ diệu thay trời đã tạnh, mặt trời lại lộ ra tại nơi đã mưa hơn một tháng. Những chiếc lá xanh mướt bị mưa rửa sạch, sáng lấp lánh, hương hoa thoang thoảng, tiếng chim bay lượn trên cột điện, kêu ríu rít.

Không bất ngờ lắm, vì thiếu ngủ đêm qua nên Thịnh Nam Châu mất một thời gian dài mới đến trường. Khi cậu bước vào lớp, có rất nhiều tiếng cãi cọ bên trong, không phải học sinh nam, học sinh nữ đang cãi nhau thì là ai đó bên cạnh vừa chép bài tập về nhà vừa than khóc.

Thịnh Nam Châu bước vào lối đi đến hàng thứ hai từ dưới đếm lên trong lớp học, nhét cặp màu đen vào ngăn bàn, duỗi chân đặt lên chiếc ghế nghiêng, ngồi bịch xuống, nằm xuống bàn ngay lập tức.

Một vài học sinh nam đang trò chuyện đối diện thấy thế, giơ một ngón tay cái với cậu, cười nói: “Cậu hai Thịnh, đến muộn nha, mà làm thế nào mà mỗi ngày đều nghiên cứu địa hình chính xác, không bị bắt được thế?”

“Xuất bản sách đi, cậu hai Thịnh à.” Có người nói.

Đọc Full Tại Đọc Truyện

Thịnh Nam Châu quá buồn ngủ, gối đầu lên cánh tay mình, cổ áo đồng phục nghiêng lệch, cậu lười đến không thèm ngẩng mặt lên, giơ ngón giữa về phía cậu học sinh đối diện đang trò chuyện, rồi lại ngủ thiếp đi.

Lớp học ồn ào, có thể miêu tả là gà bay chó sủa, học sinh đuổi theo đùa giỡn thỉnh thoảng va vào bàn học, góc bàn cào đất phát ra âm thanh chói tai.

Thầy Ban dẫn một học sinh mới vào lớp học, khuôn mặt đã bị che lấp bởi khăn lau bảng bay tới trước mặt, bụi phấn bay lên đầu chỉ còn vài sợi tóc lưa thưa của ông ấy. 

Không khí đông cứng trong ba giây.

Ngay sau đó, trong phòng học bùng nổ tiếng cười làm lật mái nhà, sóng này lấn át sóng kia, có người cười đến che bụng ngã xuống đất tại chỗ.

Thầy Ban mắng mẹ nó trong lòng, nhưng giả bộ bỏ khăn lau bảng với vẻ bình thản, bước lên bục giảng, gắng sức dùng thước gõ vào mặt bàn rồi quát: “Ồn ào gì, ai đang ăn lẩu tự sôi từ sáng sớm đến trường, ném ngay bây giờ, tin tôi xiên các cô các cậu hay không! Hai đứa trong góc còn đánh nhau, các cậu trở về học tiểu học đi. Còn cậu, vẫn chép bài tập à? Có phải coi tôi như mù không ——”

Sau khi thầy Ban chấn chỉnh, hiển nhiên phòng học yên tĩnh hơn, ông ấy hắng giọng nói: “Nói chuyện chính đây, hôm nay có một bạn học mới từ Kinh Bắc chuyển đến, vào đi, tự giới thiệu với mọi người nào.”

Cô gái gật đầu, viết tên mình lên bảng đen, nụ cười ngọt ngào: “Chào mọi người, tớ tên Hồ Thiến Tây…”

Lớp học khó khăn lắm mới yên tĩnh lại trở nên ồn ào, đặc biệt là đám học sinh nam, bắt đầu xao động một cách rõ ràng, tiếng thảo luận nối tiếp nhau.

Người bên cạnh đẩy vai Thịnh Nam Châu, giọng điệu phấn khích: “Anh Châu, có một người đẹp chuyển đến lớp chúng ta, ôi đờ mờ, thật sự rất đẹp, anh xem thử đi.”

“Cô gái này giống như bước ra từ truyện tranh vậy, mắt to vô cùng, em gái mắt to.”

“Nhìn khí chất và diện mạo này, cảm thấy giống như cô công chúa nhỏ được cưng chiều ở nhà từ nhỏ.”

Học sinh nữ thì đang thảo luận: “Cậu ấy cười lên thật có sức sống, muốn làm bạn với cậu ấy.”

“Trang phục của cậu ấy trông rất giống Nhật, thích váy của cậu ấy.” Ai đó nói.

Thịnh Nam Châu vốn dĩ muốn cố gắng hết sức để bản thân đi vào giấc mơ, tìm lại cô ấynhưng xung quanh ồn ào đến mức khiến cậu nửa tỉnh nửa mê, trong lòng lại bùng lên một ngọn lửa.

“Không xem.” Thịnh Nam Châu nói nghẹn ngào.

“Bộ dạng của người con gái này rất đoan trang, còn xinh đẹp hơn hoa hậu giảng đường Mạnh Linh anh theo đuổi, không xem một lần thật à?” Học sinh nam bên cạnh lại đẩy cậu.

Thịnh Nam Châu ngẩng nửa mặt lên khỏi cánh tay, họ cho rằng cậu hai Thịnh sẽ nhìn học sinh mới chuyển trường đến một lần nhưng người chỉ là thay đổi hướng ngủ, mặt hướng ra cửa sổ. Giọng nói trầm thấp của cậu ấm lộ ra vẻ thiếu kiên nhẫn và thờ ơ:

“Không có hứng thú.”

Chuông vào lớp đúng lúc vang lên, thầy Ban dùng thước gõ lên bục giảng cho tượng trưng, chỉ vào vị trí của tổ bốn: “Đằng kia còn trống một ghế, em ngồi vào đó.”

Hồ Thiến Tây nhìn sang, tình cờ ngồi trước Thịnh Nam Châu, cô ấy gật gật đầu, khóe môi nở nụ cười phấn khởi, đáp: “Vâng.”

Hồ Thiến Tây ôm chiếc cặp màu xanh bước đến chỗ ngồi của mình, chiếc cặp nặng nề đập vào cẳng chân khi đi tất cao đến đầu gối màu trắng, tạo ra âm thanh "bụp bụp" khiến mọi người đổ dồn ánh mắt vào cẳng chân của cô ấy, đều và trắng, giống cắt ra từ một miếng ngọc trắng.

Cô ngồi trước mặt học sinh nam, không biết tại sao khi lấy sách từ cặp ra, đầu ngón tay hơi run, làm tim đập nhanh hơn.

Bạn cùng bàn của Hồ Thiến Tây có vẻ là một cô gái rất trầm tính và kín đáo, đôi mắt ngoan như nai con. Cô ấy thấy thế nên lập tức giúp sắp xếp lại bàn học.

“Cậu tên gì?” Hồ Thiến Tây cười hỏi.

Tay lấy khăn giấy lau bàn dừng lại, giọng nói rất nhỏ: “Tớ tên Hứa Tuế, cậu gọi tớ Tuế Tuế là được rồi.”

Vẻ mặt Hồ Thiến Tây vui vẻ, sau đó cậu ấy nghiêm túc giải thích, giọng nói mềm mại: “Là Tuế trong tháng đổi năm dời.”

Lông mi dày và dài rũ xuống, thất vọng xẹt qua, lẩm bẩm: “Chỉ thiếu một chữ.”

Cậu ấy không phải Hứa Tùy, chỉ có tên rất giống mà thôi.

Hứa Tuế không nghe rõ, lại gần hỏi: “Gì vậy?”

“Không có gì.” Hồ Thiến Tây lại vui lên, lấy ra một dải Skittles dài từ trong cặp, nhét vào tay cậu ấy, giọng nói rõ ràng: “Nè, cho cậu ăn kẹo cầu vồng, trước đây vào Đại học ——”

Hứa Tuế cầm dải dài Skittles ngây thơ nhìn cô ấy, Hồ Thiến Tây thở dài trong lòng, sửa miệng, cười nói: “Tớ nhìn thấy trong phim truyền hình, ăn kẹo này chúng ta sẽ là bạn tốt đó.”

“Được.” Hứa Tuế nở nụ cười theo.

Sau khi mọi thứ được sắp xếp ổn thỏa, Hồ Thiến Tây tựa má và khuỷu tay vào cuốn sách, mắt đảo quanh, phần sau của tiết cứ đi vào cõi thần tiến đến ngoài không gian như vậy.

Sau khi tiếng chuông vang lên, lớp học trở lại trạng thái mất trật tự, các bạn học bắt đầu đùa giỡn. Hồ Thiến Tây hít một hơi, lấy ra một hộp sữa chua hương dừa từ trong cặp, vẫn còn đọng hơi nước trên đó.

Hồ Thiến Tây quay người, nhìn cậu học sinh đang nằm ngủ trên bàn, đầu tóc rối bù, trên người đầy vẻ “đừng chọc tôi” kiêu ngạo, cổ họng khô khốc, không khỏi cảm thấy lo lắng: “Chào cậu, tớ tên là Hồ Thiến Tây.”

Không ai đáp lại.

Hồ Thiến Tây không rõ cậu có nghe hay không, siết chặt tay cầm hộp sữa,  thoáng nhìn lỗ tai động đậy của cậu, thì ra là nghe thấy.

“Mời cậu uống, uống một ngày sẽ có tâm trạng tốt.” Hồ Thiến Tây đặt sữa chua trước bàn cậu, khóe môi nở một nụ cười nhẹ.

Không lâu sau, ở cửa sau có người hét lên: “Thịnh Nam Châu, hoa hậu giảng đường tìm!”

Hồ Thiến Tây cho rằng hoa hậu giảng đường này cũng sẽ bị đối xử lạnh nhạt như mình, nhưng không ngờ, nam sinh trước mặt chầm chậm lại từ từ ngẩng mặt lên, vươn cổ phát ra tiếng "cạch", cậu cố sức xoa mặt, không nâng mí mắt lên, không nhìn cô ấy một cái nào, lập tức đứng dậy kéo ghế đi ra ngoài.

Khớp khuỷu tay của cậu vô tình chạm vào sữa chua trên bàn, "bộp" một tiếng, sữa rơi xuống đất. Nhưng người khởi xướng lại đút túi quần đi ra ngoài.

Hồ Thiến Tây nhìn chằm chằm sữa bò trên mặt đất, hơi nản lòng, ngẩng đầu nhìn chằm chằm bóng lưng của Thịnh Nam Châu: “Đầu heo lớn!”

Đúng lúc Hứa Tuế đi WC về, Hồ Thiến Tây kéo cánh tay của cậu ấy và nói: “Bạn cùng bàn, chúng ta đi ra ngoài hóng gió được không?”

“Được thôi.” Hứa Tuế hơi không rõ lý do, nhưng vẫn đồng ý.

Nói đi hành lang hóng gió nhưng Hồ Thiến Tây nhìn chằm chằm về phía bên trái, nhìn thấy Thịnh Nam Châu đang nói chuyện với một cô gái có mái tóc dài đến thắt lưng, hai cái bóng dựa vào nhau, tức giận đến mức hai mắt bùng cháy.

Hứa Tuế như hiểu ra điều gì đó, hỏi: “Cậu thích Thịnh Nam Châu à?”

Cậu ấy cho rằng Hồ Thiến Tây sẽ phủ nhận hoặc thẹn thùng, nhưng không ngờ cô ấy lại hào phóng thừa nhận: “Đúng vậy, còn có ý định theo đuổi cậu.”

Hứa Tuế trợn to mắt, thật lâu mới tiêu hóa được tin tức này, cậu ấy tốt bụng nói: “Nhưng mà——”

“Thịnh Nam Châu cực kỳ được hoan nghênh trong trường học, trông đẹp trai, tính cách cũng tốt, mọi người đều sẵn lòng chơi với cậu, nhưng cậu rất lạnh lùng với các cô gái, ngoại trừ Mạnh Linh, cô ta có một vết sẹo trên trán, nghe nói là do chịu tổn thương vì Thịnh Nam Châu. Điều kỳ lạ là cả hai không ở bên nhau, nhưng quan hệ của họ rất tốt.”

“Tốt như thế nào?”

“Thế này, Thịnh Nam Châu có một đội bóng ở trường học đúng không, Mạnh Linh là đội trưởng đội cổ vũ bóng rổ.” Hứa Tuế nói.

Hồ Thiến Tây thuận tiện nhìn về phía hai người đang nói chuyện, tuy biểu cảm của chàng trai có vẻ không kiên nhẫn nhưng vẫn cúi đầu đang nghe cô gái nói chuyện, lòng đau nhói.

Không ai có thể ngờ rằng, chỉ là một khoảng thời gian là buổi trưa, cuộc nói chuyện giữa Hồ Thiến Tây và Hứa Tuế đã bị người ta truyền ra ngoài, càng truyền càng thái quá, trở thành Hồ Thiến Tây tuyên bố muốn theo đuổi Thịnh Nam Châu trong vòng một tháng, không theo đuổi được thì chuyển trường.

Bản thân Hồ Thiến Tây cũng bật cười tức giận khi nghe thấy, nhưng lười phản bác lại.

Công chúa theo đuổi kỵ sĩ, coi như món hời cho cậu. Hồ Thiến Tây nói thầm trong lòng.

Khi lời này lọt vào tai Thịnh Nam Châu, cậu đang chơi bóng trong sân bóng rổ. Giang Khải ngồi trên bậc thềm, dùng một bên khăn lau mồ hôi lung tung, nói đùa:

“Cậu hai Thịnh, công chúa nhỏ muốn muốn theo đuổi cậu, có cảm nghĩ gì không?”

Thịnh Nam Châu nhảy lên, đập quả bóng rổ vào rổ, bóng vào một cách ổn định. Cả người cậu nằm trên sàn, bóng lăn sang bên cạnh, lông mi cậu còn lấm tấm mồ hôi, giọng nói nhàn nhạt: “Không cảm nghĩ gì cả.”

Giang Khải nhún vai, không nói gì, lấy một hộp sữa bò trong cặp ra, nhét ống hút vào trong giấy nhôm, chuẩn bị uống. Tay trái Thịnh Nam Châu ôm bóng rổ, đi về phía bậc thềm, nhìn thoáng qua sữa bò vị dừa trong tay Giang Khải, ánh mắt ngưng trọng, trầm giọng hỏi: “Ở đâu ra?”

“Ồ, cái này hả, tớ giúp Tây Tây dọn sách sáng nay, cô ấy cho tớ.” Giang Khải quơ sữa trong tay về phía cậu.

Không biết tại sao, hai chữ Tây Tây, Thịnh Nam Châu nghe thấy cực kỳ chói tai, nhìn thoáng qua hộp sữa bò, lòng càng tích tụ khí.

Cậu không suy nghĩ gì, ném bóng rổ trong tay ra ngoài, xẹt qua sữa bò trong tay Giang Khải, đập vào vách tường một tiếng “bịch”, sữa bò ngã xuống đất, không thể uống nữa.

Giang Khải đang định nổi giận, nhưng Thịnh Nam Châu không quay đầu lại mà đi về phía cửa, để lại một câu nói: “Ăn cơm không, tớ mời.”

“Ăn ăn ăn!” Giang Khải chân chó theo sau, lập tức quăng chuyện hộp sữa rớt ra sau đầu.

Hồ Thiến Tây không giỏi trong việc theo đuổi người khác, với việc theo đuổi Thịnh Nam Châu cũng làm bừa bãi, hơi vụng về. Đưa bữa sáng cho cậu mỗi ngày cố định, mặc dù cậu chưa bao giờ ăn bữa sáng.

Khi chơi bóng đưa nước cho cậu, tan học cố gắng về nhà với cậu. Xuất hiện trước mặt cậu hàng ngày, còn kêu người ta dạy cô ấy chơi game và làm bài tập.

Thịnh Nam Châu rất phiền, chỉ cảm thấy cô ấy giống như viên kẹo mạch nha không vứt ra được. 

Chuyện này lan tràn trong toàn trường, những người khác cười nhạo cô ấy, Hồ Thiến Tây vẫn giống như người chẳng biết gì, vênh váo đuổi theo Thịnh Nam Châu, trở thành cái đuôi nhỏ phía sau cậu.

Cho đến một buổi sáng, Hồ Thiến Tây ép cậu uống cháo và làm bẩn áo thun của cậu, tiết thứ tư vô tình làm gãy một cánh của mô hình máy bay mà Thịnh Nam Châu vất vả chuẩn bị.

Cuối cùng cậu cũng nổi giận, giọng điệu không kiên nhẫn, giữa những hàng chữ lộ ra sự chán ghét và lạnh nhạt: “Dây dưa xong chưa? Tôi không thích cậu, sau này cũng sẽ không, mời cậu tránh xa tôi một chút.”

Nói xong câu đó, Thịnh Nam Châu hối hận, bởi vì cô gái luôn thích cười trước mặt đã hoàn toàn yên lặng, đôi mắt giống như thỏ con, từ từ đỏ lên, chứa một tầng ánh sáng của nước, tim cậu co rút lại.

“Xin lỗi.” Giọng của Hồ Thiến Tây rất nhẹ nhàng.

Nói xong, cô ấy đã bỏ chạy.

Đọc Full Tại Đọc Truyện

Ngày hôm sau, trên bàn, Thịnh Nam Châu nhận được một mô hình máy bay mới.

Cả tuần nay trên bàn Thịnh Nam Châu không còn bữa sáng nào nữa, trong giờ học cũng không có cái đầu nhỏ quay đầu kể chuyện cười cho cậu vui, không có cái đuôi nhỏ nào cũng theo cậu đi bất cứ nơi đâu.

Thịnh Nam Châu thanh tịnh hơn nhưng bắt đầu bực bội. Trong khoảng thời gian này, rõ ràng giấc ngủ của cậu tốt hơn nhiều, không mất ngủ nữa, cô gái trong mộng đã không thấy, người mơ thấy lại là… Hồ Thiến Tây.

Thấy cô ấy cười với học sinh nam khác, lòng cậu sẽ tức giận, thấy cô ấy không còn tìm cậu, lòng cũng thấy khó chịu.

Cậu thấy mình rất kỳ lạ.

Thứ sáu, do Hồ Thiến Tây bị kêu vào văn phòng nên về muộn, chỉ có thể về nhà một mình. Sáu giờ tối, trời đã tối hẳn, Hồ Thiến Tây đeo cặp ra khỏi trường, rất sợ hãi khi đi qua sau phố và hẻm nhỏ đường Hòa Nam.

Trong trường lan truyền rất điên rồ, nói con đường này có rất nhiều người đàn ông đáng khinh thích khoe chim, chuyên đe dọa học sinh nữ.

Đèn đường tối tăm, bóng cây đổ xuống, lờ mờ, khiến tim người đập nhanh. Hồ Thiến Tây đi ngang qua một phòng chơi bida, tiếp tục đi về phía trước, vừa bước vào con hẻm, ánh đèn đã mờ đi một nửa, bầu không khí u ám khiến người ta hoảng sợ.

Bất ngờ có một người đàn ông bỗng lao ra cười hèn hạ với cô ấy không ngừng, định đi lại đây, tay phải còn nắm lấy khóa kéo quần, định kéo xuống.

Hồ Thiến Tây siết chặt quai cặp, nước mắt lập tức tuôn rơi, cô ấy vừa quay đầu bỏ chạy thì một bóng đen bao trùm lấy, có người dựa vào phía sau che đôi mắt cô ấy lại, nhiệt độ bao phủ, hàng mi dài quét vào lòng bàn tay rộng.

“Nhắm mắt lại.” Giọng nói Thịnh Nam Châu lạnh lùng.

Hồ Thiến Tây ngửi thấy mùi sữa tắm nhàn nhạt kết hợp với mùi bồ kết trên người cậu, không hiểu sao khiến người ta yên tâm, sau đó gật đầu.

Một tay Thịnh Nam Châu che đôi mắt Hồ Thiến Tây, tay trái cầm một viên gạch, đập vào cẳng chân của người đàn ông đang vội vàng bỏ chạy. Có tiếng hét phát ra từ con hẻm vắng, người đàn ông đáng khinh nâng chân què lên, chạy trốn nhanh hơn.

Năm phút sau, Thịnh Nam Châu rút tay về, lùi lại một bước, sắc mặt lạnh nhạt, mở miệng: “Đi thôi.”

Không ngờ, ngón tay cô gái nắm lấy tay áo cậu, lấy ra một chiếc huy hiệu hoa hướng dương từ trong túi đưa cho cậu: “Cảm ơn.”

Thịnh Nam Châu nhận lấy tới cất vào trong túi, định rời đi, không ngờ cô gái lại túm lấy cậu, cậu buộc phải cúi đầu, đối diện một đôi mắt sáng trong như quả nho, ngơ ngẩn.

Hồ Thiến Tây ngẩng đầu nhìn cậu, từ đầu đến cuối đều cười, giọng điệu trịnh trọng, nói từng chữ một cách nghiêm túc: “Làm quen lại một lần nữa.”

“Chào cậu, tôi tên Hồ Thiến Tây, Thiến trong màu đỏ thẫm, Tây trong công chúa Tây Tây.”