TỎ TÌNH XONG, TÔI LỘ THÂN PHẬN - CHƯƠNG 24
Tác giả: Kiến Kình Lạc
Edit: Alex
_____________
Đỗ Khê Nhiễm tốt nghiệp đã nhiều năm. Số liệu, báo cáo, phân tích thì cô có thể đọc làu làu, nhưng toán hàm số lớp mười hai thì đúng là phải đờ mặt ra.
Chỉ cần vượt qua cột mốc thi đại học thì chỉ số thông minh sẽ rơi thẳng xuống vực thẳm...
Đỗ Khê Nhiễm đã nhận rõ được sự thật ấy, thế nên cô gắng còn nước còn tát, để sinh viên giỏi đã thi đại học cách đây hơn ba năm đến thử, dù rằng cô cũng không chắc Diệp Nam Nịnh sẽ làm được. Chỉ là trong hoàn cảnh này, Đỗ Khê Nhiễm vừa không biết nguyên nhân Diệp Nam Nịnh đến quán bar một mình, cũng không rõ tại sao cô nàng này lại có suy nghĩ muốn nghỉ việc, thế nên nói không chừng làm toán sẽ khiến tâm trí em tỉnh táo lại.
“Cậu làm cái gì đây?” Chương Mịch Song hạ giọng hỏi, “Mình cũng không biết có nên khen người sếp là cậu xứng đáng hay không nữa.”
“Vậy cậu nói thử xem làm sếp thế nào mới là xứng?” Đỗ Khê Nhiễm hỏi lại.
Chương Mịch Song không biết. Cô chỉ là một họa sĩ minh họa tự do, không có mối quan hệ cấp trên cấp dưới, chỉ có khách hàng khiến cô đau đầu.
“Nhưng mà... tóm lại mình sẽ không để cấp dưới làm toán trong quán bar.” Chương Mịch Song vỗ vỗ bàn trong im lặng, sợ quấy rầy người đẹp giải toán, “Quán bar là nơi để giải trí, hơn nữa giờ còn đang là cuối tuần, cậu túm người ta lại làm bài tập mà được à?”
“Vậy sao...” Đỗ Khê Nhiễm cũng bắt đầu ngẫm nghĩ xem có phải mình đã sai bảo Diệp Nam Nịnh quá nhiều hay không, ngay cả bài tập về nhà cũng bắt người ta làm, phải chăng có hơi quá đáng?
Hai người ngồi đó xì xầm nửa ngày mới cùng nhau quay sang nhìn người đang làm bài tập. Đỗ Khê Nhiễm nói với vẻ không đành lòng: “Ờ thì... Tiểu Diệp à...”
Diệp Nam Nịnh nghi hoặc ngẩng đầu.
“Bài toán này...” Đỗ Khê Nhiễm muốn nói bài toán này nếu em không muốn làm thì thôi cũng không cần phải làm, nhưng mới vừa nói được nửa câu thì Diệp Nam Nịnh đã trả lời: “Em tính ra rồi.”
Đỗ Khê Nhiễm lẫn Chương Mịch Song đồng loạt sửng sốt: “Hả?”
Chương Mịch Song ngạc nhiên nói: “Mới đây đã tính ra rồi à? Không đúng, hoàn cảnh ồn ào như thế mà em còn nghiêm túc làm được sao?”
“Không biết đáp án có đúng hay không.” Diệp Nam Nịnh đưa bài thi đến trước mặt Đỗ Khê Nhiễm.
Đỗ Khê Nhiễm cúi đầu nhìn xuống. Chương Mịch Song cũng nhoài người qua, ngay lập tức bị các kiểu công thức và bước tính trên giấy làm choáng váng. Cô vội che hai mắt lại: “Cứu mạng, tại sao mình đã tốt nghiệp biết bao nhiêu năm rồi mà vẫn phải nhìn thấy đám thần chú ác mộng này chứ?”
Đỗ Khê Nhiễm lại xem hết sức nghiêm túc. Tuy đã quên những bước giải cụ thể nhưng dù sao cô cũng là học sinh ban tự nhiên, cứ đi theo hướng giải đề này mà nhìn tới, nhoáng cái đã thông. Cô tán thưởng nhìn Diệp Nam Nịnh: “Giỏi lắm.”
Diệp Nam Nịnh thở phào một hơi. May quá, may mà thỉnh thoảng cô có giúp Diệp Đình Viễn giải bài tập, mà bài này vừa vặn chính là loại bài mà dạo gần đây bọn họ thường làm.
Cuối cùng cũng không xấu mặt.
Diệp Nam Nịnh vươn tay sờ sờ lên mặt, cảm thấy đã tỉnh táo lên nhiều, bèn hỏi: “Những bài khác em có cần làm không?”
“Được, em giúp chị làm luôn bài thứ hai và thứ ba từ dưới lên đi.” Đỗ Khê Nhiễm mong chờ nói.
Diệp Nam Nịnh tiếp tục vùi đầu hăng hái chiến đấu.
“Chị đi vệ sinh.” Uống rượu vào thì hay đi nhà vệ sinh, Đỗ Khê Nhiễm cũng không ngoại lệ. Cô đứng dậy bước vào toilet.
Diệp Nam Nịnh gật gật đầu. Chính vào lúc cô đang tập trung tinh thần giải đề thì tự dưng lại nghe có người hỏi: “Bé đẹp, em tên gì vậy?”
Ngòi bút lệch một đường, Diệp Nam Nịnh suýt chút nữa đã đâm thủng tờ giấy. Cô chậm rãi ngẩng đầu, nhìn cô gái ăn mặc rất thời thượng trước mắt, bấy giờ mới nhớ ra người này hình như là bạn rất thân với Đỗ Khê Nhiễm?
Chương Mịch Song tưởng cô nàng không nghe rõ, bèn hỏi lại lần nữa: “Em tên gì?”
Vừa hỏi xong đã thấy người đẹp cúi đầu, viết chữ roẹt roẹt roẹt, sau đó giơ bài thi lên cho cô nhìn. Trên khoảng trống viết ba chữ: Diệp Nam Nịnh.
“?”
Chương Mịch Song không hiểu ý nghĩa của hành động này, chỉ tự dưng thấy đáng yêu nên bật cười: “Em bao lớn rồi?”
Diệp Nam Nịnh cúi đầu nhìn bài thi, phát hiện những câu khác đã có người viết rồi, lại ngó lên tên chủ nhân của đề thi, hiển nhiên không phải Đỗ Khê Nhiễm!
Cứu mạng. Cô viết bậy tên lên bài thi của người ta mất rồi. Diệp Nam Nịnh vội bôi đen tên mình, mãi đến khi hoàn toàn không nhìn ra mới hài lòng mà dừng bút.
Lúc này, cô gái kia lại hỏi: “Em bao lớn rồi?”
“Em hai mươi mốt.” Diệp Nam Nịnh trả lời xong lại tò mò nhìn sang, cố gom thật nhiều dũng khí hỏi, “Chị là bạn thân của Đỗ tổng sao?”
“Đúng rồi, tụi chị quen biết nhau đã ngót nghét hai mươi năm.” Chương Mịch Song hoài niệm nói.
Hâm mộ quá à. Diệp Nam Nịnh cũng rất muốn quen biết Đỗ tổng hai mươi năm, à không, một trăm năm!
“Chị tên Chương Mịch Song.” Người nọ thân thiện nói.
Diệp Nam Nịnh lễ phép gật đầu: “Em chào chị.”
Chương Mịch Song nhướng mày. Cô không có kiểu cẩn thận, tinh tế như Đỗ Khê Nhiễm, cảm thấy tò mò là hỏi ngay: “Sao em lại đến quán bar một mình? Có chuyện phiền lòng à? Hay là đến chơi xả stress?”
Diệp Nam Nịnh cầm ly lên, nhấp một ngụm rượu, không trả lời ngay.
Chương Mịch Song ăn bơ, cảm thấy khá mới lạ. Mới đầu trông dáng điệu cô nàng ở trước mặt Đỗ Khê Nhiễm còn tưởng là một bé thỏ ngoan ngoãn, không ngờ lại khá khó tiếp cận. Cô lại càng hiếu kỳ hơn nữa: “Vừa rồi em nói muốn nghỉ việc, không phải là do Đỗ Khê Nhiễm đấy chứ?”
Diệp Nam NỊnh vội lắc đầu.
“Vậy được rồi.” Chương Mịch Song tiếp tục tự uống, “Con người của nó thi thoảng thì tính tình hơi gắt gỏng một chút, nhưng bụng dạ không xấu. Em làm sinh viên thực tập của nó hẳn là có thể học được không ít thứ.”
Diệp Nam NỊnh gật đầu, rồi lại lắc đầu.
“Em muốn nói gì?”
Diệp Nam Nịnh trầm giọng nói: “Tính tình của Đỗ tổng cũng rất tốt.”
Chương Mịch Song phì cười: “Đó là do hai người còn chưa thân. Chờ đến khi thân rồi em sẽ thấy có đôi khi nó rất khó chịu.”
Trong lòng Diệp Nam Nịnh nảy sinh một cảm giác khác thường, có phần ghen tị với cô gái trước mắt. Cô cứ cảm thấy người nọ đang khoe khoang với mình, khoe rằng chị ta và Đỗ Khê Nhiễm là bạn lâu năm, hiểu biết Đỗ Khê Nhiễm hơn bất kì ai khác.
Chương Mịch Song đang uống rượu thì tự dưng cảm nhận được một ánh mắt rất trực tiếp, rất mãnh liệt. Cô dời mắt từ rượu trong ly sang người bên cạnh, thấy ánh mắt của người đẹp kiệm lời này nhìn mình đã biến đổi. Trong đôi mắt vốn dĩ rất quyến rũ dường như đang manh nha gió lốc.
Nói sao đây nhỉ? Giống một chú mèo con bị xâm phạm lãnh địa, lộ vẻ cảnh giác, có thể xòe vuốt ra bất kì lúc nào.
Hai người nhìn nhau một lúc. Chương Mịch Song mù mờ như lạc giữa màn sương, mà Diệp Nam Nịnh thì lại sắp đứt từng khúc ruột.
Tác dụng phụ của cồn ập đến, cảm xúc trong lòng không ngừng bị phóng đại lên. Cô càng nhìn người này lại càng cảm thấy đối phương muốn giành Đỗ Khê Nhiễm với cô... Không đúng, Đỗ Khê Nhiễm còn chẳng phải là của cô.
Nếu cô và người này cùng rớt xuống sông, chắc chắn Đỗ Khê Nhiễm sẽ cứu cái người tên Chương Mịch Song này trước uhuhu!
Vừa nghĩ thế, hốc mắt Diệp Nam Nịnh đã ầng ậng nước.
“Em sao vậy?” Chương Mịch Song giật mình, vội đặt ly xuống, ngồi sát đến bên cạnh Diệp Nam Nịnh hỏi, “Là ai ăn hϊếp em? Nói cho chị biết.”
Đỗ Khê Nhiễm vừa bước ra từ nhà vệ sinh đã thấy Diệp Nam Nịnh chỗ ghế dài đang gục đầu, vai run rẩy từng cơn, mà Chương Mịch Song thì lại ngồi ở chỗ ban đầu cô ngồi, vừa đưa khăn giấy cho Diệp Nam Nịnh vừa dỗ dành.
“Đây là sao vậy?” Đỗ Khê Nhiễm nhanh chân bước đến bên cạnh hai người.
Nghe được giọng nói ấy, Diệp Nam NỊnh ngẩng đầu lên nhìn. Ngay lập tức, một giọt lệ lăn dài từ khóe mi.
“Trời mẹ...” Chương Mịch Song không khỏi nhìn đến ngây người, thầm nghĩ đêm nay thật sự đã được chứng kiến cái gì gọi là tuyệt sắc giai nhân nhìn mà thương xót.
Đỗ Khê Nhiễm, ngoài mặt tuy không biểu hiện gì nhưng phản ứng đầu tiên chính là chất vấn: “Chương Mịch Song, cậu ăn hϊếp con bé đúng không?”
“Mình oan gần chết.” Chương Mịch Song cạn lời liếc Đỗ Khê Nhiễm một cái, “Chỉ biết đem mình ra hỏi tội, rõ ràng là lỗi của cậu.”
“Sao lại nói vậy?”
“Mình vừa nói với con bé một câu tính tình cậu không được tốt mà ẻm đã khóc rồi. Cậu nói đi, có phải bình thường cậu đáng sợ quá nên khiến con nhỏ có bóng ma tâm lý không?” Chương Mịch Song nói.
Gân xanh trên trán Đỗ Khê Nhiễm giật giật. Cô đẩy bạn thân qua một bên, sau đó ngồi xuống bên cạnh Diệp Nam Nịnh, hỏi: “Đúng như nó nói thật à?”
Diệp Nam Nịnh vội lắc đầu, đưa tay muốn rút khăn giấy. Hộp khăn trên bàn lúc này cũng vừa hết, cô rút hụt.
“Đây này.” Đỗ Khê Nhiễm lấy khăn giấy trong túi xách mình ra. Thấy cô nàng lau quẹt nước mắt lung tung, thật sự chẳng còn chút hình tượng nào, cô bèn giữ cánh tay đang lộn xộn của đối phương lại, chủ động lau nước mắt cho em.
“Đù, sao lúc mình khóc không thấy cậu lau nước mắt cho mình?” Chương Mịch Song ngạc nhiên nói.
“Cảnh cậu khóc quá đáng sợ, ai dám động vào chứ.” Đỗ Khê Nhiễm nói, động tác trên tay cũng hết sức cẩn thận. Cô chuyển sự chú ý sang người Diệp Nam Nịnh. Dù không muốn hỏi chuyện riêng tư nhưng người ta đã khóc đến nỗi này, cuối cùng cô vẫn không nhịn được mà cất tiếng hỏi, “Rốt cuộc tối nay em bị sao vậy? Có phải vì muốn nghỉ việc không? Nguyên nhân tại sao mà em muốn nghỉ việc?”
Diệp Nam Nịnh từ từ ngừng khóc. Cô vừa không muốn nói nguyên nhân nghỉ việc, lại càng không thể giải thích những giọt nước mắt trong tình huống vừa rồi là tại sao. Nhưng ngay sau đó, cô thấy Đỗ Khê Nhiễm muốn rụt tay về, thế là lại vội vàng nặn ra thêm mấy giọt nước mắt, nhỏ giọng nức nở: “Còn khóc.”
Đỗ Khê Nhiễm lại lấy thêm tờ giấy, giúp cô nàng cẩn thận lau đi lệ ở đuôi mắt: “Chẳng lẽ thật sự là vì sợ tính tình của chị? Nếu sợ thì em cứ việc nói thẳng, đừng có lắc đầu mãi.”
Diệp Nam Nịnh nghẹn ngào nói: “Không có sợ.”
Dữ dằn với cô một chút mới tốt. Thế thì chị mới xem cô như người một nhà mà bày ra hết những cảm xúc.
“Thôi được rồi, mình thấy cậu cũng đừng hỏi nguyên do nữa. Rõ mười mươi là trong lòng con bé có chuyện khó nói rồi.” Chương Mịch Song nói.
Đỗ Khê Nhiễm: “Cái đấy mà còn cần cậu nhắc à? Có phải vừa rồi cậu gặng hỏi con bé cái gì không?”
Chương Mịch Song ngẫm lại rồi chợt ngơ ngẩn: “Hình như là vậy thật...”
“Cậu cái đồ thiếu tinh tế này.” Đỗ Khê Nhiễm tức giận lườm bạn thân.
“Ngại quá, uống nhiều rượu nên không để ý mấy chi tiết nhỏ. Bé con, chầu này chị mời em nhé.” Chương Mịch Song gọi bartender đến, thanh toán hóa đơn. Tiếp đó, điện thoại đổ chuông, cô quay sang bên bắt máy, báo ra tên quán bar. Cúp điện thoại rồi, mặt cô vẫn nở nụ cười: “Thôi đừng uống nữa. Một lát bạn trai mình sẽ đến đón tụi mình. Cậu uống rượu thì chắc chắn phải đưa cậu về rồi, để một mình con bé ở lại đây cũng không an toàn.”
“Ừ.” Đỗ Khê Nhiễm lại đổi tờ khăn giấy, tiếp tục lau nước mắt cho Diệp Nam NỊnh, lại phát hiện cô nàng lúc này đã nhìn Chương Mịch Song mà đần mặt ra.
“Em nhìn gì vậy?” Đỗ Khê Nhiễm hỏi.
Chương Mịch Song cũng tò mò nhìn sang, tay chống mặt, miệng mỉm cười: “Sao vậy? Có phải cảm thấy chị cũng khá xinh không? Muốn khen thì cứ khen ha, chị rất thích được khen.”
“Bạn trai?” Diệp Nam Nịnh chậm rãi hỏi.
“Ừ. Lát nữa bạn trai chị sẽ đến đưa tụi mình về. Nhà em ở đâu?”
Sợi dây xúc động trong lòng Diệp Nam Nịnh đột nhiên đứt ngang. Cô không ghen tị chút nào nữa, thậm chí còn cảm thấy đối phương trở nên đáng yêu: “Chị xinh quá.”
Chương Mịch Song cười khanh khách mãi không ngừng, lại nhìn sang Đỗ Khê Nhiễm: “Cô bé sinh viên thực tập này của cậu thú vị thật đấy. Uống rượu vào là phản xạ chậm vậy à?”
“Không, bình thường cũng vậy.” Đỗ Khê Nhiễm nói mà không chút nể mặt.
Diệp Nam Nịnh cười ngượng ngùng.
Chỉ lát sau, ngoài cửa đã có động tĩnh. Chương Mịch Song nhìn về hướng đó mà phất phất tay. Diệp Nam Nịnh quay đầu, thấy một chàng trai cao lớn bước đến. Người nọ đeo kính, ngoại hình rất thanh tú, nhưng so sánh với Chương Mịch Song thời thượng thì người nọ ăn mặc hết sức giản dị, vừa nhìn đã biết là kiểu bạn trai đảm đang, tháo vát việc nhà.
“Uống bao nhiêu rồi?” Chàng trai bước đến hỏi Chương Mịch Song.
“Không bao nhiêu, vừa mới bắt đầu thì đã gặp được sinh viên thực tập của Nhiễm Nhiễm rồi, thế là nói chuyện một lúc.” Chương Mịch Song ngoan ngoãn như một bé thỏ, “Không tin anh hỏi Nhiễm Nhiễm xem.”
“Ừ, còn nhân tiện chọc khóc sinh viên thực tập của tôi nữa.” Đỗ Khê Nhiễm chen miệng nói.
Chương Mịch Song âm thầm lườm bạn thân một cái. Đỗ Khê Nhiễm lườm trở lại.
“Chọc khóc sinh viên thực tập?” Chàng trai tò mò nhìn qua, bấy giờ mới chú ý đến cô nàng xinh đẹp ngồi bên kia, bèn hỏi Đỗ Khê Nhiễm, “Cậu chỉ có một sinh viên thực tập thôi mà đúng không? Là cô bé tên Diệp Nam Nịnh đấy à?”
Đỗ Khê Nhiễm: “Ừ, chính là em ấy.”
Diệp Nam Nịnh ngây người mất một lúc. Cô có thể khẳng định mình chưa gặp người này bao giờ, tại sao đối phương lại biết tên cô?
“Hèn chi. Xinh đẹp như vậy...” Người nọ cảm thán một câu.
Chương Mịch Song lập tức véo anh ta: “Đúng vậy, không chỉ xinh đẹp mà còn thông minh, trẻ trung nữa đó.”
Người nọ cười cười, kéo bạn gái lại giải thích: “Nghĩ lung tung cái gì thế? Em quên rồi à? Trước Đỗ Khê Nhiễm có bảo em nhờ anh một chuyện đấy?”
Chương Mịch Song chớp chớp mắt, ngẫm lại: “Hình như đúng là có thật... Không phải nó nhờ anh tìm mấy bài viết trên diễn đàn, nhìn xem là ai đăng sao? Nói là có thể sinh viên thực tập của nó bị người ta bịa đặt gì gì đó...”
Nói đến đây, Chương Mịch Song từ từ trợn mắt, ngồi thẳng dậy nhìn Diệp Nam Nịnh: “Phải rồi, sao mình lại quên mất cơ chứ? Cậu chỉ có mỗi một sinh viên thực tập thôi mà, ra là Diệp Nam Nịnh.”
Từ cuộc nói chuyện của bọn họ, Diệp Nam Nịnh đã hiểu được đại khái. Thì ra người tấn công diễn đàn chính là đàn anh trước mắt đây. Mà sở dĩ anh ta làm thế, hoàn toàn là do được Đỗ Khê Nhiễm gửi gắm!
“Đúng vậy, thế nên anh mới nói cô bé này xinh đẹp như thế, hèn gì bị người ta bịa đặt ác ý, đúng là tai bay vạ gió. Được rồi, tụi mình về nói tiếp, ở đây ồn quá.” Người nọ nói xong liền đỡ Chương Mịch Song ra ngoài trước, “Đỗ Khê Nhiễm, cậu và cô bé này cũng đến bãi đỗ xe đi, mình đưa hai người về.”
“Được.” Đỗ Khê Nhiễm uống hết ngụm rượu cuối cùng, không hề lãng phí, “Đi thôi, em cũng về sớm một chút đi. Một thân một mình mà đến đây uống rượu cái gì.”
Diệp Nam Nịnh mới vừa đứng dậy thì chân đột nhiên nhũn ra, suýt chút nữa đã trượt ngồi xuống. Đỗ Khê Nhiễm vội đỡ lấy, kéo tay cô nàng đi ra ngoài: “Rốt cuộc là em có uống được không vậy.”
“Uống được.” Chân cô nhũn ra chỉ bởi vì biết được chuyện mà Đỗ Khê Nhiễm đã làm cho cô, suy nghĩ rất lung nên dưới chân không được vững mà thôi, “Đỗ tổng, cảm ơn chị.”
“Khách khí cái gì, chỉ đơn giản là thấy người khác bịa đặt phỉ báng nên chướng mắt thôi... Í, sao chị lại quên nhỉ, có thể tố cáo người đăng bài tội phỉ báng mà.” Đỗ Khê Nhiễm nói.
“Thôi, phiền lắm.” Diệp Nam Nịnh cười cười, “Nhưng mà em cũng xem như trong cái rủi có cái may.”
“Này thì có cái gì may?”
Diệp Nam Nịnh nghiêng đầu nhìn sang: “Ít nhất đã giúp em hiểu được một chuyện.”
“Chuyện gì?”
Em thích chị, không phải chỉ là tình yêu sét đánh rung động vì ngoại hình.
Bước đến cửa thì Đỗ Khê Nhiễm đột nhiên hỏi: “Khóc cũng khóc xong rồi, còn muốn nghỉ việc nữa không?”
Diệp Nam Nịnh kiên định nói: “Không nghỉ.”
Nghỉ việc rồi em biết đi đâu tìm chị đây?
_____________
Không nhớ bạn trai bạn Song bằng tuổi hay lớn tuổi hơn nữa. Tạm để xưng hô vậy có gì mai mốt sửa sau.
Chương này là của hôm qua ngủ quên 🥲