Tô Khanh Ninh Triết

Chương 40: Ngoại truyện: Ninh Triết




Bố tôi là một nhà khoa học, phần lớn thời gian của ông ấy đều là ở trong viện nghiên cứu. Vậy nên tôi quyết định trở nên phản nghịch, để thu hút sự chú ý của ông ấy.

Lên cấp ba tôi không thi đứng đầu nữa, chỉ duy trì thành tích ở hạng khá. Không dừng lại ở đó, tôi còn hút thuốc, đánh nhau, cố ý để lão Trần phát hiện. Lần nào cũng gây chuyện ầm ĩ chỉ để mong bố tôi về nhà.

Tôi gặp Tô Khanh lần đầu tiên năm lớp mười.

Lúc đó tôi mới chuyển đến khu chung cư này.

Trong ấn tượng của tôi, Tô Khanh là một đồ ngốc không chịu nổi. Nhưng có lẽ cậu ấy không nhớ gì về tôi của năm lớp mười cả.

Hôm đó tôi từ quán thịt nướng của Quan Du trở về, đi từ xa nhìn thấy một nữ sinh đang đi bộ một mình, vừa đi vừa đọc sách. Nhìn qua đã nhận ra là lớp trưởng của lớp học mới tôi vừa chuyển vào.

Tôi đi sau lưng cậu ấy một khoảng khá xa. Chân cậu ấy rất ngắn, đi chậm chạp lề mề. Tôi sải bước chân, muốn vượt qua cậu ấy.

Lúc tôi tới gần, nghe thấy cậu ấy đang lẩm bẩm:"Cái này có nghĩa là gì nhỉ? Sao mình đọc mãi cũng không hiểu?"

Tôi lại tới gần thêm chút nữa, lén lút nhìn xem cậu ấy đang đọc sách gì. Kết quả phát hiện cậu ấy đang đọc tiểu thuyết, trong đó có một câu tiếng pháp, lẩm bẩm một mình trông rất ngốc nghếch.

Học bá sau giờ học còn đọc cả tiểu thuyết tình yêu cơ à?

Tôi nhìn xem cậu ấy đang đọc câu nào mà lại không hiểu. Vừa hay, tôi lại hiểu câu đó. Lúc nhỏ tôi từng tới pháp một thời gian, học qua một ít tiếng pháp. Câu tiếng pháp mà cậu ấy không hiểu kia, là một câu nói khá phổ biến.

Tôi không định giải thích ý nghĩa câu đó cho cậu ấy. Đúng lúc này cậu ấy lại lẩm bẩm:"Tiếng pháp khó chết mất, ngưỡng mộ những người biết tiếng pháp thật, quá đỉnh."

Bỗng nhiên tôi mở miệng giải thích với cậu ấy, âm lượng vừa đủ:"Veux-tu m’épouser? Câu này có nghĩa là "em sẽ lấy anh chứ?", là lời cầu hôn trong tiếng pháp."

Bây giờ nhớ lại, không ngờ năm đó tôi đã gián tiếp cầu hôn cậu ấy bằng tiếng pháp, nhiều năm sau đã thực sự cầu hôn cậu ấy.

Tô Khanh giật mình nhìn tôi, lập tức ngẩn ra, qua một lát sau liền e dè hỏi:"Cậu, cậu không phải rất ngốc sao? Cậu dịch đúng thật hả?"

Mẹ nó, đây đúng là chạm vào lòng tự ái của tôi.

Tôi dữ dằn liếc cậu ấy:"Cậu biết tôi là ai không mà nói tôi ngốc hả?"

Tôi cho rằng cậu ấy không nhớ tôi.

Nhưng quả thực là ậu ấy không nhớ, chết tiệt.

"Cậu là học sinh mới, bị chủ nhiệm Trần mắng học không tốt, nhưng tôi không nhớ tên cậu."

Hay thật. Cậu ấy nhớ tôi học dốt, nhưng lại không nhớ tên tôi.

Tôi cau mày nhìn cậu ấy:"Tôi từng học tiếng pháp, tôi dịch đúng đấy, cậu ngốc vậy mà cũng đứng thứ nhất à?"

Cậu ấy lập tức như con mèo xù lông:"Cậu mới ngốc đấy."

Tôi không nói gì nữa, lách qua người cậu ấy đi về phía trước, tôi không định nói tên mình cho cậu ấy nghe.

Bỏ đi, để cậu ấy tự biết thì chắc sẽ nhớ lâu hơn đấy.

Sau này vì cậu ấy giữ bật lửa yêu thích của tôi, tôi lấy cớ lên ngồi cùng cậu ấy, chúng tôi mới thân quen hơn.

Nhưng cậu ấy rất ngốc, đã quên mất chuyện tôi dịch tiếng pháp cho cậu ấy rồi.

Đổi lại cậu ấy nhớ rất kĩ tên tôi.

Học bá cái quái gì mà lại ngốc như cậu ấy chứ?

Chân yếu tay mềm, lại còn nhát gan, chỉ vì một bài giải toán mà còn theo tôi tới tận con ngõ nhỏ kia. Lại còn giả dạng cảnh sát đuổi đám côn đồ đi, nói là cứu mạng tôi. Chết tiệt, ai cần cậu ấy cứu mạng chứ?

Tôi lại phải đưa cậu ấy về nhà, sợ đám côn đồ kia quay lại phát hiện bị lừa, sẽ tìm cậu ấy tính sổ.

Trong thang máy, cậu ấy nghe điện thoại của tên họ Thẩm, gọi cậu ấy là bảo bối, nghe buồn nôn chết đi được.

Tôi phát hiện học bá yêu sớm, lấy chuyện đó ra trao đổi với cậu ấy với chuyện tôi đi đánh nhau hôm nay.

Thế mà cậu ấy lại phản bác không có yêu đương. Không yêu đương thì tốt, trẻ nhỏ dễ dạy, tôi ngoài mặt vẫn giả vờ không tin cậu ấy.

Tôi thích chọc cậu ấy xù lông lên, như vậy tôi sẽ vui vẻ.

Chiều ngày hôm sau tôi cố ý thu dọn chậm chạp, muốn đưa học bá ngốc nghếch kia về. Kết quả lại nghe thấy người ta phải đi đưa đồ cho "mẹ chồng tương lai", nghe chướng cả tai.

Ô Giai Nghiên bạn cô ấy còn nói tên họ Thẩm kia lớn lên đẹp trai, nói cô ấy sau này gả vào nhà họ Thẩm. Phỉ, mới học cấp ba, đã tính toán xa xôi, thật đáng ghét mà.

Tôi bỗng nhiên thấy mình chờ đợi cậu ấy thật vô nghĩa, tức giận đạp bàn đá ghế, rời khỏi phòng học.

Tôi cố tình giả vờ đi đánh nhau, hay lắm, cậu ấy tận lực lấy lòng mẹ chồng, không đoái hoài tới tôi luôn.

Tôi cũng định đi đánh nhau thật để xả cục tức này, dù tôi không hiểu tại sao tôi lại tức. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, đi đưa đồ xong trời tối như thế, đồ ngốc đó về không an toàn thì thế nào?

Thôi vậy, tôi đành làm người tốt đợi cậu ấy vậy. Ừm, tôi chẳng qua chỉ là được giáo dưỡng tốt, bảo vệ bạn học nữ vào lúc trời tối thôi.

Cậu ấy đúng là chẳng biết lý lẽ gì cả.

Tôi đi theo cậu ấy, đợi cậu ấy bên ngoài trạm xe bus cả một tiếng đồng hồ, lạnh tới sắp đông cứng. Cậu ấy tới trạm xe bus lại chỉ lo nhìn trời nhìn đất, không nhìn thấy tôi, lúc nhìn thấy tôi còn cố ý đứng cách xa, cứ như tôi là vi rút.

Đúng là xấu xa.

Đó là còn chưa tính chuyện tôi dùng tay làm gối cho cậu ấy ngủ suốt quãng đường về, tới mức tay tôi cũng tê rần luôn rồi.

Tôi không có ý gì đâu, tôi chỉ lo cậu ấy vốn đã ngốc, lại bị đập đầu vào cửa kính thêm mấy cái sẽ ngốc nữa thôi.

Tôi vô thức giải thích với cậu ấy, tôi không đánh nhau.

Không biết từ lúc nào, tôi để mắt tới cậu ấy nhiều hơn.

Cậu ấy đem quà của nữ sinh khác tặng tôi tới tận nhà tôi, thay vì cảm kích, tôi lại bắt nạt cậu ấy.

Cậu ấy rất được lòng mẹ tôi.

Cũng phải, cậu ấy học giỏi, tính tình lại dịu dàng lễ phép, phụ huynh nào lại không thích cậu ấy chứ.

Mẹ tôi đi siêu thị mua đồ nặng như vậy, cậu ấy còn muốn tranh xách. Tôi mở cửa, tay cậu ấy bé như vậy, xách một lát đã đỏ ửng lên, tôi không nhịn được mà giúp cậu ấy đỡ lấy túi đồ nặng nề ấy.

Mẹ tôi hỏi tôi vẫn luôn nói chuyện thô lỗ như vậy với cậu ấy sao, còn mắng tôi đừng bắt nạt cậu ấy.

Tôi rất muốn nói, đó là do cậu ấy ngốc nên con mới bắt nạt cậu ấy.

Cậu ấy rất biết cách nịnh nọt.

Lúc tôi đưa bài giải cho cậu ấy, cậu ấy sẽ luôn xun xoe bên người tôi, gọi tôi đại ca Ninh, bạn học Ninh. Phiền chết được, nhưng tôi lại không muốn phản kháng.

Tôi phát hiện ra, bản thân lại vô thức muốn giải thích với cậu ấy lần nữa rồi.

Tôi đã tự hứa với bản thân, sẽ không đời nào dẫn cậu ấy tới chỗ Quan Du ăn thịt nướng nữa.

Vì tôi không vui.

Cậu ấy luôn miệng khen Quan Du, tôi lại chẳng thấy anh ta tốt cái gì cả. Tôi còn tốt hơn anh ta gấp mấy lần, cũng chẳng thấy cậu ấy khen tôi.

Mắt nhìn của cậu ấy thật tệ. Khen Quan Du đẹp trai, nhưng lại nhận xét tôi chỉ "cũng tạm". Đồ mắt kém nhà cậu mới là cũng tạm.

Cậu ấy quản tôi rất nhiều thứ, nhưng tôi không cảm thấy khó chịu, ngược lại còn rất hưởng thụ.

Tôi bảo vệ cậu ấy, mọi người đều gọi cậu ấy là chị dâu, tưởng cậu ấy là bạn gái của tôi.

Tôi không muốn cậu ấy bị phiền, liền thay cậu ấy giải thích, nhưng không sớm thì muộn, cũng sẽ là bạn gái thật mà.

Hôm đó vì bố tôi về nhà nên tôi giận dỗi ra ngoài ở mấy ngày. Cậu ấy còn nhắn tin quan tâm tôi, vậy mà sau lưng lại lén lút cười nói với nam sinh khác.

Tôi liền trở về, sợ con mèo nhỏ bị cướp mất.

Đó cũng là lần đầu tiên tôi bắt nạt cậu ấy khiến cậu ấy tức giận tới mức không để ý tôi.

Tôi rất hối hận, nhưng không biết xin lỗi cậu ấy thế nào cả. Suốt kì nghỉ đông cậu ấy không để ý tới tôi, mấy lần tôi cố tình đi ra ngoài lúc cậu ấy đi dạo để vờ như tình cờ gặp, cậu ấy cũng làm như không nhìn thấy tôi mà đi lướt qua.

Tôi không muốn bị cậu ấy ngó lơ chút nào.

Tôi đi ra ngoài hút thuốc, cố ý kêu Lâm Mộc nói với cậu ấy là tôi đi đánh nhau.

Nhìn thấy cậu ấy đi tìm tôi, kì thực trong lòng tôi vui muốn chết, nhưng vẫn độc mồm độc miệng, suýt chút thì cậu ấy đã bỏ đi.

Sau đó tôi đỗ cùng trường đại học với cậu ấy, còn cùng chuyên ngành. Tôi muốn được ở gần cậu ấy, bị cậu ấy quản thúc.

Cậu ấy bị Tống Vân làm cho bị thương, tôi rất tức giận.

Nhưng đau lòng nhiều hơn.

Tôi không bảo vệ tốt được cậu ấy, tôi rất đau lòng.

Nhưng mà Tô Khanh ấy à, cậu ấy hình như được tôi chiều quá nên được voi đòi tiên.

Không ngủ được còn gọi cho tôi bắt tôi kể chuyện, còn bắt tôi hát. Vậy mà tôi không những làm theo lời cậu ấy nói, còn canh cho cậu ấy ngủ cả một đêm, chỉ vì cậu ấy nói bạn cùng phòng của cậu ấy đều về rồi nên cậu ấy hơi sợ.

Tôi nói cậu ấy ngốc quả không sai mà.

Lúc đi du lịch suối nước nóng, nửa đêm rồi cậu ấy còn đòi ăn đồ ăn nhanh dầu mỡ. Khuya quả nhiên bị đau bụng, hại tôi phải chạy đi mua thuốc cho cậu ấy.

Cậu ấy chẳng có lúc nào khiến tôi bớt lo lắng cả.

Sau này tôi đi thực tập, lần đầu tiên cậu ấy gặp Trình Nguyệt, lúc trở về hình như không vui.

Tôi suy nghĩ cả buổi chiều, hỏi bạn cùng phòng, cuối cùng tới tìm cậu ấy.

Tôi cho rằng cậu ấy đang ghen.

Mặc kệ có đúng hay không, tôi vẫn giải thích với cậu ấy.

Tôi xem Trình Nguyệt là chị gái, tôi cũng chỉ có một người trong lòng.

Ngày hôm sau tôi đã xin thôi việc, có hai lý do để tôi làm vậy.

Thứ nhất là vì tôi muốn tập trung học hành, không muốn thực tập quá sớm.

Thứ hai là vì tôi sợ có những hiểu lầm không đáng có, sợ đồ ngốc nào đó ghen, rồi lại không vui.

Với lại việc thực tập bận rộn quá, tôi không được gặp cậu ấy, trong lòng không được vui.

Tôi quyết định sẽ hẹn cậu ấy ra để tỏ tình, tôi muốn xuất hiện bên cạnh cậu ấy với thân phận khác.

Cuối cùng cũng có thể hẹn hò với cậu ấy, thật tốt.

Khoảng thời gian đó tôi rất vui.

Cậu ấy ra mặt bảo vệ tôi, cùng tôi vui buồn, tôi cảm thấy mình thật may mắn vì có cậu ấy bên cạnh.

Sóng gió kéo tới, tôi không đành lòng cũng phải đẩy cậu ấy ra xa.

Mẹ cậu ấy muốn tôi đừng liên lụy cậu ấy, tôi có thể hiểu được.

Người làm mẹ ai cũng thương con, không mong muốn con mình phải chịu thiệt thòi. Tôi không trách dì ấy, ngược lại tôi còn cảm thấy rất khổ sở vì không có năng lực bảo vệ tốt gia đình và Tô Khanh.

Năm năm cậu ấy ở nước ngoài, đối với tôi như đã trôi qua hơn nửa đời người. Từ khi quen cậu ấy, tôi chưa từng xa cậu ấy lâu như thế.

Tôi nhớ cậu ấy, tôi muốn gặp cậu ấy.

Nhưng cho dù tôi có tới Thụy Sĩ hàng chục lần vẫn không có cách nào tìm ra Tô Khanh.

Tôi rất sợ. Sợ cậu ấy yêu người khác, sợ cậu ấy có hạnh phúc mới. Nhưng lại chợt nhận ra, là tôi đẩy cậu ấy ra xa, tôi không có tư cách để sợ.

Nhưng thật may mắn, vì cuối cùng cậu ấy cũng trở về bên cạnh tôi. Càng làm cho tôi thêm trân trọng cậu ấy, sẽ không đánh mất cậu ấy thêm lần nào nữa.

Tôi yêu Tô Khanh, chỉ yêu một mình cậu ấy.

Câu tiếng pháp năm đó tôi dịch cho cậu ấy, lúc chúng tôi kết hôn tôi đã lần nữa đọc lại nó trong lễ kết hôn.

Veux-tu m’épouser?

Em sẽ lấy anh chứ?