Tố Tâm

Chương 1




<cite>Edit & beta: Anky</cite>

Dường như nàng vẫn không thể hiểu được, mọi thứ trước mắt là sự thật sao, nếu là thật, vậy những gì đã trải qua đều như một giấc mộng phải không?

Tiểu Lan: “Công chúa, bắt đầu từ hôm qua người đã rầu rĩ không vui, có chuyện gì sao ạ?”

Tố Tâm giật mình ngẩng đầu, “Ta không sao, phụ hoàng bảo ta đi thỉnh an, ngươi có biết là chuyện gì không?”

Tiểu Lan: “Dạ, nô tỳ nghe nói muốn giới thiệu một người nào đó, không biết là nhân vật lớn gì mà hoàng thượng đích thân mang người đến gặp đó!”

Tiểu Cúc: “Tiểu Lan, nhìn ngươi nghịch ngợm kìa, chuyện hoàng gia mà ngươi cũng suy đoán.”

Tố Tâm: “Không sao, ta thích các ngươi như vậy, lúc không có người khác, nói với ta một vài lời thật lòng là được. Các ngươi cũng đã theo bên cạnh ta ba năm rồi, ta xem các ngươi như tỷ tỷ, chỉ cần các ngươi toàn tâm toàn ý đi theo ta, tất nhiên ta sẽ bảo vệ các ngươi cả đời vô lo.”

Trong lòng Tiểu Cúc cả kinh, đây thật sự là lời của một bé gái bảy tuổi nói ra ư. Tại sao ngủ một giấc dậy, công chúa lại trở nên khác biệt như thế.

Tiểu Mai đi vào nói: “Công chúa, đã chuẩn bị xong rồi ạ.”

Tố Tâm nhìn nàng ta một cái mà không nói gì. Tiểu Cúc lại chú ý thấy nét mặt công chúa chợt lóe qua tia không vui.

Tiểu Lan: “Được rồi Mai tỷ tỷ, công chúa, chúng ta đi thôi!”

Tố Tâm gật đầu: “Đi thôi.” Nói xong liếc nhìn Tiểu Cúc một cái, Tiểu Cúc thuận thế phủ áo choàng lên cho nàng rồi đi ra ngoài cửa, Tiểu Trúc trông có vẻ nhát gan thì lặng lẽ đi theo phía sau. Vẻ mặt của Tố Tâm lạnh nhạt không giống như tuổi tác của mình.

“Công chúa điện hạ đến.”

Hoàng thượng đứng dậy đi tới, “Ha ha, Tố Tâm, mau lại đây, hai vị hoàng huynh của con đều đã đến rồi.”

Tố Tâm: “Tiểu Lan, Tiểu Cúc, đi theo ta, còn hai người ở bên ngoài chờ đi.” Tiểu Mai cùng Tiểu Trúc ngây ra một lúc rồi đáp: “Vâng ạ”.

Tố Tâm cũng không màng tới người khác mà đi đến ngồi vào trong lòng hoàng thượng. Mọi người đều đã nhìn thấy nhiều rồi nên không kinh ngạc, chỉ có đại hoàng tử khẽ sờ mũi, che giấu vẻ khinh thường trong đôi mắt.

Hoàng thượng ra hiệu cho An công công bên cạnh, một lát sau đó An công công liền dẫn một tiểu thiếu niên tiến vào.

An công công: “Mau thỉnh an hoàng thượng đi.”

Hoàng thượng: “Không cần, Văn Võ à! Không cần câu nệ. Đây là hoàng hậu, còn có nhị hoàng tử, còn đây là đại hoàng tử, mà người trong lồng ngực trẫm chính là Tố Tâm công chúa, còn có một tiểu hoàng tử vừa sắp tròn một tuổi nữa.” Ông xoay đầu lại nói với mọi người: “Đây là Tề Văn Võ, về sau chi phí ăn mặc sẽ giống như các hoàng tử.” Trong điện tức khắc vang lên các âm thanh khác nhau, tuy rằng mỗi người đều thầm thì nói khẽ, nhưng tiếng động vẫn không nhỏ.

Hoàng hậu: “Hoàng thượng, ngài đây không phải là đang nuôi hổ tất sẽ sinh ra tai họa sao! Ai không biết hắn là Tề……”

Hoàng thượng: “Nàng thân là hoàng hậu, sao có thể nói bậy như vậy, về sau bất luận kẻ nào cũng không được phép nhắc tới chuyện này. À, Văn Võ, lúc còn sống Linh phi rất thích con đấy, con cứ ở tại Đình Hiên cung của Linh phi lúc sinh thời đi, Linh phi chính là mẫu phi của Tố Tâm. Tiểu An Tử, trẫm giao việc này cho ngươi đó.”

An công công nhanh chóng lĩnh mệnh thưa vâng. Chuyện khác không cần hắn nhọc lòng, chỉ cần nghe chỉ thị của hoàng thượng là được rồi.

Hoàng thượng nói xong cúi đầu nhìn Tố Tâm nói: “Tâm Nhi không có ý kiến gì chứ! Con cũng không thể bắt nạt Văn Võ ca ca nhé.”

Lúc này ông mới phát hiện, Tố Tâm công chúa sớm đã rơi lệ đầy mặt bèn vội vàng hỏi: “Tâm Nhi làm sao vậy?”

Tố Tâm ngước mặt nhìn Tề Văn Võ: “Võ ca ca.”

Hoàng thượng: “Cái gì? Tâm Nhi nói gì?”

Tố Tâm: “Phụ hoàng, nhi thần nhớ mẫu phi, nghe người nhắc tới mẫu phi làm tâm nhi rất nhớ bà.”

Hoàng thượng: “Được rồi, không còn chuyện gì khác thì lui ra cả đi, Tiểu An Tử đi an bài cho Văn Võ đi, Văn Võ, có chuyện gì thì con có thể trực tiếp tới tìm trẫm.”

Từ đầu đến cuối tiểu thiếu niên đều lạnh nhạt nhìn mọi thứ mà không đáp lời, hiển nhiên mọi người chú ý đến hắn cũng chỉ bởi vì sự tồn tại của hoàng thượng.

Mãi đến khi trong phòng chỉ còn lại hai người, hoàng thượng mới bắt đầu dỗ: “Tố Tâm ngoan, đừng khóc nữa. Nếu con lại khóc, mẫu phi con trên trời có linh thiêng cũng không thể an giấc được, bà ấy sẽ đau lòng biết bao nhiêu!”

Tố Tâm lau khô nước mắt: “Phụ hoàng, đêm qua con mơ thấy mẫu phi, mẫu phi nói rất nhiều lời kỳ lạ.”

Hoàng thượng: “Vậy sao! Nàng ấy nói cái gì?”

Tố Tâm: “Mẫu phi nói phụ hoàng thương yêu nhất chính là Tố Tâm, nên Tố Tâm cũng phải chăm sóc cho phụ hoàng thật tốt, không được làm phụ hoàng lo lắng hao tổn tinh thần.”

Hoàng thượng: “Đúng vậy! Phụ hoàng thương yêu mẫu phi con nhất, con là miếng thịt nơi đầu quả tim của trẫm và Linh Nhi, sao phụ hoàng có thể không thương con chứ. Chỉ tiếc là phụ hoàng là thiên tử nhưng lại không thể cứu sống được mẫu phi con, ai!”

Tố Tâm: “Phụ hoàng đừng thương tâm, con không trách người, mẫu phi cũng chỉ hy vọng chúng ta đều có thể bình an vô sự.”

Hoàng thượng: “Mẫu phi con còn nói cái gì.” Hoàng thượng cũng thường mơ thấy Linh Nhi, mọi thứ về nàng hoàng thượng đều muốn biết, cho dù chỉ là một giấc mộng có liên quan đến nàng.

Tố Tâm: “Mẫu phi nói gì mà phụ hoàng và tỷ đệ Tâm Nhi sẽ gặp kiếp nạn lớn vào nhiều năm sau, nói phụ hoàng là chân long thiên tử có thể không sao cả, nhưng Tâm Nhi lại…… Hoằng Nhi cũng là rồng nhưng chưa thành hình. Nếu Tâm Nhi xảy ra chuyện, Hoằng Nhi cũng sẽ không còn.”

Hoàng Thượng: “Thật sao! Mẫu phi con thật sự nói Hoằng Nhi cũng là rồng ư, vậy thật trùng hợp với ý của trẫm, trẫm nhất định phải bảo vệ các con cho tốt. Nói như vậy long khí của Hoằng Nhi là ở trên người con, vậy mẫu phi con có nói làm sao để hóa giải không?”

Tố Tâm: “Đúng đúng đúng, mẫu phi nói không thể chỉ dựa vào phụ hoàng, bảo Tâm Nhi không thể né tránh, nhất định phải chăm sóc tốt cho đệ đệ.” Tố Tâm cũng không biết nên nói thế nào, mới có thể giống như lời nói của một đứa trẻ. Hiện tại thật vất vả nàng mới có được một cơ hội làm lại từ đầu, bất kể thế nào nàng cũng phải bắt lấy cơ hội này. Cũng bởi vì sự sủng ái của Hoàng Thượng đối với mình, nàng mới dám nói ra lời khó tin đầy trăm ngàn chỗ hở như vậy.

Hoàng thượng: “Ý mẫu phi con là bảo con đứng ra gánh vác hết thảy điều này, Tâm Nhi đáng thương của ta, vẫn còn là một đứa bé mới bảy tuổi, phụ hoàng vốn muốn cho con làm một tiểu công chúa cả đời vô lo vô nghĩ. Không ngờ rằng phụ hoàng lại không bảo vệ con được, nếu mẫu phi con đã báo mộng cho con, có thể thấy được tình huống nghiêm trọng. Nhưng con đừng sợ, phụ hoàng sẽ giúp con.” Cho dù là có người dạy nàng nói ra những lời này, nhưng nếu tốt cho nàng, hoàng thượng cũng có thể dung túng. Nhưng nếu có người vọng tưởng muốn xuống tay từ trên người Tố Tâm, lẽ tất nhiên hoàng thượng sẽ không dễ dàng tha thứ cho hắn. Hơn nữa hoàng thượng đã cẩn thận quan sát một hồi, phát hiện Tố Tâm rất có tài lược, lúc này mới yên tâm hoàn toàn để nàng xử lý.

Tố Tâm: “Tâm Nhi không sợ! Chỉ cần phụ hoàng và hoàng đệ được tốt, là Tâm Nhi sẽ tốt.”

Hoàng thượng: “Thật là nữ nhi ngoan của phụ hoàng.”

Hoàng thượng chưa từng đặt nhiều nghi vấn về việc một bé gái bảy tuổi sao lại nói ra được lời như vậy, thật sự ông càng hy vọng đây là do Linh Nhi phó thác. Ông không bảo vệ được Linh Nhi, con của Linh Nhi ông nhất định phải bảo vệ tốt. Đúng vậy, đứa trẻ bảy tuổi sao nói ra được lời hoàn mỹ thế này, nhưng nếu đây không phải là bảy tuổi thì sao.

Tố Tâm nghĩ thầm: Thực xin lỗi, mẫu phi, phụ hoàng vốn dĩ cũng muốn lập Hoằng Nhi làm thái tử, người cũng hy vọng chúng con hạnh phúc mà!

Cuối cùng, Tố Tâm nhận được một chiếc nhẫn bằng ngọc đen đại biểu cho hoàng đế. Bây giờ nàng cứ nhận lấy phần quyền lợi này trước tiên đi, bản thân nhất định phải tận dụng tốt mọi thứ mà bảo vệ chính mình, chỉ có bảo vệ tốt cho mình mới là điều tốt với bọn họ.