Tô Khanh đã không để ý đến Ninh Triết suốt một tuần.
Được nghỉ đông một tuần, cô đều trốn trong phòng cuộn tròn trong chăn đọc truyện, hoặc giải đề. Bình thường ra ngoài đi dạo gặp phải Ninh Triết cô cũng sẽ làm như không nhìn thấy.
Thật ra cô vẫn còn rất tức giận chuyện lần trước. Cô nghĩ nếu đã là bạn bè, thì cô nên cho bạn bè lời khuyên trong những trường hợp như thế. Nhưng Ninh Triết chẳng những không nghe cô nói, còn tức giận với cô.
Quả thật là do cô quản nhiều, từ giờ về sau cô sẽ không quản nữa.
Thời điểm trở lại trường học, bắt đầu đếm ngược 100 ngày thi đại học. Khối 12 gấp rút ôn thi, giải đề, bận đến mắt mũi tối sầm.
Tô Khanh cũng đã chuyển lên bàn đầu ngồi, không ngồi cùng Ninh Triết nữa. Hiện tại Ninh Triết ngồi một mình, không có ai quản lý, trở lại dáng vẻ tùy hứng như xưa.
"Lớp trưởng, câu cuối cùng của đề này cậu ra bao nhiêu thế?"
Một nam sinh ngồi bên cạnh Tô Khanh lên tiếng hỏi.
Cô nhìn qua đề trong tay cậu bạn ấy, khẽ đáp:"Tôi ra mười bảy."
"Vậy bài này tôi làm sai rồi. Lớp trưởng, cậu xem giúp tôi được không?"
Tô Khanh nhiệt tình gật đầu:"Được, cậu đưa qua đây."
Lúc cô đang giảng bài cho cậu bạn đó được hơn phân nửa thì cửa lớp đột nhiên bị đẩy mạnh một cái, thu hút toàn bộ sự chú ý.
Giờ đã hơn tám giờ, tiết tự học buổi tối kết thúc khá muộn, khoảng chín giờ tối mới xong.
Người vừa đi ra chính là Ninh Triết.
Nếu là bình thường, Tô Khanh nhất định sẽ đuổi theo bắt cậu ta quay về học. Nhưng vì lần cãi nhau trước, cô nhắm mắt làm ngơ, tiếp tục học bài của mình.
Lâm Mộc đột nhiên cất tiếng:"Lớp trưởng, anh Ninh đi đâu rồi, cậu không đi tìm anh ấy về sao?"
"Cậu ta không muốn học, tôi cũng không có tư cách quản." Tô Khanh lạnh nhạt trả lời, không hề ngoái đầu lại.
Mặt mũi Lâm Mộc trắng bệt ra, biểu cảm trên mặt có chút sợ hãi. Bởi vì điện thoại của cậu đang được kết nối tai nghe bluetooth, đang nghe điện thoại của Ninh Triết.
Sau khi nghe câu nói đó của Tô Khanh, Ninh Triết đã tức giận mắng một tiếng rồi cúp máy.
Qua mấy phút sau, Lâm Mộc e dè lên tiếng.
"Lớp trưởng, cậu thực sự không đi tìm anh Ninh về sao? Nghe, nghe nói đám người ở trường Đại Thành lại đến tìm anh ấy."
Tô Khanh dừng lại một lát, ánh mắt có chút dao động, nhưng cục tức trong lòng cô vẫn rất lớn. Cô nghiêm giọng:"Lâm Mộc, đề nghị cậu giữ trật tự."
Ô Giai Nghiên ở phía trên liền quay người xuống, cẩn thận nói:"Tớ thấy Lâm Mộc hình như không giống nói đùa đâu. Cậu có cần đi báo cáo với chủ nhiệm một chút không?"
"Bây giờ tớ sẽ đi báo cáo, cậu giúp tớ quản lý mọi người nhé." Tô Khanh thu dọn sách vở, đứng dậy đi ra ngoài từ cửa sau.
Cô mở điện thoại, do dự có nên gọi cho Ninh Triết không. Còn chưa kịp gọi, đã thấy bóng dáng người nào đó ngồi trên ghế đá dưới tán cây ở phía sau tòa nhà.
Bước chân Tô Khanh chậm lại, bỗng nhiên nãy ra ý định quay đầu bỏ đi. Nhưng người nào đó đã ung dung lên tiếng:"Muốn chạy hả?"
Tô Khanh quay đầu nhìn cậu ta, lạnh lùng đáp:"Không, tại sao tôi phải chạy?"
Cô hơi nheo mắt, nhìn kĩ thì trên hai ngón tay của Ninh Triết đang kẹp một điếu thuốc lá cháy dang dở.
"Cậu lại ở trong trường hút thuốc à? Ninh Triết, đây là đường đi đến văn phòng chủ nhiệm, cậu đây chính là muốn dâng mạng cho chủ nhiệm?"
Ninh Triết thả một hơi khói vào không trung, nụ cười trên môi cực kì hút mắt:"Cậu nói sẽ không quản tôi nữa mà?"
Tô Khanh khó chịu rũ mi mắt:"Vậy xin lỗi cậu, làm phiền rồi."
Nói xong cô quay người bỏ đi.
Người phía sau thấy cô bỏ đi liền có chút gấp gáp. Cậu vội dập tắt điếu thuốc, chạy về phía cô.
Gen nhà họ Ninh rất tốt, sinh ra Ninh Triết chân dài. Nói chạy cũng không hẳn là chạy. Cậu sải mấy bước chân lớn là đuổi kịp Tô Khanh rồi.
Ninh Triết chắn trước mặt cô, Tô Khanh thắng lại không kịp, mặt mũi đập vào ngực của cậu.
Lồng ngực thanh niên rắn chắc khỏe khoắn, còn có mùi thơm nhàn nhạt. Đầu mũi của cô có hơi ê ẩm, đầu mày khẽ nhíu lại, không nhịn được mắng:"Cậu làm gì vậy hả?"
Ninh Triết bực bội nhìn cô:"Cậu bị ngốc hả? Đi nhanh vậy làm gì? Cũng không biết thắng lại sao?" Vừa nói vừa cúi người xuống nhìn chỗ cô vừa bị đụng phải.
Trong ánh mắt còn có một sự lo lắng khó giấu diếm.
Tô Khanh ngẩng đầu lên, vừa vặn đối diện với gương mặt của Ninh Triết. Cả hai đều ngẩn người ra, gió nhè nhẹ thổi qua. Mùi thơm ngọt trên người nữ sinh thoang thoảng, mặt Ninh Triết đỏ lên, lập tức đứng thẳng dậy, nghiêng mặt né tránh.
Mặt Tô Khanh cũng phiếm hồng, lúng túng nói:"Tại, tại cậu chắn trước mặt tôi đột ngột mà."
"Đó là vì cậu bỏ đi trước."
Ninh Triết bực bội đút tay vào túi quần.
"Không đi thì tôi ở lại làm gì?"
"Cậu nói không quản là thật sự không quản hả? Nhìn thấy tôi hút thuốc cậu còn bỏ đi, mẹ nó, cậu là đồ vô lương tâm."
Ninh Triết mắng.
Tô Khanh cũng không muốn nhẫn nhịn:"Là ai lúc nghỉ đông đã mắng tôi quản cậu nhiều hả?"
Ninh Triết nhất thời không biết nên nói gì.
Im lặng mất mấy giây, mới nghe thấy giọng của cậu nhỏ nhỏ vang lên:"Xin lỗi cậu, hôm đó là tôi không đúng. Về sau, cậu đừng không để ý tôi nữa."
Tô Khanh bị dọa cho ngây người, "Cậu nói gì?"
Ninh Triết sa sầm mặt:"Cậu nghe hay không thì tùy."
"Nghe rồi, nghe rồi." Tô Khanh không nhịn được liền cười thành tiếng:"Lần đầu tiên tôi nghe cậu nói xin lỗi, đáng ra tôi nên mở máy ghi âm lại."
Người nào đó thẹn quá hóa giận liền quay người đi.
Tô Khanh chạy bước nhỏ theo phía sau, hỏi:"Lúc nãy nghe Lâm Mộc nói cậu đi đánh nhau, sao lại ngồi đây hút thuốc vậy?"
"Sợ có người tìm không ra."