Tớ Muốn Thay Thế Gian Tặng Cậu Một Chút Dịu Dàng

Chương 16: C16: Ngốc Cũng Là Do Em Nuôi Lớn (3)




Hứa Dịch thi đại học xong, tham gia buổi liên hoan chia tay xong thì đã hơn 11 giờ khuya rồi.



Cả người hắn đầy mùi rượu, ánh mắt mông lung, tôi đỡ hắn đến ghế sofa rồi đi nấu canh giải rượu cho hắn.



"Dao Dao, Dao Dao..."



Tôi đi từ trong phòng bếp ra: "Sao thế."



Hắn đột nhiên ôm lấy eo tôi, xoay người một cái đột nhiên đè tôi trên ghế sofa, mùi rượu và hơi thở cực nóng của đàn ông xông tới, tôi có hơi căng thẳng đẩy hắn một cái: "Hứa Dich, anh uống say rồi, mau dậy đi."



"Gọi anh trai."



Mặt tôi lập tức đỏ bừng lên: "Anh... Anh đang nói gì thế hả!"



Ánh mắt hắn mê ly, dùng ngón tay chọc chọc mặt tôi: "Không gọi anh trai... Vậy gọi..." Hắn đột nhiên nở nụ cười, tiến sát đến bên tai tôi, nhỏ giọng nói: "Gọi chồng đi..."



Mặt tôi nóng đến đỏ bừng bừng, một luồng nhiệt lan tràn từ ngón chân lên đến đỉnh đầu, tôi dùng sức đá bắp chân hắn một cái, hắn mơ màng té xuống đất.



Tôi cuống quýt ngồi dậy, hoảng sợ nhìn Hứa Dịch đang nằm dưới đất.



Sao... Sao lại như vậy chứ!



Tên này mới 18 tuổi mà đã biết trêu ghẹo người ta như thế rồi!



Tôi mở cửa phòng ra, nhìn ra là có thể trông thấy Hứa Dịch đang nằm ngủ trên ghế sofa. Ánh trăng xuyên qua cửa sổ rơi trên mặt hắn, như cách một lăng kính mơ hồ.



"Vào lúc người tôi thích ngủ say, tôi sẽ đếm hết từng sợi mi trên mắt người ấy."



Tôi vô cớ nhớ tới những lời này trong Long Tộc, mặt đột nhiên nóng lên.



"Nghĩ gì vậy nè..." Tôi nhẹ giọng cảm thán.



8.



Ngày hôm sau tôi đến một viện dưỡng lão —— Tĩnh Tâm viện.



Viện dưỡng lão tọa lạc ở dưới chân một ngọn núi ở Thành Bắc, xung quanh là đại thụ rậm rạp che trời, hai bên đường đi trồng những khóm hoa nhỏ màu vàng.



Vòng qua mấy con đường là thấy viện dưỡng lão sạch sẽ.



"Chào cô, tôi tìm ông Hứa Tấn Lâm."





Hộ sĩ dẫn tôi vào một gian phòng một người ở, trên giường có một ông lão đầu tóc bạc trắng đang ngồi, ông ấy già như một cây cỏ sắp đến kỳ khô héo, mạch máu dưới làn da vàng bủng giao nhau như dây leo quấn đến nơi cổ tay.



"Ai vậy?" Giọng nói già nua vang lên.



"Chào ông, cháu là Thẩm Dao." Tôi lấy ra một bức ảnh, "Cháu nghĩ, có lẽ ông quen biết người này."



Cặp mắt đục ngầu của ông lão như có một dòng nước trong rót vào, sáng lên rất nhiều. Ông run rẩy cầm lấy ảnh chụp: "Là A Dịch sao? Là A Dịch về rồi sao? Nó... Nó đang ở đâu?"



"Tiểu khu Long Tuyền ở đường Bắc Dương, đó là nhà cậu ấy." Tôi do dự hai giây, cổ họng đột nhiên thít chặt, "Nhưng mà, mẹ của cậu ấy chết rồi."



"Chết rồi... Chết rồi sao..." Ông lão thấp giọng lầm bầm.



"6 năm trước cha của Hứa Dịch phát bệnh tâm thần nhảy lầu tự sát, mẹ cậu ấy tự tử theo."



Năm ấy, Hứa Dịch mới 12 tuổi đã tận mắt nhìn thấy mẹ mình đứng trên tầng 18 cao chót vót, đón gió, một thân váy đỏ như máu tung bay trong gió, giống như một con bướm quật cường chết khô, nhảy từ trên lầu cao xuống, không lưu luyến chút nào.



Cũng chính vào năm ấy, vì một tai nạn xe, tôi tới nơi này, gặp được Hứa Dịch -- đối tượng công lược của tôi.



"Thằng bé có khỏe không? Còn cô là ai?"



"Cậu ấy rất tốt. Cháu là... Cháu là người giám hộ của Hứa Dịch, lúc còn sống mẹ của Hứa Dịch đã ủy thác cho cháu chăm sóc cậu ấy."



Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi đó đặt một chậu hoa hướng dương, từng bông từng bông rực rỡ hướng về phía mặt trời, tràn ngập hy vọng. Tôi lại nghĩ đến bà lão ngồi trên chiếc ghế ấy.



Cổ họng chua xót, tôi nói: "Cháu có một yêu cầu."



Một yêu cầu do hệ thống quy định.



...



Khi tôi sắp đi đến dưới lầu thì nhìn thấy Hứa Dịch.



Hắn mặc một chiếc quần jean cũ kỹ, đã bị giặt đến bạc màu, đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đen.



Hắn không chú ý đến tôi, nên tôi liền len lén bám theo.



Đã sắp đến giờ ăn cơm rồi hắn còn chạy đi đâu vậy?



Tôi đi theo hắn một đường đến công trường, máy móc cơ khí phủ một lớp bụi dày hoạt động vang lên tiếng ầm ầm, bụi đất ngập trời, khắp nơi như ngập một lớp khói mù nóng nực và bụi bặm. Công nhân để trần thân trên, như một con kiến kéo theo vật nặng gấp mình mấy lần chậm rãi đi về phía trước.





Hứa Dịch cũng ở trong đó. Hắn cắn răng, loạng choạng mà vác một bao xi măng thật nặng, từng giọt mồ hôi thi nhau rớt xuống như hạt châu, nện xuống lớp bụi mù. Trên trán cũng đổ đầy mồ hôi, trên mặt cũng dính một ít bùn đất đen thui.



Tôi trốn ở trong góc, nước mắt tràn mi.



Hóa ra anh vẫn luôn làm những việc như thế này sao?



5 giờ chiều, Hứa Dịch rời khỏi công trường, tôi thấy hắn đi vào một cửa hàng quần áo, mua một chiếc váy màu lam.



Chiếc váy ấy tôi từng nhìn thấy vô số lần, lần nào cũng vì tiếc tiền mà không dám mua, nên chỉ đứng ngoài cửa sổ nhìn vào tủ kính xa xa vô số lần.



Tôi luôn giả vờ không quan tâm trước mặt Hứa Dịch, nhưng hóa ra hắn đã sớm nhìn ra được.



"Hứa Dịch!"



Hứa Dịch hoảng loạn quay đầu, hắn nhìn bộ quần áo bẩn thỉu trên người mình, vẻ mặt luống cuống, như là trước đây bị tôi bắt được khi hắn rót sữa trong ly của mình vào ly của tôi vậy.



"Dao Dao, em sao thế?" Hắn còn chưa nói hết thì tôi đã chạy tới ôm lấy hắn.



"Bẩn lắm, đừng ôm nữa có được không?" Hắn xoa xoa tóc tôi nhẹ nhàng nói.



"Hứa Dịch... Anh... Anh đừng như vậy..."



Anh đừng tốt với em như vậy, em sợ có một ngày em sẽ luyến tiếc...



9.




Tháng 8 trôi qua rất nhanh thì phải, thời gian là nước tích lũy trong đường ống cũ nát, tí tách tí tách, từng chút từng chút chảy đi. Lịch trên tường ngày càng mỏng đi, yêu cầu mà Hứa Tấn Lâm đồng ý với tôi cũng đã thực hiện.



Hình như tôi thực sự nên rời đi rồi...



Buổi trưa tôi dự định đi thăm bà lão kia một lần, Hứa Dịch quấn lấy đòi đi cùng.



Tôi thật sự cảm thấy gần đây hắn ngày càng dính người, tôi đi đâu hắn cũng muốn đi theo.



Vừa lên xe bus là lập tức ôm lấy eo tôi không chịu buông tay.



Tôi bất đắc dĩ đánh tay hắn một cái: "Hứa Dịch, mau buông ra đi, rất nóng đấy anh biết không?"





Hắn ngồi thẳng người lên: "Anh sắp phải đi học rồi, đến lúc đó rất lâu sẽ không gặp được nhau, bây giờ có thể ở bên nhau bao lâu thì phải tranh thủ thời gian."



"Chỉ anh có lý." Tôi bĩu môi nhỏ giọng phản bác.



"Anh vốn có lý." Hắn kéo tôi qua, tay khoác lên bả vai tôi.



Tôi dựa vào vai hắn, bên ngoài dòng người như nước, trưa tháng 8 hanh khô mà nhộn nhịp.



Lúc hôn môi thì hy vọng được trẻ trung cả đời, lúc ôm lấy nhau lại mong già đi trong chớp mắt.



Nếu như có thể thế này mãi thì tốt biết mấy...



"Dao Dao, tháng sau anh phải đi báo danh rồi. Em phải đợi anh về nhé." Hắn vuốt tóc tôi dịu dàng nói.



Ánh mắt tôi ảm đạm đi: "Ừ, em đợi anh về..."



...



Lúc chúng tôi đến nhà bà lão thì bà đang nằm trên ghế, nhắm hai mắt quạt quạt gió.



Bà giống như đã sớm đoán được chúng tôi sẽ đến tìm bà, thấy chúng tôi cũng chỉ bày ra thần sắc nhàn nhạt mời chúng tôi vào uống trà, sau đó đuổi Hứa Dịch ra ngoài.



"Hôm nay là ngày 27 rồi."



Tôi cúi đầu ừ một tiếng, ba ngày sau là ngày 1 tháng 9, là ngày Thẩm Dao trong sách rời đi.



Dựa theo tình tiết trong sách viết, sau khi Thẩm Dao phát hiện ra Hứa Tấn Lâm liền đòi một số tiền lớn rồi một mình đi đến nước Anh, 3 năm sau mới trở về.



Mà 3 năm này cũng là khoảng thời gian Hứa Dịch gặp gỡ và yêu nữ chính Sở Hi.



"Nhất định phải rời đi sao? Dù tôi không đi Anh, họ cũng có cơ hội gặp nhau, hơn nữa..." Cổ họng tôi chua xót, dừng lại một chút, "Hơn nữa cũng có thể yêu nhau..."



Bà ấy nhìn tôi, chậm rãi nói: "Thật ra tôi còn có một số chuyện chưa nói cho cô biết, lúc đó người chết không chỉ có Cố Đình Hiên, mà còn có Hứa Dịch. Lúc đó họ ngồi cùng một chiếc xe."



"Có ý gì..."



"Cô biết hiệu ứng cánh bướm chứ?"



"Lúc mới đầu tình trạng sẽ vô cùng nhỏ bé, trải qua biến hóa sẽ không ngừng phóng đại, tới sau này sẽ tạo thành khác biệt cực kỳ to lớn." Tôi chậm rãi trả lời.



Bà ấy gật đầu: "Vốn dựa theo hệ thống yêu cầu, 3 năm sau Thẩm Dao từ Anh trở về sẽ hẹn Sở Hi đi uống cafe, đồng thời định dùng dao rạch mặt Sở Hi. Mà Cố Đình Hiên bám theo cả một đường lại che chở Sở Hi, nên thay thế Sở Hi chịu một dao ấy."



"Nhưng tôi không nỡ, tôi không làm theo như hệ thống yêu cầu, không hẹn Sở Hi đến quán cafe."



Bà lại nói tiếp: "Có lẽ thật ra bắt đầu từ ngày tôi quyết định không đi Anh như hệ thống yêu cầu, bi kịch đã được vận mệnh định sẵn rồi. Nếu như tôi đi Anh thì tôi cũng sẽ không gặp được Cố Đình Hiên sớm hơn dự liệu, tôi sẽ không thích anh ấy, cũng sẽ không trái lời hệ thống mà luyến tiếc không ra tay với họ. Mà Cố Đình Hiên cũng sẽ không đi học như thường ngày rồi gặp phải tai nạn, và Hứa Dịch cũng sẽ không bị liên lụy."



Mà tôi cũng sẽ không vì bà ấy làm nhiệm vụ thất bại nên phải đi tới nơi này, làm Thẩm Dao thứ hai thúc đẩy câu chuyện lần nữa tiến hành.





Cho nên tất cả mọi thứ đều đã được định sẵn từ trước, mỗi một quyết định đều sẽ dẫn đến một hồi kết, mà hồi kết ấy sẽ nối liền với quỹ đạo cuộc đời chúng tôi.



Nếu như tôi phá đi một hồi kết, thì có lẽ sẽ quấy rối trình tự câu chuyện, như vậy số phận sẽ bắt đầu đi theo những phương hướng hoàn toàn khác nhau...



Như vậy có lẽ có một ngày tôi sẽ bị vây trong một đầm lầy không thể nào thoát ra được như bà lão năm xưa.



Có thể, Hứa Dịch sẽ chết...



Tôi ra khỏi nhà, nắng hè chói chang nhưng tôi lại như đang ở trong ngày đông buốt giá, toàn thân đều lạnh đến thấu xương.



"Dao Dao? Dao Dao?"



Tôi giật mình nhìn Hứa Dịch, hắn xua xua tay trước mặt tôi, nghi ngờ hỏi: "Sao vậy, sắc mặt em rất kém."



Tôi sờ sờ mặt: "Không sao, chắc, chắc em bị cảm nắng rồi."



Hắn sờ sờ trán tôi, nửa ngồi xổm người xuống: "Vậy chúng ta đến bệnh viện một chuyến đi."



"Không không, chúng ta mau về nhà thôi."



Hắn nắm tay tôi, bước đi rất chậm.



Cơn nóng buổi trưa dần dần rút đi, bầu trời nơi xa hiện lên màu đỏ sẫm nhàn nhạt, còi xe vẫn nhộn nhịp như cũ.



Chúng tôi đi trên cầu Bắc Đại, phía trước là một đôi tình nhân, thỉnh thoảng truyền đến tiếng nhạc trong đoạn phim ngắn.



Tôi đang nhìn ngơ ngác, Hứa Dịch đột nhiên kéo tay áo tôi lại.



"Em nghe đi." Hắn chỉ chỉ phía trước, trên mặt mang nụ cười thần bí khó dò.



Hả?



Tôi có chút tò mò, lắng tai nghe --



"Em yêu anh, cho nên anh không cần phải làm một bạn nhỏ phải nghe lời mới có phiếu bé ngoan, dù anh xấu xa, anh quậy phá, tính tình anh không tốt, thì em vẫn sẽ thiên vị anh nhất."



Cùng với bài tình ca ngọt ngào êm dịu, đoạn văn này có vẻ cực kỳ....



Mặt tôi hơi đỏ lên, bước nhanh hơn: "Anh buồn nôn quá đấy!"



Hắn trêu tức nhìn tôi: "Buồn nôn chỗ nào chứ, bạn gái của người ta có thể nói, sao em không nói cho anh nghe một chút?"



"Không nghe đồ ngốc nói chuyện!"



"Ngốc cũng là do em nuôi lớn!"