Ngày hôm sau Tô Khanh đã chính thức đến trường dạy học.
Sinh viên đều rất thích cô. Bỗng nhiên có một vị giáo sư trẻ tuổi xinh đẹp đến dạy, ai cũng sẽ thích.
Hôm đó lúc tan lớp, cô đang thu thập đồ đạc ở trong phòng làm việc, nghe tiếng gõ cửa liền nhẹ giọng bảo:"Mời vào."
Cửa hơi mở ra, Lương Nhiên nhìn cô mỉm cười:"Giáo sư Tô, cùng đi ăn cơm chứ?"
"A, được." Cô cầm theo túi xách đứng dậy, hòa nhã cười:"Chúng ta đi thôi giáo sư Lương."
Hai người nói chuyện khá ăn ý, Lương Nhiên lớn hơn cô năm tuổi. Cô ấy hiểu biết nhiều, nói chuyện cũng rất thú vị.
Hai người đi vào nhà ăn, Lương Nhiên xoay sang bảo:"Nhà ăn của trường chúng ta món ăn rất phong phú, tay nghề của đầu bếp cũng rất cao, bảo đảm cô sẽ thích."
Tô Khanh lấy khay cơm, đi theo Lương Nhiên đến xếp hàng sau lưng các đồng nghiệp khác, cảm khái:"Vừa mới vào đã nghe mùi thơm rồi, tôi rất nóng lòng muốn thử a."
Bởi vì đây là nhà ăn dành cho giáo sư nên không cần chờ quá lâu cũng đã đến lượt Tô Khanh.
Sau khi lấy thức ăn xong cô và Lương Nhiên tùy ý ngồi xuống một bàn trống, bắt đầu ăn cơm.
Quả nhiên giống như lời Lương Nhiên nói, đồ ăn ở nhà ăn rất ngon, chất lượng cực kì tốt.
Lương Nhiên hỏi cô:"Nghe nói cô làm giáo sư ở trường đại học bên Thụy Sĩ, rõ ràng công việc tốt như vậy, sao cô lại chọn về nước?"
"Nói là giáo sư cũng không phải. Tôi chỉ là giảng viên tạm thời thôi, thời điểm đó tôi vẫn đang tiếp tục học chuẩn bị thi tiến sĩ." Tô Khanh nhẹ nhàng đáp.
Biểu tình trên mặt Lương Nhiên tràn ra sự hâm mộ:"Cô giỏi thật đấy. Tuổi trẻ như vậy đã có bằng tiến sĩ, thảo nào các trường đại học tốt trong nước khi nghe tin cô về nước đều muốn mời cô đến dạy."
Tô Khanh chỉ lẳng lặng cười. Cô nhớ đến mấy năm này, cô ra sức học tập, trau dồi bản thân, cuối cùng đạt được kết quả tốt ngoài mong đợi. Cô cũng có chút không ngờ bản thân sẽ trở nên nổi tiếng như vậy, cô rất hài lòng về bản thân mình, cũng có chút kiêu ngạo.
Bởi vì dù sao, cô cũng trở nên rất ưu tú mà. Đúng là nên kiêu ngạo một chút xíu.
Lương Nhiên lại hỏi tiếp:"Rất nhiều trường đại học đều muốn mời cô, tại sao cô lại chọn trường của chúng tôi vậy?"
"Tôi là người Đại Thành." Tô Khanh nói:"Nhà tôi ở đây, nên tôi chọn trường này, vì không muốn xa nhà nữa. Còn nữa, điều kiện của trường cũng rất tốt, đứng thứ năm trên cả nước, không tồi."
Lương Nhiên vui vẻ cười:"Đúng vậy đó. Hơn nữa trường chúng ta cũng rất quý trọng nhân tài, giống như cô đấy."
Ăn cơm xong Lương Nhiên có việc phải ra ngoài, Tô Khanh trở về phòng làm việc nghỉ ngơi một lát. Đúng lúc này điện thoại của cô nhận được tin nhắn của Ninh Triết.
[Ăn cơm chưa?]
Tô Khanh chậm rãi gõ phím:"Vừa mới ăn xong."
Người bên kia phản hồi cực kì nhanh:[Dạy học có mệt không?]
Tô Khanh bình tĩnh rep lại:"Không mệt."
Nhìn thấy cô kiệm chữ như vậy, tâm tình Ninh Triết có hơi sa sút. Anh cau mày nhìn màn hình điện thoại, không chịu được liền gọi đến cho cô.
So với mấy dòng chữ khô cứng này anh muốn nghe giọng của cô hơn.
Tô Khanh cố ý nghe máy rất chậm, giọng điệu cũng rất thờ ơ:"Alo, sao thế?"
[Em vẫn còn giận à?] Ninh Triết vừa nghe thấy giọng của cô, đầu mày liền dãn ra.
Tô Khanh nâng cao âm lượng:"Không thì sao? Em không ngờ anh lại ngốc như vậy. Làm em đau khổ một thời gian rất lâu, tưởng rằng anh không cần em nữa."
Anh sợ nói nữa thì cô sẽ khóc, anh không thể tới bên cạnh dỗ cô được, liền nhanh nhẹn nói:[Được được được, anh ngốc, anh ngốc. Em đừng tức giận, tuyệt đối đừng tức giận. Anh cam chịu, em muốn giận anh bao lâu cũng được.]
Nghe thấy anh dịu dàng chân thành như vậy, tâm can cô mềm nhũn ra, giọng cũng nhỏ lại:"Em không thèm khóc nữa đâu."
Anh khẽ cười:[Vậy thì tốt rồi. Anh còn sợ em khóc, anh đau lòng.]
"Anh đừng nói mấy lời đó. Em nghe thấy buồn nôn lắm."
[Được, không nói nữa, nghe theo em.]
Tô Khanh vẫn không nhịn được quan tâm anh:"Còn anh, anh ăn cơm chưa?"
Anh có hơi sửng sốt, giống như không ngờ cô sẽ hỏi đến, phản ứng chậm chạp đáp:[Anh ăn rồi, em quan tâm anh đấy à?]
Anh rất muốn nghe cô nói rằng cô quan tâm anh. Nhưng Tô Khanh lại lãnh đạm nói:"Em hỏi lại theo phép lịch sự thôi, anh đừng nghĩ nhiều."
Lồng ngực của Ninh Triết ẫn ẫn đau.
Anh vẫn duy trì nụ cười dịu dàng hiếm có:[Em không thể nói dối một chút cho anh vui được à?]
"Thật ngại quá, em không thích nói dối." Tô Khanh liếm liếm môi nói.
Cô thừa nhận, kĩ xảo diễn xuất của cô đúng là đỉnh.
Đang nói chuyện bỗng nhiên cô nghe thấy ở phía bên anh hình như có người gọi anh, liền hỏi:"Anh bận sao?"
Ninh Triết lưu luyến không muốn cúp máy, nhưng cuộc họp sắp bắt đầu, anh đành nói:[Bây giờ anh phải đi họp rồi.]
Cô nói:"Vậy anh mau làm việc đi, em cúp máy đây."
[Đợi đã.] Ninh Triết lên tiếng:[Buổi chiều anh sẽ qua đón em, chúng ta đi ăn tối được không?]
Cô dừng mấy giây, làm như đang suy nghĩ, đáp:"Cũng được."
Lúc này Ninh Triết mới vui vẻ nói cô cúp máy đi. Anh nghe tiếng tút tút máy móc, nụ cười càng lúc càng sâu, ngay cả trợ lý Khúc Vũ còn hiếu kì chuyện gì khiến anh vui đến như vậy.
Hiện tại Ninh Triết là phó tổng giám đốc của tập đoàn lớn Giang Châu mà ngày xưa anh từng thực tập. Tổng giám đốc Giang Quý ở đây là người dẫn dắt anh từng bước, đối với anh có quan hệ rất tốt.
Lúc kết thúc cuộc họp, Giang Quý đã cố ý kêu anh vào phòng làm việc nói chuyện.
Ninh Triết ngồi trước bàn làm việc của Giang Quý, vắt chéo chân, dáng vẻ thong thả gõ mặt bàn:"Sao thế?"
Giang Quý nói:"Lần trước tôi đi công tác có mua cà phê, loại này ngon lắm, gọi cậu vào cùng uống."
Đúng lúc này trợ lý của Giang Quý đẩy cửa đi vào, đặt lên bàn hai cốc cà phê nóng hổi, thơm phức.
Giang Quý chỉ về phía cốc cà phê:"Mau thử đi."
Ninh Triết cười nhạt, cầm cốc lên, nhướng mày:"Giang tổng cũng rảnh quá đấy nhỉ, mời tôi đến chỉ để uống cà phê à?"
"Cùng uống một cốc cà phê cũng không được sao?" Giang Quý trừng cậu, cúi đầu thổi thổi cà phê.
Ninh Triết nhấp một ngụm, chậc nhẹ một tiếng:"Ngon đấy."
Sắc mặt Giang Quý liền vui vẻ:"Tôi biết ngay cậu sẽ thích mà. Này, tôi mua về nhiều lắm, sau này cậu cứ bảo trợ lý pha cho cậu."
"Cảm ơn Giang tổng." Ninh Triết cười cười.
Hai người cùng uống cà phê nói chút chuyện kinh doanh. Nói tới nói lui một hồi bỗng nhiên Giang Quý lại nhắc đến chuyện bữa tiệc của Châu Chánh Tông.
"Châu Chánh Tông bây giờ là đối tác lớn của chúng ta, nghe nói cuối tuần này sẽ tổ chức tiệc sinh nhật cho con gái út. Cậu thay mặt Giang Châu đến dự đi."
Ninh Triết từ trước đến nay không thích những bữa tiệc xã giao kiểu này, bình thường rất hiếm khi đi dự. Lần này vẫn như cũ muốn từ chối:"Không đi, cuối tuần tôi có việc bận."
Giang Quý hừ hừ:"Bận cái gì? Cậu cũng không có bạn gái, cuối tuần bận gì chứ? Người khác cuối tuần bận ở bên cạnh bạn gái, cậu không có, đừng viện cớ."
"Tôi không thích dự tiệc." Ninh Triết lạnh nhạt đáp.
Giang Quý hết nói nổi:"Nếu không phải cuối tuần tôi có việc, thì sẽ không bảo cậu đi đâu. Cậu xem, cậu nỡ bỏ mặc tôi ư? Công ty này còn có ai đáng tin hơn cậu chứ? Hơn nữa hợp đồng của Châu Chánh Tông là do cậu đem về, ít nhiều người ta cũng có ấn tượng với cậu."
Ninh Triết bất đắc dĩ ấn ấn mi tâm:"Tôi cảm thấy rất phiền."
"Đến một lát thôi là được. Cậu đến bắt tay chào hỏi Châu Chánh Tông một câu, sau đó đưa quà sinh nhật cho con gái ông ta, là được rồi." Giang Quý rất kiên nhẫn phân tích.
Ninh Triết nhíu nhíu mày:"Sau đó tôi sẽ về?"
"Đúng vậy, cậu có thể về tùy ý."
Ninh Triết thở hắt ra, nhìn cốc cà phê trước mặt:"Quả nhiên không có bữa cơm nào miễn phí."
Giang Quý vui vẻ cười thành tiếng:"Sao lại nói thế chứ? Là bất đắc dĩ mới nhờ cậu mà, haha."
"Lão già chết tiệt." Ninh Triết đứng dậy, liếc mắt nhìn bộ dáng vui vẻ của Giang Quý:"Anh khá lắm, cảm ơn cà phê của anh."
Nhìn bóng lưng Ninh Triết rời đi, Giang Quý dựa vào ghế thở hắt ra. Thằng nhóc này, đúng là cứng đầu, nhưng cũng dễ mềm lòng.