TỎ TÌNH XONG, TÔI LỘ THÂN PHẬN - CHƯƠNG 7
Tác giả: Kiến Kình Lạc
Edit: Alex
_____________
Đưa người đến đại học B, Đỗ Khê Nhiễm lại hạ cửa sổ xe, dặn dò: “Nghỉ ngơi sớm một chút, mai đừng đến trễ.”
Diệp Nam Nịnh gật gật đầu.
“Có gì không hiểu thì hỏi Hứa Hoan. Nếu chị rảnh thì cũng có thể hỏi thẳng chị.” Đỗ Khê Nhiễm nói.
Diệp Nam Nịnh lại gật đầu thêm lần nữa.
Tự cảm thấy đã nói đủ nhiều, lúc này Đỗ Khê Nhiễm mới khởi động xe, chạy đi vài chục mét. Trong lúc lơ đễnh liếc qua kính chiếu hậu, cô thấy cô nàng kia vẫn còn ngơ ngác đứng tại chỗ dõi theo mình. Đỗ Khê Nhiễm mỉm cười, sau đó dời mắt xuống nhìn đường.
Đến khu chung cư, cô mua một phần ăn tối đóng gói dưới lầu. Xách đồ ăn về nhà, Đỗ Khê Nhiễm thẳng chân đạp rớt hai chiếc giày, xỏ dép lê vào bước đến bên bàn ăn, xử lí bữa tối.
Điện thoại đổ chuông, cô ngẩng đầu kêu một tiếng “Cứu mạng”, kết quả nhìn tên người gọi mới thấy không phải khách hàng mà là đứa bạn già.
“Moshi moshi, cục cưng ăn cơm chưa dạ? Có nhớ người ta hông đó?” Chương Mịch Song ỏng ẹo nói bên kia điện thoại.
“Nói. Tiếng. Người.”
“Mượn ít tiền.”
“Không có.”
“Đừng mà ~~ Nhiễm Nhiễm, Tiểu Nhiễm Nhiễm, mình không còn là bảo bối yêu quý nhất của cậu nữa rồi sao?”
“Cậu là con quỷ yêu quý nhất.”
Chương Mịch Song cười ha hả: “Nói thật đó, giang hồ cứu cấp, mình chuẩn bị mua nhà, cậu cho mình mượn một mớ đi.”
“Bao nhiêu?”
“Mười vạn.”
“Không được, bớt đi.”
“Đủ tàn nhẫn, quả nhiên nhà tư bản thì trái tim sắt đá mà.” Chương Mịch Song nói.
“Mình còn cách nhà tư bản một khoảng rất xa.” Đỗ Khê Nhiễm vừa nói vừa chuyển mười vạn qua cho cô nàng, “Cho cậu thời hạn nửa năm, không trả thì mang đầu tới gặp.”
“Không thành vấn đề! Đúng là không uổng phí hai mươi năm quen biết!” Chương Mịch Song lại túm Đỗ Khê Nhiễm nói chuyện phiếm hồi lâu, “Đúng rồi, không phải cậu nói phải hướng dẫn sinh viên thực tập à? Tình hình sao rồi?”
“Tình hình sao là sao?”
“Là trai hay gái, cao thấp mập ốm, tính tình thế nào, mau khai thật.” Chương Mịch Song nói.
“Gái, hai mươi mốt, ngành Tài chính đại học B, tính tình... còn chưa đoán ra.”
“Cái gì? Còn có người mà cậu đoán không ra á?” Chương Mịch Song hết sức kinh ngạc, “Mới ngày đầu tiên quen biết là cậu đã lột sạch mình rồi, ngay cả cái qυầи ɭóŧ cũng chẳng còn.”
“Chứ không phải tại miệng cậu hệt như cái sàng. Mình mới hỏi tên thôi mà cậu đã khai toẹt ra luôn sổ hộ khẩu cùng với mật mã cuốn sổ khóa.” Đỗ Khê Nhiễm cạn lời.
Chương Mịch Song cười khặc khặc: “Không nói mấy chuyện mất mặt này nữa, bàn tiếp về sinh viên thực tập của cậu đi. Thế nào? Dễ mang không?”
“Khá dễ.”
Đỗ Khê Nhiễm đã từng phàn nàn với Chương Mịch Song về vấn đề này. Mấy đồng nghiệp trước đó ai cũng phát sinh mâu thuẫn với sinh viên thực tập, cô thì lại chưa hướng dẫn sinh viên bao giờ, lòng lo lắng không thôi.
“Khá may mắn, dẫn một cô bé nghe lời, năng lực nghiệp vụ thoạt trông cũng khá tốt, hy vọng không phải chỉ làm ra vẻ.” Đỗ Khê Nhiễm lược bớt chuyện vô cùng xinh đẹp, bằng không y theo tính tình Chương Mịch Song thì kiểu gì cũng sẽ nhiều chuyện hỏi thêm một đống vấn đề.
“Vậy cũng không tệ, bớt lo là được. Cậu nói cậu cũng thật là, sao còn sợ cả sinh viên thực tập nữa? Nói sao cũng nên là người ta sợ cậu mới phải chứ?”
Nhắc đến chuyện này, Đỗ Khê Nhiễm lại phải cười: “Đừng nói, hình như con bé sợ mình thật.”
“Vậy không phải được rồi à. Sợ thì mới nghe lời.” Chương Mịch Song lại hỏi, “Chừng nào đến chỗ mình chơi một chuyến đi.”
“Sao vậy?”
“Bạn trai mình có mấy người anh em, trông bảnh lắm, công việc cũng ổn, có muốn gặp không?”
Tút tút–
Đỗ Khê Nhiễm vô tình cúp điện thoại, lại lùa hai ngụm cơm, không hề thấy ngon miệng.
Quán ăn dưới lầu ăn mãi cũng ngán đến nơi rồi, gọi cơm hộp thì không biết gọi món gì. Cô nhấp ngụm nước, không biết nghĩ đến điều gì mà lại mở Weibo, tìm đến mấy video ăn uống đã lưu, vừa trông cho đỡ thèm vừa nhanh chóng bào cơm.
Blogger ẩm thực này cô tình cờ phát hiện được. Lúc ấy bụng đang đói meo, không biết nên gọi cơm gì thì lướt thấy blogger nấu món đậu hủ ma bà nhà làm, thoạt trông sắc, hương, vị đều có đủ, thế là chốt đơn món đậu hủ ma bà.
Chủ yếu là blogger ẩm thực này không nói chuyện, không hề ồn ào như những người khác, chỉ im lặng nấu ăn. Cái tay lên hình lại đẹp, thậm chí còn có tác dụng thôi miên.
Lần nọ cô mất ngủ, điện thoại mở video đặt ngay bên tai. Tiếng nấu nướng hệt như ASMR, vô cùng dễ chịu.
Hơn nữa, blogger này không chỉ giới hạn trong những món cơm nhà mà bất luận là món Trung, món Tây, Nhật, Hàn, Đông Nam Á hay là món Ấn, gần như món nào cô nàng cũng từng làm qua. Từ nhà hàng ba sao Michelin đến quán nướng BBQ lề đường đều có nấu, vừa nhìn đã biết là người sành ăn.
Thế mà sao không nổi nhỉ?
Đỗ Khê Nhiễm không hiểu.
Có thể là không bỏ tiền quảng bá, hoặc là bản thân blogger tương đối an phận, chỉ tập trung vào nấu ăn nên không thèm quan tâm mấy thứ ngoài mặt đó.
Tắt đi mấy video thích nhất đã lưu từ trước, Đỗ Khê Nhiễm lại sang giao diện Weibo của blogger nhìn xem có video mới hay không. Kết quả video ẩm thực gần nhất đã nửa tháng trước, mà hoạt động mới nhất lại là khoe tình trạng yêu đương... Cái gì đây?
- Muốn làm bạn với chị quáaaa!
Đỗ Khê Nhiễm đọc mà hoang mang, cũng thắc mắc hệt như các fans, rốt cuộc blogger này là nam hay nữ?
Thôi, chỉ cần nấu ăn ngon là được, nam nữ gì cũng kệ.
Cô không nhịn được mà ấn vào gửi tin nhắn riêng: [Chào Ông Cụ, chúc mừng Cụ có được người thích. Nhưng mà vẫn phải tiếp tục nấu ăn đó nha. Tôi sẽ luôn dõi theo Cụ. Cố lên.jpg]
Không ngờ tin nhắn này gửi đi chưa được bao lâu thì đã có hồi âm. Điều đó nằm ngoài dự kiến của cô.
Ông Cụ Dưới Tán Cây: [Được, cảm ơn bé yêu! Chờ cuối tuần mình nghỉ sẽ ra video mới nha!]
Dududu: [Được, chờ mong.]
Diệp Nam Nịnh trả lời xong hết tin nhắn thì đã mất hơn một tiếng đồng hồ. Đa số tin nhắn là hỏi giới tính cùng với chuyện tình cảm của cô, rất ít người hỏi chuyện nấu ăn.
Cô không nhịn được mà ấn vào Weibo của bạn fan này. Cả Weibo toàn là chuyển phát các kiểu tin tức, Diệp Nam Nịnh nhìn một lúc lại lui về.
Lúc này, WeChat lại báo liên tục mấy tin nhắn mới. Diệp Nam Nịnh ấn vào xem, hóa ra là Yến Chính Hạo kéo cô vào nhóm sinh viên thực tập.
- Mọi người sửa biệt danh lại đi, cho dễ nhớ tên.
- Người đẹp kia có tới không vậy? Hình như chỉ còn mỗi cậu ấy nhỉ? Cậu ấy tên gì?
- Diệp Nam Nịnh. Cậu ấy vào rồi.
- Hoan nghênh, hoan nghênh.
- Hôm nay mọi người đi làm được không? Mình cảm thấy cả thể xác lẫn tinh thần của mình đều bị tra tấn.
- VP của mình thì khá tốt, nhưng mà trợ lý thì hơi dữ. Sau này phải hợp tác với chị ấy thường xuyên, mới nghĩ thôi đã thấy sờ sợ rồi.
- Hôm nay mình nhìn thấy VP hướng dẫn Diệp Nam Nịnh đẹp quá chừng. Có ai biết chị ấy là ai không?
- Nghe mọi người gọi là Đỗ tổng.
- Mình biết này, tên Đỗ Khê Nhiễm.
- Rồi luôn, hai người đẹp nhất tụ lại một chỗ, thảo nào mấy đồng nghiệp nam quanh mình cứ nhìn qua bên đó hoài ahaha.
Diệp Nam Nịnh không biết nên gia nhập cuộc nói chuyện thế nào, cũng không quá muốn cùng họ tám nhảm về bản thân mình và Đỗ Khê Nhiễm. Cô vừa chuyển nhóm chat sang chế độ “Không làm phiền” thì phát hiện mình lại bị túm vào một nhóm khác.
[Đỗ công chúa và bảy chú lùn]
Cái tên nhóm này???
Diệp Nam Nịnh mở danh sách thành viên trong nhóm. Ngoại trừ Hứa Hoan vừa thêm WeChat với cô lúc chiều ra thì những người khác không ai quen cả, nhưng gần như có thể khẳng định đây là nhóm công việc của team.
- Chào mừng Tiểu Diệp đến với vườn cổ tích của chúng ta!
- Sửa tên nhóm lại đi, tám chú lùn.
- Tui muốn hỏi lâu lắm rồi, cái tên nhóm này rốt cuộc là ai đặt dị?
- Tự Đỗ công chúa đặt đó.
- Okay, đặt hay lắm!
Diệp Nam Nịnh ôm điện thoại cười cười. Thì ra Đỗ Khê Nhiễm còn có mặt đáng yêu như vậy sao?
- Ma mới đâu? Mau ra đưa hình!
Diệp Nam Nịnh không khỏi trồi lên thả một câu: Không phải hôm nay đã gặp rồi sao?
Nhóm chat im lặng suốt một phút. Diệp Nam Nịnh bấy giờ mới nhận ra hình như mình lại khiến bầu không khí trở nên lạnh lẽo rồi.
Cô lập tức nhắn thêm giải thích: Em không có hình.
Được rồi, có vẻ vẫn là từ chối, mà còn lạnh hơn.
Diệp Nam Nịnh rối rắm mấy giây, sau đó vào album chụp màn hình lại, chứng minh thật sự chỉ toàn hình đồ ăn, không có lấy một bức ảnh tự sướng. Đến khi trở lại nhóm chat thì cô phát hiện Hứa Hoan đã khơi chuyện khác.
- Đỗ công chúa đâu rồi? Ra phát bao lì xì đi chứ!
- Chúng mình làm về rồi mà sao công chúa còn chưa ra gặp chúng mình nữa?
- Không phải chị ấy nói tối nay sẽ đi tập gym à? Chắc là đang ở phòng tập?
- Nhắc tới tập gym, lâu lắm rồi tôi chưa đi. Tăng ca riết tăng đến mức tôi không muốn sống nữa.
Sau đó, câu chuyện đổi sang xoay quanh việc tập gym. Diệp Nam Nịnh không theo dõi nữa mà ấn vào danh sách thành viên. Căn bản không cần tìm ai là Đỗ Khê Nhiễm, bởi vì tên WeChat của chị cũng chính là tên thật: Đỗ Khê Nhiễm.
Cô ấn mở hình đại diện của chị, là một bức ảnh phong cảnh tiện tay chụp.
Có nên thêm bạn không? Có nên thêm bạn không?
Thật dè dặt, cô gửi lời mời kết bạn đi, sau đó thấp thỏm chờ mong nhìn chằm chằm vào điện thoại.
Năm phút trôi qua.
Mười phút trôi qua.
Vẫn không có động tĩnh.
Rửa mặt xong, Diệp Nam Nịnh nằm trên giường, liếc nhìn WeChat thêm lần nữa, vẫn không có một tin tức nào.
Tiêu rồi, có khi nào Đỗ tổng cảm thấy cô quấn người quá không? Làm gì có ai mới ngày đầu tiên gặp nhau đã chủ động kết bạn WeChat?
Mang tâm trạng thấp thỏm đi vào giấc ngủ, Diệp Nam Nịnh gặp mấy cơn ác mộng, cứ mơ thấy Đỗ tổng đuổi cô ra khỏi công ty, làm cô sợ đến mức choàng tỉnh dậy. Đưa mắt nhìn trời, đã gần sáng.
Dù sao cũng không ngủ được, thôi dứt khoát dậy làm bữa sáng.
Bữa sáng hôm nay là bánh mì lát nướng và bánh sừng bò, còn thêm một ly sữa.
Lúc mở tủ lạnh, nhìn đến một tá trứng gà, không biết nghĩ gì mà Diệp Nam Nịnh lại xuống siêu thị dưới lầu mua một túi bánh mì, sau đó vội vã quay về làm bữa sáng.
Ding dong–
Điện thoại vang tiếng chuông báo. Diệp Nam Nịnh cầm lên xem, sau đó kích động đến mức làm đổ cả sữa trong tay: “Aaaaaa!”
Đỗ tổng chấp nhận lời mời kết bạn của cô rồi!
Cô ôm điện thoại, ấp ủ câu bắt chuyện...
Chào chị?
Không được, xa lạ quá.
Đã dậy chưa?
Quá thân mật.
Chị có người yêu không?
Cái gì vậy trời!
Diệp Nam Nịnh bỏ cuộc vò đầu. Máy nướng bánh mì tự động ngắt điện, cô đành phải tiếp tục công việc còn dang dở, sau đó xách theo bữa sáng, gọi taxi đến công ty. Cả người cô héo úa, thi thoảng lại có người quay đầu nhìn cô một cái.
Vừa bước vào thang máy thì bên ngoài có người vội vàng chạy đến: “Chờ đã.”
Lát sau, Đỗ Khê Nhiễm cũng chen vào, vừa liếc mắt đã thấy Diệp Nam Nịnh: “Chào... Tóc em bị gì thế?”
Diệp Nam Nịnh quay đầu nhìn, suýt chút nữa đã bị con nhỏ đầu bù tóc rối trong kính hù sợ bay. Cô vội cúi đầu vuốt tóc. Thang máy vang lên tiếng cười khúc khích của mọi người.
Diệp Nam Nịnh: “...”
Có nút nào khởi động lại một ngày không?
Đến văn phòng, Diệp Nam Nịnh nhanh chân ngồi vào chỗ. Những đồng nghiệp khác cũng lục tục có mặt đông đủ.
Hứa Hoan lấy ra một hộp sữa: “Sáng kẹt xe mà không rảnh đi ăn sáng luôn, phiền gần chết.”
Vừa nói dứt lời thì trước mặt đã xuất hiện một phần bánh sừng bò và bánh mì lát. Cô kinh ngạc nhìn sang Diệp Nam Nịnh: “Cái này là cho chị hả?”
Diệp Nam Nịnh gật gật đầu, lại phát hết những phần còn lại cho các đồng nghiệp trong tổ, nhận được một loạt những lời cảm ơn. Bấy giờ, cô mới cầm phần cuối cùng, bước vào văn phòng Đỗ Khê Nhiễm.
“Chào buổi sáng, có gì không?”
Đỗ Khê Nhiễm mở máy tính, lại thuận tay thu dọn mặt bàn. Trên bàn đột nhiên lòi ra một phần ăn sáng, cô nghi hoặc ngẩng đầu: “Cho chị à?”
Diệp Nam Nịnh: “Mau ăn đi.”
Đỗ Khê Nhiễm sửng sốt, như vừa bị ra lệnh phải ăn bữa sáng. Cô chậm rãi cầm lên: “Cảm ơn. Bao nhiêu tiền? Chị chuyển cho em.”
“Không cần đâu.” Mặt Diệp Nam Nịnh càng nghiêm, “Mau ăn đi.”
Đỗ Khê Nhiễm có một cảm giác quen thuộc như bị chủ nhiệm lớp tia trúng, đang nhìn chằm chằm vào mình không chớp mắt. Cô mở túi, một quả trứng chín lăn ra.
Diệp Nam Nịnh kịp thời chụp lại, sau đó thuận tay lăn trên bàn mấy vòng để vỏ trứng vỡ ra rồi đưa lại cho Đỗ Khê Nhiễm, còn dặn dò: “Trứng gà cũng phải ăn hết.”
“À... Vâng, thưa cô Diệp.” Đỗ Khê Nhiễm ngoan ngoãn, lễ phép nói.
Diệp Nam Nịnh: “...”
_____________
Đang cân nhắc xem nên để cậu-mình hay để mày-tao 🤔🤔