*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
TỎ TÌNH XONG, TÔI LỘ THÂN PHẬN - CHƯƠNG 62
Tác giả: Kiến Kình Lạc
Edit: Alex
_____________
Thời tiết ngày càng giá rét, mọi người trên đường đều ăn mặc hết sức kín kẽ hòng chống lạnh.
Người rụt trong chăn vươn một bàn tay thon dài, ngón tay giật giật, kéo chăn xuống dưới cổ một chút, đoạn phát ra một tiếng ngâm nga thỏa mãn.
Lát sau, người trên giường đột nhiên choàng mở mắt, liếc nhìn chung quanh một lượt, lại xem sắc trời bên ngoài, sau đó vội cầm lấy chiếc điện thoại đặt trên đầu giường xem giờ. Đã gần mười hai giờ.
Diệp Nam Nịnh bật ngồi dậy, xoa xoa cái đầu nặng trĩu.
Quả nhiên chỉ có cồn mới trì hoãn được việc dậy sớm của cô.
Sắp không kịp làm cơm trưa rồi, Diệp Nam Nịnh xốc chăn là vọt ngay vào nhà bếp. Phát hiện nguyên liệu nấu ăn còn không đủ lắm, cô bèn với lấy chìa khóa rồi lập tức ra ngoài, nhân tiện còn ấn chuông cửa nhà đối diện.
Đỗ Hà Nhược ra mở cửa, hai mắt hãy còn sưng húp, giọng cũng hơi khàn: “Chị Tiểu Diệp, chào buổi sáng.”
“Giờ chị đi mua đồ ăn, cơm trưa hôm nay chắc phải trễ chút mới ăn được. Em nói với Đỗ tổng một tiếng nhé.” Diệp Nam Nịnh dặn.
Đỗ Hà Nhược vội giữ cô lại: “Không cần nấu cơm đâu. Chị em nói chắc chị dậy không nổi, trưa ra ngoài ăn vậy. Chị em khao.”
“Thật không?” Diệp Nam Nịnh do dự hỏi, chủ yếu là không xác định hôm nay Đỗ tổng lại dậy sớm như thế.
“Thật.” Đỗ Khê Nhiễm xuất hiện sau lưng Đỗ Hà Nhược, tay bưng ly cà phê nóng, nhàn nhã, thong dong nhấp một ngụm, “Ngủ tới giờ này, em giỏi đấy.”
Diệp Nam Nịnh: “.”
“Mau đi thay đồ đi, chuẩn bị ra ngoài ăn cơm.” Đỗ Khê Nhiễm giục.
Diệp Nam Nịnh cúi đầu nhìn xuống, phát hiện mình vẫn còn mặc áo ngủ. Cô vội đưa tay che ngực, xấu hổ nhìn hai người, sau đó lùi thẳng về sau rồi đóng cửa “rầm” một tiếng.
Đỗ Hà Nhược từ từ nhìn qua Đỗ Khê Nhiễm. Hai chị em cùng lúc bật cười.
Nơi ăn cơm là một nhà hàng chọn đại ngay gần tiểu khu. Trong lúc chờ món, Diệp Nam Nịnh nhìn Đỗ Khê Nhiễm ngồi đối diện đang chơi điện thoại, hồi ức về buổi tối hôm qua mới dần dần quay trở lại.
Cô quên mất mình lên giường ngủ thế nào rồi, nhưng vẫn nhớ rõ khi Đỗ Khê Nhiễm nói những lời ấy, tiếng tim đập trong lồng ngực cô đã từng nhanh đến thế, tận giờ phút này vẫn có thể nghe rõ ràng.
Quả thật, cô đúng là đã hạ thấp bản thân.
Từ khi mới bắt đầu lâm vào mối tình đơn phương này thì cô đã biết chưa chắc gì mình có được kết quả tốt. Hơn nữa, rõ ràng Đỗ Khê Nhiễm cũng chưa từng có trải nghiệm hẹn hò con gái.
Một mặt, cô âm thầm mơ ước chị, mặt khác lại sợ hãi đến vô cùng tận. Cô sợ Đỗ Khê Nhiễm sẽ rời xa vì cô đồng tính, lại càng sợ không thể quay lại mối quan hệ cấp trên cấp dưới hay bạn bè vốn dĩ.
Thật ra quan hệ lúc ấy đã khiến cô thỏa mãn lắm rồi. Có thể trở thành người thân thiết với Đỗ Khê Nhiễm, chiếm một vị trí nhỏ trong lòng chị đã rất tốt. Thật ra cô không cần phải tỏ tình, cứ tiếp tục làm hàng xóm thân thiện, cấp dưới ngoan ngoãn mà Đỗ Khê Nhiễm thích là được. Nhưng thích cũng như việc ngáp, không phải chỉ cần muốn là có thể giấu đi.
Dù có trăm ngàn lần khó, cô cũng muốn bày tỏ tâm ý của bản thân. Khó khăn lắm cô mới dám tỏ tình với chị.
Nhưng mà, bản thân cô cũng không cho rằng mình sẽ thành công.
Đã từng, ở vô số khoảnh khắc, cô từng nghĩ nếu mình là con trai thì hay quá. Thế thì phải chăng cơ hội của cô sẽ lớn hơn? Phải chăng Đỗ Khê Nhiễm sẽ nhìn cô nhiều hơn, sẽ suy ngẫm về mối quan hệ của hai người?
Nhưng câu trả lời của chị lại khiến cô bất ngờ, đồng thời cảm xúc cũng ồ ạt dâng trào.
Đỗ tổng nói đúng. Nếu Diệp Nam Nịnh thành con trai, vậy thì không phải là Diệp Nam Nịnh nữa. Diệp Nam Nịnh chỉ là một cô gái, một Tiểu Diệp tầm thường tưởng chừng như rất ưu tú nhưng lại sợ giao tiếp xã hội thôi.
“Chị Tiểu Diệp, tự nhiên chị cười gì dạ?” Đỗ Hà Nhược hỏi, mà Đỗ Khê Nhiễm bên cạnh cũng ngẩng đầu lên từ màn hình điện thoại, liếc nhìn cô một cái.
Diệp Nam Nịnh chợt khựng lại, sau đó sờ khóe miệng, chẳng biết ý cười đã gợi lên tự bao giờ. Cô nói: “Chị không biết.”
“Chị còn suy nghĩ về chuyện tối qua à?” Đỗ Hà Nhược truy vấn.
Cả người Diệp Nam Nịnh cứng đờ. Cô sực nhớ ra tối qua mình còn ôm nhau khóc lóc với Đỗ Hà Nhược ngay trước mặt Đỗ Khê Nhiễm!
Aaaaa cứu mạng! Hình tượng tốt đẹp cô gìn giữ bấy lâu nay! Cứ thế mà... tan biến rồi ư?
Chung trà trong tay bị nghiêng. Cô vội lau lau mặt bàn, rồi lau thế nào mà lại trượt xuống khỏi ghế, ngồi xổm dưới gầm.
Úhuhu mình nên ở dưới gầm bàn!
“Chị Tiểu Diệp, chị ổn không vậy?” Đỗ Hà Nhược dò đầu ra.
Diệp Nam Nịnh ôm chân bằng hai tay, lắc lắc đầu. Không ổn một xíu nào. Chị không muốn làm người nữa uhuhu!
“Ha.” Đỗ Khê Nhiễm cũng khom người nhìn xuống cô từ phía bên kia, cười chế nhạo: “Nhớ ra rồi hử?”
Diệp Nam Nịnh: QAQ
“Ai da, đâu có gì đâu.” Đỗ Hà Nhược xua tay như bà cụ non, thấm thía nói, “Không phải chỉ là thất tình thôi sao. Đời còn dài mà, chị mau đứng lên nói chuyện đi.”
Diệp Nam Nịnh hít thở sâu một lúc, trung hòa lại tâm trạng mong manh dễ vỡ xong mới cứng đờ bò ra khỏi gầm bàn, một lần nữa ngồi thẳng. Cô rót cho Đỗ Hà Nhược ly nước hòng dời đi sự chú ý: “Em thấm giọng đi. Tối qua khóc lâu lắm đúng không?”
“Có thể nói vậy. Sáng thức dậy phát hiện em khóc thành con ếch Pepe luôn*.” Đỗ Hà Nhược tu liền mấy hớp nước, “Tại sao chị khóc thì vẫn đẹp thế? Ông trời bất công quá vậy!”
*Là con này nè:
“Tại vì sau đó chị không có khóc nữa. Chắc là em về phòng còn khóc tiếp rồi đúng không?” Diệp Nam Nịnh nói.
Đỗ Hà Nhược: “Đúng rồi. Vậy tại sao chị lại không khóc? Nghĩ thông rồi à?”
Diệp Nam Nịnh liếc sang Đỗ Khê Nhiễm một cái theo bản năng, đoạn gật gật đầu: “Ừ, nghĩ thông rồi.”
“Phải vậy chứ. Nghĩ thông rồi thì chẳng có gì cả.”
Diệp Nam Nịnh im lặng một lúc rồi nhỏ giọng nói: “Có điều... Chị cảm thấy hình như em hiểu lầm Tiểu Viễn rồi.”
Đỗ Hà Nhược: “Đâu có hiểu lầm đâu? Cậu ấy từ chối em rõ ràng luôn mà.”
Nhớ đến những lời Diệp Đình Viễn đã nói lúc còn ở nhà họ Diệp lần trước, Diệp Nam Nịnh bèn suy đoán: “Nó không đồng ý em giờ chắc là bởi vì nó muốn làm một đứa biết chịu trách nhiệm.”
Đỗ Hà Nhược sửng sốt.
Đỗ Khê Nhiễm thì chợt buông điện thoại, mặt mày nghiêm túc: “Chịu trách nhiệm? Chịu trách nhiệm gì? Đỗ Hà Nhược, hai đứa bây làm cái gì rồi?”
“Tụi em đâu có làm gì đâu!” Đỗ Hà Nhược kêu oan, “Tụi em còn chưa nắm tay nữa mà!”
Diệp Nam Nịnh vội xua tay: “Không phải, Đỗ tổng, chị hiểu lầm. Em nói chịu trách nhiệm nghĩa là em ấy muốn tìm một người cùng bên nhau cả đời, không muốn quyết định qua loa. Có lẽ hai đứa bây giờ chỉ chưa đúng thời điểm thôi.”
Đỗ Khê Nhiễm thoáng kinh ngạc: “Nhóc con còn nhỏ mà đã có suy nghĩ đó rồi à?”
Diệp Nam Nịnh gật đầu: “Có rất nhiều cô nàng thích em ấy.” Nói đoạn, thấy sắc mặt Đỗ Hà Nhược lại ỉu xìu, cô vội bổ sung, “Có điều em chỉ mới thấy hình chụp lén của Hà Nhược trong điện thoại em ấy thôi!”
“Thật không chị? Có hình em hả?” Đỗ Hà Nhược hớn hở.
“Đúng vậy. Trước khi gặp em thì chị đã thấy hình của em rồi.” Diệp Nam Nịnh nói.
Mặt Đỗ Hà Nhược ửng đỏ, hai tay ôm má ngã xuống ghế.
Đỗ Khê Nhiễm lại hơi nheo mắt: “Không phải em nói kèm nó học là vì chị sao? Hay là em chỉ đang giúp em trai cưa cẩm thôi?”
Diệp Nam Nịnh: “Đương nhiên là vì chị... Thì cũng có một phần nhỏ nguyên nhân là em trai thật.”
Đỗ Khê Nhiễm: “Ha.”
Diệp Nam Nịnh vội châm trà cho Đỗ Khê Nhiễm: “Chị uống thêm nước đi.”
Đỗ Khê Nhiễm: “Ha ha.”
Ăn trưa xong, ba người quay trở lại căn hộ nhà họ Đỗ. Diệp Nam Nịnh kèm Đỗ Hà Nhược học bù luôn tiết hôm qua.
Đỗ Hà Nhược cặm cụi học cả buổi trưa cũng không có lấy một câu oán hận, có lẽ là đã nghĩ kĩ nên giữ hay buông. Cô nàng cho quả nho bên cạnh vào miệng, nói: “Em sẽ tập trung chuẩn bị thi đại học. Nếu cậu ấy muốn cân nhắc thì em đây cũng cân nhắc. Con người ta, ít nhất không thể bị vướng chân mãi chỉ bởi một sự lựa chọn. Chị em nói rất đúng, bản thân mình phải sống cho tốt thì mới có tư cách đi tìm một người tốt.”
Diệp Nam Nịnh nói: “Ừ, em nghĩ được vậy thì hay lắm. Nhưng bài này em làm sai nữa rồi. Em cứ sai ở loại bài này miết thôi.”
“Ư.”
Đỗ Khê Nhiễm xử lí công việc một lúc, khi ra phòng khách thì có đi ngang phòng Đỗ Hà Nhược, bèn đứng ngoài cửa nghe Diệp Nam Nịnh giảng giải cách làm bài một lúc. Hết sức kiên nhẫn, tỉ mỉ, liên tục lặp đi lặp lại cách giải một loại bài mà không hề than thở, mãi đến khi Đỗ Hà Nhược hiểu thật cặn kẽ mới giảng tiếp bài sau.
Cô bất giác đưa mắt nhìn Diệp Nam Nịnh. Góc nghiêng gương mặt nghiêm túc vô cùng thu hút. Em chỉ ngồi đó thôi đã hệt một bức tranh sơn dầu, gợi cảm mà bí ẩn, như là người không cùng một thế giới với cô.
Hai người các cô, một đằng trời sinh sẵn số giàu sang, đằng kia thì lại là người phải tất bật đi làm. Một đằng đa tài đa nghệ, tràn đầy tế bào nghệ thuật, đằng kia thì chỉ biết mỗi công việc, còn lại dốt đặc cán mai.
Cô thật sự không hiểu mình có điểm gì nổi bật thu hút Diệp Nam Nịnh. Nếu chỉ đơn giản là ngoại hình thôi thì có rất nhiều người đẹp hơn cô. Nếu nói là tính cách thì cô cũng không cảm thấy mình chân thiện mỹ gì cho cam. Ngay cả Đỗ Hà Nhược và Chương Mịch Song cũng thường hay chê tính tình của cô.
Thế nên, cô vẫn thiên về suy nghĩ Diệp Nam Nịnh chỉ cảm thấy mới mẻ nhất thời. Chờ đến khi gặp được người tốt hơn thì chắc hẳn sẽ quên cô thôi.
Sáng thứ Hai, lại có hai người mới đến công ty. Lần này không phải sinh viên thực tập tuyển từ trường đại học mà là nhân viên thử việc thông qua con đường tuyển dụng. Một người là bạn nam vừa tốt nghiệp năm ngoái nhưng đã có kinh nghiệm làm việc một năm, người kia là bạn nữ từng du học ở trường nổi tiếng, ngoại hình vô cùng xinh đẹp, khiến nhân viên cả tầng hưng phấn suốt một lúc.
Khi sắp xếp nhân sự, hai người đều được xếp vào nhóm lão Lý, một người làm chuyên viên phân tích, người kia trực tiếp thành trợ lý. Điều này khiến Yến Chính Hạo rơi vào tình thế khá nguy hiểm. Trong tổ vừa đào thải một Hồ Hàm Xảo, giờ lại đến hai đồng nghiệp còn lợi hại hơn cả cậu ta. Yến Chính Hạo hoan nghênh đồng nghiệp mới, đồng thời không khỏi cảm thấy thấp thỏm lo âu.
Lúc ăn cơm trưa, các sinh viên thực tập khác đều đến chỗ Yến Chính Hạo nói chuyện phiếm một lúc, mắt lại nhân cơ hội quan sát hai nhân viên mới đến.
Bạn nam thoạt trông thật thà, chất phác, cười chào hỏi với bọn họ.
Bạn nữ thì có hơi cao ngạo, ăn mặc không tầm thường, gật đầu chào họ xong là đi ăn cơm ngay.
Hồ Giai Húc lui ra khỏi đám sinh viên thực tập, kéo Diệp Nam Nịnh sang chỗ mình ăn cơm, đối diện chính là nhóm của lão Lý. Cô chia sẻ lại tin tức mình thu thập được cho người không đi hóng hớt là Diệp Nam Nịnh: “Nam tên Dư Chính. Nữ thì nói cái tên tiếng Anh, mình không nhớ rõ, tên tiếng Trung là Minh Sương, thoạt trông rất có tiền, học xong MBA rồi, giờ đang là trợ lý.”
Diệp Nam Nịnh gật gật đầu, tiếp tục ăn cơm.
“Cậu không tò mò hay lo lắng chút nào hết à?” Hồ Giai Húc hỏi.
Diệp Nam Nịnh: “Tò mò cái gì? Lo lắng cái gì?”
“Cậu quên chừng nào thì tụi mình được chuyển sang chính thức hả?” Hồ Giai Húc thử tính ngày. “Qua Tết âm lịch là tụi mình có thể chuyển chính thức rồi đó.”
“Vậy là chuyện tốt mà.”
“Lỡ đâu mấy người này đè tụi mình xuống thì sao? Tụi mình sẽ không bị đào thải như Hồ Hàm Xảo đấy chứ?”
“Không đâu.” Diệp Nam Nịnh trấn an, “Cơ chế đào thải sinh viên thực tập là để loại ra một số người mới tốt nghiệp, vẫn chưa thích ứng được với công việc thôi. Nếu tụi mình đã ở lại rồi thì chỉ cần không phạm mấy lỗi về nguyên tắc là công ty sẽ không đuổi đâu.”
“Cậu rành thật đấy.” Hồ Giai Húc cười cười, “Được rồi, xem như được an ủi.”
Diệp Nam Nịnh cong cong khóe môi, bất giác lộ ra góc mặt xinh đẹp khiến người ta ngỡ ngàng.
Một bóng người đột nhiên xuất hiện bên cạnh, cả hai đồng loạt ngẩng đầu nhìn lên, thấy đồng nghiệp nữ mới đến đang đứng ngay đối diện, một tay chống bàn, nửa người trên hơi cúi, cười nhìn Diệp Nam Nịnh: “Chào cậu, cậu cũng là sinh viên thực tập à? Sao mới rồi không thấy cậu nhỉ? Cậu tên gì?”
Diệp Nam Nịnh lùi lại theo phản xạ, cụp mắt đáp: “Diệp Nam Nịnh?”
“Là hai chữ nào nhỉ?”
Diệp Nam Nịnh không trả lời ngay, Hồ Giai Húc bèn đáp thay: “Nam trong nam mộc, Nịnh trong nịnh mông*.”
*Nam mộc là gỗ lim, nịnh mông là chanh.
“Nghe rất hay. Mình tên Minh Sương, các cậu có thể gọi là A Sương.” Minh Sương vươn tay, “Rất vui được quen biết cậu.”
Diệp Nam Nịnh vốn không phải kiểu nhiệt tình với người lạ, nhưng người ta đã chìa tay ra rồi, không đáp lại thì bất lịch sự quá. Cô chậm rãi vươn một bàn tay, bắt vội lấy tay đối phương: “Xin chào xin chào.”
Minh Sương cười mấy tiếng, giọng nghe rất hay, trước lúc đi còn nhìn Diệp Nam Nịnh thêm mấy lần.
Hồ Giai Húc kéo tay áo Diệp Nam Nịnh, nhỏ giọng nói thầm: “Sao cô ta khác với mới rồi thế nhỉ? Lúc tự giới thiệu với tụi mình ban nãy lạnh lùng lắm.”
Diệp Nam Nịnh nhìn thoáng qua chỗ làm việc của Minh Sương, trùng hợp sao mà đối phương mới vừa ngồi xuống, cũng đưa mắt nhìn sang bên này, còn nhướng mày, cười với cô một nụ cười tươi tắn.
“Chẳng lẽ mỹ nữ thật sự chỉ làm bạn với mỹ nữ?” Hồ Giai Húc hỏi.
Diệp Nam Nịnh thu mắt, cúi đầu nhìn bàn tay của mình. Chứng thích sạch sẽ đột nhiên trỗi dậy. Cô đứng lên toan vọt vào toilet, không ngờ lại gặp Đỗ Khê Nhiễm đi ăn trưa trở về.
Ma xui quỷ khiến thế nào mà Diệp Nam Nịnh lại đi theo chị vào văn phòng. Đỗ Khê Nhiễm vừa quay đầu lại đã giật mình: “Sao em đi đường không có tiếng động gì hết vậy?”
“Đỗ tổng, xin lỗi chị.” Diệp Nam Nịnh ỉu xìu nói.
“Sao vậy? Làm sai cái gì rồi?” Đỗ Khê Nhiễm bước đến trước mặt cô nàng, hỏi.
“Em vừa bắt tay với bạn nữ khác, em hết sạch rồi.” Diệp Nam Nịnh sám hối.
Đỗ Khê Nhiễm: “... Vậy thì sao?”
Bất thình lình, ngay lúc Đỗ Khê Nhiễm còn chưa kịp phản ứng thì Diệp Nam Nịnh đã chộp lấy tay cô, véo nhẹ mấy cái.
“Vậy nên em muốn bắt tay với Đỗ tổng.” Như sợ bị đánh, Diệp Nam Nịnh bắt tay xong là lập tức chuồn đi ngay.
Đỗ Khê Nhiễm: “...”
_____________