Rất nhanh đã kết thúc chuyến du lịch ngắn hạn này. Sau khi ăn trưa xong thì hai gia đình bắt đầu trở về.
Bố Tô đột nhiên bận chút việc, bố mẹ Tô trở về trước nửa tiếng. Tô Khanh không kịp chuẩn bị, liền ở lại về cùng nhà họ Ninh.
Lúc cô và mẹ Ninh đều đã lên xe, phát hiện Ninh Triết lại biến mất. Mẹ Ninh cằn nhằn:"Cái thằng nhóc này, lại chạy đi đâu rồi?"
Vừa nói vừa lôi điện thoại ra, xem ra là muốn gọi cho Ninh Triết.
Bố Ninh ngồi ở phía trước khẽ lên tiếng:"Không sao, chúng ta không vội, đợi thêm một lát nữa."
Mẹ Ninh quay sang nhìn Tô Khanh:"Tiểu Khanh, cháu đừng để bụng nhé."
"Không sao đâu ạ." Tô Khanh mỉm cười, lúc nào mẹ Ninh cũng cẩn thận tinh tế như thế, khó trách người xung quanh lại yêu mến bà ấy nhiều như vậy.
Mọi người đợi được khoảng năm phút thì Ninh Triết cũng chịu xuất hiện. Cậu vừa lên xe đã nghe mẹ Ninh thấp giọng mắng:"Tiểu tử thối, con chạy đi đâu vậy hả?"
Ninh Triết mặt không đổi sắc đáp:"Mua chút đồ thôi ạ."
"Được rồi, đủ người rồi thì chúng ta xuất phát thôi." Bố Ninh ôn hòa lên tiếng, đánh gãy mấy lời định nói của mẹ Ninh.
Xe lăn bánh, Ninh Triết đưa đến trước mặt Tô Khanh một túi giấy lớn, mùi thơm xộc thẳng lên mũi cô. Tô Khanh mơ hồ nhìn cậu, lại nhìn túi giấy kia, mấy giây sau sửng sốt há miệng:"Cậu mua râu mực nướng cho tôi à?"
"Không thì cho ai?" Ninh Triết thiếu kiên nhẫn lắc lắc túi giấy:"Có ăn không?"
"Ăn, ăn chứ." Tô Khanh nhanh tay cầm lấy túi giấy, sợ Ninh Triết không đủ kiên nhẫn sẽ trực tiếp vứt đi. Cô âm thầm đếm đếm, ở đây cũng phải có hơn mười xiên râu mực, cô vui vẻ liếm môi:"Cảm ơn cậu nhé."
Nhìn dáng vẻ vui cười của cô, trong lòng Ninh Triết thấy rất thoải mái. Nhưng ngoài mặt cậu lại không có biểu tình gì, lười nhác cúi đầu chơi game trên điện thoại.
Kì nghỉ hè rất nhanh đã trôi qua.
Ninh Triết và Tô Khanh quay lại trường học, tiếp tục vòng lặp lên lớp-thư viện-nhà ăn-kí túc xá.
Giờ đều đã là sinh viên năm hai, ngoại trừ việc lên lớp học tập, cũng bắt đầu suy nghĩ tới việc đi thực tập lấy kinh nghiệm.
Tô Khanh không cần vội, vì cô vẫn chưa tìm được công ty nào vừa mắt. Cô mỗi ngày đều chuyên tâm học hành, muốn nâng cao hồ sơ của bản thân thêm phần ưu tú.
Trái lại là Ninh Triết, thành tích tốt, rất nhanh đã được công ty tài chính Giang Kinh rất có tiếng ở Bắc Kinh nhận vào làm thực tập sinh.
Cậu còn bận hơn cả Tô Khanh, vậy nên trong suốt hai tháng này, số lần hai người gặp nhau đếm trên đầu ngón tay.
Người quản lý của Ninh Triết là một người phụ nữ họ Trình, mới ba mươi tuổi, xinh đẹp trưởng thành. Trình Nguyệt bình thường rất quan tâm tới Ninh Triết, đối đãi với cậu cũng tốt.
Buổi tối hôm đó sau khi xong công việc, Ninh Triết thu thập đồ đạc chuẩn bị ra về. Lúc đi đến thang máy, vừa vặn gặp Trình Nguyệt đi ngược vào. Nhìn thấy cậu, Trình Nguyệt cũng không ngạc nhiên, chỉ cười hỏi:"Xong việc rồi à?"
Ninh Triết hòa nhã đáp:"Vâng, chị chưa về sao?"
Trình Nguyệt:"Tôi để quên điện thoại, quay lại lấy."
"Vậy tôi đi trước đây." Ninh Triết gật đầu, quay người đi vào thang máy.
Đột nhiên Trình Nguyệt hỏi:"Vẫn chưa ăn tối phải không? Cùng đi ăn đi?"
Ninh Triết khách sáo từ chối:"Không cần đâu, tôi đã ăn rồi."
"Ừm, vậy không làm phiền cậu nữa." Trình Nguyệt cười trừ, sau đó cũng quay người rời đi.
Ra khỏi tòa nhà, Ninh Triết rũ mi mắt nhìn thời gian, đã hơn tám giờ tối. Điện thoại bỗng nhiên đổ chuông, là bố Ninh gọi tới. Quan hệ giữa cậu và bố đã khá lên không ít, giờ cũng không còn gượng gạo nữa.
Ninh Triết rất thoải mái nhận điện thoại, trong giọng nói mang theo mấy phần ung dung:"Alo."
[Tan làm muộn thế?Đã về nhà chưa?]
Ninh Triết chậm rãi đáp:"Hôm nay con tăng ca, giờ chuẩn bị về."
[Con mới năm hai, cũng không vội đi thực tập. Vất vả quá thì nghỉ việc đi.]
Khóe miệng Ninh Triết cong lên, giọng nói rất thoải mái:"Tích lũy kinh nghiệm, sau này còn gánh vác công ty, cũng rất tốt nha."
[Thằng nhóc này. Vậy con ăn cơm tối chưa? Đừng có suốt ngày ăn đồ ăn bên ngoài.]
Ánh mắt Ninh Triết tùy ý nhìn về phía đối diện, khẽ nói:"Con biết rồi, bố nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai con gọi lại cho bố."
[Được, vậy mau về nhà ngủ đi, đừng có đi lông bông đấy.]
Bố Ninh từ từ cúp máy.
Ninh Triết đem điện thoại để vào túi quần, chậm rì rì trở về kí túc xá.
Cậu tắm rửa sạch sẽ, vừa ngồi sấy tóc vừa xem tin tức. Lúc sấy tóc xong cũng không còn sớm, cậu nằm trên giường mở khung chat trên Wechat với Tô Khanh. Đột nhiên phát hiện rất lâu rồi không được gặp đồ ngốc nào đó, khiến trong lòng cậu cực kì khó chịu.
Nghĩ ngợi một hồi, Ninh Triết gửi cho cô một tin nhắn.
Ninh Triết:"Ngủ chưa?"
Qua mấy phút sau, Tô Khanh đã trả lời lại:"Vẫn chưa."
Ninh Triết:"Biết mấy giờ rồi không?"
Tô Khanh:"???"
Ninh Triết:"Đầu heo nhà cậu thức khuya vậy làm gì?"
Tô Khanh:"..."
Ninh Triết:"Ngày mai là cuối tuần, có muốn đi mua sắm với tôi không?"
Đợi hơn mười phút, Tô Khanh vẫn không trả lời tin nhắn. Ninh Triết thiếu kiên nhẫn nhắn tiếp:"Sao cậu không trả lời?"
Tô Khanh:"...Tôi đi ngủ theo ý cậu."
Ninh Triết tức đến sa sầm mặt mày.
Sau đó Tô Khanh thực sự đi ngủ, tin nhắn cũng không trả lời nữa.
Sáng hôm sau mới hơn tám giờ Tô Khanh đã bị Ninh Triết đánh thức. Cô không vui nhận điện thoại, giọng nói giống như bốc hỏa:"Có chuyện gì?"
Ninh Triết ung dung lên tiếng:[Cho cậu mười phút.]
Tô Khanh muốn phát điên:"Làm gì?"
[Mua sắm.]
Sau đó dứt khoát cúp máy, không cho cô có cơ hội tức giận.
Tô Khanh bực bội ngồi dậy, sự buồn ngủ tiêu tán hơn phân nửa.
Hai mươi phút sau cô uể oải ra khỏi kí túc xá. Vừa ra ngoài đã nhìn thấy Ninh Triết, dáng dấp cao ráo, mặc áo phông quần dài rất thoải mái, lại không làm giảm vẻ đẹp trai sáng chói kia đi.
Đột nhiên bị dựng đầu dậy, mặc dù sự buồn ngủ cũng không còn nhiều, nhưng lại rất buồn bực. Tô Khanh nhất thời không chú ý, vấp bậc thang ngã nhào về phía trước.
Cũng may Ninh Triết đứng vững, cả người cô ngã vào ngực cậu, cậu theo phản xạ đưa tay lên ôm cô.
Mùi thơm ngọt dịu nhẹ xộc lên mũi cậu, lỗ tai Ninh Triết đỏ bừng, khẽ quát:"Cậu đi không nhìn đường à?"
Cô tách khỏi người cậu, vuốt vuốt lại tóc tai, chậm rãi lên tiếng:"Cậu đi mua sắm kéo tôi theo làm gì?"
Ninh Triết nhàn tản đáp:"Cậu đừng có nằm lười ở kí túc xá nữa, theo tôi ra ngoài hít thở không khí không phải tốt hơn sao?"
"Gần đây công việc của cậu bận lắm à?" Hai người đi về hướng cổng trường, Tô Khanh thuận miệng hỏi.
Ninh Triết liếc mắt nhìn cô:"Sao cậu hỏi thế?"
Cô trả lời:"Gần đây không gặp cậu nhiều, công ty của cậu sao lại giao cho thực tập sinh nhiều việc như thế?"
Ninh Triết đột nhiên cười một tiếng rất khẽ, vừa đủ cho cô nghe thấy. Tô Khanh lập tức ngẩng đầu nhìn cậu:"Cậu cười cái gì?"
Ninh Triết dựng lông mày nhìn cô:"Lo lắng cho tôi?"
"Sợ cậu làm việc nhiều quá sẽ tẩu hỏa nhập ma." Cô chớp mắt bình tĩnh đáp.
Ninh Triết cũng không tức giận, tính khí của cậu bây giờ cũng tốt hơn hồi cấp ba, ít khi tức giận, chỉ là cách nói chuyện vẫn gợi đòn như cũ.
Cậu đút tay vào túi quần, ngâm nga nói:"Tẩu hỏa nhập ma cũng kéo cậu theo."
Hôm nay Ninh Triết lái xe.
Tô Khanh sau khi cài dây an toàn xong thì lôi điện thoại ra nghịch. Xe mới chạy được mấy phút, điện thoại cô đột nhiên đổ chuông.
Cô chần chừ hai giây rồi nhận máy, là Thẩm Văn Kha gọi. Sau khi biết cô đang ở ngoài, Thẩm Văn Kha nói mấy câu rồi cúp điện thoại.
Vừa tắt máy, bên cạnh đã truyền đến giọng nói của Ninh Triết.
"Cái tên họ Thẩm đó cố ý về nước học đại học vì cậu?"
Tô Khanh hơi nhíu mày:"Cậu ấy tên Thẩm Văn Kha, đừng có lúc nào cũng gọi người ta như thế. Cậu ấy về nước chắc là vì thích môi trường trong nước, cậu đừng nói linh tinh."
Ninh Triết cười khẩy, chế giễu:"Bảo vệ cậu ta à? Cậu yêu sớm với cậu ta?"
"Này." Tô Khanh phản bác:"Hồi cấp ba cậu nói tôi yêu sớm, tôi hoàn toàn không có. Bây giờ tôi đã sắp hai mươi tuổi rồi, không tính là yêu sớm nữa đâu."
"Cho nên__" Sắc mặt Ninh Triết khó coi:"Cậu thật sự yêu đương với cái tên họ Thẩm đó?"
Tô Khanh trợn mắt:"Cậu bị điên à? Bọn tôi là bạn tốt nhất, không có gì khác như cậu nói."
Đầu mày Ninh Triết dãn ra, lại tiếp tục giọng điệu trêu đùa:"Không yêu đương thì tốt, trẻ nhỏ dễ dạy."
Cậu còn tưởng mới mấy ngày bận rộn không để mắt, tên họ Thẩm kia dám ra tay với đồ ngốc này của cậu rồi.
"Cậu mới là trẻ nhỏ." Tô Khanh ghét bỏ nói:"Nhưng cậu khó dạy."
"Tôi không khó dạy như cậu." Ninh Triết thiếu đòn đáp.
Rất nhanh đã đến trung tâm thương mại, Ninh Triết tiêu sái đi trước, ung dung dạo một vòng ở tầng bán quần áo.
Tô Khanh chậm chạp đi theo sau, níu góc áo của cậu lại, mặt mày nghiêm túc:"Rốt cục cậu còn muốn đi đến khi nào?"
"Vậy thì vào cửa hàng này đi."
Sợ cô nổi giận sẽ bỏ về, Ninh Triết đành tùy ý đi vào cửa hàng trước mặt.
Chị gái nhân viên xinh đẹp dịu dàng nở nụ cười:"Hoan nghênh quý khách."
Sau đó chị ấy thành thục giới thiệu vài mẫu quần áo mới cho Ninh Triết. Tô Khanh chọn cho cậu mấy bộ, cậu ngoan ngoãn thử hết một lượt.
Thời gian Ninh Triết mua sắm không quá lâu, rất nhanh đã chọn được hai bộ đồ ưng ý. Lúc chuẩn bị đi thanh toán, chị nhân viên mỉm cười nói:"Ở cửa hàng chúng tôi cũng có y phục nữ, em gái nhỏ có muốn xem thử không?"
Tô Khanh định từ chối nhưng Ninh Triết ở bên cạnh lại nói:"Được, chúng tôi muốn xem thử."
Nụ cười bên môi của chị nhân viên càng tươi hơn, nhanh chóng dẫn hai người rẽ sang một khu trưng bày khác.
Ninh Triết quan sát một vòng, chỉ vào chiếc váy dài màu đen có đính ngọc trai ở cổ áo rất bắt mắt, hỏi cô:"Cậu có muốn thử cái váy đó không?"
Tô Khanh đi tới xem cái váy đó, lật bảng giá lên nhìn lại thấy hơn năm nghìn tệ, tròng mắt của cô suýt chút thì rơi xuống dưới.
Cô lặng lẽ trở về đứng bên cạnh Ninh Triết, nhỏ giọng nói:"Hình, hình như không hợp với tôi. Tôi đói bụng rồi, chúng ta đi tìm gì đó ăn trước đã."
Nói xong liền khẩn trương kéo Ninh Triết rời đi.
Lúc hai người ra khỏi cửa hàng, Ninh Triết ung dung hỏi:"Cậu muốn ăn gì?"
Tô Khanh lắc lắc đầu:"Tôi không đói."
"Ý cậu là sao?"
Cậu còn tưởng là cô đói thật.
Tô Khanh thành thật nói:"Chiếc váy vừa rồi đắt quá, tôi không muốn mua nên tìm một cái cớ để đi thôi."
Ninh Triết ngây người nhìn cô ba giây, sau đó chau mày hỏi:"Nhưng cậu có thích cái váy đó không?"
"...Thích." Tô Khanh ngập ngừng.
Ninh Triết dứt khoát nói:"Vậy thì cứ mua đi, anh đây mua cho cậu."
Cô kiên quyết kéo tay cậu lại:"Cậu bị điên à? Chiếc váy đó hơn năm nghìn tệ, là năm nghìn tệ đó."
"Anh đây không thiếu tiền."
Ninh Triết cực kì bình tĩnh.
Tô Khanh thở dài:"Dĩ nhiên tôi biết cậu không thiếu tiền. Nhưng tôi không nhận nổi món đồ đó, chúng ta về thôi."
Lo lắng cô sẽ không vui, Ninh Triết rũ mi mắt nhìn cô, chần chừ nói:"Vậy quay về thôi."
Hai người đi thang cuốn xuống tầng dưới, Ninh Triết hỏi:"Có muốn ăn gì không?"
Tô Khanh lắc lắc đầu:"Không muốn, chỉ muốn về kí túc xá ngủ thêm chút nữa."
"Gần đây công việc hơi bận không thể tìm cậu trêu chọc được__" Ninh Triết thở dài:"Vừa mới gặp một lát cậu đã đòi về, đúng là làm anh đây đau lòng chết mất."