"Anh nói rồi." Ninh Triết gỡ tay cô ra khỏi áo mình:"Không xảy ra chuyện gì cả, anh chỉ là muốn chia tay thôi."
Tô Khanh hít một hơi thật sâu, kiềm nén cảm xúc:"Không có chuyện gì mà anh lại muốn chia tay sao? Ninh Triết, anh coi em là gì vậy?"
Ninh Triết xoay người lại, nheo mắt nhìn cô:"Xem em là bạn gái, nhưng bây giờ thì không muốn như vậy nữa."
Cô ngẩng đầu nhìn anh, mặc dù nước mắt đã chực trào, nhưng vẫn rất quật cường:"Em là kiểu người mà anh muốn quen thì quen, không muốn quen nữa thì nói chia tay là được sao?"
Anh cười nhạt:"Vậy em muốn thế nào mới chịu chia tay?"
"Em không đồng ý." Cô cực kì dứt khoát nói.
Ninh Triết lắc lắc đầu:"Em làm như thế sẽ chẳng có ích gì đâu. Em nhìn này, anh đã trở lại là Ninh Triết của ngày xưa rồi, hút thuốc, uống rượu, anh không xứng để em làm vậy."
Tô Khanh níu lấy cánh tay anh:"Vậy chúng ta trở về bình tĩnh nói chuyện lại, được không?"
Anh gạt tay cô ra, thái độ rất lạnh lùng:"Tô Khanh, em không phải kiểu người bám mãi không buông. Anh hi vọng em cầm lên được thì buông xuống được. Chúng ta chia tay đi."
Anh cầm điện thoại lên, lướt lướt một lát, sau đó nói:"Anh đã đặt vé máy bay về Bắc Kinh cho em rồi, mau đi đi, đừng làm phiền anh nữa."
Rất lâu sau đó, cô không biết mình đã rời khỏi quán bar và lên máy bay trở về Bắc Kinh bằng cách nào. Ngồi trên máy bay, lòng cô đau như cắt, nhất thời không kiềm chế được mà bật khóc thành tiếng. Tiếng khóc xé gan xé ruột như vậy, ngay cả hành khách ngồi ở phía trên là một chị gái cũng cảm thấy đáng thương.
Chị gái kia xoay người xuống an ủi cô mấy câu, cảm thấy không thể xoa dịu được cô, liền thở dài xoay người lại.
Tiếp viên hàng không vội vã đi đến, thái độ hòa nhã xen lẫn chút lo lắng hỏi:"Quý khách có chuyện gì sao ạ? Có cần chúng tôi hỗ trợ gì không?"
Tô Khanh nấc lên một cái, lắc lắc tay tỏ ý không cần.
Vị tiếp viên kia có hơi chần chừ một lúc, nửa muốn đi nửa lại không nỡ.
Lúc xuống máy bay, tâm trạng của Tô Khanh vẫn không hề khá hơn chút nào. Cô đã vào trong siêu thị ở sân bay mua một chiếc mắt kính đen để che giấu đi đôi mắt đang ửng đỏ của mình.
Ngồi trên taxi trở về căn hộ, cô lại không nhịn được rơi nước mắt.
Bác tài xế tốt bụng an ủi cô:"Cô gái trẻ, cô đừng khóc nữa. Mẹ cô sinh ra cô với đôi mắt đẹp như vậy nhất định không muốn nhìn thấy cô dùng nó để khóc đâu."
Tô Khanh cúi thấp đầu, giọng nói nghẹn ngào:"Cháu biết, nhưng cháu đau lòng quá, không kiềm chế được."
Bả vai cô cũng run rẩy không ngừng.
Bác tài xế rất lịch sự kéo tấm màn che giữa ghế lái và ghế sau để cô cảm thấy thoải mái hơn, suốt chặng đường đi cũng không nói gì nữa.
Tô Khanh mở điện thoại lên, không có một cuộc gọi hay một tin nhắn nào của anh cả. Cô vậy mà lại quên mất, Ninh Triết là một người rất tuyệt tình.
Anh nói chia tay là chia tay, quay lưng một cái đã không thèm để ý gì đến cô nữa.
Buổi tối Tô Khanh ổn định tâm trạng, ra ngoài kiếm gì đó ăn tối, đúng lúc gặp Thẩm Văn Kha cũng cùng vài người bạn đi ăn cơm. Nhìn thấy cô, Thẩm Văn Kha liền tạm biệt bạn, chạy về phía cô, hào hứng hỏi:"Khanh Khanh, cậu cũng đến đây ăn cơm hả? Tên họ Ninh kia đâu rồi?"
Vừa nói vừa nhìn xung quanh tìm Ninh Triết.
Trong lòng Tô Khanh cực kì chua xót, cô đáp:"Mình và Ninh Triết chia tay rồi."
Nụ cười bên môi Thẩm Văn Kha tắt ngúm, lúc này mới để ý giọng của Tô Khanh rất kì lạ, vừa nghe đã biết cô khóc rất nhiều. Cậu ngồi xuống đối diện cô, cẩn thận hỏi:"Có chuyện gì sao?"
"Mình cũng đang tự hỏi như vậy. Rốt cục là có chuyện gì? Rõ ràng mọi thứ vẫn đang bình thường__"
Sợ Tô Khanh lại khóc nữa, Thẩm Văn Kha khéo léo chuyển chủ đề:"Được rồi, trước hết cậu cứ ăn cơm đi đã, những chuyện không vui chúng ta sẽ nói sau."
Đợi khi Tô Khanh ăn cơm xong, Thẩm Văn Kha không yên tâm lắm, bèn đưa cô về nhà.
Đến dưới chung cư, Tô Khanh quay người nói:"Cảm ơn cậu, Tiểu Thẩm."
"Đã nói là đừng gọi mình là Tiểu Thẩm nữa mà." Thẩm Văn Kha chọc cô:"Gọi mình là Thẩm đẹp trai đi."
Tô Khanh biết Thẩm Văn Kha muốn chọc cười cô. Nhưng tình hình này cô quả thực muốn cười cũng không được.
Cô chỉ khẽ thở dài một tiếng:"Cảm ơn cậu đã nghe mình luyên thuyên suốt từ nãy giờ. Cậu không cần phải phí sức chọc cười mình đâu, mình thật sự không có tâm trạng."
Thẩm Văn Kha cũng thở dài:"Mình lo lắng cho cậu lắm. Khanh Khanh, mình thay cậu dạy dỗ Ninh Triết nhé?"
"Không cần đâu." Tô Khanh lắc đầu:"Ninh Triết nói đúng, mình không phải kiểu người sẽ bám mãi không buông. Mình cũng có lòng tự tôn của mình, mình sẽ không quấy rầy anh ấy nữa."
Vừa nói, hốc mắt lại vừa đỏ lên.
Thẩm Văn Kha có chút đau lòng, dù sao cậu cũng quen biết Tô Khanh nhiều năm như vậy rồi, nhìn thấy cô buồn bã, nhất định trong lòng cậu cũng không thoải mái.
Thẩm Văn Kha tiến lên trước một bước, cúi người ôm lấy Tô Khanh, tay vỗ vỗ lưng cô dỗ dành:"Cậu đừng khóc, đừng khóc. Ninh Triết không xứng, cậu đừng khóc nữa. Mình ở đây, mình sẽ luôn bên cạnh an ủi cậu."
Cơn gió đêm tạt qua mặt cô, lạnh buốt.
Tô Khanh cảm thấy trên đời này, từ bé đến lớn, cô chưa từng trải qua chuyện gì đau lòng đến như vậy.
Sau khi tạm biệt Thẩm Văn Kha, cô vào trong thang máy trở về căn hộ. Cô ngẩn người đứng trước căn hộ của Ninh Triết rất lâu, cuối cùng vẫn rầu rĩ cúi đầu quay về nhà mình.
Một tuần sau đó cuộc sống của Tô Khanh đã đi vào quỹ đạo bình thường, cô cũng ổn định được tâm trạng.
Hôm đó giáo sư Chính gọi cô cùng đến phòng hiệu trưởng. Nhà trường đã tiến cử cô đi Thụy Sĩ trao đổi hai năm, nhận được thông báo này, Tô Khanh vừa vui lại vừa buồn.
Giáo sư Chính tưởng rằng cô vui quá nên ngẩn người, liền khích lệ cô:"Tô Khanh à, em nhất định phải làm cho trường chúng ta nở mày nở mặt nhé, thầy tin em."
Tô Khanh cúi đầu cảm ơn giáo sư, sau đó trở về nhà. Cô báo cho bố mẹ biết, nửa tháng sau là cô phải đi rồi. Thời gian đi có hơi gấp, bố mẹ Tô cũng rất bất ngờ.
Cô ra khỏi thang máy, vừa đi vừa cúi đầu nhìn giấy thông báo đi Thụy Sĩ, ngẩn người suy nghĩ hồi lâu. Không cẩn thận đụng phải một tường thịt rắn chắc.
Cô ngẩng đầu nhìn lên, khẽ nói:"Xin lỗi."
Người đó chính là Ninh Triết.
Anh rũ mi mắt nhìn cô, lại nhìn tờ thông báo trên tay cô, có chút cảm xúc phức tạp, lên tiếng:"Em đi đường sao không chú ý vậy?"
Cô không muốn nói chuyện với anh, nghiêng người đi qua người anh, đi đến trước cửa căn hộ.
Ninh Triết ở phía sau lại lên tiếng:"Em đi Thụy Sĩ sao? Khi nào đi?"
"Không liên quan đến anh." Tô Khanh cố gắng tỏ ra lạnh nhạt nhất có thể, nhưng chỉ vừa mới nói xong, cô đã không nhịn được mà cảm thấy đau lòng.
Cô mở cửa nhà, vẫn là không nhịn được nói:"Nửa tháng nữa em đi."
Sau đó nhanh chóng vào nhà đóng cửa lại.
Ninh Triết có chút ngẩn người, đây chính là kết quả mà anh muốn sao? Cả anh và cô, hai người đều chẳng vui vẻ gì.
Điện thoại trong tay anh đổ chuông, màn hình hiển thị là mẹ Ninh gọi đến. Anh nặng nề nghe máy:"Mẹ, con đây."
[Tiểu Triết, mẹ xuống máy bay rồi, bây giờ mẹ sẽ đưa bố con đi đến nơi mà ông ấy mong muốn.]
Giọng nói của mẹ Ninh còn nặng nề hơn.
Ninh Triết đáp:"Vâng ạ, mẹ tiễn bố đoạn cuối cùng đi, nói với bố con xin lỗi vì không thể tiễn ông ấy được."
Điện thoại đã cúp, nhưng Ninh Triết vẫn đứng im tại chỗ, trong lòng như có tảng đá đè nặng.
Thật ra anh đề nghị chia tay, có rất nhiều lý do. Lý do vì muốn cô được đi Thụy Sĩ để không phải ở lại vất vả chỉ là một nửa.
Tối hôm đó anh nhận được điện thoại của mẹ Ninh.
Bố của anh lên cơn nhồi máu cơ tim, đang được cấp cứu ở bệnh viện, tình hình rất nguy cấp.
Trong điện thoại, mẹ Ninh khóc thành tiếng, bảo anh mau về nhà, bố sợ là không xong rồi.
Ninh Triết không nói lời nào liền ngồi máy bay về Đại Thành. Anh vốn định nói cho Tô Khanh biết, nhưng áp lực công việc của cô đã đủ nhiều, anh vẫn là nhịn xuống không nói.
Lúc anh vừa xuống máy bay, lại nhận được một cuộc điện thoại nữa của mẹ Ninh.
Dường như anh đã đoán được rằng cuộc gọi lần này là có ý nghĩa gì, phút chốc liền sợ hãi, không dám nghe máy.
Nhưng cuối cùng anh vẫn phải đối diện với sự thật tàn khốc.
Bố Ninh mất rồi.
Ninh Triết thay mẹ lo hậu sự cho bố, một bên tất bật lo đám tang, một bên chăm sóc mẹ.
Bố mất, viện nghiên cứu tâm huyết cả đời của bố cũng đột nhiên bị điều tra. Một loạt chuyện ập đến, một mình Ninh Triết chống đỡ.
Bố mẹ Tô đến dự tang lễ, Ninh Triết đã cầu xin họ đừng nói với Tô Khanh.
Ngày hôm đó, mẹ Tô cũng đã tìm anh nói chuyện.
"Tiểu Triết, bác biết bây giờ cháu rất suy sụp. Bác cũng biết bác nói những lời này là rất khốn nạn. Nhưng Tiểu Triết à, cháu hãy hiểu cho bác. Một người làm mẹ như bác, không mong con gái mình khổ sở."
Nói đến đó, bà ấy dừng lại.
Ninh Triết sao có thể không hiểu ý của bà ấy. Anh bình tĩnh đáp:"Cháu hiểu ý của bác. Một người như cháu, gia cảnh bị điều tra, không thể để Khanh Khanh bị ảnh hưởng. Bác gái, cháu hiểu. Nhưng cháu khẳng định bố cháu trong sạch, cây ngay không sợ chết đứng, bác đừng lo lắng."
"Tiểu Triết." Mẹ Tô nói:"Nếu cháu yêu Khanh Khanh nhà bác, thì hai đứa hãy tạm thời tách nhau ra đi, được không? Bác không muốn con gái bác dính dáng đến những chuyện thế này."
Lồng ngực Ninh Triết cực kì đau đớn.
Mất bố, gia đình bị điều tra, mẹ của bạn gái ép anh chia tay cô.
Ninh Triết rũ mi mắt:"Cháu hiểu rồi, bác yên tâm, đợi khi cháu chứng minh được gia đình mình trong sạch, cháu sẽ đường đường chính chính nắm tay Khanh Khanh."
Vì không muốn cô nghi ngờ, lo lắng, anh đã thu xếp mọi chuyện thật ổn thỏa trong một tuần rồi trở về.
Chuyện điều tra của bố anh vì có nhiều tài liệu bảo mật nên tạm thời chưa thể công khai.
Suốt thời gian này anh vẫn luôn nghĩ đến những lời mẹ Tô nói, như một cây kim dằm trong tim anh. Mỗi khi nhớ đến đều vô cùng đau lòng.