Giáo sư Chính quay về, bắt đầu giảng bài tập vừa rồi cho mọi người. Ninh Triết đi đến ngồi bên cạnh Tô Khanh, động tác cực kì tự nhiên.
Tô Khanh không cần quay đầu lại cũng biết nhất định có rất nhiều ánh mắt đều đang nhắm về phía cô. Cô khổ sở cúi đầu thấp hơn, có chút không nói nên lời.
Bàn tay to lớn của Ninh Triết đặt lên đầu cô, thô lỗ kéo đầu cô thẳng dậy, giọng điệu cọc cằn:"Không mỏi cổ hả?"
Tô Khanh bĩu môi:"Nói chuyện với bạn nữ kia dịu dàng như thế, vừa gặp tôi đã đổi giọng hung dữ, cậu có cần trọng sắc khinh bạn thế không?"
Trong giọng nói của cô mang theo vài phần oán giận.
Người nào đó lại chỉ ung dung cười, xoay xoay cây bút trong tay:"Bất mãn?"
"Bỏ đi, tôi không chấp nhất với cậu. Đừng quấy rầy tôi học bài." Tô Khanh nhích ra xa một chút, thanh lãnh nói.
Tan học Tô Khanh có hẹn đi ăn cơm trưa với Thẩm Văn Kha. Vừa ra khỏi phòng học, Thẩm Văn Kha đã tươi cười xán lạn tiến tới.
Bởi vì vừa mới tan học, dãy hành lang rất đông người đi qua đi lại. Tô Khanh không để ý bị người ta va phải, mất thăng bằng ngã về sau.
Lưng của cô đập vào một lồng ngực rắn chắc. Cô quay đầu lại, nhìn thấy gương mặt đẹp trai của Ninh Triết, đột nhiên có hơi xấu hổ.
Ninh Triết một tay đang giữ cổ áo cô, mặt mày khó chịu liếc cô:"Cậu có biết cẩn thận là gì không vậy?"
Tô Khanh ngượng ngùng đứng thẳng dậy, lúng ta lúng túng:"Tại, tại đông người quá, tôi không để ý."
"Có cần tôi dẫn cậu đi không?" Ninh Triết cười đểu châm chọc cô:"Chẳng giống sinh viên đại học chút nào."
"Tôi có chỗ nào không giống?" Tô Khanh trợn mắt.
Ninh Triết giơ tay gõ nhẹ lên trán cô:"Sinh viên đại học không ngốc như cậu."
Vừa nói xong thì thản nhiên rời đi. Tô Khanh ở phía sau oán giận nhìn theo bóng lưng của cậu, tức đến mức sa sầm mặt.
Thẩm Văn Kha gọi cô:"Khanh Khanh, đi thôi."
Hai người ra khỏi trường, Tô Khanh dẫn Thẩm Văn Kha đến quán cơm lần trước Ninh Triết đưa cô đi. Đồ ăn ở đây rất hợp khẩu vị của cô, giờ này cũng không quá đông người, Tô Khanh rất thoải mái.
Vừa ngồi xuống, Thẩm Văn Kha đã lên tiếng:"Người lúc nãy là Ninh Triết?"
"Đúng vậy, chính là cậu ấy." Tô Khanh gật đầu, mở menu chọn món.
Thẩm Văn Kha cười:"Lâu rồi không gặp lại cậu ấy, vừa nãy quên chào hỏi."
Tô Khanh xua tay:"Không cần đâu, cậu ta rất kiêu ngạo, cậu không cần chào hỏi cậu ta cũng không để ý."
"Mình nhớ thành tích lúc trước của cậu ấy không tốt, sao có thể vào được Thanh Hoa vậy? Động lực của cậu ấy là gì thế?"
Tô Khanh nói:"Cậu ta là không muốn đứng đầu. Vốn dĩ cậu ta rất giỏi, vào Thanh Hoa cũng là chuyện dễ hiểu."
Thẩm Văn Kha:"Mình còn nghĩ là cậu đã tạo nên động lực ấy__"
Nụ cười của Tô Khanh chợt cứng lại, cô ngượng ngùng xua tay:"Sao có thể có chuyện đó được?"
Ăn cơm được phân nửa, thì bạn cùng phòng của Tô Khanh xuất hiện.
Trương Dao và Lộ Dung cùng nhau đi ăn cơm, vừa hay nhìn thấy Tô Khanh ăn cơm cùng một nam sinh. Đầu óc nữ sinh thích suy nghĩ mộng mơ sâu xa, lúc quay về lập tức túm lấy cô tra hỏi.
Lộ Dung khoanh tay:"Tô Khanh, cho cậu một cơ hội để thành thật. Nam sinh lúc nãy là ai?"
Tô Khanh cảm thấy rất buồn cười, nín cười đáp:"Là bạn thân từ nhỏ của mình thôi."
"Bạn thân từ nhỏ? Vậy chính là thanh mai trúc mã rồi. Từ thanh mai trúc mã rồi yêu nhau cũng có rất nhiều trường hợp." Trương Dao nheo mắt:"Cậu với cậu ta đã tới mức nào rồi?"
Tô Khanh bật cười thành tiếng:"Hai cậu suy nghĩ nhiều rồi, mình với Thẩm Văn Kha chẳng có gì cả."
Lộ Dung há miệng:"Hóa ra cậu ta chính là Thẩm Văn Kha đấy à?"
"Là cái người từ nước ngoài về mà trên diễn đàn mọi người hay nhắc đến phải không?"
Trương Dao dựng lông mày.
Tô Khanh mờ mịt hỏi:"Cậu ấy nổi tiếng thế hả?"
Lộ Dung trở nên hào hứng:"Cậu không biết sao? Thẩm Văn Kha đang là cái tên cạnh tranh độ đẹp trai với nam thần Ninh Triết đó. Fans nữ của hai người họ sắp bùng nổ hết rồi."
"Thật à?" Tô Khanh nửa tin nửa ngờ, suy nghĩ hai giây, đột nhiên nói:"Mình thấy Ninh Triết đẹp trai hơn."
Hai người kia đều dừng lại, hướng mắt về phía cô.
Cô đỏ mặt lúng túng nói:"Nhìn gì vậy? Mình, mình chỉ nói lên ý kiến của mình thôi."
Lộ Dung cười ồ lên, chọc chọc eo cô:"Bắt đầu bảo vệ bạn trai rồi sao? Hai người này, thật ra cậu đã có đáp án rồi đúng không?"
"Đáp án gì chứ?" Cô đứng dậy đi đến mở tủ quần áo, chọn chọn lựa lựa, chủ yếu để che đi sự ngượng ngùng của mình.
Ở bên kia Trương Dao và Lộ Dung vẫn không buông tha cho cô. Hết Lộ Dung thì đến lượt Trương Dao, hai người họ mỗi người một câu, chọc cho Tô Khanh xấu hổ tới mức phải vội chuồn đi tắm.
Vừa quay người muốn trốn đã đụng phải Tống Vân. Không biết cô ta đã đứng ngoài cửa bao lâu, chỉ thấy sắc mặt của cô ta cực kì không tốt.
Bởi vì Tô Khanh lúc mở cửa quá nhanh đã không cẩn thận đụng trúng Tống Vân một cái. Ngọn lửa tức giận trong lòng Tống Vân như bùng nổ, hét một tiếng:"Cậu không có mắt à?"
Trương Dao và Lộ Dung im lặng, đồng loạt nhìn về phía cửa.
Tô Khanh liền nói:"Xin lỗi cậu, là do tôi không cẩn thận. Cậu bị thương chỗ nào, tôi đưa cậu đi đến phòng y tế?"
Gương mặt Tống Vân tràn đầy sự thù địch nói:"Không cần cậu giả vờ tốt bụng. Cậu thật đáng ghét, suốt ngày trưng ra bộ mặt xinh đẹp giả tạo, cậu diễn như vậy có mệt không?"
"Tôi chỉ là không cẩn thận đụng trúng cậu, tôi thành thật xin lỗi. Cậu mắng tôi như vậy là có ý gì?"
Tống Vân vứt balo xuống đất, nghênh mặt:"Sao hả, nghe không hiểu sao? Tôi nói cậu chính là đồ giả tạo, suốt ngày giả vờ tốt bụng, ngây thơ."
Tô Khanh không muốn đôi co cùng cô ta, chỉ lạnh nhạt nói:"Phiền cậu ăn nói cho cẩn thận. Lời cần nói tôi cũng nói rồi, tôi không chấp nhất với cậu."
Cô cầm quần áo và khăn tắm trên tay, vòng qua người Tống Vân rời đi.
Mới đi được hai bước đột nhiên Tống Vân cầm ba lô lên ném về phía cô. Tô Khanh không kịp tránh, may mắn là ba lo chỉ đập vào vai cô.
Trương Dao và Lộ Dung kêu lên một tiếng, những phòng kí túc xung quanh cũng đều mở cửa ra xem. Mọi người vây xung quanh chỉ chỉ chỏ chỏ, mắng Tống Vân điên rồi sao.
Lộ Dung chạy đến đỡ Tô Khanh, Trương Dao chắn trước mặt hai người họ cho Tống Vân một cái tát đến chói tai.
Mọi người đều sững sờ.
Trương Dao tính tình nóng nảy đánh xong còn trợn mắt:"Cậu phát điên cái gì vậy? Suýt chút là trúng đầu của Tô Khanh rồi, là ai chọc giận cậu hả?"
Tống Vân ôm bên má vừa bị đánh, bật khóc nức nở, cả người run lên, không nói nên lời.
Trương Dao tức giận xoay người đi đến cùng Lộ Dung đỡ Tô Khanh đứng dậy. Bên vai phải của cô đau nhức, nhỏ giọng kéo tay Trương Dao:"Cậu đừng nóng giận, đừng phí sức với cậu ta."
Lúc này người quản lý kí túc đi tới.
Quản lý lớn tiếng giải tán mọi người, sau đó nghiêm mặt nhìn về phía Tống Vân và Trương Dao:"Các em theo tôi về văn phòng làm việc."
Lộ Dung đưa Tô Khanh đến phòng y tế xử lý vết thương trước rồi mới đến văn phòng. Vai phải của cô bầm tím một mảng khá lớn, đau nhức ê ẩm. Lúc quay lại văn phòng, chân vừa vào cửa đã nghe Tống Vân khóc lóc tỏ ra vô tội.
"Em không cố ý đâu cô quản lý. Là các cậu ta gây sự với em trước, em mới tức giận như vậy. Huống hồ Trương Dao còn tát em một cái rồi, cô xem đi, máu cũng chảy ra rồi."
Trương Dao phẫn nộ muốn lao đến lại bị người quản lý ngăn lại, tức giận nói:"Tống Vân, cậu đừng có dám làm không dám nhận. Cậu tự dưng nổi điên mắng Tô Khanh trước, còn đả thương cậu ấy, cậu mặt dày ở đây đổ lỗi cho chúng tôi à?"
Người quản lý mắng:"Làm gì vậy hả? Có xem tôi ra gì nữa không? Hai người ngồi xuống hết đi."
Tô Khanh chậm rãi đi vào, bình tĩnh lên tiếng:"Em tới rồi ạ."
"Qua đó ngồi đi." Người quản lý sa sầm mặt mày:"Tường thuật lại từ đầu đến cuối cho tôi nghe."
Trương Dao định nói gì đó nhưng Tô Khanh nắm lấy tay cô ấy ngăn lại, sau đó cô thành thật kể lại từ đầu đến cuối. Vừa mới dứt lời, Tống Vân đã khóc lóc xua tay:"Cậu ta nói dối, em không hề cố ý gây sự."
Người quản lý nghe Tống Vân khóc suốt từ nãy đến giờ, nhức hết cả đầu, tức giận vỗ bàn một tiếng:"Hành lang kí túc xá có camera, em tưởng tôi ngốc lắm sao? Em nói từ nãy đến giờ chưa mệt hả?"
Lần này Tống Vân triệt để im lặng luôn.
Sau khi viết giấy tường thuật xong, Trương Dao dìu Tô Khanh trở về. Tống Vân bị người quản lý đem đến phòng hiệu trưởng xử lý. Bởi vì vụ việc lần này khá nghiêm trọng, đã gây thương tích cho bạn học, dĩ nhiên không thể qua loa.
Hai người vừa ra khỏi tòa nhà, Ninh Triết đã chạy tới. Nhìn dáng vẻ của cậu có chút gấp gáp, trên người vẫn còn mặc quần áo bóng rổ, mồ hôi nhễ nhại. Nhìn thấy Tô Khanh lập tức đi tới, mặt mày cau có:"Có còn đau không?"
Tô Khanh ngây người nhìn cậu một lúc, phản ứng chậm chạp đáp:"Cũng, cũng tạm."
Ninh Triết tức giận nói:"Cũng tạm là thế nào? Đi, tôi đưa cậu đi bệnh viện kiểm tra."
Tay cậu vươn tới cầm lấy cổ tay nhỏ nhắn của cô, dứt khoát kéo cô đi. Tô Khanh liều mạng đứng lại, nói:"Không cần đâu, tôi đã lên y tế rồi, khoảng một tuần nữa sẽ hết thôi. Chỉ là vết bầm ngoài da, cậu không cần đưa tôi tới bệnh viện đâu."
"Nhưng cậu bị đau." Ninh Triết liền nói, đầu mày nhíu chặt, sự lo lắng tràn đầy trên gương mặt.
Tô Khanh sững người, chỗ nào đó trong ngực mềm mại ngứa ngứa. Trong phút chốc mặt mũi cô đỏ ửng lên, lắp bắp:"Cậu, cậu quan tâm tôi à?"
Mặt Ninh Triết vẫn duy trì dáng vẻ lạnh nhạt không biểu cảm, nhưng hai lỗ tai sớm đã đỏ lên, trừng cô:"Không thì tôi quan tâm cái gì hả?"
Lúc này Trương Dao đứng bên cạnh từ nãy giờ ho lên hai cái, cười trừ nói:"Ngại quá, tôi vẫn còn ở đây."
Ninh Triết nghiêng đầu nhìn Trương Dao, chậm rãi nói:"Chỗ còn lại cứ để tôi lo, cảm ơn cậu nhé."
"Vậy, vậy cậu chăm sóc cho Tô Khanh, tôi có việc đi trước đây." Trương Dao thức thời lập tức chuồn đi, trước khi đi còn không quên nháy mắt với Tô Khanh một cái.
Ninh Triết quay lại nhìn cô, vẻ mặt vẫn cực kì khó ở, nói:"Cậu muốn đi đâu?"
Tô Khanh nhỏ giọng nói:"Tôi định đi siêu thị mua ít đồ dùng cá nhân."
"Tôi đi với cậu." Ninh Triết lạnh tanh nhả ra mấy chữ.
Cô vô thức nuốt nước bọt một cái, dáng vẻ cậu ta hung dữ như vậy, cô có hơi hoảng sợ. Cô lắc đầu:"Không cần đâu, siêu thị rất gần."
Ninh Triết chống hông, kiềm chế sự tức giận nói:"Có đi không? Sao cậu chỉ biết nói không cần đâu vậy hả?"
Cuối cùng thì Tô Khanh vẫn phải miễn cưỡng "dẫn theo" Ninh Triết đi vào siêu thị.