Tỏ Tình Xong, Tôi Lộ Thân Phận

Chương 49




TỎ TÌNH XONG, TÔI LỘ THÂN PHẬN - CHƯƠNG 49

Tác giả: Kiến Kình Lạc

Edit: Alex

_____________

Trong phòng họp đã có người lục tục ngồi xuống.

Diệp Nam Nịnh được Đỗ Khê Nhiễm cổ vũ, hùng tâm tráng chí mới vừa dấy lên thì đã tắt ngúm ngay khi nhìn đến bóng dáng Diệp Nghị Vân. Cô chỉ vô tình ngó qua một cái lúc đứng ngoài cửa thôi mà đã trùng hợp chạm ngay ánh mắt sắc bén của ông. Trống ngực cô gõ dồn, suýt chút nữa đã đi không nổi.

Thôi rồi, Diệp Nghị Vân sẽ không vạch trần mối quan hệ của bọn họ ngay tại đây đấy chứ?!

“Ai vào sau cùng cảm phiền đóng cửa.” Lisa ngồi trên ghế, nói.

Diệp Nam Nịnh quay đầu nhìn, phát hiện không còn ai theo sau nữa, đành phải xoay người đóng cửa, đồng thời nhân cơ hội ấy mà điều chỉnh nhịp thở, sau mới cúi đầu ngồi xuống chỗ gần cửa ra vào nhất.
“Diệp tổng, nhóm này là những sinh viên thực tập của chúng ta.” Lisa giới thiệu hai bên, “Vị này chính là chủ tịch Diệp Nghị Vân, Diệp tổng của công ty ta, hôm nay đặc biệt đến đây để kiểm tra công tác của các em. Các em tự giới thiệu sơ qua về bản thân trước đi.”

Các sinh viên thực tập ai ai cũng khá là lo lắng. Thật ra để tránh bị lúng túng thì bọn họ đều nhận được tin từ hôm qua rồi, nhưng khi thật sự nhìn đến nhân vật sừng sỏ trong ngành kiêm sếp lớn thì vẫn không khỏi e dè, song ngoài mặt vẫn phải cố giữ vẻ bình tĩnh.

“Chào Diệp tổng, em tên Hồ Giai Húc, là sinh viên đại học A khóa này, hiện đang thực tập tại tổ hai.” Hồ Giai Húc ngồi gần nhất, chính thức giới thiệu bản thân xong liền nhìn sang người tiếp theo.

Mấy người tiếp sau gần như cũng dùng luôn mẫu giới thiệu ấy, đó là cách an toàn nhất. Không ai đoán được tính tình của sếp, thế nên cũng không dám nói lung tung.
Có điều đây cũng là một cơ hội hiếm thấy. Bình thường có khi cả năm cũng chưa gặp được người ở cấp bậc ấy một lần, hôm nay lại may mắn, nói không chừng có thể khiến Diệp tổng nhìn với con mắt khác thì sao?

Nhưng vẫn có người lớn gan, muốn bắt lấy cơ hội này. Khác với dáng vẻ ngoan ngoãn ngồi trả lời câu hỏi của mấy sinh viên thực tập trước, Hồ Hàm Xảo là người đầu tiên đứng dậy, khom người chào, sau đó bình tĩnh, ung dung mỉm cười: “Chào Diệp tổng, em tên Hồ Hàm Xảo, đến từ đại học C, hiện đang thực tập ở tổ sáu. Em rất vinh hạnh khi được đến công ty Chính Hòa. Đối với em, đây là trải nghiệm tuyệt vời nhất trong cuộc đời.”

Hồ Giai Húc và nam sinh bên cạnh liếc nhau, vừa xem thường mánh khôn vặt của Hồ Hàm Xảo lại vừa sợ Diệp tổng sẽ thích. Thế thì mấy người đã giới thiệu trước là bọn họ sẽ như không biết lễ phép.
Cả bọn đồng loạt liếc nhìn sắc mặt Diệp tổng, thấy đối phương vẫn không hề dao động, không nhìn ra được cảm xúc gì, thật sự rất khó để đoán xem ông ta có hài lòng với màn giới thiệu của Hồ Hàm Xảo hay không.

Tiếp đến là Diệp Nam Nịnh.

Đỗ Khê Nhiễm ngồi đối diện giương cằm theo bản năng, khá là tự hào. Cô nhìn Diệp Nam Nịnh với ánh mắt sáng ngời. Nếu không có gì bất ngờ thì Diệp Nam Nịnh sẽ là người bình tĩnh nhất trong tất cả các sinh viên thực tập, Thái Sơn có đổ sập ngay trước mặt cũng không biến sắc, nhất định có thể để lại ấn tượng tốt với Diệp tổng. Cô cũng có thể chứng minh với Diệp tổng rằng cô nàng sinh viên thực tập từng khóc sướt mướt năm xưa giờ đã trưởng thành, có thể hướng dẫn cho một sinh viên thực tập ưu tú khác.

Ánh mắt mọi người tập trung hết vào Diệp Nam Nịnh. Dù Hồ Hàm Xảo đã đứng dậy giới thiệu nhưng Diệp Nam Nịnh vẫn chỉ ngồi tại chỗ, mắt dán vào mặt bàn, giọng lí nhí mà chậm chạp: “Em, Diệp Nam Nịnh… nữ, hai mươi hai tuổi.”
Mọi người: “…”

Đỗ Khê Nhiễm nhìn cô nàng với vẻ nghi hoặc, mày khẽ chau. Thế này đâu giống biểu hiện thường ngày của em ấy? Chẳng lẽ đột nhiên nhìn thấy sếp lớn nên hồi hộp?

Nếu thế thì sáng nay không nói chuyện này cho Diệp Nam Nịnh nghe thật sự là sai sót của cô.

“Hết rồi à?” Lisa kinh ngạc hỏi lại, còn liếc nhìn ánh mắt Diệp tổng một cái, sau đó tự nhiên cho cô sinh viên thực tập này một cơ hội nữa, “Xa quá, chị nghe không rõ lắm, em có thể giới thiệu lại lần nữa được không?”

Diệp Nam Nịnh nhấp nhấp môi. Diệp Nghị Vân lại cất tiếng: “Không cần lãng phí thời gian, qua thẳng mục kế tiếp đi.”

Hồ Giai Húc kinh ngạc quay đầu nhìn Diệp Nam Nịnh, cảm thấy tiếc cho bạn, lại vô tình thấy được vẻ đắc ý thoáng qua của Hồ Hàm Xảo. Cô khá bực bội.
Lisa giới thiệu cho Diệp Nghị Vân về biểu hiện của mỗi sinh viên thực tập.

Diệp Nam Nịnh thấp thỏm, bất an từ từ ngước mắt, lo lắng nhìn về phía Đỗ Khê Nhiễm. Cô biết biểu hiện của cô vừa rồi chắc chắn đã khiến chị thất vọng. Nào ngờ Đỗ Khê Nhiễm dường như đã chờ đợi cái nhìn này của cô từ lâu. Chị mỉm cười, khẽ lắc đầu, ý bảo không sao.

Diệp Nam Nịnh thở phào, khóe miệng hơi cong.

Diệp Nghị Vân nghe phần báo cáo tổng quát xong lại để mỗi người tự trình bày công việc của bản thân, muốn nói gì cũng được.

Vẫn là Hồ Giai Húc mở đầu. Cô nói qua về các dự án lớn mà mình đã tham gia, lại trình bày một lượt những điểm quan trọng trong công việc cùng với kế hoạch hàng ngày. Diệp Nghị Vân gật đầu.

Có lẽ đã chịu ảnh hưởng từ Hồ Hàm Xảo nên những sinh viên thực tập tiếp sau đó không còn nói theo mẫu của Hồ Giai Húc nữa mà ai nấy đều phô diễn tài ăn nói của bản thân, tâng công việc lên tận mây xanh, lại âm thầm lồng thêm vài câu mình đã vất vả thế nào.
Hồ Hàm Xảo đã luyện tập đủ các kiểu trả lời từ tối qua, cô ta đáp lại câu hỏi này hết sức trôi chảy. Những sinh viên thực tập khác không khỏi nhìn cô ta thêm mấy lần, song Hồ Hàm Xảo lại chỉ cười cười với Yến Chính Hạo.

Sau mỗi câu trả lời, Diệp Nghị Vân đều gật đầu.

Đến lượt Diệp Nam Nịnh, đầu tiên là cô nhìn lướt qua Đỗ Khê Nhiễm, sau đó xem tất cả những người còn lại như màn thầu, cứ làm lơ họ mà trình bày nội dung công việc của bản thân. Cô không chỉ nói hết từ chuyện lớn đến chuyện bé trong công việc hàng ngày mà ngay cả những điểm quan trọng của khách hàng trong những dự án đã tham gia cũng trình bày thật cặn kẽ, mức độ tham gia mỗi dự án cũng rõ mồn một.

Hồ Giai Húc nghe xong thật sự muốn vỗ tay, sau đó đắc ý nhìn qua Hồ Hàm Xảo, trong bụng nói thầm màu mè hoa lá hẹ để mà làm chi, có biết cái gì gọi là áp đảo về thực lực!
Mọi người tại hiện trường đều kinh ngạc bởi bảng báo cáo công việc của Diệp Nam Nịnh. Do bình thường Diệp Nam Nịnh gần như là không tiếp xúc gì với họ, thế nên họ cũng không biết rốt cuộc cô đã làm những gì. Đối với những sinh viên thực tập ở mức độ cơ bản nhất như bọn họ thì phần lớn vẫn còn đang chạy việc in ấn tài liệu, học cách xây dựng mô hình. Thế mà Diệp Nam Nịnh đã bắt đầu đi theo VP làm việc, còn chuẩn bị bài PowerPoint, lại càng không cần phải nói đến việc tham gia vào mấy dự án. Rốt cuộc sao mà làm cho xuể? Không cần ngủ ư?!

Mấy VP ngồi đối diện cũng liếc mắt nhìn nhau, sau đó quay sang Đỗ Khê Nhiễm, bộc lộ sự thán phục.

Lý tổng ngồi bên cạnh cô thấp giọng trêu: “Cô hay thật đấy, dám để một sinh viên thực tập tham gia nhiều vụ như thế, không sợ xảy ra chuyện à?”
Đỗ Khê Nhiễm khẽ giương cằm, ngay trung tâm ánh nhìn là bóng dáng Diệp Nam Nịnh, mắt cô đầy ý cười: “Người khác thì tôi không dám tin, nhưng Diệp Nam Nịnh, em ấy làm được.”

Hồ Hàm Xảo liếc qua một cái, tâm trạng chẳng mấy gì vui vẻ, sau đó quay đầu quan sát sắc mặt Diệp tổng, bất ngờ phát hiện lần này đối phương không gật đầu mà lại cau mày, chẳng lẽ là không hài lòng với Diệp Nam Nịnh?

Hồ Hàm Xảo không khỏi dấy lên thêm một chút hy vọng.

“Tiếp tục đi.” Diệp Nghị Vân nói với Lisa.

Lisa đáp: “Chúng tôi đã xác định được người bị loại, nhưng sau khi họp thảo luận thì vẫn muốn cố gắng thương lượng với ngài để giữ hết các em ấy ở lại, bởi vì những sinh viên thực tập đợt này đều rất ưu tú, loại bỏ ai cũng đáng tiếc.”

Ánh mắt Diệp Nghị Vân đảo qua từng sinh viên thực tập, sau đó nhìn về phía Lisa: “Trước kia chưa có ngoại lệ bao giờ.”
Lisa: “Vừa rồi ngài cũng thấy rồi đấy, đám trẻ này ai cũng vô cùng xuất sắc, có thể tiếp tục bồi dưỡng.”

Diệp Nghị Vân trầm tư một lúc, lại cầm xấp tài liệu của các sinh viên thực tập lên lật lật.

Nhất thời, cả phòng chỉ có mỗi tiếng lật giấy. Các sinh viên thực tập nghe tiếng đồng hồ tích tắc lại càng thấp thỏm.

Lúc này, những người phụ trách cũng bắt đầu nói đỡ cho đám sinh viên, chỉ có Đỗ Khê Nhiễm là gật đầu phụ họa chứ không nói lời nào, bởi cô có lòng tin với Diệp Nam Nịnh, mà những sinh viên khác thì cô lại không hiểu rõ, không tiện can thiệp.

Lisa đề nghị: “Thời gian của ngài gấp rút, không mấy chúng ta chọn ra sinh viên xuất sắc trước vậy. Chuyện loại trừ chốc nữa ngài lại đưa ra câu trả lời sau, thế được không?”

“Được, cứ làm vậy đi.” Diệp Nghị Vân nói.
“Danh hiệu này là do tất cả cùng chọn ra. Những người hướng dẫn đều không có ý kiến.” Lisa nói, lại đưa danh sách cho sếp.

Diệp Nghị Vân mở ra xem, đọc thành tiếng: “Diệp Nam Nịnh.”

Diệp Nam Nịnh ngẩng đầu nhìn lên.

“Chúc mừng cô.” Diệp Nghị Vân nói, “Sinh viên thực tập xuất sắc nhất.”

Diệp Nam Nịnh ngơ ngác, mãi đến khi Đỗ Khê Nhiễm ho môt tiếng thì cô mới hồi thần, vội cụp mắt nói: “Cảm ơn… Diệp tổng.”

Diệp Nghị Vân nhìn đăm đăm vào Diệp Nam Nịnh mấy giây, rồi bất chợt quay sang Lisa: “Tại sao mọi người lại lựa chọn Diệp Nam Nịnh cho phần thưởng này? Mọi người biết gì về cô ấy?”

Chỉ có Diệp Nam Nịnh nghe ra ẩn ý trong câu hỏi ấy, là đang thử xem mọi người có biết thân phận thật sự của cô hay không, sợ bộ phận Nhân sự vì thân phận của cô mà chọn ra danh hiệu này.
Nghĩ đến đấy, Diệp Nam Nịnh lại thoáng yên lòng. Xem ra Diệp Nghị Vân tạm thời chưa có ý định công khai quan hệ của họ.

Lisa đáp: “Là lựa chọn dựa theo tiêu chuẩn. Hơn nữa người hướng dẫn Diệp Nam Nịnh là Đỗ Khê Nhiễm đánh giá rất cao năng lực làm việc và thái độ của em ấy.”

“Đỗ Khê Nhiễm?” Diệp Nghị Vân vừa đưa mắt nhìn đã thấy ngay người phụ trách vừa giỏi giang vừa xinh đẹp kia, “Là cô hướng dẫn cô ấy?”

“Là tôi, Diệp tổng.” Đỗ Khê Nhiễm bình thản nhìn ông ta, “Cá nhân tôi cho rằng Diệp Nam Nịnh am hiểu về ngành này của chúng ta hơn các bạn cùng trang lứa nhiều. Hơn nữa, em ấy còn cẩn thận và thông minh, rất nhạy bén với số liệu. Em ấy cũng không có sai sót gì trong những dự án đã tham gia, trước mắt chỉ thiếu kinh nghiệm thôi. Chỉ cần có thời gian thì em nhất định sẽ trở thành ngôi sao mới sáng nhất của Chính Hòa."
Diệp Nghị Vân nói: "Hình như cô đánh giá con bé rất cao."

Đỗ Khê Nhiễm cười cười: "Sự thật là thế. Diệp tổng có thể quan sát thêm, nhất định sẽ không làm ngài thất vọng."

Diệp Nghị Vân nhướng mi, vẻ mặt có phần phức tạp: "Được, vậy phần thưởng này sẽ…"

"Khoan đã. Diệp tổng, em có khiếu nại." Hồ Hàm Xảo đột nhiên đứng dậy ngắt lời Diệp Nghị Vân.

Mọi người đồng loạt nhìn về phía cô ta, mặt đầy vẻ nghi hoặc.

Diệp Nghị Vân hiếu kì hỏi: "Cô có khiếu nại gì? Nói nghe thử xem."

Hồ Hàm Xảo nhìn chung quanh một lượt, sau đó đưa mắt qua lại giữa Diệp Nam Nịnh và Đỗ Khê Nhiễm, miệng thốt ra những lời chấn động: "Em đích danh khiếu nại, Diệp Nam Nịnh hối lộ Đỗ tổng."

Cả văn phòng đồng loạt ồ lên. Mọi người sôi nổi châu đầu ghé tai, không ít người đã biến sắc, kinh ngạc nhìn hai nhân vật trung tâm của câu chuyện.
Đôi đồng tử của Diệp Nam Nịnh khẽ run. Cô nhìn về phía Hồ Hàm Xảo theo bản năng, há miệng thở hắt, lại không biết nên nói gì cho phải.

Người này, hết thuốc cứu.

Hồ Giai Húc cũng hết sức kinh ngạc, thậm chí còn quên luôn cả sự hồi hộp, lo lắng mà cất giọng nói: "Hồ Hàm Xảo, cậu nói chuyện thì phải có chứng cứ."

"Đương nhiên là tôi có chứng cứ." Hồ Hàm Xảo nói, "Mọi người đều biết bình thường Diệp Nam Nịnh ăn mặc quần áo rất rẻ tiền, mới cách đây không lâu, chỉ hai trăm đồng tiền cơm mà cậu ta cũng không có sẵn, phải khất đến tối mới trả. Hồ Giai Húc, cậu nói có chuyện này không?"

Hồ Giai Húc đáp: "Tôi đã nói là cậu ấy không có thiếu tiền tôi rồi mà."

"Vậy có phải cũng đến tối mới trả cho cậu không?"

"... Phải."

"Có thể thấy Diệp Nam Nịnh đúng thật là không có sẵn trong túi dù chỉ hai trăm đồng tiền."
Diệp Nghị Vân nhìn về phía Diệp Nam Nịnh: "Thật sự có chuyện này sao?"

Diệp Nam Nịnh xấu hổ gật gật đầu.

"Vậy nên có thể thấy rằng Diệp Nam Nịnh không có tiền bạc gì." Hồ Hàm Xảo mở điện thoại, đưa cho mọi người xem hình ảnh mà cô ta chụp được, "Tuy nhiên, mấy hôm trước, Đỗ tổng lại nhận được một chiếc túi hàng hiệu ngay trong công ty, giá trên trang web chính thức là ba vạn ba. Sau khi kiểm tra thông tin trên phiếu chuyển phát nhanh, tôi xác định được số điện thoại của người mua, đúng là Diệp Nam Nịnh đặt hàng."

Chuyện này mọi người vẫn còn ấn tượng. Lúc nhận được chiếc túi trong văn phòng, Đỗ Khê Nhiễm còn bị các đồng nghiệp nghĩ là do người theo đuổi tặng. Mà lúc đó, Đỗ Khê Nhiễm không nói rõ, cũng không tiết lộ rốt cuộc là ai đưa.

Nếu nói trước đó mọi người còn một mực nghi ngờ thì lúc này, ánh mắt họ nhìn Diệp Nam Nịnh đã thật sự thay đổi.
"Còn nữa, sáng nào Diệp Nam Nịnh cũng lái chiếc siêu xe của Đỗ tổng đi làm, vô cùng nịnh nọt." Hồ Hàm Xảo lại đưa ra một tấm ảnh chụp ở bãi đỗ xe. Trong ảnh, Diệp Nam Nịnh ngồi ghế lái, mỉm cười với Đỗ Khê Nhiễm ngồi bên cạnh.

Những người khác kinh ngạc đến há hốc.

"Phụt." Đỗ Khê Nhiễm lại bật cười, sau đó che miệng cười khẽ, "Ngại quá, không nhịn được. Không ngờ cái xe của tôi vậy mà cũng thành siêu xe, thật sự quá khen, quá khen rồi."

Hồ Hàm Xảo cười mỉm chi, tiếp tục nói: "Không chỉ thế. Những chuyện này đều xảy ra cách đây không lâu. Mà đến mấy ngày gần lúc sát hạch thì hình như Diệp Nam Nhị đã tìm ra cách mới, bắt đầu làm cơm hộp cho Đỗ tổng."

"Cái gì? Đó là Diệp Nam Nịnh làm á?" Lý tổng không nhịn được hỏi.

Hồ Hàm Xảo: "Không sai. Em đã quan sát rồi, đồ ăn trong hộp cơm của hai người họ giống hệt nhau. Có thể nói là Diệp Nam Nịnh đã nịnh bợ Đỗ tổng trên đủ mọi phương diện từ quà cáp, đưa đón, đến ăn uống. Thảo nào Đỗ tổng lại dung túng, khích lệ, bảo vệ cậu ta biết bao nhiêu lần như thế."
Bầu không khí trong văn phòng đột nhiên lắng xuống. Mọi người ai nấy đều có suy nghĩ riêng mà đưa mắt nhìn quanh, cuối cùng tụ lại hết ở chỗ Diệp Nghị Vân, chờ ông ta quyết định.

Diệp Nghị Vân gật gật đầu như suy tư: "Thế cô cảm thấy mục đích Diệp Nam Nịnh hối lộ Đỗ Khê Nhiễm là để làm gì?"

Hồ Hàm Xảo hùng hồn đáp: "Cá nhân em cho rằng cậu ta muốn giành được danh hiệu sinh viên thực tập xuất sắc nhất cùng với tiền thưởng trong đợt kiểm tra lần này,sau đó tiếp tục lưu lại Chính Hòa. Em không phủ nhận rằng bản thân cậu ta có năng lực, nhưng nếu để loại người lươn lẹo, luồn cúi này trong công ty giở thói quan liêu, dùng những thủ đoạn không công bằng ấy loại trừ đối thủ là chúng em thì em không phục. Bọn em xuất thân bình dân, chẳng lẽ chỉ vì không nỡ bỏ tiền ra mua túi xách làm quà mà phải mất đi cơ hội được ở lại công ty hay sao?"
Một tràng những lời ấy khơi dậy cảm xúc của các sinh viên thực tập khác. Những ánh mắt khiển trách ồ ạt đổ về phía Diệp Nam Nịnh và Đỗ Khê Nhiễm.

Hồ Giai Húc nóng lòng nói: "Tiểu Diệp, cậu mau giải thích đi chứ. Mình tin cậu không phải loại người như vậy."

Diệp Nam Nịnh cảm kích nhìn cô nàng một cái, sau đó lại chuyển sang Diệp Nghị Vân, vừa hé miệng thì đã nghe Diệp Nghị Vân nói không chút tình cảm: "Đỗ Khê Nhiễm, văn phòng của cô ở đâu, dẫn tôi đi xem thử. Những người khác tan họp đi, chuyện này tôi sẽ điều tra rõ ràng."

Xem ra là muốn hỏi chuyện riêng. Mọi người chậm rãi đứng dậy, hết sức tò mò với kết quả sắp tới.

Diệp Nghị Vân là người đầu tiên bước ra khỏi phòng họp. Khi đi ngang chỗ Diệp Nam Nịnh, ông ta cúi mắt nhìn cô một cái. Diệp Nam Nịnh ngước nhìn lại, sau đó lắc đầu thật khẽ.
Diệp Nghị Vân xoay người rời đi. Lisa theo sát đằng sau, còn quay đầu nhìn hai người các cô, cau mày rồi tiếc hận thở dài, nói: "Hai người ấy… Ầy, thiệt tình…"

Trong ánh mắt đánh giá của những người còn lại, Đỗ Khê Nhiễm đứng dậy bước ra ngoài. Vừa đi đến cửa thì Diệp Nam Nịnh lại bất chợt túm lấy cổ tay cô từ phía sau.

Cô quay đầu, thấy gương mặt cô nàng không có cảm xúc gì, song ánh mắt lại thoáng vẻ lo lắng. Cô cười tươi đẹp: "Không sao đâu, chị giải thích rõ ràng với Diệp tổng là được thôi. Ông ấy sẽ tin tưởng. Giờ em trở về chỉnh lại bài PowerPoint thêm lần nữa đi, mai chị phải sử dụng nó với khách hàng. Đừng suy nghĩ lung tung."

Đã đến nước này rồi mà vẫn không quên phân công công việc cho cô để dời sự chú ý. Diệp Nam Nịnh trấn định tinh thần rồi nở nụ cười: "Vâng. Đỗ tổng, chị yên tâm, em sẽ không để chị gặp chuyện."
Đỗ Khê Nhiễm bị giọng điệu của cô nàng làm cảm động, mỉm cười trở lại văn phòng.

Diệp Nghị Vân đã đứng chờ sẵn tại đó. Thấy cô bước vào, ông nói: "Đóng cửa lại đi."

Đỗ Khê Nhiễm khép cửa, cất giọng: "Diệp tổng, về chuyện hối lộ, tôi…"

Diệp Nghị Vân giơ bàn tay ngắt lời, lại xoay người quan sát Đỗ Khê Nhiễm. Mãi một lúc sau, khi Đỗ Khê Nhiễm sắp bị nhìn đến tê cứng cả người, vừa định giải thích tiếp thì lại nghe ông ta hỏi: "Diệp Nam Nịnh còn làm cơm hộp cho cô nữa à?"

"Phải, nhưng đó là vì bình thường tôi không biết nấu cơm nên em ấy mới tốt bụng làm việc thiện thôi. Hơn nữa, tôi còn trả cho em ấy…" Đỗ Khê Nhiễm nói được giữa chừng thì lại bị ngắt lời.

"Con bé làm cơm hộp gì?" Diệp Nghị Vân hỏi.

Đỗ Khê Nhiễm: ?

Tuy không rõ mục đích Diệp Nghị Vân hỏi câu đó làm chi nhưng Đỗ Khê Nhiễm vẫn đưa hình chụp lúc trưa cho đối phương xem: "Hôm nay làm cơm nắm gấu trúc. Hôm qua tôi quên chụp mất rồi."
Diệp Nghị Vân nhìn hộp cơm vừa đáng yêu vừa ngon miệng trong ảnh, rồi chìm vào sự im lặng kéo dài.

Đỗ Khê Nhiễm cất giọng: "Diệp tổng, chúng tôi không có hối lộ. Phần cơm này tôi cũng có trả cho em ấy…"

"Cơm này ăn ngon không?" Diệp Nghị Vân đưa mắt nhìn sang.

Đỗ Khê Nhiễm: ???

Đỗ Khê Nhiễm: "... Ngon cực kì."

Không biết có phải ảo giác hay không mà cô cứ cảm thấy mình nói xong câu đó thì gương mặt Diệp tổng lại thoáng qua vẻ mong chờ rồi lại mất mát. Nhưng chỉ trong giây lát, gương mặt ấy đã khôi phục biểu cảm nghiêm túc, không nhìn ra được một chút cảm xúc nào từ đó.

_____________