Tỏ Tình Xong, Tôi Lộ Thân Phận

Chương 55-56




TỎ TÌNH XONG, TÔI LỘ THÂN PHẬN - CHƯƠNG 55



Tác giả: Kiến Kình Lạc



Edit: Alex



_____________



"Rốt cuộc chị là ai?!" Tự dưng bị chỉ trích một tràng, dù đối phương có xinh đẹp hơn nữa thì cậu nhóc choai choai cũng không nhịn được mà bốc hỏa, "Tôi lấy canh thì sao chứ, liên quan gì đến chị?"



Đỗ Khê Nhiễm không nói hai lời, kéo Diệp Nam Nịnh ra sau lưng mình, cao ngạo nói: "Tôi là cấp trên của em ấy."



Diệp Đình Viễn ngẩn ra, khó tin nói: "Vậy chị quản chuyện của chị ấy là được rồi, mắc gì đòi đánh gãy tay tôi? Tôi đâu phải cấp dưới của chị."



"Cậu làm chuyện gì, chính cậu không biết à?" Đỗ Khê Nhiễm tức giận nói.



Oắt con trông chỉ trạc tuổi Diệp Nam Nịnh, giật canh của người ta thì thôi đi, còn dám động tay động chân. Nếu Diệp Nam Nịnh thích con trai thì cô còn có thể xem như nam nữ đùa giỡn mập mờ với nhau, nhưng Diệp Nam Nịnh lại thích con gái, hành động phản kháng lồ lộ như thế, rõ ràng chỉ có mỗi mình thằng nhóc này muốn vậy.



"Tôi làm cái gì?" Cả người Diệp Đình Viễn là một dấu chấm hỏi to đùng, "Không phải tôi chỉ ăn cái sinh nhật thôi sao?"



"Sinh... sinh nhật?" Giọng Đỗ Khê Nhiễm chợt khựng lại, sau đó tiếp tục cứng rắn nói, "Ăn sinh nhật cũng đâu thể tự tiện động tay động chân khi chưa được người khác đồng ý? Đừng có đóng vai nạn nhân."



Diệp Đình Viễn tức nổ đom đóm dậm chân, sau đó nhìn về phía Diệp Nam Nịnh đứng đằng sau Đỗ Khê Nhiễm: "Chị nói gì đi chứ."



Đỗ Khê Nhiễm cũng chậm rãi nhìn sang Diệp Nam Nịnh: "Em quen cậu ta không?"



Diệp Nam Nịnh gật gật đầu, hai mắt vẫn đăm đăm nhìn vào mặt Đỗ Khê Nhiễm, biểu cảm liên tục biến đổi, mắt lập lòe ánh sáng.



Đỗ Khê Nhiễm không chú ý đến ánh mắt của cô nàng, chỉ xấu hổ hỏi: "Cậu ta là ai? Bạn em à?"



Diệp Nam Nịnh: "Em trai em."



"Em... trai?!" Đỗ Khê Nhiễm đột nhiên cất cao giọng, nhìn cô bằng ánh mắt khó tin, "Sao em không nói là đi gặp em trai?"



"Chị cũng không hỏi mà." Diệp Nam Nịnh thì thầm, rồi lại nâng mắt, "Chị tưởng em đi gặp ai?"



"Đương nhiên là... thôi, lát nữa về rồi nói." Ngại còn người khác ở đây nên Đỗ Khê Nhiễm không nói rõ. Đoạn, cô quay đầu nhìn sang cậu trai, cười xấu hổ, "Hahaha, cậu là em trai của em ấy à? Kiểu có quan hệ huyết thống ấy hả? Ngại quá, tôi còn tưởng cậu là lưu manh."



Cổ họng Diệp Đình Viễn nghẹn ứ. Lần đầu tiên bị người ta xem là lưu manh, biểu cảm hết sức phức tạp.



Diệp Nam Nịnh lại đặt nắm tay lên môi, cười trộm.



Diệp Đình Viễn thấy thế thì thoáng kinh ngạc, sau đó tò mò quan sát người trước mắt: "Chị là cấp trên của chị ấy, vậy là chị cũng thuộc Chính Hòa?"



"Phải." Đỗ Khê Nhiễm không ngờ đối phương lại trực tiếp nhắc đến Chính Hòa, đang nghi hoặc thì trong nhà lại vang lên một giọng nói hoạt bát.



"Diệp Đình Viễn, cậu chạy ra đây làm gì? Cả đám đang tìm cậu kìa."



Đỗ Khê Nhiễm quay đầu, đúng lúc chạm mặt Đỗ Hà Nhược vừa chạy ra.



Hai chị em đồng loạt sửng sốt, bốn mắt nhìn nhau, mãi một lúc sau mới đồng thanh nói: "Sao chị/em lại ở đây?!"



"Hai người cũng quen nhau á?" Diệp Đình Viễn kinh ngạc chỉ chỉ cả hai.



"Chị ấy là chị mình." Đỗ Hà Nhược đáp xong lại vội vàng túm Đỗ Khê Nhiễm sang một bên, "Em đã nói em chơi một chút rồi về ngay mà? Sao chị còn tìm đến đây nữa?"



"Ai tới tìm mày? Mặt mày bự thế." Đỗ Khê Nhiễm khinh thường, "Thằng nhóc kia là bạn mày à?"



"Vâng."



"Bạn trai?"



Mặt Đỗ Hà Nhược ửng đỏ, vội kéo kéo cánh tay chị gái: "Chị nói bậy gì vậy, chưa."

"Ha, chưa. Chị biết ngay là mày yêu sớm mà." Đỗ Khê Nhiễm tức giận trừng em gái một cái, "Cũng không còn sớm nữa, đi về với chị."



"Đừng mà, tụi em mới bắt đầu chơi thôi, mấy bạn còn đang chờ tụi em ở trên kia." Đỗ Hà Nhược còn muốn chơi tiếp, xoay người thấy Diệp Nam Nịnh bèn chạy vội đến giữ chặt, "Chị Tiểu Diệp, sao chị cũng tới đây? Đến tìm em với chị em hở?"



Diệp Đình Viễn há hốc: "Cậu... hai người cũng quen nhau á?"



Đỗ Hà Nhược khó hiểu: "Sao vậy? Cậu cũng biết chị Tiểu Diệp à?"



"Đúng vậy, chị ấy là chị gái mình."



Đỗ Hà Nhược ngây ra như phỗng.



Bốn người đưa mắt nhìn nhau một lượt, sự gượng gạo trôi nổi trong không khí.



Đỗ Khê Nhiễm xác định rõ mối liên quan, sau đó bất đắc dĩ đỡ trán: "Duyên phận gì thế này."



"Vậy... Chị gái này có muốn lên chơi một chút không?" Giọng điệu vốn rất cương quyết của Diệp Đình Viễn đột nhiên xìu hẳn, "Trên đấy cũng vui lắm."

Đỗ Khê Nhiễm còn chưa kịp trả lời thì Đỗ Hà Nhược đã vui vẻ kéo tay chị gái bước lên trước: "Đi thôi, đi thôi, đến cũng đến rồi thì chơi một chút đi. Chị và chị Tiểu Diệp cũng xem như có bạn, không cần phải để ý tụi em, cứ kiếm đại trò gì chơi rồi chốc nữa tụi mình cùng về."



Đỗ Khê Nhiễm thấy cô nàng vui đến quên trời quên đất, thôi thì đã gặp rồi, dứt khoát ở lại chờ cô nhóc cùng về, cũng tránh để một đám thiếu nam thiếu nữ làm ra chuyện gì lạ lùng, kì quái.



Diệp Nam Nịnh quay đầu nhìn Diệp Đình Viễn. Diệp Đình Viễn nuốt cái sự thật rằng quan hệ của bọn họ khá phức tạp xuống một cách khó nhọc, rồi cất lời mời gọi: "Không mấy chị cũng đi luôn đi?"



Thấy hai chị em kia đã đứng chờ thang máy, Diệp Nam Nịnh đành phải theo sau.



Các bạn học chia nhau ra chơi thỏa thích khắp các khu trong câu lạc bộ, có người thấy Diệp Đình Viễn và Đỗ Hà Nhược trở lại, vội ùa đến, sau đó phát hiện có thêm hai chị xinh đẹp.

"Đây là ai vậy?" Một người anh em của Diệp Đình Viễn hỏi.



"Đây là chị tôi, người bên cạnh là chị của Đỗ Hà Nhược." Diệp Đình Viễn giới thiệu.



"Ngon nha, hai đứa như vậy có tính là gặp phụ..." Cậu chàng còn chưa nói dứt lời thì đã bị Diệp Đình Viễn bịt miệng.



"Ngại quá, bình thường tụi nó hay nói giỡn ấy mà." Diệp Đình Viễn quay lại nói với Đỗ Khê Nhiễm, sau đó lật đật đuổi hết mấy người anh em đi, lại xoay mặt bước sang một hướng khác, "Em dẫn mọi người đi chơi vậy, mấy chị có muốn chơi gì không?"



"Đi hát đi." Diệp Nam Nịnh đột nhiên cất lời.



Đỗ Khê Nhiễm kinh ngạc nhìn cô nàng, sau đó được dẫn vào một phòng khác. Diệp Đình Viễn nói: "Chắc hai chị cũng không chơi chung với đám này, nên ở bên này chơi vậy. Ở ngoài còn rất nhiều chỗ để đi dạo. Chị, chị biết mà."

"Ừ, em đi chơi đi, cứ mặc tụi chị." Diệp Nam Nịnh nói.



Diệp Đình Viễn đang định đi thì Đỗ Hà Nhược lại chạy tót vào, ngồi xuống bên cạnh Diệp Nam Nịnh, chống má quan sát đối phương, cứ như mới biết lần đầu.



Diệp Đình Viễn bèn ngồi xuống theo, bấy giờ mới rảnh mở quà ra xem thử. Có hai cái túi, một cái đựng canh do chính tay Diệp Nam Nịnh nấu, vì mấy hôm trước cậu ta mới nhắc qua rằng chưa được nếm thử đồ ăn Diệp Nam Nịnh làm bao giờ, không ngờ chị lại có tâm mang canh đến tận đây.



"Oa, thơm quá à." Đỗ Hà Nhược ngửi thấy mùi, vội chạy tới, "Cậu lấy canh ở đâu ra thế?"



"Chị mang cho mình." Diệp Đình Viễn nói.



Đỗ Hà Nhược: "Mình xem xem... Đúng là tay nghề của chị Tiểu Diệp rồi. Cậu có lộc ăn thật đấy."



Diệp Đình Viễn kinh ngạc: "Cậu thử qua tay nghề của chị ấy rồi á?"

"Đúng rồi. Tụi mình từng ăn ké nhà chị ấy bao nhiêu là bữa."



Diệp Đình Viễn nhìn sang Diệp Nam Nịnh. Không hiểu sao mà giữa ánh đèn rực rỡ sắc màu, Diệp Nam Nịnh lại nhìn ra được một nỗi ai oán toát lên từ ánh mắt ấy.



"?"





Diệp Đình Viễn mở tiếp chiếc túi còn lại, nặng trĩu. Cậu tò mò lấy ra, sau đó nét mặt chợt cứng đờ.



Đỗ Hà Nhược bên cạnh thấy thế thì bật cười.



Chỉ thấy trong túi là nguyên bộ Ngũ Tam*, còn có cả một hộp bút mực nước, hai cây bút chì 2B.



*Ngũ Tam là bộ sách luyện thi đại học mấy chương trước có nhắc á.



"Cái nào cũng hữu dụng cả." Diệp Nam Nịnh nhỏ giọng giải thích.



Diệp Đình Viễn: "... Quá hữu dụng."



Đỗ Khê Nhiễm cũng không ngờ cô nàng này lại chọn quà là đồ dùng học tập thật, không khỏi bật cười.



Cả đám bạn học đu bám ngoài cửa hóng hớt, líu ríu không ngừng, tranh nhau kiễng chân ngó vào trong. Đỗ Khê Nhiễm nói: "Hai đứa ra chơi với mấy bạn đi, chỗ này không cần tụi em."

Diệp Nam Nịnh: "Đúng!" Một nùi bóng đèn to bự!



Hai đứa nhỏ đi tìm bạn học, trong phòng chỉ còn lại Đỗ Khê Nhiễm và Diệp Nam Nịnh. Đỗ Khê Nhiễm nói: "Đi lựa bài đi, không phải em muốn hát sao?"



"Em muốn nghe chị hát." Diệp Nam Nịnh chân thành nói.



"Chị không hát."



"Giờ chỉ có hai ta thôi, chị hát cái gì cũng được hết." Diệp Nam Nịnh nói.



Đỗ Khê Nhiễm nghe thì hơi động lòng. Dù sao cũng đã bại lộ chuyện hát lạc nhịp rồi, còn che giấu làm gì nữa. Cô bèn chọn vài bài hát, bắt đầu gào rống.



Khi nhạc dạo vang lên, thỉnh thoảng cô lại quay đầu nhìn xem Diệp Nam Nịnh có cười lén hay không, nhưng lần nào cũng chỉ thấy gương mặt nghiêm túc lắng nghe của em, như thể cô hát có lạc bao xa đi chăng nữa thì vẫn hết sức êm tai.



Đỗ Khê Nhiễm được cổ vũ, hát mấy bài liền, người hơi phiêu, nhịp lạc cũng càng xa.

"Chị của em ơi, chị muốn em cười chết hả?" Đỗ Hà Nhược đột nhiên đẩy cửa, tựa lên tay vịn mà cười đến gập cả người.



Gương mặt Đỗ Khê Nhiễm nháy mắt cứng đờ.



Đỗ Hà Nhược: "Em không cố ý đâu, nhưng mà giọng chị to quá, mấy bạn tụ bên ngoài hết rồi kìa."



Đỗ Khê Nhiễm nhìn qua, quả nhiên thấy một đám nam sinh, nữ sinh đang túm tụm bên ngoài hi hi ha ha, nói không chừng là đang cười nhạo cô.



Cô buông micro, nghiêm mặt ngồi xuống.



Dường như nhận ra chị gái có vẻ giận, Đỗ Hà Nhược vội nói: "Em đến hỏi xem hai người có muốn uống gì không. Ờ thì... chị hát tiếp đi. Tụi em hát cũng không được hay mà."



Có nói sao Đỗ Khê Nhiễm cũng không hát.



Bài tiếp theo bắt đầu, micro lại bị Diệp Nam Nịnh ngồi bên cạnh cầm lấy.



Lát sau, trong phòng vang một giọng hát lạc nhịp vang dội. Mấy bạn học đứng ngoài cửa lại càng cười lớn. Đỗ Khê Nhiễm trợn mắt, nhìn Diệp Nam Nịnh đang cố gắng lạc nhịp, bị hành động của cô nàng chọc cười. Cười xong, cô lại bất giác thấy cảm động.

Đỗ Khê Nhiễm cầm đi chiếc micro từ tay Diệp Nam Nịnh: "Khó cho em rồi."



Diệp Nam Nịnh quay đầu nhìn sang: "Không khó."



Đỗ Khê Nhiễm ngoéo môi: "Không hát nữa. Ra ngoài nhấm tí rượu không?"



"Chốc nữa phải lái xe."



"À đúng ha."



"Nếu chị muốn uống thì mình có thể về rồi uống." Diệp Nam Nịnh nói, "Lần trước em mua một chai rượu, đến giờ vẫn chưa có cơ hội nếm thử."



"Vậy còn đợi gì nữa? Về thôi." So với việc ở lại đây làm trò cười cho một đám học sinh cấp ba thì Đỗ Khê Nhiễm vẫn thích về nhà nhấm nháp rượu hơn.



Hay tin các cô muốn về, biết hai người chơi không được tận hứng nên Diệp Đình Viễn cũng không níu kéo, chỉ cùng Đỗ Hà Nhược đưa cả hai xuống lầu.



Ra đến cổng lớn, Diệp Nam Nịnh lấy từ túi xách ra một tấm thẻ: "Không biết mua cái gì tặng em, chút tiền tiêu vặt này em cầm tự đi mua đi."

"Cái này cũng là tặng em sao?" Tối nay Diệp Đình Viễn đã phải chịu quá nhiều kí🇨Ꮒ ŧᏂí🇨Ꮒ. Nhận lấy tấm thẻ, cậu ta nhìn chị gái suốt một lúc mới nhẹ giọng nói: "Cảm ơn chị, chị Hai."



Diệp Nam Nịnh khẽ mỉm cười.



Diệp Đình Viễn cũng cười: "Có rảnh thì về nhà thường xuyên một chút đi."



Mà bên kia, Đỗ Hà Nhược lại đưa mắt ra hiệu cho Đỗ Khê Nhiễm, xoa tay mong chờ: "Mau nhìn người ta làm chị kìa."



Đỗ Khê Nhiễm liếc mắt xem thường, Đỗ Hà Nhược cũng chỉ có thể cúi đầu khom lưng, kéo chị gái sang một góc, báo cáo bí mật to lớn: "Chị, em nói chị nghe chuyện này."



"Chuyện gì?"



"Bạn học của em, cậu bạn Diệp Đình Viễn này ấy, nhà cậu ấy giàu lắm."



"Thế thì sao?"



"Hồi trước em chỉ biết cậu ấy rủng rỉnh tiền thôi, nhưng hôm nay tới đây chơi thì mọi người mới biết nhà cậu ấy giàu cực kì."

Đỗ Khê Nhiễm liếc cô nàng một cái: "Sao? Không phải em tự ti đấy chứ?"



"Thì cũng có chút chút." Đỗ Hà Nhược nhỏ giọng nói một câu, "Không đúng, không đúng. Trọng điểm bây giờ là... chị Tiểu Diệp là chị gái của cậu ấy, vậy thì chỉ cũng giàu nha!"



Đỗ Khê Nhiễm nhìn em gái với vẻ quái dị.



Đỗ Hà Nhược: "Trời ạ, thì ra đối diện nhà mình là một chị phú bà. Chị cũng chưa hay biết gì đúng không?"



Đỗ Khê Nhiễm ngẩng đầu nhìn trời.



Bên kia đã nói chuyện xong, Diệp Nam Nịnh gọi: "Đỗ tổng, đi thôi."



Đỗ Khê Nhiễm quay đầu nhìn cậu trai còn cao hơn mình nửa cái đầu: "Mấy đứa đừng chơi khuya quá. Nếu tối nay Đỗ Hà Nhược không về nhà an toàn, chị nhất định..."



"Yên tâm, em sẽ đưa cậu ấy về nhà an toàn." Diệp Đình Viễn nói.



Nhìn cô em gái dở lúc này đã đỏ mặt, Đỗ Khê Nhiễm hừ một tiếng: "Được, vậy chúc cậu sinh nhật vui vẻ."

Diệp Đình Viễn thoáng kinh ngạc, sau đó cười cười: "Cảm ơn chị."



"Ai là chị của cậu?"



"Chứ cũng đâu thể gọi là dì."



"..." Đỗ Khê Nhiễm mệt lòng.



Trên đường tấp nập người qua. Trời lạnh, không ít đôi tình nhân tay nắm tay đút vào túi sưởi ấm, ân ái trông mà chói mắt.



Đỗ Khê Nhiễm không nhìn nữa, cùng Diệp Nam Nịnh bước đến chỗ đỗ xe. Cô hỏi: "Vậy nên hôm nay em tất bật cả ngày là để mừng sinh nhật cho em trai à?"



"Đúng rồi."



"Vậy em cứ nói thẳng ra đi, làm hại chị đoán suốt nửa ngày."



"Chị không có hỏi mà." Diệp Nam Nịnh đút hai tay vào túi, rồi bất chợt quay đầu nhìn sang, mắt lấp lánh, "Cơ mà, tại sao chị lại muốn đoán em đi gặp ai?"



Đỗ Khê Nhiễm nghẹn lời.



"Chị nghĩ là em đi gặp ai?" Diệp Nam Nịnh hỏi tới.



Đỗ Khê Nhiễm chần chờ nói: "Người em thích ấy."

Diệp Nam Nịnh quay đầu, cất giọng hỏi hòa cùng ý cười nhàn nhạt: "Đỗ tổng, hình như mấy hôm nay chị quan tâm đến người em thích lắm nha."



Đỗ Khê Nhiễm chợt giật mình, ngay cả bước chân cũng chững lại. Cô mờ mịt nhìn sang: "Tò mò chút thôi, không được sao?"



"Đương nhiên là được." Diệp Nam Nịnh tiếp tục bước về phía trước, ngẩng đầu cười với bầu trời đêm, sau đó quay đầu nhìn cái người hãy còn sững sờ đứng đó, "Chị có thể hỏi thêm về người đó, em nhất định sẽ kể hết. Không chừng chị sẽ đoán được là ai đấy."



Đỗ Khê Nhiễm nhìn cô nàng trước mắt. Ánh đèn đường phủ lên em. Nhắc đến người mình thích, nét mặt trước giờ luôn lạnh nhạt cũng giăng đầy ý cười.



Cô bĩu môi: "Không muốn biết, không có hứng thú."



Diệp Nam Nịnh khẽ mỉm cười: "Vậy sao?"

_____________



Đem lap vìa sòi.



Chương 56:



Hai người ai lái xe người nấy về. Đỗ Khê Nhiễm thậm chí còn không vào nhà mình đã trực tiếp đi theo Diệp Nam Nịnh sang bên đối diện.



“Để chị xem xem em giấu rượu ngon gì.” Đỗ Khê Nhiễm thì thầm.



Diệp Nam Nịnh lấy từ trong phòng ra một chai rượu: “Thấy một blogger rượu ngoại đề cử, từ lúc mua về đến giờ vẫn chưa có thời gian nếm thử.”



Hai người phân công làm việc, một người mở rượu, một người lấy ly, bắt đầu ngồi bên bàn nhấm nháp.



Đỗ Khê Nhiễm không phải dân nếm rượu chuyên nghiệp, nhưng vị rượu đậm đà, không bị chát, đúng là ngon hơn đám vang đỏ rẻ tiền nhiều.



Cô lắc lắc ly, cười hỏi: “Có say không đấy?”



“Uống ít một chút chắc không đâu?” Diệp Nam Nịnh cũng không chắc chắn. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô mua, không phải nhãn hiệu nổi tiếng gì, chỉ là loại rượu ngon mà blogger kia phát hiện khi đến một trang trại rượu vang ở Pháp.



Đỗ Khê Nhiễm nhấp mấy ngụm, Diệp Nam Nịnh lập tức thức thời châm thêm rượu cho đối phương. Đỗ Khê Nhiễm cười nhìn hành động của cô nàng: “Không ngờ em lại có một đứa em bảnh trai đấy.”



Diệp Nam Nịnh khẽ gật đầu, sau đó cũng châm vào ly mình thêm chút rượu.



“Có hai chị em cũng hay.” Đỗ Khê Nhiễm thuận miệng nói.



“Không phải... Là ba chị em.”



“Ồ? Vậy em là con cả hay con thứ hai?”



Diệp Nam Nịnh đưa tay làm dấu "V".



“Vậy là em còn một người chị nữa?”



Diệp Nam Nịnh gật gật đầu.



“Có phải cũng xinh hệt như em không?”



Diệp Nam Nịnh đột nhiên cảnh giác: “Sao vậy?”



“Chị hỏi chơi thôi mà, vẻ mặt em thế là sao?” Đỗ Khê Nhiễm buồn cười nói, “Lỡ đâu ngày nào đó chị đụng mặt chị của em, nói không chừng lại thành ra trò hề như tối nay. Bộ chị không cần mặt mũi à?”



“Chị sẽ không đụng mặt chị ấy đâu. Chị ấy ở nước ngoài.” Diệp Nam Nịnh nói.



“Vậy à...” Đỗ Khê Nhiễm ngước lên, thấy đôi mắt Diệp Nam Nịnh hơi cụp, như đang suy ngẫm gì đó, bèn cẩn thận dò hỏi, “Vậy tình cảm của ba chị em em khá tốt chứ?”



Hàng mi Diệp Nam Nịnh run nhẹ. Ngón tay cô miết trên thành ly, sau đó uống một hơi cạn sạch: “Em không biết.”



“Em không biết?”



“Vâng. Cảm giác ấy rất khó diễn tả. Người nhà em đều rất tốt... chỉ là hình như trước giờ em vẫn luôn lạc lõng.” Diệp Nam Nịnh cúi mắt nhìn chiếc ly rỗng, thấp giọng lan man.



Chất rượu đỏ từ từ rót vào ly. Cô ngẩng đầu nhìn động tác châm rượu của Đỗ Khê Nhiễm, lòng rạo rực.



Đỗ Khê Nhiễm cười với cô: “Có thể là vì em đứng hàng thứ hai, bị kẹp ở giữa nên ít được quan tâm.”



Không phải thế. Nhưng Diệp Nam Nịnh như đã nhận ra Đỗ Khê Nhiễm đang tìm cho cô một cái cớ thích hợp. Cô bất giác gục xuống bàn, nhìn gương mặt chị, thầm ôm ngực.



“Mới đó đã say rồi à?” Đỗ Khê Nhiễm cúi mặt nhìn cô, khóe môi cong cong, “Không phải em uống giỏi lắm sao?”



Gương mặt Diệp Nam Nịnh nổi lên hai quầng đỏ ửng, nhưng có thể mượn rượu làm cớ nên cô vẫn cứ nằm ườn ra bàn, tay chống cằm, hai mắt sáng rỡ: “Đỗ tổng, giờ chị xinh quá.”



“Chứ sao.” Đỗ Khê Nhiễm quyến rũ vén phần tóc dài hai bên, nói một cách tự luyến: “Lúc nào mà chị chẳng đẹp.”



Diệp Nam Nịnh cười: “Đúng vậy, lúc nào chị cũng đẹp, ngay cả lúc ngủ trưa cũng rất đẹp.”



Nét mặt Đỗ Khê Nhiễm chợt cứng đờ. Nghĩ đến cảnh dựa lên ghế ngủ trong văn phòng, có gì mà đẹp chứ? Tư thế xấu hoắc, nói không chừng còn chảy nước miếng nữa, ha.

“Con bé này, cứ nói lời nịnh nọt một cách tỉnh rụi.” Đỗ Khê Nhiễm bật lại.



“Không phải nịnh đâu...” Diệp Nam Nịnh nhẹ giọng nói. Uống rượu vào rồi, tốc độ nói chuyện của cô cũng chậm đi, giọng điệu mềm nhũn hệt như đang làm nũng, “Chị đẹp thật mà.”



Đỗ Khê Nhiễm đảo mắt, cười ẩn ý, hỏi: “Được, vậy chị đây hỏi em... Giữa chị và người em thích thì ai đẹp hơn?”



“Chị.” Diệp Nam Nịnh đáp thẳng thừng.



Đỗ Khê Nhiễm sửng sốt, sau đó nhướng mày: “Không cần suy nghĩ chút nào sao?”



“Không cần.” Diệp Nam Nịnh nhìn thẳng vào mắt người đối diện mà nói.



Đỗ Khê Nhiễm một tay chống cằm, trầm ngâm nhìn trạng thái ngà ngà say của cô nàng, rồi cười bất đắc dĩ: “Cái miệng ngọt như vậy mà sao lại không cưa được người ta chứ? Diệp Nam Nịnh, đừng nhát thế nữa.”

Diệp Nam Nịnh nhích ngón tay, ánh mắt để lộ mấy phần nghiêm túc: “Chị cũng cảm thấy em nhát sao?”



“Em không kể nhiều về chuyện của hai người, thế nên dựa trên những điều kiện đã biết, chị nghi ngờ... em đang tự ti đúng không?” Đỗ Khê Nhiễm suy đoán.



Diệp Nam Nịnh không thể không gật đầu: “Vâng.”



“Thật ra không cần thế đâu. Bất luận người đó có thích em hay không thì em cũng đừng tự ti. Không phải em không tốt, chỉ là người nọ không thấy được cái tốt của em thôi.” Đỗ Khê Nhiễm đề nghị, “Tục ngữ nói rất hay, dao sắc chặt đay rối, em có thể tỏ tình với người ta. Nếu cô ấy chấp nhận thì đương nhiên là đẹp cả đôi đường, còn nếu không may bị từ chối thì cũng có thể buông bỏ sớm một chút.”



“Nhưng mà... người đó là gái thẳng.” Giọng Diệp Nam Nịnh hạ xuống.

Đỗ Khê Nhiễm thở dài: “Thế nên ngay từ đầu em đã đoán được kết quả rồi đúng không?”



Diệp Nam Nịnh khó khăn gật đầu.



“Vậy vì sao em vẫn thích cô ấy?” Đỗ Khê Nhiễm hỏi xong, không để đối phương kịp trả lời đã nói tiếp, “Nếu đã thích, vậy thì tỏ tình đi. Cho bản thân một câu trả lời, để khỏi phải đắm chìm trong ảo tưởng. Em cứ kìm nén như thế thì cả đời cũng không có được kết quả.”



Diệp Nam Nịnh gật đầu như suy tư: “Em chỉ muốn... trốn tránh một lúc thôi, để người ấy đừng ghét bỏ em nhanh đến thế.”



“Không đâu. Em cũng đâu có lì lợm đeo bám khiến đối phương khó xử. Đối phương cùng lắm chỉ không thích em thôi, tại sao lại thấy ghét em chứ?” Đỗ Khê Nhiễm hít một hơi, hào hùng nói, “Nếu ai ghét em, em nói cho chị biết. Chị dạy cho người đó một bài, thứ gì mà không có mắt nhìn.”

Mắt Diệp Nam Nịnh cong cong: “Đỗ tổng, chị tốt quá.”



“Chị không tốt thế đâu. Khi khích lệ em thì chị cũng có mục đích riêng.” Đỗ Khê Nhiễm cười xấu xa, “Hy vọng em nhớ kĩ điểm tốt của chị, mai mốt có thể làm thêm nhiều bữa ngon.”




“Lúc nào cũng được. Đỗ tổng, chị muốn ăn gì cứ việc nói với em, em chắc chắn sẽ làm cho chị tất.” Diệp Nam Nịnh hứa hẹn.



“Ái chà chà.” Đỗ Khê Nhiễm hết sức cảm động, vươn hai tay nâng mặt cô nàng, cười tủm tỉm nói, “Em xem, không phải dẻo miệng lắm đây sao? Cứ mang cái khí thế này mà đi tỏ tình đi.”



Mặt Diệp Nam Nịnh nóng bừng, một cử động nhỏ thôi cô cũng không dám. Nhìn gương mặt gần ngay trước mắt, cô chậm rãi hỏi: “Vậy nếu tỏ tình thì chị có kiến nghị gì không?”



“Để chị nghĩ xem...” Đỗ Khê Nhiễm ngồi trở lại chỗ cũ, ngẫm nghĩ một lúc rồi xua tay đầu hàng, “Chị không có kinh nghiệm gì đâu. Trên phim thì có nhiều thật, nhưng mấy cái đó màu mè hoa lá hẹ quá.”

Diệp Nam Nịnh: “Em cũng không có kinh nghiệm, vậy phải làm sao đây?”



Thấy cô nàng cau mày thở dài, Đỗ Khê Nhiễm đành vắt óc suy nghĩ, sau đó nói: “Không mấy thì... nói thẳng ra đi?”



“Thế có đường đột quá không?”



“Cũng phải, đối phương là gái thẳng mà, nói không chừng sẽ giật mình mà cho em hai bạt tay thì sao.”



Diệp Nam Nịnh thấp thỏm không thôi.



Đỗ Khê Nhiêm phì cười, nhắm mắt suy tư: “Em để chị suy nghĩ cẩn thận xem...”



“Nếu là chị thì chị thích kiểu tỏ tình thế nào?” Đột nhiên, Diệp Nam Nịnh cất giọng hỏi.



“Chị ấy hả?” Đỗ Khê Nhiễm mở mắt ra nhìn cô nàng.



“Hay nói cách khác thì kiểu tỏ tình thế nào sẽ không khiến chị thấy đường đột?”



Đỗ Khê Nhiễm thử đặt mình vào hoàn cảnh, đoạn đáp: “Thích kiểu tỏ tình thế nào thì chị không biết. Chị chỉ biết là chị không thích kiểu tỏ tình ngay giữa nơi công cộng.”

Cái này Diệp Nam Nịnh cũng không thích. Nơi công cộng là không thể nào rồi, đi cô còn chẳng muốn đi.



“Quan trọng nhất chắc vẫn là gãi đúng chỗ ngứa. Có thể tặng món mà cô ấy thích, lúc tặng thì có khả năng người ta sẽ hỏi tại sao tự dưng lại tặng quà, thế là em nương theo đó tỏ tình luôn.” Đỗ Khê Nhiễm chỉ có thể nghĩ ra được một cách phèn như vậy, “À, tốt nhất là nên chọn ngày lễ. Nếu cô ấy từ chối thì em có thể nói đó chỉ là quà tặng ngày lễ thôi.”



Diệp Nam Nịnh: “Vậy Giáng sinh thì sao?”



“Giáng sinh? Chừng nào tới?” Đỗ Khê Nhiễm móc điện thoại ra xem lịch, “À, vậy không phải tuần sau đấy sao? Người trẻ tụi em ăn lễ nhiều thật đấy. Mấy ngày này chị còn chẳng để ý.”



Diệp Nam Nịnh cười, rót thêm chút rượu cho Đỗ Khê Nhiễm rồi nâng ly: “Vậy Đỗ tổng chúc em tỏ tình thuận lợi đi.”

“Chúc em ôm được mỹ nhân về.”



Ly chạm ly nhau phát ra tiếng vang thanh thúy. Hai người nhìn nhau cười.



Những ngày làm việc tiếp sau đó, Diệp Nam Nịnh vẫn hết sức tập trung, nghiêm túc, trạng thái như không hề bị ảnh hưởng, lại khiến Đỗ Khê Nhiễm có phần khó hiểu. Chẳng giống người đang đau khổ, rầu rĩ vì chuyện tỏ tình chút nào, hệt như cuộc nói chuyện đêm đó chưa từng tồn tại. Diệp Nam Nịnh khi tỉnh rượu lại trở về là một sinh viên thực tập đang cố gắng tại cương vị, không hơn.



Thế cũng bình tĩnh quá rồi đấy, Đỗ Khê Nhiễm nghĩ.



Hôm nay thứ Năm, cũng là lễ Giáng sinh. Bộ phận Nhân sự đặt một cây thông Noel trong phòng cho có chút không khí, nhưng đối với dân tài chính bận tối mặt mà nói thì đó cũng chỉ là một ngày tăng ca bình thường.



Đỗ Khê Nhiễm nhìn ra cửa sổ, thấy Diệp Nam Nịnh vẫn đang nghiêm túc làm việc tại vị trí thì không khỏi buồn bực. Sao còn chưa triển khai hành động nữa? Chẳng lẽ định bỏ cuộc?

Cô đã âm thầm quan sát cả ngày rồi, không phát hiện Diệp Nam Nịnh có hành vi kì quái gì cả. Vừa không tỏ vẻ bồn chồn, lo lắng, lại càng không biểu hiện như mất mát, thất vọng.



Đỗ Khê Nhiễm không hiểu lắm.



Có điều đến giờ tan làm, cuối cùng Diệp Nam Nịnh cũng có hành động. Đã tranh thủ hoàn thành công việc từ mấy ngày trước, hôm nay, vừa hết giờ làm thì cô nàng đã tắt máy, đi quẹt thẻ, thậm chí còn chẳng quay đầu lấy một lần.



Đỗ Khê Nhiễm đứng ngay cửa văn phòng, không khỏi nghiêng người trông theo hướng cô nàng rời đi. Mãi đến khi bóng người khuất khỏi tầm mắt, cô mới nhún vai, tập trung đi tăng ca.



Chỉ là, thi thoảng lại thất thần một lúc, không nhịn được mà ngẫm nghĩ... Giờ Diệp Nam Nịnh đã tỏ tình chưa? Kết quả thế nào rồi? Em sẽ không khóc nhè đấy chứ?

Hiệu suất tăng ca không được cao. Đỗ Khê Nhiễm cù cưa ở công ty một tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng hoàn thành công việc, mệt mỏi lái xe về nhà.



Trên hành lang cũng có cây thông Noel do chung cư bày trí. Cô bước ra khỏi thang máy, đưa mắt nhìn chung quanh một lượt, đến cửa nhà Diệp Nam Nịnh thì dừng lại một lúc, biểu cảm thoáng nét buồn bã.



Vào nhà mình, Đỗ Khê Nhiễm bắt đầu gọi đồ ăn. Đang phân vân không biết ăn gì thì đột nhiên lại nhận được tin nhắn từ Diệp Nam Nịnh: [Đỗ tổng, chị về chưa?]



Đỗ Khê Nhiễm: [Về rồi, sao vậy?]



Lát sau, chuông cửa vang lên, cô nghi hoặc ra mở: “Sao em còn ở nhà? Không phải tính đi tỏ tình sao... Chậc, giờ em đẹp thế.”



Diệp Nam Nịnh chớp chớp mắt: “Thật không chị?”



“Ừ.” Đỗ Khê Nhiễm nhìn cách ăn mặc được tỉ mỉ chuẩn bị của cô nàng, hệt một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo. Mặt mày như vẽ, dù gặp nhau hàng ngày nhưng cô vẫn không khỏi kinh ngạc, “Có hy vọng nha nhóc, cố lên.”

Diệp Nam Nịnh tiến lên hai bước, kéo kéo tay áo Đỗ Khê Nhiễm.



Đỗ Khê Nhiễm: “?”



“Đỗ tổng, chị giúp em một chút được không?”



Đỗ Khê Nhiễm vẫn từ tốn: “Gấp cái gì? Nói nghe thử xem.”



Diệp Nam Nịnh nói: “Em muốn mời người đó về nhà, chị sang nhìn thử giùm em nhé?”



“Nhà em sạch sẽ như vậy rồi còn nhìn cái gì nữa?” Đỗ Khê Nhiễm miệng thì nói thế nhưng tay đã đóng cửa nhà mình, theo cô nàng sang bên đối diện, “Chừng nào người kia đến?”



Diệp Nam Nịnh đặt tay lên khóa cửa, nghiêng đầu nhìn Đỗ Khê Nhiễm một cái, lại nắm tay áo đối phương kéo người vào phòng: “Đến ngay bây giờ.”



“Sao không bật đèn?” Đỗ Khê Nhiễm vào phòng thì chỉ cảm nhận được ánh sáng le lói. Cô đi hết huyền quan*, thấy phía nhà ăn có một trản đèn mờ ảo đang sáng, trên bàn bày các món ăn, còn có hai ngọn nến thơm.

*Huyền quan là khoảng trống trống khi vừa bước vào nhà nhưng chưa tới phòng khách, thường hay thấy để cởi giày thay dép á.



“Bữa tối dưới ánh nến à?” Đỗ Khê Nhiễm cười nhìn về phía Diệp Nam Nịnh.



Mặt Diệp Nam Nịnh hơi nóng: “Em dở quá, chỉ nghĩ ra được mỗi cái này thôi.”



“Có lòng là được rồi.” Đỗ Khê Nhiễm cười cười, rồi bước đến bên bàn, “Lỡ chị bất cẩn làm hư khung cảnh em đã cẩn thận bày trí thì sao đây?”



“Hư thì hư đi.” Diệp Nam Nịnh lầm bầm.



Đỗ Khê Nhiễm đưa mắt nhìn lên bàn, chậc chậc mấy tiếng, bất mãn nói: “Em quá đáng thật đấy. Mời người ta tới ăn cơm mà còn gọi chị qua kiểm tra thử nữa. Em không biết chị thích nhất là ăn mấy món này à?”



Diệp Nam Nịnh: “Em biết chứ.”



“Vậy còn gọi chị qua xem, làm chị thèm gần chết.” Đỗ Khê Nhiễm hâm mộ không thôi. Nghĩ đến bữa cơm tối còn chưa thấy tung tích của mình, cô lại càng chua xót, “Em hẹn mấy giờ? Khi nào cô ấy đến đây?”

Diệp Nam Nịnh không trả lời.



“Rốt cuộc em hẹn ai vậy? Có cần chị duyệt giúp em không?” Đỗ Khê Nhiễm hỏi xong, phát hiện Diệp Nam Nịnh vẫn không trả lời mà chỉ nhìn chăm chú vào mình. Chẳng rõ có phải do ảo giác từ ánh đèn hay không mà cô cứ cảm thấy hai mắt Diệp Nam Nịnh ngập tràn sự mong chờ dè dặt.



Không biết nghĩ đến điều gì, Đỗ Khê Nhiễm lại cúi đầu nhìn những món ăn trên bàn, lòng đánh thịch một tiếng.



Những món này, có khi nào là...



“Đúng là cần chị duyệt thật, duyệt xem em có đạt yêu cầu hay không.”



Diệp Nam Nịnh chậm rãi tiến lên hai bước, gom hết dũng khí nhìn vào Đỗ Khê Nhiễm. Ánh mắt lay động, cảm xúc từ từ lộ ra khiến trái tim Đỗ Khê Nhiễm bất chợt run rẩy.



“Đỗ tổng, chị thông minh như thế... đã đoán được người em thích là ai chưa?”

_____________



Áuuuuuuuuuuu!!!!!!