Sau khi cầm tiền, Trương Dao liền vội vàng ra ngoài, nói là đến bệnh viện. Tô Khanh cũng không nghĩ nhiều, lúc này điện thoại đổ chuông, là mẹ Tô gọi tới.
Tô Khanh lập tức nghe máy. Giọng nói quen thuộc cằn nhằn bay tới.
[Nha đầu, Bắc Kinh trở lạnh rồi, con mặc nhiều một chút. Còn nữa, ra ngoài đừng quên mang theo ô đó.]
Nghe thấy giọng của mẹ thật tốt. Tô Khanh bất giác mỉm cười, ngoan ngoãn đáp:"Vâng ạ, con nhớ rồi. Mẹ, mẹ đã ăn gì chưa? Bố mẹ ở nhà ăn nhiều đồ bổ một chút, tập thể dục mỗi ngày, nâng cao sức khỏe nhé. Không có con ở bên cạnh, hai người có thể bồi dưỡng tình cảm vợ chồng rồi a."
Mẹ Tô xùy xùy:[Ăn nói lung tung. Không cần nha đầu thối con nhắc nhở. Mẹ và lão già kia mỗi ngày đều ăn rất nhiều đồ ăn ngon, vui vẻ đi dạo, không cần con lo lắng đâu. Ngược lại là con, nhớ ăn cơm đúng giờ, mặc áo ấm, không đủ tiền thì nói với mẹ.]
Nhắc đến chuyện tiền, Tô Khanh liền do dự có nên nói chuyện của Trương Dao cho mẹ Tô biết hay không. Suy nghĩ một lúc cô quyết định vẫn nên nói thì hơn. Dù sao số tiền đó đối với cô mà nói thì vẫn khá lớn, nên nói một tiếng với bố mẹ.
Nghĩ vậy cô liền mở lời:"Mẹ, con có chuyện muốn nói."
Mẹ Tô lập tức trả lời:[Chuyện gì thì mau nói đi.]. Ngôn Tình Nữ Phụ
Tô Khanh:"Bạn cùng phòng của con dạo này gia đình xảy ra chút chuyện. Mẹ của cậu ấy bị bệnh cần phải phẫu thuật, số tiền phẫu thuật khá lớn. Cậu ấy một mình vất vả gom tiền, còn thiếu khoảng hai vạn. Vừa nãy cậu ấy hết cách nên mới hỏi mượn con, tiền học bổng và tiền tiết kiệm của con vừa hay đủ hai vạn. Vậy nên con đưa cậu ấy mượn, khi nào mẹ cậu ấy phẫu thuật xong tình hình ổn định hơn thì cậu ấy từ từ trả lại cho con."
Mẹ Tô chỉ khẽ thở dài, dịu giọng nói:[Đáng thương. Cô bé kia vất vả chạy khắp nơi gom tiền, đúng là đứa trẻ đáng thương. Không sao, cứu người quan trọng, con làm vậy là tốt. Bố con có người quen là bác sĩ phẫu thuật, là bác sĩ hàng đầu bệnh viện Đại Thành đó, nếu mẹ của cô bé kia có cần thì con gọi cho bố con, bố con giúp con liên lạc cho bác sĩ.]
Tô Khanh mỉm cười:"Vâng ạ, con biết rồi."
[Còn chuyện tiền bạc con không cần phải lo. Một lát mẹ sẽ chuyển cho con ít tiền, muốn ăn gì thì cứ ăn, muốn mua gì thì cứ mua, không cần phải tiết kiệm cho bố mẹ đâu a.]
"Vâng, cảm ơn mẹ. Bố mẹ giữ gìn sức khỏe nhé, tối con sẽ gọi lại."
[Ừm, mau nghỉ ngơi đi.]
Cúp máy, Tô Khanh nhìn vào màn hình điện thoại một lúc, nụ cười bên khóe miệng càng lúc càng sâu hơn. Cô vui vẻ đặt điện thoại sang một bên, tiếp tục lên mạng xem tài liệu.
Rất nhanh đã tới giờ hẹn với Ninh Triết. Tô Khanh mở tủ quần áo, đặc biệt chọn một bộ quần áo đẹp. Cô chưa từng tốn nhiều tâm tư cho việc chọn quần áo để ra ngoài như vậy. Chọn tới chọn lui, ướm thử hết hơn phân nửa tủ quần áo cũng không cảm thấy vừa ý bộ quần áo nào. Tô Khanh phiền não thở dài, tiếp tục chọn chọn lựa lựa, cuối cùng cầm một chiếc váy lên, nhanh chóng thay quần áo.
Cô tự mình soi gương, nhìn bản thân bên trong. Vóc dáng rất đẹp, mặc chiếc váy dài qua đầu gối, phủ một màu xanh dương dịu mắt, tay áo phồng công chúa bằng vải chiffon trắng. Cô cảm thấy hài lòng về dáng vẻ này, từ từ ngồi xuống, cẩn thận trang điểm. Không hiểu sao cô lại có chút mong chờ, coi trọng cuộc hẹn này đến vậy. Cô chăm chút kĩ lưỡng mọi thứ, biến bản thân trở nên hoàn hảo nhất.
Điện thoại trên bàn thông báo tin nhắn từ wechat. Bên trên màn hình hiển thị tin nhắn của Ninh Triết. Tô Khanh vui vẻ cầm theo điện thoại ra khỏi kí túc xá.
Ninh Triết ung dung đứng phía dưới đợi cô, lúc nhìn thấy cô khóe miệng mang theo ý cười, ánh mắt dịu dàng như nước. Cậu chậm rãi quan sát cô, đuôi mắt cong cong, cười nói:"Ăn mặc đẹp vậy thì thật thích hợp để đi hẹn hò với tôi."
Không đợi cô phản ứng, Ninh Triết đã nắm lấy cổ tay cô, kéo cô rời đi.
Ninh Triết dẫn cô đến khu vui chơi, chỗ có vòng xoay lớn được rất nhiều người yêu thích. Có một lần hai người đi ngang qua đây, Ninh Triết thấy cô nhìn vòng xoay đó rất lâu, đoán rằng cô cũng thích nó.
Nhưng vòng quay không có ai cả, xung quanh cũng vắng vẻ. Vòng quay tối đen không nhìn thấy gì cả. Tô Khanh hoang mang nhìn xung quanh, không hiểu hỏi:"Sao lại không có ai vậy? Cậu đưa tôi tới đây để chơi trò chơi sao?"
Ninh Triết vẫn luôn cười từ đầu tới cuối, nụ cười phi thường dịu dàng, khẽ búng ngón tay. Tách một tiếng, đèn của vòng xoay sáng bừng lên. Mỗi một ô trên vòng xoay đều được trang trí đèn cực kì đẹp, bên trong mỗi ô đều có một hộp quà.
Tô Khanh kinh ngạc ngẩng đầu nhìn vòng xoay, đếm sơ qua cũng gần một trăm hộp quà. Cô nhất thời không biết xảy ra chuyện gì, ngây ngốc chỉ vào vòng xoay:"Đó là sao vậy?"
Thanh âm dễ nghe của Ninh Triết vang lên:"Tất cả đều là dành cho cậu."
"Cậu chuẩn bị hết những thứ này sao?" Tô Khanh có chút cảm động:"Nhiều như vậy, cho tôi cả sao?"
"Đều là tự tay tôi chuẩn bị, tất cả đều dành cho cậu."
"Cậu hao tổn nhiều tâm tư cho tôi như vậy, cậu có ý gì?"
Ninh Triết bình tĩnh đi về phía vòng xoay, mở ô ở dưới thấp đầu tiên, lấy ra một bó hoa hồng rất to. Cậu cầm bó hoa đi về phía cô, dõng dạc lưu loát nói:"Mặc dù tôi biết như thế này rất sến, đây cũng không phải là phong cách của tôi. Nhưng Tô Khanh, tôi thích cậu, cực kì thích cậu, tôi muốn dành hết mọi điều tốt đẹp cho cậu."
Nói đến đó, cậu dừng lại, lấy trong túi áo ra một hộp trang sức nhỏ, mở ra. Bên trong là sợi dây chuyền được thiết kế đơn giản, nhưng điểm đặc biệt nằm ở mặt dây chuyền. Đó là hình một cái bật lửa, mô phỏng giống hệt cái bật lửa kia của Ninh Triết, cực kì sáng chói, cũng cực kì độc đáo.
"Vậy nên, cậu đừng chê lão tử sến nhé. Nếu cậu đeo sợi dây chuyền này, thì cái bật lửa của tôi, cậu cũng là của tôi."
Không biết từ bao giờ mà khóe miệng Tô Khanh đã cong lên thành một nụ cười rất hạnh phúc. Cô khẽ đưa tay lên cảm nhận nhịp đập của trái tim, mắt dán chặt vào gương mặt đẹp trai của Ninh Triết, từng hồi ức với cậu vụt qua trong đầu.
Mặc dù người này tính khí rất cọc cằn, thô lỗ, không ra gì, lại tùy hứng. Nhưng vẫn có năng lực khiến người khác tin tưởng, lúc cần thiết vẫn rất nghiêm túc. Hơn nữa, từ đầu tới cuối, vẫn luôn là cậu ra mặt bảo vệ cô, giúp đỡ cô.
Thấy cô im lặng, Ninh Triết ngựa quen đường cũ, thiếu kiên nhẫn hỏi:"Sao hả? Cậu chê sao?"
Mặt mũi cũng sớm đã đen kịt lại.
Tô Khanh bật cười thành tiếng, cô vậy mà lại yêu dáng vẻ không đứng đắn đó của Ninh Triết.
Cô đưa tay ôm lấy bó hoa to kia, ánh mắt giống như phát sáng, học theo giọng điệu dõng dạc vừa nãy của Ninh Triết, đáp:"Được, cậu đeo cho tôi."
Trong mắt Ninh Triết hiện lên vẻ sững sờ. Cậu cuối cùng cũng không nhịn được cười hai tiếng, vui tới mức hốc mắt đỏ hoe. Sau khi đeo dây chuyền lên cổ cô, lập tức kéo cô ôm chặt trong lòng, không nói lời nào.
Tô Khanh nhìn thấy cậu xúc động tới mức đó, trong lòng cũng chua xót, vỗ vỗ trên lưng cậu, thanh âm dịu dàng:"Cậu không cần cảm động tới mức đó, về sau bật lửa là của cậu, người cũng là của cậu."
"Cuối cùng vẫn có thể ôm em trong lòng, thật tốt."