Chỉ thấy trong Tư Mẫu Tinh Bàn, từng sợi hoa quang trán phóng ra, trong hư không chung quanh cao năm sáu thước, xuất hiện từng cái từng cái điểm sáng, những điểm sáng kia giống như là từng con đom đóm, nhưng mà nhìn kỹ lại, lại là một bộ tinh đồ.
- Vật này chính là siêu cấp trọng bảo, bị Thiên Nguyên Tinh Chủ giấu diếm trong Hạ Địa Quỳnh Lâu, Thiên Nguyên Tinh Hồn vẫn gọi nó là Tinh Hồn Đạo Khí che dấu tai mắt người, trên thực tế nó như thế nào là Tinh Hồn Đạo Khí bình thường? Cái đồ vật này là từ Thần Vực chảy ra, đến tột cùng là bảo vật cấp bậc gì, ngay cả ta cũng không rõ ràng lắm.
Nam Cung Trạch tay phải một ngón tay, chỉ thấy trong quần tinh, mơ hồ có một luồng sóng ban điểm hoạt động, chỉ vào một mảnh Tinh Thể nói.
- Nơi này là Thiên Ma thần quốc, nơi này là Huyết Sắc thần quốc, nơi này là Vĩnh Hằng thần quốc, Thiên Nguyên Tinh chúng ta đang ở vào giải đất biên giới của Huyết Sắc thần quốc cùng Vĩnh Hằng thần quốc.
Nhìn bức tinh đồ này, Diệp Thần đối với tình huống giải đất biên giới mấy đại thần quốc, có hiểu rõ đại khái.
- Giá trị chân chính của Tư Mẫu Tinh Bàn, cũng không ở bức tinh đồ này, còn có một chút tác dụng thần bí ngay cả ta cũng không rõ ràng lắm. Ta chuẩn bị mang nó đi Huyết Sắc thần quốc!
Nam Cung Trạch nhìn về phía Diệp Thần, mỉm cười nói.
- Nếu như ngươi hiện tại hối hận mà nói, ta có thể đem Tư Mẫu Tinh Bàn trả ngươi.
Diệp Thần lắc đầu nói:
- Bảo vật bất quá là vật ngoại thân, ta coi trọng ngươi người bằng này hữu hơn!
Nghe được lời của Diệp Thần, Nam Cung Trạch ha ha phá lên cười, có một loại khoái trá nói không ra lời, gật đầu nói:
- Không nghĩ tới Nam Cung Trạch ta, cũng sẽ có một bằng hữu. Bất quá ngươi người bằng hữu này, ta nhận! Ngàn vạn năm qua, ngươi là người bằng hữu duy nhất của ta!
Nghe được lời của Nam Cung Trạch, Diệp Thần cũng khẽ mỉm cười, trong lòng cũng có chút sướng khoái, mặc dù không biết Nam Cung Trạch rốt cuộc là lai lịch ra sao, nhưng mà Diệp Thần nhận định, Nam Cung Trạch người này cũng không tệ lắm. Có mấy lần Diệp Thần cũng muốn mở miệng hỏi thăm Nam Cung Trạch, thân phận chân thật của hắn, nhưng cuối cùng vẫn là nhịn được, đã là bằng hữu , cần gì phải hỏi tới quá khứ của Nam Cung Trạch?
- Ngàn vạn năm.
Trong lòng Diệp Thần không khỏi kinh ngạc, xem ra Nam Cung Trạch đã sống thật lâu.
Mặt khác, Diệp Thần còn có một chút nghi ngờ, chẳng lẽ ở lúc trước gặp phải hắn, Nam Cung Trạch ngay cả một người bạn cũng không có? Hoặc Nam Cung Trạch cho là, những người khác đều không phải bằng hữu có thể thật lòng đối đãi?
- Ta phải đi!
Nam Cung Trạch cười nhạt nói.
Nam Cung Trạch muốn đi, không khỏi cũng quá gấp gáp một điểm.
- Ngươi kế tiếp có tính toán gì không?
Diệp Thần hỏi.
- Ta chuẩn bị tiếp tục đi Huyết Sắc thần quốc, ta cần mượn thế lực của ngươi đang ở Huyết Sắc thần quốc!
Nam Cung Trạch nhìn về phía Diệp Thần trịnh trọng nói.
Diệp Thần khẽ gật đầu nói:
- Ngươi đi Ma Đô Chi Thành, tìm một người gọi Ma Nhãn, ta sẽ phái người truyền lời cho bọn hắn, để cho bọn họ sau này nghe theo ngươi điều khiển.
Diệp Thần cũng không có hỏi thăm mục đích Nam Cung Trạch làm như vậy, hắn tin tưởng Nam Cung Trạch làm người.
- Vậy thì đa tạ !
Nam Cung Trạch cười sang sảng một tiếng, nhìn thoáng qua Diệp Thần.
- Gặp lại sau, ngày sau gặp nhau, hẳn là lúc ta và ngươi oai phong một cõi!
Mặc dù Diệp Thần không biết Nam Cung Trạch muốn làm cái gì, nhưng hắn có thể để xác định, Nam Cung Trạch toan tính tất nhiên không nhỏ. Nếu Nam Cung Trạch nói như vậy, vậy hắn cũng sẽ không rơi ở phía sau!
- Tốt, ngày sau gặp nhau, hẳn là lúc huynh đệ ta oai phong một cõi!
Diệp Thần cũng hào khí vạn trượng nói.
- Huynh đệ?
Nam Cung Trạch nghe được xưng hô thế này, ha ha cười một tiếng, cực kỳ vui vẻ nói.
- Hảo huynh đệ, chúng ta ngày sau gặp lại!
Thân ảnh Nam Cung Trạch dần dần nhạt đi, chỉ chốc lát sau liền mất tích.
Trong lòng Diệp Thần hơi kinh, Nam Cung Trạch cũng không biết là dùng bí pháp gì, lại không chỗ truy tìm, xem ra thực lực Nam Cung Trạch, hoàn toàn không kém hơn mình, thậm chí còn cường đại hơn nhiều.
Diệp Thần hiểu, thực lực hiện tại của Nam Cung Trạch, so sánh với Tinh Chủ muốn yếu một ít, nhưng mà trên thực tế Nam Cung Trạch là cố ý áp chế tu vi, thực lực chân chánh của hắn xa xa không chỉ như vậy!
Nam Cung Trạch thần long kiến thủ bất kiến vĩ, không biết lần sau gặp nhau, sẽ là lúc nào .
Lấy tài trí cùng thực lực của Nam Cung Trạch, mặc dù đến Huyết Sắc thần quốc, khẳng định cũng có thể kinh doanh lên thế lực của mình, Diệp Thần không muốn đến lúc đó bị Nam Cung Trạch coi thường.
Trong lòng Diệp Thần đã có một chút quyết định.
Trong bụi cỏ kia, thỉnh thoảng lại truyền đến mấy tiếng côn trùng kêu vang.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Một làn gió thơm đập vào mặt, mùi thơm kia vô cùng quen thuộc cùng thân thiết.
- Diệp Thần tiểu đệ đệ, ngươi suy nghĩ cái gì vậy?
Gương mặt mị hoặc của Bệ Linh, xuất hiện ở phía bên phải Diệp Thần.
Cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy Bệ Linh lông mi cong cong, trong mắt sáng linh động có một loại quyến rũ nói không ra lời, trên gương mặt trắng nõn phiếm một tia ngọc chất sáng bóng, hồng nhuận trong sáng, đẹp không sao tả xiết.
Giờ phút này nàng mặc một thân y sa màu hồng, đem vóc người có lồi có lõm vẽ hoàn mỹ, cổ áo mở rất thấp, trước ngực một đôi đầy đặn cùng vĩ ngạn mơ hồ có thể thấy được, cảnh xuân chợt tiết, làm người ta không khỏi tâm tinh chập chờn.
Nơi bắp đùi, một đôi đùi đẹp thon dài thẳng tắp, phiếm ngọc trạch trong suốt, có một loại ý vị không khỏi làm người kinh tâm.
Diệp Thần không khỏi cười khổ, Bệ Linh đây cũng quá hấp dẫn người, lúc trước vì chuyện tình Thiên Nguyên Tinh chung quanh bôn ba, không cách nào cùng Bệ Linh tố một chút tương tư tình, hôm nay cuối cùng hơi có thời gian rảnh rỗi.
- Tiểu đệ đệ, để cho ta sinh tiểu tử mập mạp cho ngươi có được hay không?
Bệ Linh thổ khí như lan, thanh âm mị hoặc ở bên tai Diệp Thần vang lên, làn gió thơm ấm áp kia thổi tới trên cổ Diệp Thần, để cho Diệp Thần không khỏi khó có thể tự giữ.
- Qua một thời gian ngắn, ta có thể muốn rời khỏi Thiên Nguyên Tinh, đi một chỗ rất xa!
Diệp Thần hơi có chút thương cảm nói.
- Nam nhân luôn là muốn đi ra ngoài làm việc, thân là nữ nhân, ta nguyện ý ở trên Thiên Nguyên tinh chờ ngươi trở lại, cho dù là cả đời! Cái gì cũng chớ nói, hảo hảo yêu tỷ tỷ a!
Bệ Linh ở bên tai Diệp Thần nhẹ giọng rù rì, nàng trong mắt sáng rõ, tràn đầy thâm tình, loáng thoáng ngấn lệ lóe lên.
Mặc dù Bệ Linh mị hoặc, nhưng mà Diệp Thần là một người đàn ông duy nhất của nàng, từ đông đại lục trong Diệp gia sơn cốc bắt đầu, tâm Bệ Linh liền liên hệ ở trên thân một người Diệp Thần. Từ nay về sau các loại sinh tử khúc chiết, từ Quỷ Môn Quan đi trở về, Bệ Linh càng thêm cảm tạ Thượng Thiên, làm cho nàng có thể có được trước mắt hết thảy.
- Ta bảo đảm, sau khi ra ngoài dùng không được bao lâu sẽ trở lại!
Trong lòng Diệp Thần tràn đầy thương tiếc, ôm lấy Bệ Linh thật chặc.
Trong lúc nhất thời, cảnh xuân vô hạn. . . Chỉ thấy trong Tư Mẫu Tinh Bàn, từng sợi hoa quang trán phóng ra, trong hư không chung quanh cao năm sáu thước, xuất hiện từng cái từng cái điểm sáng, những điểm sáng kia giống như là từng con đom đóm, nhưng mà nhìn kỹ lại, lại là một bộ tinh đồ.
- Vật này chính là siêu cấp trọng bảo, bị Thiên Nguyên Tinh Chủ giấu diếm trong Hạ Địa Quỳnh Lâu, Thiên Nguyên Tinh Hồn vẫn gọi nó là Tinh Hồn Đạo Khí che dấu tai mắt người, trên thực tế nó như thế nào là Tinh Hồn Đạo Khí bình thường? Cái đồ vật này là từ Thần Vực chảy ra, đến tột cùng là bảo vật cấp bậc gì, ngay cả ta cũng không rõ ràng lắm.
Nam Cung Trạch tay phải một ngón tay, chỉ thấy trong quần tinh, mơ hồ có một luồng sóng ban điểm hoạt động, chỉ vào một mảnh Tinh Thể nói.
- Nơi này là Thiên Ma thần quốc, nơi này là Huyết Sắc thần quốc, nơi này là Vĩnh Hằng thần quốc, Thiên Nguyên Tinh chúng ta đang ở vào giải đất biên giới của Huyết Sắc thần quốc cùng Vĩnh Hằng thần quốc.
Nhìn bức tinh đồ này, Diệp Thần đối với tình huống giải đất biên giới mấy đại thần quốc, có hiểu rõ đại khái.
- Giá trị chân chính của Tư Mẫu Tinh Bàn, cũng không ở bức tinh đồ này, còn có một chút tác dụng thần bí ngay cả ta cũng không rõ ràng lắm. Ta chuẩn bị mang nó đi Huyết Sắc thần quốc!
Nam Cung Trạch nhìn về phía Diệp Thần, mỉm cười nói.
- Nếu như ngươi hiện tại hối hận mà nói, ta có thể đem Tư Mẫu Tinh Bàn trả ngươi.
Diệp Thần lắc đầu nói:
- Bảo vật bất quá là vật ngoại thân, ta coi trọng ngươi người bằng này hữu hơn!
Nghe được lời của Diệp Thần, Nam Cung Trạch ha ha phá lên cười, có một loại khoái trá nói không ra lời, gật đầu nói:
- Không nghĩ tới Nam Cung Trạch ta, cũng sẽ có một bằng hữu. Bất quá ngươi người bằng hữu này, ta nhận! Ngàn vạn năm qua, ngươi là người bằng hữu duy nhất của ta!
Nghe được lời của Nam Cung Trạch, Diệp Thần cũng khẽ mỉm cười, trong lòng cũng có chút sướng khoái, mặc dù không biết Nam Cung Trạch rốt cuộc là lai lịch ra sao, nhưng mà Diệp Thần nhận định, Nam Cung Trạch người này cũng không tệ lắm. Có mấy lần Diệp Thần cũng muốn mở miệng hỏi thăm Nam Cung Trạch, thân phận chân thật của hắn, nhưng cuối cùng vẫn là nhịn được, đã là bằng hữu , cần gì phải hỏi tới quá khứ của Nam Cung Trạch?
- Ngàn vạn năm.
Trong lòng Diệp Thần không khỏi kinh ngạc, xem ra Nam Cung Trạch đã sống thật lâu.
Mặt khác, Diệp Thần còn có một chút nghi ngờ, chẳng lẽ ở lúc trước gặp phải hắn, Nam Cung Trạch ngay cả một người bạn cũng không có? Hoặc Nam Cung Trạch cho là, những người khác đều không phải bằng hữu có thể thật lòng đối đãi?
- Ta phải đi!
Nam Cung Trạch cười nhạt nói.
Nam Cung Trạch muốn đi, không khỏi cũng quá gấp gáp một điểm.
- Ngươi kế tiếp có tính toán gì không?
Diệp Thần hỏi.
- Ta chuẩn bị tiếp tục đi Huyết Sắc thần quốc, ta cần mượn thế lực của ngươi đang ở Huyết Sắc thần quốc!
Nam Cung Trạch nhìn về phía Diệp Thần trịnh trọng nói.
Diệp Thần khẽ gật đầu nói:
- Ngươi đi Ma Đô Chi Thành, tìm một người gọi Ma Nhãn, ta sẽ phái người truyền lời cho bọn hắn, để cho bọn họ sau này nghe theo ngươi điều khiển.
Diệp Thần cũng không có hỏi thăm mục đích Nam Cung Trạch làm như vậy, hắn tin tưởng Nam Cung Trạch làm người.
- Vậy thì đa tạ !
Nam Cung Trạch cười sang sảng một tiếng, nhìn thoáng qua Diệp Thần.
- Gặp lại sau, ngày sau gặp nhau, hẳn là lúc ta và ngươi oai phong một cõi!
Mặc dù Diệp Thần không biết Nam Cung Trạch muốn làm cái gì, nhưng hắn có thể để xác định, Nam Cung Trạch toan tính tất nhiên không nhỏ. Nếu Nam Cung Trạch nói như vậy, vậy hắn cũng sẽ không rơi ở phía sau!
- Tốt, ngày sau gặp nhau, hẳn là lúc huynh đệ ta oai phong một cõi!
Diệp Thần cũng hào khí vạn trượng nói.
- Huynh đệ?
Nam Cung Trạch nghe được xưng hô thế này, ha ha cười một tiếng, cực kỳ vui vẻ nói.
- Hảo huynh đệ, chúng ta ngày sau gặp lại!
Thân ảnh Nam Cung Trạch dần dần nhạt đi, chỉ chốc lát sau liền mất tích.
Trong lòng Diệp Thần hơi kinh, Nam Cung Trạch cũng không biết là dùng bí pháp gì, lại không chỗ truy tìm, xem ra thực lực Nam Cung Trạch, hoàn toàn không kém hơn mình, thậm chí còn cường đại hơn nhiều.
Diệp Thần hiểu, thực lực hiện tại của Nam Cung Trạch, so sánh với Tinh Chủ muốn yếu một ít, nhưng mà trên thực tế Nam Cung Trạch là cố ý áp chế tu vi, thực lực chân chánh của hắn xa xa không chỉ như vậy!
Nam Cung Trạch thần long kiến thủ bất kiến vĩ, không biết lần sau gặp nhau, sẽ là lúc nào .
Lấy tài trí cùng thực lực của Nam Cung Trạch, mặc dù đến Huyết Sắc thần quốc, khẳng định cũng có thể kinh doanh lên thế lực của mình, Diệp Thần không muốn đến lúc đó bị Nam Cung Trạch coi thường.
Trong lòng Diệp Thần đã có một chút quyết định.
Trong bụi cỏ kia, thỉnh thoảng lại truyền đến mấy tiếng côn trùng kêu vang.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Một làn gió thơm đập vào mặt, mùi thơm kia vô cùng quen thuộc cùng thân thiết.
- Diệp Thần tiểu đệ đệ, ngươi suy nghĩ cái gì vậy?
Gương mặt mị hoặc của Bệ Linh, xuất hiện ở phía bên phải Diệp Thần.
Cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy Bệ Linh lông mi cong cong, trong mắt sáng linh động có một loại quyến rũ nói không ra lời, trên gương mặt trắng nõn phiếm một tia ngọc chất sáng bóng, hồng nhuận trong sáng, đẹp không sao tả xiết.
Giờ phút này nàng mặc một thân y sa màu hồng, đem vóc người có lồi có lõm vẽ hoàn mỹ, cổ áo mở rất thấp, trước ngực một đôi đầy đặn cùng vĩ ngạn mơ hồ có thể thấy được, cảnh xuân chợt tiết, làm người ta không khỏi tâm tinh chập chờn.
Nơi bắp đùi, một đôi đùi đẹp thon dài thẳng tắp, phiếm ngọc trạch trong suốt, có một loại ý vị không khỏi làm người kinh tâm.
Diệp Thần không khỏi cười khổ, Bệ Linh đây cũng quá hấp dẫn người, lúc trước vì chuyện tình Thiên Nguyên Tinh chung quanh bôn ba, không cách nào cùng Bệ Linh tố một chút tương tư tình, hôm nay cuối cùng hơi có thời gian rảnh rỗi.
- Tiểu đệ đệ, để cho ta sinh tiểu tử mập mạp cho ngươi có được hay không?
Bệ Linh thổ khí như lan, thanh âm mị hoặc ở bên tai Diệp Thần vang lên, làn gió thơm ấm áp kia thổi tới trên cổ Diệp Thần, để cho Diệp Thần không khỏi khó có thể tự giữ.
- Qua một thời gian ngắn, ta có thể muốn rời khỏi Thiên Nguyên Tinh, đi một chỗ rất xa!
Diệp Thần hơi có chút thương cảm nói.
- Nam nhân luôn là muốn đi ra ngoài làm việc, thân là nữ nhân, ta nguyện ý ở trên Thiên Nguyên tinh chờ ngươi trở lại, cho dù là cả đời! Cái gì cũng chớ nói, hảo hảo yêu tỷ tỷ a!
Bệ Linh ở bên tai Diệp Thần nhẹ giọng rù rì, nàng trong mắt sáng rõ, tràn đầy thâm tình, loáng thoáng ngấn lệ lóe lên.
Mặc dù Bệ Linh mị hoặc, nhưng mà Diệp Thần là một người đàn ông duy nhất của nàng, từ đông đại lục trong Diệp gia sơn cốc bắt đầu, tâm Bệ Linh liền liên hệ ở trên thân một người Diệp Thần. Từ nay về sau các loại sinh tử khúc chiết, từ Quỷ Môn Quan đi trở về, Bệ Linh càng thêm cảm tạ Thượng Thiên, làm cho nàng có thể có được trước mắt hết thảy.
- Ta bảo đảm, sau khi ra ngoài dùng không được bao lâu sẽ trở lại!
Trong lòng Diệp Thần tràn đầy thương tiếc, ôm lấy Bệ Linh thật chặc.
Trong lúc nhất thời, cảnh xuân vô hạn. . .