Tô Khanh Ninh Triết

Chương 27




Rất nhanh Tô Khanh đã tìm được một căn hộ ưng ý cách trường học không xa.

Sau chuyện đó cô cũng không muốn tiếp tục ở cùng với Trương Dao nữa, để tránh những sự khó xử. Triệu Đình kia cũng đã bị đuổi học, mọi thứ trở về với quỹ đạo bình thường.

Tô Khanh chuyển nhà xong xuôi đã đến cuối tuần. Vốn định cùng Ninh Triết ăn mừng tân gia, nhưng lại có hẹn từ trước với Thẩm Văn Kha.

Dĩ nhiên Ninh Triết khi biết chuyện này đã cực kì tức giận. Cô dỗ dành cả nửa ngày vẫn không thể khiến anh nguôi giận chút nào.

Tô Khanh đã liên tục hôn bên má anh mấy cái rồi nhưng anh vẫn không chịu nhìn cô lấy một cái.

"Em là bạn gái của anh, lại đi ăn cùng với gia đình của Thẩm Văn Kha. Tô Khanh, em nói xem anh tức giận có đúng không?"

Tô Khanh nhỏ nhẹ dỗ dành:"Em xin lỗi. Em có hẹn với cậu ấy từ trước lúc đồng ý làm bạn gái anh, em không cố ý đâu. Nhưng anh yên tâm, em với Thẩm Văn Kha không có gì với nhau đâu. Dì Thẩm từ bé đã quen biết em, em cũng không thể từ chối dì ấy."

Ninh Triết rót một cốc nước đưa tới cho cô, nhưng vẫn không chịu nhìn cô. Cô cầm lấy cốc nước, khóe miệng cong lên, uống một ngụm lớn, chớp mắt hỏi:"Sao anh lại đưa nước cho em?"

Người nào đó cuối cùng cũng nhìn cô. Nhưng rất nhanh đã dời mắt đi chỗ khác, làm ra vẻ thờ ơ đáp:"Em nói nhiều như vậy, sợ em khát nước."

Tô Khanh cười đầy ý vị nhìn anh, to gan hơn vòng tay ôm lấy cổ anh, ép anh nhìn cô:"Anh cứ tiếp tục tức giận thì em sẽ buồn lắm đấy, em sẽ khóc mất."

Mặc dù anh vẫn đang lườm cô, nhưng tay lại luồn qua eo cô kéo cô lại gần, giọng nói giống hệt với thiếu niên thô lỗ những năm cấp ba:"Nhớ là đừng uống rượu, điện thoại của anh luôn mở sẵn, em muốn thì cứ việc gọi một cuộc, anh sẽ đến đón em. Còn có__"

Thanh âm anh nhỏ lại:"...vui một chút thôi, vì nếu em vui quá thì anh sẽ tủi thân đấy."

Tô Khanh nhìn chằm chằm anh, cảm thán:"Là giọng điệu ngứa đòn quen thuộc này, đúng là Ninh Triết rồi. Đầu gấu hồi cấp 3 toàn để em phải bận lòng quản thúc giờ trở thành bạn trai em rồi sao? Thật kì diệu quá."

Cô không nhịn được nhéo nhéo gương mặt trời sinh đẹp trai của anh, "Anh yên tâm, em sẽ gửi địa chỉ cho anh, ăn cơm xong sẽ gọi anh đến đón."

Ninh Triết nghiêng đầu nhìn cô:"Khanh Khanh nhà chúng ta xinh đẹp như vậy, nguy hiểm thật."

"Tiểu Triết nhà chúng ta cũng rất đẹp trai đó."

Cô cười thành tiếng.

Ninh Triết cau mày, ra vẻ ghét bỏ:"Cái tên Tiểu Triết nghe thật xấu." Nói đoạn anh mặt mày tươi tỉnh sáp lại gần cô:"Hay em gọi anh là đại ca Ninh đi, giống như hồi cấp 3 đấy."

Tô Khanh đẩy trán anh ra:"Còn lâu nhé. Lúc đấy em gọi như thế chỉ vì cảm kích anh đồng ý giảng bài cho em thôi. Anh đừng mong được nghe em gọi như thế nữa."

"Thật à?" Ninh Triết cười xấu xa từ từ ép cô ngả về phía sau ghế sô pha:"Có làm thế nào em cũng không gọi à?"

"Này." Tô Khanh cảnh giác đưa tay chặn trước ngực anh:"Anh định làm gì?"

"Không làm gì cả."

Ninh Triết khẽ nắm lấy tay cô, hơi cúi đầu, nhỏ giọng nói:"Chỉ muốn hôn bạn gái một chút thôi."

"Anh..."

Lời còn chưa ra khỏi miệng, môi của cô đã bị môi anh chặn lại.

Đồng hồ điểm tám giờ tối, Tô Khanh không chút chần chứ đứng dậy tiễn khách.

Ninh Triết lại mặt dày vô sỉ không muốn về.

Tô Khanh bất lực đuổi khách:"Anh mau về đi, kí túc xá sắp đóng cửa rồi."

Cô đã phải liên tục lặp lại câu này không dưới mười lần. Người nào đó cuối cùng cũng chịu đứng dậy.

Anh đi được hai bước lại ngoái đầu nhìn cô, nói:"Anh sẽ liên lạc với quản lý tòa nhà, thuê căn hộ đối diện em."

Cô tiễn anh ra cửa, hơi ngạc nhiên:"Sao thế? Anh cũng muốn ra riêng à?"

"Một phần." Anh vừa mang giày xong, ngẩng đầu nhìn cô:"Quan trọng là anh muốn ở gần em, có thể dễ dàng bảo vệ em hơn."

"Được thôi, hân hạnh làm hàng xóm của anh."

Cô phì cười, nhìn anh bước ra khỏi cửa, có chút không nỡ.

Ninh Triết quay đầu nhìn cô thêm một chút, khẽ nhắc nhở:"Bây giờ anh phải về đây, em mau đóng cửa lại đi."

Cô mỉm cười:"Em biết rồi, anh đi đi."

Anh không vội quay đầu, nhìn cô từ từ đóng cửa lại, sau đó mới xoay người đi vào thang máy.

Ngày hôm sau Thẩm Văn Kha đúng hẹn xuất hiện ở dưới khu chung cư của Tô Khanh để đón cô cùng đi ăn cơm.

Tô Khanh đi tới, nhìn chung quanh:"Dì Thẩm đâu rồi?". Truyện Mạt Thế

Thẩm Văn Kha đáp:"Mẹ tớ đến nhà hàng trước rồi, bây giờ chúng ta cùng qua đó thôi."

"Được, mau đi thôi, đừng để dì Thẩm chờ."

Cô gật đầu.

Thẩm Văn Kha mở cửa xe giúp cô, sau đó vui vẻ về vị trí lái. Nhà hàng kia cách nhà cô không xa lắm, đi tầm hơn mười phút là đến nơi. Dì Thẩm đã ngồi đợi từ trước, đang chuyên tâm xem menu. Nhìn thấy Tô Khanh, bà ấy vui vẻ vẫy tay:"Tiểu Khanh."

Lúc đi đến gần, cô lễ phép cúi đầu:"Cháu chào dì ạ, lâu quá không gặp dì."

Dì Thẩm cười rất hiền lành:"Không sao, không sao. Tuần trước dì còn gặp mẹ cháu, vốn định sẽ cùng nhau đến Bắc Kinh thăm hai đứa. Nhưng mẹ cháu lại bận đột xuất, nên dì chỉ đành thay bà ấy thăm cháu vậy."

Bữa cơm diễn ra tương đối vui vẻ.

Lúc mọi người chuẩn bị ăn xong thì dì Thẩm đột nhiên lên tiếng:"Tiểu Khanh này, cháu có bạn trai chưa?"

Tô Khanh ngưng đũa, ngước mắt nhìn dì Thẩm, có chút ngập ngừng:"Sao thế ạ?"

"Không có gì." Dì ấy xua tay:"Nếu cháu chưa có thì có thể xem xét Tiểu Kha nhà dì đấy, thằng bé từ nhỏ đã lớn lên cùng cháu, hai đứa yêu thương nhau dì và mẹ cháu cũng vui."

Nhận thấy Tô Khanh có chút khó xử, Thẩm Văn Kha liền giúp cô giải vây:"Mẹ à, Khanh Khanh có bạn trai rồi, hơn nữa con và cậu ấy đều chỉ là tình bạn đơn thuần, mẹ đừng nói thế."

Dì Thẩm ngạc nhiên:"Tiểu Khanh có bạn trai rồi?"

Tô Khanh khẽ gật đầu thừa nhận.

Dì Thẩm thở dài một tiếng:"Xin lỗi cháu nhé, là do dì không suy nghĩ chu đáo, quá đường đột rồi."

"Không sao đâu dì, dì đừng khách sáo như vậy." Tô Khanh cuống cuồng nói.

Sau khi ăn cơm xong Thẩm Văn Kha lái xe đưa dì Thẩm trở về, trước khi đi còn ngoái đầu nhìn Tô Khanh mấy cái, lặp lại câu hỏi:"Cậu chắc chắn không về cùng tớ?"

Tô Khanh gật đầu:"Ừm, Ninh Triết sẽ đến đón tớ, cậu cứ đưa dì Thẩm về trước đi."

"Vậy cậu về nhà rồi thì nhớ nhắn tin cho tớ biết. Ninh Triết không đến thì gọi cho tớ, tớ đưa cậu về." Thẩm Văn Kha hệt như ông cụ non, liên tục dặn dò cô đủ thứ rồi mới chịu lên xe.

Xe của Thẩm Văn Kha vừa mới đi không lâu thì Ninh Triết cũng tới.

Tô Khanh vui vẻ chạy đến khoác tay anh, "Chúng ta đi dạo một lát đi?"

Ninh Triết rũ mi mắt nhìn cô, cười đến dịu dàng:"Có vui không?"

"Có một chút." Cô uyển chuyển đáp:"Nhưng bây giờ thì vui hơn nhiều."

"Hửm?"

"Là do được gặp anh, nên niềm vui nhân đôi."

Ninh Triết nhéo nhéo má cô:"Khanh Khanh nhà chúng ta thật biết cách nói chuyện."

Hai người sóng vai nhau đi dạo trên đường phố tấp nập, náo nhiệt.

Tô Khanh kể cho anh nghe chuyện diễn ra trong bữa cơm. Anh không có phản ứng gì, chỉ nói:"Em tốt như vậy, ai cũng muốn dành em về nhà cả."

Đi được hai bước, anh dừng lại, quay đầu nhìn cô, nhướng mày rất đắc ý nói:"Nhưng anh nhanh hơn họ, sớm đã dành em về nhà trước rồi."

Tô Khanh cười thành tiếng, giơ tay vuốt vuốt lông mày của anh:"Đừng kiêu ngạo, Tiểu Triết à."

Một tuần sau đó Ninh Triết cũng đã nhanh chóng dọn vào căn hộ ở đối diện cô. Hai người trở thành hàng xóm, chung sống cũng rất hòa thuận.

Buổi tối Ninh Triết luôn ở lì bên nhà của Tô Khanh ăn cơm, xem phim, có đuổi thế nào cũng không chịu về. Cô dựa vào ngực anh xem phim trên tivi, bâng quơ nói:"Chúng ta ngày nào cũng gặp nhau như vậy, có phải sẽ rất nhanh sẽ nhàm chán không?"

Tay Ninh Triết đang vuốt vuốt tóc cô có hơi dừng lại, sau đó rất nhanh lại tiếp tục, đáp:"Là ai nói như vậy?"

"Người ta đều nói như thế, cái gì mà quy luật của tình yêu."

Cô hơi ngước mắt nhìn anh, chỉ thấy cái cằm đầy tinh tế của anh và chóp mũi cao thẳng tắp.

Ninh Triết nhếch miệng cười:"Em ngốc quá, thế cũng tin."

Cô tỏ ra bất bình:"Sao anh lại nói em ngốc? Em cảm thấy người ta nói như thế rất đúng mà. Chúng ta gặp nhau nhiều quá sẽ không còn cảm giác mới mẻ đâu, rất nhanh sẽ nhàm chán."

"Khanh Khanh." Anh dịu dàng gọi cô:"Đừng nghĩ linh tinh, Ninh Triết anh cả đời này trong lòng chỉ có một người, không có chuyện cảm giác mới mẻ hay nhàm chán gì đâu."

Cuối cùng cô cũng chịu hài lòng gật đầu, không tiếp tục chủ đề đó nữa.

Nhưng không yên tĩnh được bao lâu, cô lại lên tiếng:"Này, hồi đó anh rất hung dữ, sao bây giờ đột nhiên lại dịu dàng thế?"

Ninh Triết ôm cô trong ngực, quả thật tính khí đã trở nên dịu dàng hơn rất nhiều, trả lời:"Còn không phải là vì em nên mới dịu dàng sao?"

Cô còn định nói gì đó, nhưng Ninh Triết lại đột nhiên cúi thấp đầu xuống hôn lên môi cô, khẽ nói:"Im lặng xem phim đi, em nói một lần anh hôn em một cái."