Tố Thủ Khuynh Thiên, Tà Quân Cưng Chiều Phi

Chương 2: Sơn lâm mạo hiểm 2




"Ngươi không nghe lời, lão nương sẽ phạt ngươi." Lạc khinh ca nói như là một chuyện đương nhiên, khẩu khí kia tựa như Nghiêm mẫu giáo huấn nhi tử không nghe lời.

Tiểu quỷ nhất thời tức giận đến nỗi thở gấp, vốn định phát hỏa, nhưng nghĩ tới bây giờ đang chạy trối chết thì cũng chỉ có thể bỏ qua.

Âm thầm hít một hơi cố gắng đem lửa giận ép xuống, non nớt nói: "Hướng Đông cách đó không xa có một mảng lớn độc xà tụ tập ở đó, ngươi đem những con sói đó dẫn qua. . ."

Hắn còn không có nói, "Ba ——" trên cái mông lại bị đánh một cái tát.

"Ngươi ——" cái mông của tiểu quỷ đã trúng hai cái tát, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời bị vặn vẹo thay đổi hình dạng.

Cái này nữ nhân chết bầm thậm chí đánh hắn hai cái trên mông!

"Ngươi ngươi cái gì, tiểu quỷ ngươi ra cái chủ ý gì, biết nơi đó có độc xà ngươi mà vẫn muốn ta đi, đây không phải là muốn chết sao." Lạc Khinh Ca bất đắc dĩ thở dài, nàng thông minh như vậy, tại sao có thể có một nhi tử ngu ngốc như thế chứ.

Ngạch, sai, trên người hắn chảy máu của cổ thân thể này, không có quan hệ gì với nàng, nàng chẳng qua là một u hồn tới từ dị thế mà thôi.

Đầu óc ngốc nghếch, không sao, chỉ cần sau đó hảo hảo giáo dưỡng nhất định sẽ có tiền đồ, có thiên tài là nàng ở đây, chẳng lẽ còn không dạy được cho hắn sao. [Nguyệt: Tự kỉ gớm]

Hài tử này nói ngược lại thì cũng không sai, lỗ mũi không may hít phải một cỗ mùi hôi tanh độc khí khiến cho kẻ khác hít thở không thông.

Loại này mùi hôi thối buồn nôn này chứng minh cách đó không xa có một đoàn độc xà đang bắt đầu di chuyển, loáng thoáng còn có thể nghe được thanh âm độc xà di chuyển.

Xem ra tiểu quỷ này không đơn giản, tuổi còn nhỏ nhưng trong tình huống bị sói đói đuổi giết vẫn không khóc không nháo lại còn có thể cảm nhận rõ ràng chuyển động của rắn, cho dù người lớn cũng chưa chắc đã làm được.

Lạc Khinh Ca đối với hài tử mềm mại trên người có thêm một nhận thức mới, phải tìm hiểu hài tử này cho thật kĩ mới được nhưng không phải bây giờ, hôm nay chạy ra miệng sói mới là việc qun trọng nhất.

Mắt thấy sắp đến gần cây đại thụ truóc mặt kia, Lạc Khinh Ca đang muốn nhảy lên thì ai biết dưới chân mềm nhũn cả người hướng phía trên mặt đất ngã xuống.

Vội vã xoay người, cuối cùng thân thể mới đứng vững được, không đến mức té ngã xuống đất.

Nàng thấy cổ thân thể này không thể sử dụng phi hành thuật, nên muốn dùng trợ lực để nhảy lên trên cây nhưng bởi vì chân mềm nhũn vô lực mà thất bại, xem ra phải trèo lên.

Lạc Khinh Ca đem tiểu quỷ trên vai ném tới trên lưng, đang muốn ôm cây leo lên thì lúc này, một con sói hướng đến nàng đánh tới.

"Chết tiệt!" Lạc Khinh Ca phải đành phải buông tha cho ý nghĩ leo cây, cuống quít lắc mình hướng một bên tránh.

Sói một kích không trúng, một giây kế tiếp, thân thể nhanh nhẹn lộn lại rồi bổ nhào về phía sau.

Lúc này, trước mắt nàng xuất hiện một cây ngọc trâm, không chút suy nghĩ, nắm cây trâm hướng về phía đầu con sói đang lao tới, đó là điểm yếu của nó.

Xong một hơinhân cơ họi hồi phục sức lực, Lạc Khinh Ca cũng không dám dừng lại, trên lưng cõng một tiểu quỷ chạy như điên.

Vừa rồi ngọc trâm là do tiểu quỷ đưa cho nàng, xem ra nhi tử miễn phí của nàng cũng không ngốc.

"Ta nói ngươi chạy đến phía Đông, có nghe hay không." Thấy nàng còn đang không đầu không đuôi điên cuồng chạy về phía trước, tiểu quỷ nổi giận.

"Ba ——" mỗ tiểu quỷ rống giận qua đi, trên cái mông lại bị một cái tát, "Ngươi hô cái gì hả, kêu nữa ta đem ngươi ném cho sói ăn."

Lúc này, Lạc Khinh Ca nghiễm nhiên trở thành một mẹ kế ác độc.

Người nữ nhân này đúng là vẫn ngu ngốc trước sau như một, tiểu quỷ cau mày, tức giận nói: "Dù ngươi chạy về hướng Đông thì thể chất của ngươi đặc thù, độc xà sẽ không cắn ngươi."

"Ngươi nói cơ thể của ta kháng xà? Xà sẽ không cắn ta?" Lạc Khinh Ca vẻ mặt kinh ngạc.

"Ngươi không biết? !" Tiểu quỷ kia hiển nhiên lấy làm kinh hãi, nghi hoặc không hiểu nhìn nàng.

Chuyện này cũng không phải bí mật, nàng nên biết mới phải, làm sao lại. . .