Tô Khanh Ninh Triết

Chương 29




Bố mẹ Tô ở lại cùng con gái khoảng chừng một tuần thì quay về Đại Thành. Ngày cuối cùng bố mẹ ở lại Bắc Kinh, Ninh Triết và Tô Khanh đã bỏ sức tự tay nấu cơm cho bố mẹ.

Mặc dù hai người trẻ lần đầu vào bếp, có chút vụng về, nhưng cuối cùng vẫn có cơm ăn. Bố mẹ Tô vừa vui vừa xót cho hai đứa trẻ, liên tục cằn nhằn.

"Hai đứa này, để mẹ nấu là được rồi. Vất vả đi học đi làm cả một ngày còn nấu cơm cho bố mẹ."

Ninh Triết lại cảm thấy lao động là vinh quang, quay đầu mỉm cười:"Không sao đâu ạ, hai bác cứ ngồi đợi bọn cháu."

Một nhà bốn người cùng nhau ăn cơm rất vui vẻ.

Bố Tô cười ha ha lên tiếng:"Khung cảnh thế này mà có bố mẹ cháu nữa thì chúng ta bàn luôn chuyện hôn sự nhỉ?"

Mọi người đều cười thành tiếng. Chỉ có Tô Khanh ngượng ngùng kêu lên:"Bố à, bố nói gì vậy?"

Mẹ Tô cũng đang cười:"Bố con đùa chút thôi, nhưng chuyện đó cũng là sớm muộn."

"Hai bác yên tâm." Ninh Triết nhìn sang Tô Khanh:"Bố mẹ cháu sẽ sớm đến thăm hỏi hai bác ạ."

Bố Tô vỗ đùi một tiếng rất sảng khoái đáp:"Được, một lời đã định."

Sau khi ăn cơm xong thì Ninh Triết lái xe đưa bố mẹ Tô ra sân bay.

Tô Khanh ôm bố mẹ một cái, rồi đứng tại chỗ vẫy tay tiễn hai người về nhà.

Tiễn bố mẹ xong xuôi cũng đã hơn bảy giờ tối.

Tô Khanh ngẩng đầu nhìn bầu trời tối đen, chiếc máy bay chầm chậm cất cánh bay lên.

Tay Ninh Triết luồn qua nắm lấy tay cô, khẽ nói:"Chúng ta về thôi."

"Ừm." Tô Khanh siết chặt tay anh, theo anh trở về.

Sáng hôm sau lúc ở trường, giáo sư Chính đã đặc biệt tìm đến Ninh Triết. Lúc đó Ninh Triết đang cùng cô chuẩn bị đi ăn trưa, giáo sư Chính bảo có việc quan trọng muốn nói với anh nên đã đợi anh ở văn phòng.

Ninh Triết khó xử xoay sang nhìn cô. Trái lại, Tô Khanh bình thản mỉm cười:"Anh mau đi đi, đừng để giáo sư Chính chờ."

"Được, vậy chúng ta cùng đi."

"Đi thôi, em chờ anh bên ngoài văn phòng."

Hai người đi đến văn phòng của giáo sư Chính. Điện thoại của Tô Khanh bỗng nhiên đổ chuông, cô vội nói:"Anh vào trong đi, em đi nghe điện thoại."

Ninh Triết thả tay cô ra:"Ừm, anh vào trong đây."

Anh nhìn bóng lưng cô vội vàng rời đi, sau đó mới vặn nắm cửa bước vào văn phòng.

Giáo sư Chính cười rất vui vẻ, vẫy tay gọi anh:"Ninh Triết à, qua đây ngồi đi."

"Giáo sư tìm em có việc gì sao ạ?" Anh ngoan ngoãn đi đến ngồi xuống đối diện giáo sư.

Giáo sư Chính rót nước cho anh, chậm rãi nói:"Ninh Triết à, em với Tô Khanh đúng là làm nở mày nở mặt trường chúng ta."

Anh mím môi cười:"Cảm ơn giáo sư, em sẽ không để giáo sư và trường chúng ta mất mặt đâu."

"Bên phía Giang Châu cũng có ý muốn giữ em lại làm chính thức sau khi em tốt nghiệp đó. Cơ hội mà sinh viên nào cũng mơ ước, liều mạng nỗ lực tranh giành, vậy mà lại rơi vào tay em mất rồi." Giáo sư Chính cười mấy tiếng, cực kì vui vẻ vì học trò của mình có năng lực xuất sắc.

Ninh Triết khiêm tốn mỉm cười:"Vâng ạ, đều nhờ giáo sư chiếu cố."

Giáo sư Chính đứng dậy đi về phía tủ đựng tài liệu, đều đều nói:"Trường chúng ta sắp tới có một cuộc trao đổi sinh viên sang Thụy Sĩ, tên của em và Tô Khanh vốn dĩ nằm trong danh sách nhưng vẫn chưa quyết định vì em còn hợp tác với Giang Châu."

Ninh Triết ngạc nhiên nhìn ông ấy. Chuyện đi trao đổi Thụy Sĩ anh chưa từng nghe nói đến.

Giáo sư Chính cầm một tập tài liệu đem về bàn đưa đến trước mặt anh, nói tiếp:"Nhưng bên Giang Châu kia chú trọng bồi dưỡng nhân tài, đồng ý cho em đi Thụy Sĩ trao đổi hai năm. Sau khi em trở về thì trực tiếp kí hợp đồng với em."

"Ý của em thế nào? Đây là một cơ hội rất tốt, ngàn năm có một, Giang Châu chưa từng có tiền lệ này cho sinh viên nào đâu."

Ninh Triết mở miệng:"Giáo sư, chuyện đi Thụy Sĩ, là đi hai năm sao ạ?"

Giáo sư Chính ừm một tiếng.

Ninh Triết im lặng một lát, trôi qua mấy phút sau liền nói tiếp:"Giáo sư, vậy em với Tô Khanh chỉ có thể chọn một?"

"Đúng vậy, hai đứa sắp tới phải cố gắng nhiều hơn nhé."

Ninh Triết suy nghĩ gì đó, đột nhiên nói:"Vậy thì em không đi là được."

Dường như không ngờ đến câu trả lời của anh lại như thế, khiến giáo sư Chính và cả Tô Khanh đều kinh ngạc.

Giáo sư Chính trợn mắt:"Cơ hội hiếm có như vậy, em nói không đi là không đi sao?"

"Em xin lỗi. Em không thể đi được." Ninh Triết cúi đầu nói.

Giáo sư Chính cảm thấy hô hấp có chút khó khăn, tức giận đập bàn một cái:"Làm càn!"

"Ninh Triết, em là niềm tự hào của trường chúng ta, là nhân tài mà Giang Châu và trường chúng ta kì công bồi dưỡng. Em đứng trước cơ hội mở rộng tương lai, nói một tiếng không đồng ý là được sao?"

Anh vẫn không hề lung lay, nghiêm túc nói:"Em xin lỗi vì đã phụ sự kì vọng của giáo sư."

Giáo sư Chính bình tĩnh lại hơn một chút, hỏi:"Có phải em vì bạn gái không?"

Anh hơi ngẩng đầu nhìn giáo sư, khẽ đáp:"Vâng ạ."

Câu trả lời này càng khiến giáo sư tức giận hơn.

"Em rốt cục đang suy nghĩ cái gì vậy? Bạn gái em quan trọng hơn tương lai của em sao? Tiền đồ của em xán lạn như vậy, em từ bỏ chỉ vì một cô gái? Huống hồ, thầy nói cho em biết, trên thực tế sẽ thông báo cho em và Tô Khanh thi với nhau xem ai sẽ được đi Thụy Sĩ. Nhưng thật ra nhà trường sớm đã xác nhận tên em rồi, thi đấu gì đó chẳng qua chỉ là để Tô Khanh không cảm thấy thiên vị thôi."

Ninh Triết nhìn ông ấy, có chút thất vọng, đáp:"Cô ấy quan trọng, tương lai của em cũng quan trọng. Nhưng em không muốn xa cô ấy, em tin rằng cho dù ở lại trong nước, em vẫn có thể tự thắp sáng tương lai của mình được. Hơn nữa, trường chúng ta làm vậy chính là đùa bỡn cô ấy để thiên vị em, em không đồng ý."

Giáo sư Chính:"Ninh Triết, em hãy trở về suy nghĩ thật kĩ lại đi, đầu tuần sau hãy cho thầy một đáp án. Thầy không hi vọng em vì chuyện tình cảm nam nữ mà đánh đổi tương lai của mình."

"Cảm ơn giáo sư." Anh đáp, sau đó đứng dậy rời đi.

Ninh Triết bực tức đi ra ngoài, ngẩng đầu nhìn thấy cô đang chuẩn bị đi tới, liền khôi phục sự bình tĩnh, sau đó thong thả mỉm cười:"Anh nói chuyện xong rồi, chúng ta đi ăn cơm thôi."

Tô Khanh cũng mỉm cười đáp:"Vâng, chúng ta đi thôi."

Hai người nắm tay nhau đi về phía nhà ăn. Nhưng trên đường đi lại chẳng nghe thấy anh nói gì, dường như anh đang chìm trong mớ suy nghĩ hỗn độn. Tô Khanh cũng nhận ra sự khác thường của anh nên không quấy rầy anh suy nghĩ.

Lúc vào trong nhà ăn, Ninh Triết mới lên tiếng trước:"Em tìm một chỗ ngồi đi, anh đi lấy cơm cho em."

"Vâng." Cô gật đầu, đảo mắt nhìn xung quanh, chỉ về phía bên tay trái:"Em ngồi ở bên kia nhé."

"Được, qua đó đi." Anh dịu dàng xoa tóc cô, sau đó xoay lưng rời đi.

Tô Khanh rũ mi mắt, thở hắt ra một tiếng, đi về phía vừa chỉ tìm một chỗ trống rồi ngồi xuống.

Bàn bên cạnh có hai nam sinh đang cùng nhau ăn cơm, họ đang thảo luận chuyện gì đó rất sôi nổi. Một người trong số đó đột nhiên cao giọng:"Cậu nói gì cơ? Cái tên Ninh Triết đó vậy mà lại huênh hoang dạy đời cậu à?"

Thanh âm không quá lớn, nhưng lại vừa vặn lọt vào tai Tô Khanh.

Tay cô vô thức siết chặt vạt áo hơn.

Nam sinh còn lại đã nhắc nhở bạn của mình:"Cậu nói nhỏ tiếng thôi, đừng để cậu ta nghe được."

"Tên đó thật quá đáng mà. Cậu ta tưởng rằng có giáo sư Chính chống lưng thì sẽ một tay che trời sao?"

"Vừa nãy tớ còn thấy giáo sư gọi cậu ta đến văn phòng nói chuyện riêng. Không phải là giáo sư lén lút thiên vị cậu ta đó chứ?"

"Cái tên Ninh Triết này ấy à, chính là cậy bản thân ưu tú nên chẳng xem ai ra gì. Cơ hội tốt nào giáo sư Chính cũng cố ý để cho cậu ta, vậy mà cậu ta lại chẳng biết điều gì cả."

"Cậu ta là sinh viên duy nhất của trường mình có được tiền lệ chưa bao giờ có của tập đoàn Giang Châu. Dĩ nhiên cậu ta sẽ vì vậy mà kiêu ngạo chẳng xem ai ra gì rồi."

"Thật đáng ghét mà. Ỷ vào bản thân có chút năng lực hơn người liền không xem trọng cơ hội mà người khác có mơ cũng không có được à? Cái tên họ Ninh đó đúng là ngạo mạn."

Tô Khanh đột nhiên lên tiếng:"Hai bạn học, hai bạn đang nói về Ninh Triết sao?"

Hai nam sinh kia lập tức giật nảy mình.

Một người quay sang chất vấn cô:"Cậu là ai đấy? Sao cậu lại nghe lén người khác nói chuyện hả?"

Tô Khanh cười nhạt:"Tôi không nghe lén, là hai người nói quá lớn."

Nam sinh còn lại kéo kéo tay bạn mình:"Đừng gây chuyện, mặc kệ cậu ta đi."

Người nam sinh kia bực tức cằn nhằn:"Đâu ra cái người lắm mồm thế này?"

Tô Khanh vẫn rất bình tĩnh hỏi lại:"Hai bạn thật sự đang nói đến Ninh Triết đấy à?"

"Đúng đấy, thì sao hả? Cậu lắm lời thế?"

Nụ cười trên môi Tô Khanh cực kì lạnh nhạt, giương mắt nhìn hai người họ:"Vậy hai cậu có biết ai đang ngồi ở đây không?"

"Cậu là ai chứ? Tôi mặc kệ cậu là ai. Cậu định đi mách lẻo với tên đó à?"

Tô Khanh hạ giọng:"Tôi chính là bạn gái của Ninh Triết."

Khí thế của hai nam sinh kia cũng giảm hơn phân nửa.

Nam sinh kéo bạn mình:"Chúng ta mau đi thôi, đừng gây sự nữa."

Tô Khanh lên tiếng:"Hai cậu thân với Ninh Triết không?"

"Không, không thân."

Họ lắp bắp đáp lời cô.

Tô Khanh cảm thấy có chút nực cười:"Vậy tại sao lại ngồi đây bàn tán về cậu ấy như thể hai người hiểu rõ cậu ấy lắm vậy? Ninh Triết kiêu ngạo không xem ai ra gì, được giáo sư Chính chống lưng sao? Các cậu còn không tự xem lại bản thân thua kém cậu ấy bao xa, vì không chịu được cảm giác thua kém nên bôi đen người khác à?"

Một nam sinh tức giận trừng mắt:"Cậu nói cái gì? Cậu đừng tưởng cậu là con gái thì tôi sẽ nhịn cậu."

"Cậu không nhịn thì cậu làm gì được tôi hả?" Thái độ của Tô Khanh bình thản hơn nhiều, nhưng khí thế vẫn rất lấn át người khác:"Cậu ở đây nói xấu người khác không đúng sự thật, còn muốn đánh người sao?"

"Cậu!"

"Đủ rồi, chúng ta mau đi đi, đừng ầm ĩ nữa."

Tô Khanh chậm rãi đứng dậy, vẻ mặt lạnh lùng:"Tôi cảnh cáo hai người, nếu còn tiếp tục nói xấu sau lưng Ninh Triết nữa, tôi sẽ không bỏ qua đâu."

Cô đẩy ghế ra muốn rời đi.

Nam sinh nóng nảy kia bỗng nhiên hét lên:"Mẹ nó, cậu đứng lại. Cậu dựa vào cậu là ai chứ?"

Tô Khanh vừa quay đầu lại, còn chưa kịp lên tiếng, đã bị một giọng nói lạnh lùng cắt ngang:"Dựa vào cô ấy là bạn gái của lão tử."

Ninh Triết ung dung đi đến chắn trước mặt cô, mặt không có biểu cảm nhìn vào hai người kia:"Cậu vừa rồi lớn tiếng với cô ấy sao?"

"Tôi lớn tiếng đấy, thì sao? Cậu lại là ai nữa vậy?"

Nam sinh nóng nảy hỏi.

Nam sinh bình tĩnh còn lại kéo áo cậu ta:"Hình như đó là Ninh Triết."

Khí thế của nam sinh nóng nảy lập tức sụt giảm đi, nói không rõ lời:"Là, là Ninh, Ninh Triết sao?"

Ninh Triết không vui nói:"Là lão tử đây, muốn kiếm chuyện sao?"

Lão tử đây đã rửa tay gác kiếm mấy năm rồi, đừng dại gì chọc vào lão tử nữa.

Nam sinh bình tĩnh cúi đầu xin lỗi, sau đó kéo bạn mình nhanh chóng rời khỏi đó.

Ninh Triết xoay người nhìn Tô Khanh, giọng nói vô thức dịu lại:"Cảm ơn em."

"Hửm?" Tô Khanh có chút bất ngờ:"Sao lại cảm ơn em?"

"Vì em đã bảo vệ anh." Ninh Triết híp mắt cười, cảm thán:"Cảm giác được bảo vệ thật tốt."

Tô Khanh nắm lấy tay anh:"Anh yên tâm, từ nay về sau em sẽ bảo vệ anh."