Tô Tâm Đường

Chương 9




Xe chạy xuyên qua phồn hoa của trung tâm thành phố, trước mắt thấy đường đi trống trải lại làm cho phiền não trong lòng của Tô Sóc càng tăng lên. 

Trong lúc dừng xe chờ đèn đỏ, thời điểm đó hắn liếc mắt về cửa hàng đồ ngọt ở ven đường liền nhớ tới Dư Đường lúc kiểm tra sức khoẻ thì hắn đã tiện tay mua bánh gatô còn đặt ở phía sau cốp xe, loại bánh ngọt lại ăn lại dính dính làm hắn phát hoảng, cũng khiến cho Omega nhỏ thích ăn thích ăn đến vậy. Còn có bài hát này, chỉ là hát thôi sao phải nổi giận chứ? Thật làm cho người ta đau đầu suy nghĩ mà. Aizzzzz! Không nghĩ nữa, không nghĩ nữa. 

Đột nhiên từ trong radio truyền ra tiếng phát thanh với nội dung là dự báo thời tiết nói đêm nay sẽ có mưa, Tô Sóc chợt hiểu ra gì đó rốt cuộc tìm được lý do, lập tức đánh vô lăng xoay tay lái quay đầu lái xe về. 

Thân thể của cậu yếu như vậy, gặp mưa chắc sẽ cảm mạo lại trưng bộ mặt sinh bệnh cho hắn nhìn sao? 

Trên đường trở về có chút kẹt xe, quay con chip của hệ thống vệ tinh trên xe nhìn quanh, nguyên lai phía trước ra sự cố về va chạm. Xe ngăn ở giữa một lát không động đậy, Tô Sóc dứt khoát xuống xe, một đường chạy về trước đến nơi đã để Dư Đường lúc nãy. 

Cách không xa, Tô Sóc chạy bộ tầm năm phút liền đến, thế nhưng là ven đường trống rỗng hắn nhìn xung quanh đến cái bóng của Dư Đường cũng không thấy. 

Tô Sóc đi vài vòng quanh quẩn nơi đây tìm kiếm Dư Đường một lát cảm thấy mệt mỏi, gọi điện thoại bảo người giúp hắn trông xe. Còn bản thân mình đi đến quán bar gần đây tiêu khiển. Gặp được hai người bạn của hắn quen biết sơ sơ cũng cùng nhau đến đây, bọn họ hỏi hắn thời gian dài như vậy không gặp có phải là đã hoàn lương rồi không. Tô Sóc uống xong một chén rượu, lung lay ngón trỏ nói: “Trong từ điển của tôi không có hai từ [Hoàn Lương]” 

Uống đến tận nửa đêm, Tô Sóc ra vẻ ai thì hắn cũng không coi trọng, chỉ ngồi ở nơi này uống rượu. Bằng hữu A trêu ghẹo nói: “Trong nhà nàng dâu như hoa như ngọc, Tô thiếu gia chúng ta đây chính là cảm thấy chướng mắt mà ra bên ngoài tiềm kiếm hoa lạ rồi.” 

Bạn rượu B nói: “Cái kia có thể so sánh được sao? Nhi tử nhà họ Dư đâu có đùa được chứ! Nhìn bên ngoài thanh cao nhưng bên trong không chắc. So với người bên ngoài khẳng định là không giống.” 

Bạn rượu A uống nhiều đến mức bộc lộ tính cách, vẻ mặt cười dâm tà, nói: “Ta còn chưa lên giường với kiểu Omega lãnh đạm đấy đâu. Không biết trên giường có phải là sẽ như làm với các Omega bình thường khác không hay là duy trì bộ dạng lạnh như băng đây.” 

Tô Sóc nghiêng khóe miệng hừ cười một tiếng, không nói chuyện. 

Vòng tròn bạn bè của hắn cơ hồ không ai không biết Tô Sóc cùng Dư Đường tình cảm bất hòa, bạn rượu B thấy Tô Sóc không tức giận, lá gan liền lớn lên, nói: “Omega à, loại thanh cao cùng lắm chỉ là giả vờ cho đến khi lên giường đều rên rỉ cầu hoan, có phải là anh Tô?” 

Bạn rượu A nói tiếp: “Nghe nói Omega tên C nọ rất được nhiều người săn đón. Người trước học bá, người sau góa vợ, trải qua không biết bao nhiêu Alpha ở trên giường rồi. Ta nhìn qua rồi, nàng còn được nhận nhiều học bổng từ trường học, những cái được gọi cũng do ngủ cùng lãnh đạo mới có. Ta nói rồi, càng nhìn Omega dáng vẻ thanh cao thì bên trong càng…” 

Tô Sóc quẳng ly rượu ở trong tay, đứng lên không nói lời nào tiến lên hai bước, nhắm vào mặt bạn rượu đấm cho một quyền. 

Cục diện bỗng nhiên rơi vào hỗn loạn, các Omega đang ngồi bồi rượu bị dọa đến thét lên, túm váy co chân liền chạy. Tô Sóc vì tại trước mặt phụ thân giả mà giả vờ giả vịt an phận hai năm, nắm đấm rắn chắc đánh người so sánh với trình độ lúc trước cũng không chút thua kém, hai cái bằng hữu bị đánh cho tỉnh mộng, muốn né tránh nắm đấm của Tô Sóc cũng còn không kịp nữa. 

Từ quán bar đi ra trên người hắn vẫn còn mùi rượu vây quanh, Tô Sóc bước đi như người trên may, gọi người đang giữ xe cho hắn dìu hắn về chỗ xe đang đậu, tự mình đổ vào ghế sau xe mà ngủ. Ban ngày hình như Dư Đường toàn ngồi ở ghế sau nên còn lưu lại tin tức tố thoang thoảng đâu đây của cậu, Tô Sóc ngửi thật sâu mấy lần mới khiến cho tin tức tố đang xao động của mình chậm rãi lắng xuống, nhắm mắt lại liền mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. 

Đến chân núi thì trời đã sắp sáng, thời tiết bắt đầu vào mùa liền đón hắn bằng một trận mưa xuân, trong núi sương mù mông lung. Xa xa phóng tầm mắt liền trông thấy ngôi nhà nhỏ mông lung mà lộ ra ánh đèn. Tô Sóc tưởng rằng Omega nhỏ này đang để đèn cho hắn vào nhà, trong lồng ngực nghẹn cả đêm đầy khí lập tức bay đi bảy tám phần. 

Hắn vừa đi vừa sửa sang lại vạt áo nhìn lộn xộn, còn ngồi xuống câtn thận chùi chỗ bị nước bùn đụng bẩn giày da. Có câu người dựa vào ăn mặc còn ngựa dựa vào cái yên, Alpha được toàn trường bầu chọn là đẹp trai nhất càng phải chú ý hình tượng hơn. 

Đi tới cửa, phát hiện cửa gỗ khép lại đến gần thìnghe thấy bên trong truyền đến âm thanh của cuộc đối thoại. 

“Lần sau lại gặp phải loại sự tình này liền trực tiếp gọi điện thoại cho anh. Mọi chuyện đều tại dì Lý lo liệu quá.” 

“Làm phiền cậu rồi.” 

“Đừng khách khí, tiện tay mà thôi. Nói đến đây mới nhớ. Em là Omega sao lại ở nơi này cũng không sợ trên núi này không chừng có lão sói xám nha!” 

“Không sợ, không có sói trên núi.” 

“Wow!!! Em biết làm cơm à?” 

“Ừm.” 

“Hiện tại ba giới tính đều bình quyền nên mọi người thường tập trung vào sự nghiệp. Omega biết làm cơm càng ngày càng ít.” 

“Ừm.” 

“Cái này xem ra có vẻ ăn sẽ rất ngon đấy. Anh có thể nếm thử…” 

Lời còn chưa nói hết, Tô Sóc liền một chưởng vỗ cửa gỗ xông vào, cất giọng nói: “Không thể.” 

Dư Đường nghe tiếng Tô Sóc thì ngẩng đầu, thấy hắn đã quay trở lại, không chút hoang mang đem một cái đổ đầy sủi cảo vào hộp nhựa rồi đậy nắp lên, mở ra tủ lạnh trong thả cất đồ ăn. 

Một người nữa mới đầu giật nảy mình, sau khi thấy rõ ràng người tới, trên mặt liền mang cười: “Anh trai, trùng hợp vậy? ” 

Tô Sóc thầm nghĩ không thể nào trùng hợp như vậy, mặt lại không biểu lộ cảm xúc gì. Thoải mái đi vào nhà mà đặt mông ngồi ở trên ghế sô pha, chuyển hướng chân gác lên một bên ra dáng vẻ ý nói rằng hắn mới chính là chủ nhân của ngôi nhà này. Ngoài mặt cười nhưng bên trong không cười, nói: “Buổi chiều không ở nhà nên không có cơ hội gặp mặt cậu bên tôi còn rất tiếc nuối. Không nghĩ đến  Nghiên Nghiên của chúng ta gần đây nội công thâm hậu hơn trước, tung một chiêu xuất quỷ nhập thần náo loạn xong thì nháy mắt một cái, liền chạy tới trên núi.” 

Tô Nghiên dựa vào bếp lò, thuận tay giúp Dư Đường giữ  cánh cửa tủ lạnh, nói: “Nào có chuyện như vậy. Tôi cũng ở chỗ này nghỉ phép thôi. Nếu cùng anh so sức mạnh trên bàn cân thì càng không thể so sánh.” 

Trên gương mặt của Tô Sóc tuy không thể nhận ra biểu hiện gì nhưng thật ra cơ mặt đã cứng lại, hắn lập tức đứng lên, sải bước đi đến trước mặt Tô Nghiên, chỉ vào hắn rồi hướng mắt nhìn về phía Dư Đường, nói: “Còn không có giới thiệu cho ngươi, đây là em trai của tôi, Tô Nghiên.” Vừa nói xong câu thứ nhất liền đưa tay lên nắm bả vai của Dư Đường, đối mặt với Tô Nghiên nói: “Đây là Dư Đường, là chị dâu của cậu.” 

“Chị dâu?” hai chữ này nghe thật lớn nha, lúc nói ra thật trang trọng xen lẫn chút mùi khẳng định vai vế. 

Tô Nghiên lơ đễnh: “Chúng em quen biết nhau, không làm phiền đại ca phải giới thiệu.” 

Tô Sóc nhìn về phía Dư Đường, còn Dư Đường ngửi được trên người hắn có mùi rượu đã phai nhạt xen lẫn khói thuốc lá, cậu liền nhíu nhíu mày, tránh khỏi ngực của hắn quay người tiếp tục làm sủi cảo. 

Cái này thái độ này cùng với ý tứ là ngầm thừa nhận hai người bọn họ có quen biết, Tô Sóc lại bắt đầu cảm thấy khó chịu, bực bội trong lòng. 

Lấy quyền là gia chủ đang giải quyết chuyện trong nhà liền đem Tô Nghiên đang lượn lờ như con kỳ đà ở trong bếp mà cưỡng chế  ” Tiễn” người ra cửa. Chuyện đương nhiên sau khi tiễn ôn thần Tô Nghiên đi thì Tô Sóc liền hỏi Dư Đường: “Tại sao Tô Nghiên lại ở chỗ này? Cậu cùng thằng đó tại sao biết nhau sao?” 

Dư Đường chỉ chỉ nóc nhà: “Bóng đèn bị hỏng nên em gọi điện thoại cho dì Lý tới giúp đỡ. Sau đó thấy Tô Nghiên trên núi nên tình cờ đụng phải mới nhờ cậu ta sửa giùm.” 

Tô Sóc lại hỏi: “Cậu biết thằng nhóc đó là ai à?” 

Dư Đường thờ ơ trả lời: “Trước kia không biết, hiện tại thì đã biết.” 

Tô Nghiên chính là em trai cùng cha khác mẹ với Tô Sóc, cậu ta cũng là Alpha. So về tuổi tác thì Tô Nghiên nhỏ hơn hắn một tuổi, năm nay vừa tròn 20 tuổi.

Để bớt giải thích phiền phức, Tô Sóc thở dài một hơi, nói: “Biết vậy thì tốt. Về sau trông thấy thằng đó thì cậu cứ đi đường vòng, chớ cùng nó nói gì cả.”

Ngón tay Dư Đường thon dài thuần thục tạo hình da bánh sủi cảo, bóp ra từng nếp gấp xinh đẹp trong rất đều mắt, không ngẩng đầu hỏi: “Vì cái gì không được cùng cậy ấy nói chuyện?”

“Cái này còn phải hỏi sao?” Tô Sóc lên cao giọng, nói: “Tô Nghiên là em trai của tôi.”

Dư Đường đặt xuống một cục bánh có hình dạng tròn vo trong thật đẹp mắt của sủi cảo mới gói, nghiêng đầu nhìn Tô Sóc: ”)Vậy thì thế nào?”

Tô Sóc chớp mắt một cái, hắn đem mình đặt ở vai vế cao hơn Tô Nghiên trong gia đình nên hoàn toàn không cảm thấy yêu cầu này có cái gì không đúng.

“Chỉ có anh mới có thể kết giao bằng hữu thôi sao?” Dư Đường ngay sau đó hỏi lại.

Tô Sóc cứng miệng không trả lời được, có ngốc đến mấy cũng phát giác được Dư Đường đang cùng hắn tranh cãi, nhất thời không biết nên vui hay nên buồn. Trong lúc bản thân không biết nên cãi như thế nào thì cái miệng như đã chuẩn bị trước báo cáo, nói: “Tôi hôm qua chỉ là uống một chút rượu, những chuyện khác đều không có làm.”

Dư Đường thu tầm mắt lại, đem sủi cảo trên thớt chỉnh lại cho đẹp, tìm một cái hộp tiếp tục bỏ vào để cất tủ lạnh.

Tô Sóc bắt gặp bộ dạng thờ ơ của cậu thì hắn liền cảm thấy như mình không tồn tại, gấp rút đuổi theo nói: “Thật đấy. Tôi không lừa cậu đâu.  Không tin thì tôi gọi điện thoại cho đám bạn mà đêm qua gặp phải…” Nói mới nhớ tới kia hai tên kia đã bị hắn đánh đến nỗi vào bệnh viện sơ cứu rồi. Tô Sóc gãi gãi đầu, sửa lại lời nói: “Không tin thì cậu có thể nhận ra trên người tôi không có mùi của Omega khác mà.”

Dư Đường không thèm để ý tới hắn, tự mình ôm hộp sủi cảo đi mở tủ lạnh cất vào.

Tô Sóc coi như cậu đã tin tưởng, vịn cửa tủ lạnh nói: “Tô Nghiên đấy là cái người này nhìn bên ngoài tuy đơn thuần nhưng thật ra tâm cơ của nó sâu khó lường. Nó tiếp cận cậu nhất định không có ý tốt. Nên sau này nếu có chuyện gì tuyệt đối đừng tìm nó, cũng đừng tìm dì Lý kia…”

Dư Đường bỗng nhiên dùng lực đóng cửa tủ lạnh thật mạnh khiến Tô Sóc đang vịn cửa tủ liền lảo đảo, suýt nữa té nhào. Nãy giờ hắn ăn nói khép nép lâu như vậy không kịp nhịn được mà nói tục “ĐM” một tiếng, cả giận nói: “Cậu lại nổi điên làm gì?”

“Vậy em phải tìm ai?” Dư Đường hỏi tiếp: 

“Anh nói đi. Vậy em còn có thể tìm ai để giúp đỡ mình?”

Tô Sóc đầu tiên là nghe ra thanh âm hắn bên trong run rẩy, ngẩng đầu vừa vặn đối mặt với đôi mắt thỏ đang đỏ lên, lời trong miệng hắn lập tức lời nói không thể lưu loát được, lấp bấp nói: 

“Tìm… Tìm tôi là được.”

Dư Đường hít sâu một hơi, giống đang nhẫn nại chuyện gì, vứt cho hắn một câu “Đói thì tự mình nấu sủi cảo”, sau đó liền xoay người trở về phòng ngủ.

Tô Sóc đói bụng muốn chết nhưng cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Tuy nói là Dư Đường tự mình muốn xuống xe, nhưng mà Omega bé nhỏ này mặc dù yêu hắn nhưng không có nghĩa là không để bụng chuyện tối hôm qua, bản thân cậu bị ném ở giữa đường khẳng định phải ghi hận hắn. Nói không chừng bên trong nhân bánh sủi cảo đã được hạ độc cũng rất khó nói.

Sau khi tỉnh rượu hơn Tô Sóc đột nhiên có một luồng suy nghĩ thoáng qua một cái, nghĩ đến chuyện hắn thả cậu ở giữa đường thì không biết Omega nhỏ này làm sao trở về nhà được. Tô Sóc liền sợ hãi kinh hồn, cảm thấy chính bản thân mình quả thực không có phong độ của Alpha. Omega nhỏ tuy rằng tính tình hơi bướng bỉnh, không thích nghe nhạc thì thôi. Dù sao người ta vừa bồi tiếp hắn về nhà thăm mẹ, hắn rốt cuộc vì cái gì mà phải nhất định phải cùng cậu tranh ải phân cao thấp?

Kỳ thật thái độ của bố mẹ trong gia đình thật cố chấp, vừa bức hôn không đến một năm liền bắt đầu bắt hắn cùng cậu sinh con. Tô Sóc thở dài, khoảng thời gian này thật khiến hắn khó chịu, quả thực đem người ta bức đến thành gia súc không bằng mà.

Còn có thằng nhãi Tô Nghiên…

Nghĩ tới đây Tô Sóc liền cảm thấy vị trí trong nhà hắn mà bất an, Tô Nghiên là cái gì mà tính vào chứ, so với hắn càng rõ ràng hơn. Khi còn bé, Tô Sóc được phụ thân đưa một bộ điều khiển xe ô tô số lượng có hạn làm quà sinh nhật. Đêm đó điện thoại trong nhà liền vang lên không ngừng, tất cả đều là Tô Nghiên gọi tới, phụ thân bị huyên náo không có cách nào phải hứa hẹn là khi đi công tác ở nước ngoài lần tới sẽ mua cho Tô Nghiên một bảng điều khiển siêu xe phiên bản giới hạn, sẽ đưa gửi cho đứa con ngoài giá thú đang âm thầm nuôi dưỡng ở bên ngoài. Kết quả sang ngày thứ hai kiện hàng của bộ điều khiển xe đua do ba hắn đặt riêng cho cậu đã bị ngã nát trước cửa nhà của Tô Nghiên. Nguyên nhân là bộ này cùng Tô Sóc bộ không giống nhau hoàn toàn về mẫu mã, kiểu dáng mặc dù nó cũng là phiên bản đặc biệt.

Về sau miễn là phụ thân chọn quà hay đồ quý tặng cho hắn cho dù là quà sinh nhật đi chăng nữa thì ông đều sẽ chuẩn bị hai phần giống nhau như đúc, một phần phàn. Cho Tô Sóc còn phần khác đưa cho Tô Nghiên. Nhìn qua thì trong ngoài hòa thuận, tất cả đều vui vẻ, trên thực tế thì họ chưa từng cân nhắc qua cảm nhận của Tô Sóc.

Tô Sóc đã từng nghĩ tới, nếu trong tương lai hắn có hài tử, nhất định sẽ không để cho loại sự tình này phát sinh.

Nói đến hài tử, quỷ thần xui khiến nghĩ đến mẫu thân từng nói “Hai người các con sinh ra hài tử nhất định thông minh lại xinh đẹp.”

Tô Sóc đi ra ngoài hút điếu thuốc, hút xong thì trong lòng ngo ngoe rụt rịt, tay và chân của hắn chuyển hướng về phòng ngủ kia.

Cửa phòng ngủ không có khóa trái, hắn thuận lợi chui vào, thấy Dư Đường lại nằm nghiêng trong chăn ấm, lặng lẽ quay sang chỗ khác né tránh đối mặt với hắn. Tô Sóc lặng lẽ đi qua thấy dưới tấm chăn xốc lên một cái khe nhỏ.

Dư Đường quả nhiên không ngủ, trùm kín mít chỉ chừa mỗi hai mũi nhỏ để hít thở, thân thể cuộn tròn lại hướng trong chăn trốn tránh hắn. Sau một hồi cựa quậy không ngoan thì cái cằm của cậu đã bị Tô Sóc vừa vặn nắm lấy, lúc Tô Sóc nhấc chăn ra khỏi thì lúc đó cậu ngẩng đầu lên nhìn hắn với khóe mắt hồng hồng còn có vệt nước mắt chưa kịp lau khô.

Tô Sóc kinh ngạc với bộ dạng này của cậu, vừa rồi thì ra hắn không nhìn lầm, Dư Đường quả nhiên là đang khóc. Ngay sau đó ánh mắt của hắn bị cái cục u sưng lên to tướng tròn vo trên trán của Dư Đường hấp dẫn.Lúc này xem càng thêm rõ ràng, chỗ bị u nhỏ cỡ nắm tay em bé sưng đỏ lên nhìn phá lệ đau mắt, xung quanh da thịt của cậu trắng nõn nổi bật lên nhìn thấy mà giật mình. Tô Sóc lập tức thấy lòng càng rối loạn, chạy vào phòng bếp cầm mấy quả trứng gà. Lúc quay lại trở về phòng thì dép lê đã chạy mất một chiếc, hắn còn không để ý để nhặt. Luống cuống ôm lấy Dư Đường hướng lên trán cậu lên trán mà lăn.

Dư Đường nhìn hắn loay hoay một trận, thực tế chịu không được mới nhỏ giọng nói: “Một quả thôi.”

Tô Sóc chuyên tâm lăn trứng quanh chỗ cục u to: “Ừm?”

“Một quả trứng là đủ rồi.”

“À! Ừm.” 

Tô Sóc nghe vậy liền buông xuống hai quả trứng gà trong bịch, dùng cái còn lại một cái chậm rãi vò cục u đang sưng, ngồi bên cạnh vò vừa nhíu mày, nói: “Chậc  Làm sao mà yếu ớt như thế, đụng vào thành ghế liền biến thành dạng này…”

Dư Đường trong ngực hắn nhỏ giọng thầm thì một câu gì đó không hiểu lắm, Tô Sóc không nghe rõ, đưa lỗ tai sát cậu hỏi: “Nói cái gì? Cậu nói lớn một chút đi.”

Dư Đường nghiêm mặt, ngại ngùng lắc đầu: “Không có gì.”

Sau khi xử lý xong xuôi hắn liền cầm bịch trứng gà còn hơi ấm ấm đem đi ra phòng ngủ, trực tiếp đi phòng bếp nấu nồi nước sôi để làm nước dùng với sủi cảo.

Bánh sủi cảo nhân bánh thịt heo, bên trong còn có thêm nhiều ớt được băm nhỏ, cái này rất hợp khẩu vị của hắn.

Vừa rồi Dư Đường nói có tuy nhỏ nhưng mà khoảng cách gần như vậy làm sao hắn không nghe rõ ràng cho được.

Thật ra lúc nãy Dư Đường nói rằng: 

“Vậy là anh còn thích em sao?”