Hai người đi ra khỏi con phố nhỏ ấy, một chiếc xe ô tô màu đen lái đến trước mặt họ. Cửa kính xe từ từ hạ xuống, người đàn ông trung niên cười hiền hậu nói:"Cậu Ninh, lên xe đi."
Người này là tài xế của nhà họ Ninh, thường gọi là chú Văn.
Mặc dù Tô Khanh cũng được sinh ra trong một gia đình giàu có, huống hồ nơi hai người sống còn là một chung cư cao cấp. Nhưng so với gia sản nhà họ Ninh, thì nhà họ Tô của cô vẫn còn bình thường.
Ngồi trên xe, Tô Khanh vẫn không ngừng suy nghĩ. Sinh ra trong một gia đình đầy đủ điều kiện như thế, là một cậu ấm ngậm thìa vàng, ngoại trừ bố Ninh vẫn chưa xuất hiện, thì mẹ Ninh cực kì yêu thương Ninh Triết. Vậy vì nguyên nhân nào mà Ninh Triết lại có tính cách phản nghịch như thế?
Rốt cục cậu ta chịu đả kích gì? Hay chỉ đơn giản là đến tuổi dậy thì nên sinh ra chút phản nghịch vậy thôi?
Nghĩ một hồi xe cũng đưa hai người đến dưới chung cư Lạc Hoa. Đây là một tòa chung cư cao cấp, người sống ở đây đều là người giàu có giới thượng lưu.
Từ đầu đến cuối Tô Khanh đều im lặng, Ninh Triết còn nghĩ cô đang tức giận. Lúc đợi thang máy, cậu chủ động lên tiếng trước:"Cậu đừng nói với mẹ tôi chuyện hôm nay."
Tô Khanh liếc cậu ta một cái, cười khẩy nói:"Cậu cũng biết sợ à?"
"Còn biết nói chuyện à? Dọc đường đi thấy cậu im lặng như vậy, tôi tưởng cậu bị dọa sợ cho câm luôn rồi?"
Giọng điệu của Ninh Triết vẫn cay nghiệt, thiếu đòn như cũ.
Tô Khanh lười đôi co với cậu ta, cửa thang máy vừa mở, cô đã lập tức bước vào.
Ông trời thật biết sắp xếp, bên trong thang máy chỉ vừa vặn có hai người. Bầu không khí trở nên im lặng, Tô Khanh cúi đầu nắm chặt quai cặp, có lời muốn nói nhưng lại thôi.
Đúng lúc này điện thoại trong cặp sách cô đổ chuông mấy tiếng. Cô giật mình, vội vội vàng vàng mở khóa cặp sách lấy điện thoại ra xem. Vừa alo một tiếng, đầu dây bên kia đã truyền đến giọng nói của nam sinh.
"Bảo bối, sao không trả lời tin nhắn của mình?"
Trong giây lát, nhận được ánh mắt kì dị của Ninh Triết, toàn thân Tô Khanh như đông cứng lại. Bởi vì lúc nghe máy, cô không cẩn thận mở loa lớn, giọng nói của Thẩm Văn Kha nhất thời vang vọng cả trong tháng máy nhỏ hẹp, từng câu từng chữ đều cực kì rõ ràng.
Không nghe thấy Tô Khanh trả lời, Thẩm Văn Kha tiếp tục gọi:"Bảo bối, Khanh Khanh."
Giọng nói cần có bao nhiêu ám muội liền có bấy nhiêu ám muội.
Tô Khanh ho khan một tiếng, trả lời:"Thẩm Văn Kha, cậu gọi lung tung cái gì đấy? Mình đang trở về nhà, đợi về nhà mình gọi lại cho cậu."
Nói xong cô lập tức cúp máy.
Hành động này của cô trong mắt Ninh Triết, chính là chột dạ.
Khóe miệng cậu ta cong lên, châm chọc nói:"Hóa ra học sinh giỏi lại lén lút yêu sớm à? Nếu mẹ Tô biết được, sẽ như thế nào đây?".
Tô Khanh trợn mắt quát:"Cậu đừng có nói bừa, đó là bạn của tôi, hoàn toàn không hề yêu sớm."
Cô quen biết Thẩm Văn Kha từ lúc nhỏ, lúc trước là nhà cô và nhà cậu ở gần nhau, cũng được xem gần giống như thanh mai trúc mã. Nhưng lúc lên cấp ba thì Thẩm Văn Kha đi nước ngoài, bình thường hai người vẫn giữ liên lạc, hơn nữa cũng khá thân thiết.
Cửa thang máy mở ra, Ninh Triết lạnh nhạt nói:"Cậu giữ kín chuyện của tôi, tôi cũng sẽ giả vờ như không biết chuyện của cậu."
Nói xong, liền nhanh chóng rời đi, chỉ để lại cho cô một bóng lưng thẳng tắp cao lớn.
Tô Khanh rầu rĩ trở về nhà, cô không yêu sớm, tại sao lại để cho Ninh Triết đe dọa chứ? Không được, ngày mai cô phải tìm cậu ta nói cho rõ ràng, chứng minh bản thân trong sạch.
Lúc ăn cơm tối, mẹ Tô đột nhiên nói:"Ngày mai bố con đi công tác về, mẹ đến sân bay đón ông ấy, con về nhà đợi một lát nhé."
"Được ạ."
Mẹ Tô nhìn cô một cái, ân cần hỏi:"Gần đây trên lớp thế nào rồi?"
Tô Khanh cười lên:"Mọi thứ đều tốt cả ạ."
"Phải rồi, ngày mai lúc tan học con mang quà qua cho dì Thẩm giúp mẹ nhé." Mẹ Tô dừng đũa, đứng dậy đi vào phòng, mấy phút sau cầm một túi giấy của Dior ra.
Tô Khanh vui vẻ hỏi:"Đây là gì ạ?"
Mẹ Tô đáp:"Đây là túi xách mẹ tặng sinh nhật bà ấy, vốn dĩ chiều nay sẽ đến nhưng lại phải đi đón bố con. Mẹ đã nói trước với bà ấy rồi, con cứ cầm qua đi nhé."
"Vâng, vậy để ngày mai con cầm qua cho dì Thẩm." Tô Khanh gật đầu.
Hôm sau lúc đến trường, Ninh Triết vẫn không nói lời nào về chuyện hôm qua. Tô Khanh lại không muốn có bất kì hiểu lầm gì về bản thân trong sạch của cô, liền chủ động mở miệng trước.
"Tôi không có yêu sớm."
Ninh Triết chậm chạp quay đầu nhìn cô, một giây sau liền cười nhạt:"Nói với tôi làm gì?"
Tô Khanh hít một hơi sâu, nghiến răng nghiến lợi nói từng chữ rõ ràng:"Cậu không cần uy hiếp tôi, tôi không có yêu sớm."
Người nào đó làm vẻ như không để ý, chỉ tiếp tục đọc truyện tranh, dáng vẻ thật sự rất thờ ơ, thiếu đòn.
Lúc này Ô Giai Nghiên đi tới bên cạnh Tô Khanh, hào hứng gọi:"Khanh Khanh, đi mua đồ với tớ chút đi."
"Được." Tô Khanh gật đầu, sau đó đứng dậy đi theo Ô Giai Nghiên.
Vừa ra khỏi lớp, Ô Giai Nghiên lập tức hỏi:"Gần đây cậu ra về cũng không đợi tớ, rốt cục có chuyện gì vậy?"
Tô Khanh tùy ý nói:"Tớ có chút việc, sau này sẽ nói trước với cậu."
"Thần bí vậy à? Hôm qua Thẩm Văn Kha còn khóc lóc với tớ nói cậu không trả lời tin nhắn của cậu ấy." Ô Giai Nghiên không vui nói.
Tô Khanh cười ngọt ngào dỗ dành cô ấy:"Được rồi, tớ xin lỗi. Về sau sẽ kể cho cậu nghe, bận việc sẽ nói trước với cậu, được không?"
Nghe thấy vậy đầu mày của Ô Giai Nghiên mới dãn ra đôi chút, nhưng vẫn giận dỗi nói:"Vậy cậu mua sữa chuối cho tớ."
"Được, được. Đều mua cho cậu."
Hai cô gái vui vẻ đi mua đồ uống, lúc đang đứng nhâm nhi đồ uống nói chuyện phiếm, thì một nữ sinh đi về phía hai người họ.
Ô Giai Nghiên liếc mắt nhìn nữ sinh đang đi đến, nói thầm với Tô Khanh:"Kia không phải là hoa khôi lớp bên cạnh sao? Cái cô Tống Vân Vân gì đó?"
"Cậu biết à?" Tô Khanh mờ mịt hỏi, bình thường cô không hay hóng hớt chuyện bát quái trong trường, nữ sinh Tống Vân gì đó cô cũng không quen biết.
Ô Giai Nghiên đáp:"Biết chứ, cậu ta rất nổi tiếng mà. Khanh Khanh, không phải cậu thật sự không biết cậu ta đó chứ? Đầu năm nay lúc trang weibo của trường bình chọn nữ thần, chính là cậu ta đã thua cậu bốn phiếu đó."
Cuộc bình chọn nữ thần gì đó hằng năm mọi người đều tổ chức rất náo nhiệt. Tô Khanh cũng không để ý lắm, lúc thắng cuộc được mọi người gọi mấy tiếng nữ thần cũng chỉ cười ngượng ngùng đáp lại. Cô dĩ nhiên không để ý mấy chuyện này, đừng nói là để ý Tống Vân.
Nhưng bây giờ có thời gian nhìn kĩ lại một chút, thì cô bạn tên Tống Vân đó đúng thật rất xinh đẹp. Chính là kiểu xinh đẹp vừa nhìn một lần đã muốn nhìn lại lần nữa, mũi cô ấy cao thẳng tắp, tóc xoăn thả phía sau trông rất thời thượng.
Qua mấy giây sau, gương mặt xinh đẹp khả ái của Tống Vân phóng đại trước mắt hai người. Không đợi hai người lên tiếng, Tống Vân đã mở lời:"Chào hai cậu, tớ là Tống Vân."
Giọng nói êm tai, cực kì ôn nhuận.
Ô Giai Nghiên hé miệng cười:"Chào cậu, tớ là Ô Giai Nghiên."
Ánh mắt của Tống Vân hướng về phía Tô Khanh.
Lúc này Tô Khanh mới thoát khỏi suy nghĩ về nhan sắc kia, đáp:"Chào cậu, tôi tên Tô Khanh."
"Tớ có chút chuyện muốn nói với Tô Khanh, cậu cho tớ mượn cậu ấy một lát nhé Giai Nghiên?"
Tống Vân cực kì thân thiết gọi Ô Giai Nghiên.
Ô Giai Nghiên có chút không thích ứng kịp, gật gật đầu nói:"Vậy các cậu nói chuyện đi, tớ về lớp trước."
Đợi Ô Giai Nghiên đi khuất, Tống Vân mới nhẹ nhàng lên tiếng:"Tớ nghe nói dạo gần đây cậu rất thân với Ninh Triết sao?"
Tô Khanh thật thà lắc đầu:"Cậu nghe ai nói vậy, không thân nha."
Không hiểu sao Tống Vân đột nhiên mỉm cười, nói:"Vậy thì tốt. Tớ còn đang cảm thấy ngạc nhiên, từ lúc nào Triết lại có thể làm bạn với một nữ sinh?"
Tô Khanh không hiểu nụ cười đó có ý gì, cô không đáp lại, chuẩn bị nói tạm biệt. Đột nhiên Tống Vân tiến tới, nắm lấy tay cô, giống như rất thân thiết:"Tô Khanh, tớ có thể nhờ cậu một chuyện không?"
Con người Tô Khanh bình thường vẫn hay được nhận xét là điềm tĩnh, ôn hòa, nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy có chút khó gần. Chính là như vậy, mặc dù bề ngoài cô rất thoải mái, nhưng nội tâm lại rất đề phòng. Đối với kiểu người như Tống Vân, mới gặp lần đầu đã tỏ ra thân thiết như vậy, Tô Khanh cực kì bài xích.
Cô cũng không hề có chút che giấu nào, trực tiếp thu tay về, lùi về sau nửa bước, vẻ mặt lạnh tanh nói:"Cậu nói thì nói, không cần thân mật vậy đâu."
Bị từ chối, Tống Vân ngượng ngùng gãi đầu, thấp giọng nói:"Tớ chỉ muốn thân thiết với cậu hơn thôi."
"Nếu cậu không có việc gì nữa thì tôi về lớp đây."
Tống Vân vội vàng nói:"Tớ có thể nhờ cậu đưa cái này cho Triết được không?"
Tô Khanh quay đầu nhìn, trên tay Tống Vân là một hộp quà lớn hơn bàn tay một chút, ánh mắt rất thành khẩn. Cô cầm lấy, gật đầu nói:"Được thôi."
"Cảm ơn cậu, ra về tớ mời cậu ăn KFC được không?" Tống Vân vui vẻ nói.
Tô Khanh lắc lắc đầu, cười nhạt:"Không cần đâu, ra về mình phải đi đưa đồ giúp mẹ."