Tô Khanh Ninh Triết

Chương 6




Tống Vân siết chặt điện thoại trong tay, nhìn nick wechat đang tối dần kia, trong lòng cực kì thất vọng.

Sáng hôm sau lúc đến lớp, Tô Khanh mới đi đến cửa lớp đã gặp Tống Vân đứng dựa lưng vào lan can.

Gương mặt nữ thần xinh đẹp đượm buồn, mái tóc dài bay tùy ý theo gió. Thật là một cảnh tượng khiến người khác đau lòng.

Tô Khanh vừa đi tới, sắc mặt cô ấy đột nhiên trở nên vui vẻ, gọi một tiếng:"Tô Khanh."

Không đợi Tô Khanh có phản ứng, cô ấy đã chạy tới, động tác rất tự nhiên khoát tay Tô Khanh, nói:"Mình đợi cậu nãy giờ đó."

Sau đó cô ấy giống như bị dọa, lo lắng thu tay về, lùi lại nửa bước, nhỏ giọng nói:"Mình quên mất, cậu không thích mình quá thân mật như vậy."

Khóe miệng Tô Khanh giật giật, chần chờ một lát, lựa lời nói:"Thật ra ý của tôi không phải là như vậy."

"Không sao đâu. Mình thật sự muốn kết bạn với cậu, mình cũng nên để cậu có chút thời gian để thích nghi."

"Vậy cậu tìm tôi có việc gì vậy?"

Thoáng chốc Tống Vân lại bày ra biểu tình buồn bã khi nãy, hỏi:"Có phải Ninh Triết vẫn còn giận mình không?"

Tô Khanh không hiểu:"Cái gì cơ?"

"Cậu không biết sao?" Tống Vân có chút ngạc nhiên, nói:"Mình với Triết từ nhỏ cùng nhau lớn lên, mấy năm trước mình đột nhiên phải chuyển đi không kịp nói với cậu ấy. Bây giờ gặp lại cậu ấy đến chào cũng không thèm chào mình."

Tô Khanh gật đầu:"Tôi không biết."

Sự thất vọng tràn ra trên gương mặt xinh đẹp của Tống Vân, cô ấy thấp giọng nói:"Hóa ra cậu ấy chưa từng nhắc đến mình sao?"

Lúc này Ninh Triết đang ung dung đi tới, trên tay cầm một tờ giấy, nét mặt xem ra rất vui vẻ.

Cậu đi tới trước mặt Tô Khanh, nhất thời không chú ý đến còn có Tống Vân ở phía sau.

Cậu dán tờ giấy lên trán Tô Khanh, không nói gì.

Tô Khanh ngây người cầm tờ giấy xem qua, mấy giây sau liền cười rộ lên:"Sao cậu nói cậu làm đại?"

"Lão tử có tâm trạng nên viết cho cậu."

Giọng điệu của Ninh Triết vẫn không hề có cảm xúc gì.

Tô Khanh mỉm cười cúi đầu:"Cảm ơn cậu, đại ca Ninh."

Khóe miệng Ninh Triết cong cong, nói:"Tan học mời tôi ăn cái gì đi, không thể cảm ơn suông được."

"Được thôi, cậu muốn ăn gì?"

Tô Khanh rất thoải mái đồng ý.

Những lúc Ninh Triết tâm trạng tốt như vậy không nhiều, cô phải biết tận hưởng.

Tống Vân đứng ở phía sau, thoáng thấy một bên gương mặt tuấn tú của Ninh Triết, còn thấy khóe môi cậu mang theo nụ cười hiếm có. Ánh mắt cậu nhìn Tô Khanh tràn đầy sự mềm mỏng, hoàn toàn khác xa với ánh mắt sắc lạnh mà cậu nhìn mọi người.

Tống Vân siết chặt tay, khẽ lên tiếng:"Triết."

Lời nói của Ninh Triết bị tiếng kêu của Tống Vân đánh gãy, cậu hơi quay đầu nhìn cô ấy, đầu mày nhíu lại.

"Cậu vẫn còn giận mình sao?"

Ninh Triết im lặng mất mấy giây, lạnh lùng hỏi:"Cậu gọi tôi là gì?"

Tô Khanh cũng căng thẳng theo.

Tống Vân chậm rãi gọi lại một tiếng:"Triết."

Vẻ mặt Ninh Triết không có biểu tình gì, nói:"Tôi họ Ninh, gọi tôi là Ninh Triết."

"Ninh Triết." Tống Vân có chút lúng túng, không biết từ lúc nào hốc mắt đỏ hoe, hỏi:"Cậu giận mình à?"

"Tại sao tôi phải giận cậu?" Ninh Triết khó hiểu nhìn cô ấy:"Cậu chuyển đi là việc của cậu, tôi chỉ là không thân với cậu nên mới không chào hỏi."

Tống Vân nói:"Sao lại không thân chứ? Trước đây cậu vẫn luôn bảo vệ mình."

"Đó là do mẹ tôi giáo dưỡng tôi, phải bảo vệ nữ nhân."

Tống Vân bị tổn thương, hốc mắt đỏ hoe tràn ra nước, hóa ra bấy lâu nay đều là cô tự mình đa tình.

Trong mắt Ninh Triết cô chẳng qua chỉ là một người bạn bình thường, hơn nữa còn rất mờ nhạt.

Lúc đi vào trong lớp, Lâm Mộc ở bàn cuối hô một tiếng:"Anh Ninh, sao anh lại đi cùng với lớp trưởng vậy?"

Ninh Triết không buồn liếc mắt nhìn cậu ta cái nào, chỉ lạnh tanh buông xuống mấy chữ:"Đừng ồn ào."

Lâm Mộc biết điều liền ngậm miệng lại.

Phía trên, Tô Khanh do dự hỏi:"Cậu đột nhiên giảng bài cho tôi có phải cũng vì cô Ninh dạy dỗ tốt không?"

Ninh Triết nhìn cô, cau mày hỏi:"Sao hả, cậu không muốn tôi giảng nữa à?"

"Không phải. Tôi không có ý đó. Tôi còn tưởng cậu thay tính đổi nết, trở nên thân thiện hơn rồi."

"Ngốc thật. Tôi không thích bị làm phiền nên nói như vậy. Lúc đó rất thường xuyên xảy ra bắt cóc, mẹ tôi thấy tôi với cô bạn họ Tống đó về cùng đường nên bảo tôi bảo vệ cậu ta."

"Cậu, cậu không cần giải thích đâu."

Tô Khanh nuốt xuống một ngụm nước bọt, khẽ nói.

Vẻ mặt Ninh Triết lạnh lùng, liếc cô:"Tôi thích nói đấy, cậu quản được à?"

"Không dám, không dám. Bạn học Ninh, vậy bây giờ___"

"Đợi đã." Lời nói của Tô Khanh bị Ninh Triết cắt ngang, cậu quay đầu nhìn cô một cái:"Cậu vừa gọi tôi là gì?"

"Bạn học Ninh." Tô Khanh lặp lại, hoài nghi hỏi:"Đừng nói gọi như thế cũng không được nhé?"

Ninh Triết khoát tay, nói:"Gọi tôi là đại ca Ninh giống vừa nãy lúc ở bên ngoài đi."

Tô Khanh không đồng ý:"Không gọi nữa. Tôi gọi nữa thì cậu sẽ kiêu căng mất."

"Cậu không gọi thì tôi không giảng bài."

Cuối cùng, Tô Khanh vẫn phải gọi mấy tiếng đại ca Ninh.

Người nào đó mới vui vẻ giảng bài cho cô.

Giờ ra về Tô Khanh hiếu kỳ hỏi một câu.

"Hôm nay tâm trạng của cậu tốt như vậy là có chuyện gì vui sao?"

Ninh Triết ung dung đeo cặp lên vai, trả lời:"Tôi thích thế, cậu quản được à?"

Tô Khanh tức giận đi theo phía sau cậu, nói:"Cậu đừng có mở miệng là mắng tôi quản được à nữa, tôi chỉ hiếu kỳ thôi."

"Cậu nói nhiều thật đấy. Im lặng chút đi, tiểu ồn ào."

Hai người ra khỏi cổng trường, Ninh Triết chỉ tay về phía con phố nhỏ cạnh trường học, nói:"Bên đó có một quán thịt nướng rất nổi tiếng, cậu có muốn ăn không?"

Tô Khanh nhìn cậu ta:"Là tôi mời cậu mà, cậu muốn ăn cái gì tùy ý cậu, không cần hỏi tôi đâu."

"Tôi hỏi thì cậu cứ trả lời đi, nói nhiều thế làm gì?"

Người nào đó cáu kỉnh nói.

Tô Khanh sợ lại chọc giận cậu ta, liền nói:"Được, chúng ta qua đó ăn."

Quả nhiên là quán thịt nướng nổi tiếng. Bên trong quán rất đông đúc, đa phần là học sinh trường của Tô Khanh và các bạn học sinh trường gần đó.

Hai người tìm một bàn trống ngồi xuống.

Ninh Triết có vẻ như rất quen thuộc với quán này, vẫy tay gọi:"Ông chủ, cho mười xiên thịt nướng."

Ông chủ ở phía trong lớn tiếng đáp lại:"Được."

Tô Khanh nhìn xung quanh một lượt, mùi thịt nướng thơm đến mức bụng cô đói cồn cào.

"Sao hả? Không thoải mái?" Ninh Triết chú ý tới cô, thanh âm đều đều phát ra.

Tô Khanh lắc lắc đầu:"Không có, tôi quan sát chút thôi. Xem ra cậu rất quen thuộc chỗ này, cậu hay ăn ở đây sao?"

"Ừm." Ninh Triết rót nước cho cô, đáp:"Đi đánh nhau xong sẽ vào đây ăn."

Sắc mặt Tô Khanh liền trở nên không vui, bĩu môi nói:"Tự hào thế cơ à, trông cậu như đang khoe khoang."

Ninh Triết thiếu đòn hỏi:"Đánh nhau giỏi không được tính là thành tích à?"

"Chẳng có gì hay ho cả. Bình thường trông cậu đáng sợ chết đi được, cũng may tôi có tinh thần thép, mới dám tiếp xúc với cậu. Nếu không sớm đã bị cậu dọa cho sợ rồi."

Tô Khanh thẳng thắn nói.

Tay đang cầm ly nước của Ninh Triết khựng lại, cậu liếc Tô Khanh một cái:"Tôi trông đáng sợ?"

"Không phải sao? Đây, chính là bộ dáng này, hung hăng như thế, tôi rất muốn đi về. Cậu thế này tôi cũng ăn không nổi."

Tô Khanh dựng lông mày, chỉ vào mặt Ninh Triết.

Cậu đặt ly nước xuống, cười lạnh nói:"Cậu thử đi về đi, tôi sẽ cho cậu sợ đến khóc luôn."

"Tôi không nói nữa, đại ca Ninh."

Tô Khanh giơ tay kéo qua miệng mình, làm động tác khóa miệng, dứt khoát giữ im lặng.