Tô Khanh Ninh Triết

Chương 10




Ninh Triết ở bên ngoài chờ Tô Khanh suốt gần một tiếng đồng hồ, game trên điện thoại cậu sớm đã chơi qua hơn mấy màn. Nghe thấy tiếng mở cửa, Ninh Triết mới từ từ đem điện thoại bỏ vào trong túi, giọng điệu thiếu kiên nhẫn hỏi:"Xong rồi à?"

Tô Khanh ừm một tiếng, vẻ mặt có chút mệt mỏi.

Ninh Triết lại nhìn thấy Lưu Chính Vũ đứng phía sau cô, ánh mắt lạnh nhạt, trực tiếp lướt qua cậu ta, gọi Tô Khanh:"Về thôi."

Tô Khanh ngoan ngoãn đi theo Ninh Triết, Lưu Chính Vũ ở phía sau nhìn theo cũng không biết nên làm gì.

Hai người ra khỏi trường, chú Văn đã đợi sẵn từ lúc nào. Chiếc xe chầm chậm lăn bánh, chú Văn đột nhiên lên tiếng:"Cậu Ninh, ông chủ quay về rồi, cậu có biết chuyện đó không?"

Sắc mặt Ninh Triết liền trở nên kì lạ, Tô Khanh lén lút quan sát, không nhìn ra là loại biểu tình gì.

Trong xe cực kì an tĩnh. Qua một lát sau mới nghe thấy giọng nói trầm thấp của Ninh Triết:"Tôi không muốn biết."

Bầu không khí trong xe trở nên rất quái dị. Tô Khanh ngồi im một bên không lên tiếng, giả vờ như đang rất chăm chú ngắm cảnh. Thật ra ánh mắt cô đều đang nhìn chằm chằm vào hình dáng của Ninh Triết in trên cửa kính. Không ngờ ánh mắt kia lại đột nhiên nhìn thẳng vào mặt kính, đối diện trực tiếp với cô, khiến cô chột dạ quay đầu đi.

Ninh Triết lại lên tiếng:"Sau này chú đừng nhắc đến ông ấy nữa."

Chú Văn ở phía trước cũng không nhiều lời thêm, chỉ nói:"Được rồi."

Về đến chung cư Lạc Hoa, Ninh Triết đứng do dự một hồi, có chút không muốn về nhà. Cậu quay đầu nhìn Tô Khanh đang đứng bên cạnh:"Cậu về đi, tôi còn chút việc, tiễn cậu đến đây thôi."

Tô Khanh vô thức nắm chặt quai cặp:"Cậu có việc gì vậy?"

Ninh Triết không đáp, chỉ châm chọc cô:"Sao, muốn quản chuyện của tôi nhiều thế à?"

Cô chỉ hừ một tiếng:"Tôi không quản." Nói xong quay người đi vào trong, cũng không ngoái đầu lại.

Ninh Triết ra ngoài đường lớn, vẫy tay gọi một chiếc taxi, đọc địa chỉ quán bar. Lúc cậu đến nơi, vừa vặn gặp Quan Du ở bên ngoài. Nhìn thấy cậu, Quan Du có chút sửng sốt:"Ninh Triết?"

"Mới mấy ngày không gặp đã không nhận ra tôi à?" Ninh Triết đút tay vào túi quần, ung dung đi tới.

Quan Du phì cười:"Anh đây chính là đang ngạc nhiên. Sao hôm nay đột nhiên đến quán vậy?"

Ninh Triết ngậm một điếu thuốc trên môi, cúi đầu châm lửa, lạnh tanh đáp:"Nhàm chán nên đến."

"Em gái nhỏ kia đâu? Không phải gần đây cậu bị quản lý à?"

"Cô ấy về nhà rồi." Ninh Triết nhả ra một làn khói, ánh mắt mơ hồ.

"Hiểu rồi, bố cậu về nhà phải không?"

Quả nhiên là anh em thân thiết, Quan Du vừa liếc mắt đã biết có chuyện gì xảy ra, thẳng thắn hỏi đúng trọng điểm.

Ninh Triết gật đầu:"Ừm."

Quan Du cũng tự châm cho mình một điếu thuốc, hỏi:"Bao nhiêu năm rồi, cậu định lúc ông ấy về thì lại ra ngoài, lúc ông ấy đi thì về nhà nữa sao? Không còn nhỏ nữa, có một số chuyện vẫn nên nói cho rõ ràng."

"Tôi và ông ấy gặp nhau đều rất ngượng ngùng, anh muốn tôi nói cái gì? Xin chào à?"

"Vậy thì cũng có thể từ từ làm quen lại mà. Bố cậu cũng là bất đắc dĩ, tính chất công việc của ông ấy vốn rất bận. Cậu phải thông cảm cho ông ấy một chút, bố con mà, đâu thể giận dỗi cả đời."

Ninh Triết cáu kỉnh dập tắt điếu thuốc, nhàn nhạt nói:"Tóm lại tối nay tôi sẽ ở đây, lấy phòng 701 nhé."

Nói xong rất tự nhiên đi vào bên trong, chỉ để lại một mình Quan Du ở bên ngoài hút thuốc.

Anh khẽ cười, quay người lấy điện thoại ra, gọi cho ai đó, chỉ dặn dò mấy câu rồi cúp máy.

Ninh Triết mở cửa phòng VIP 1 đi vào, bên trong có một bàn mạt chược lớn, phía tay phải là quầy rượu. Đây chính là nơi tụ tập của Ninh Triết.

Các anh em đều đang vây xung quanh bàn chơi mạt chược. Một người nhìn thấy Ninh Triết, hô một tiếng:"Tiểu Triết đến rồi."

Đám đông xung quanh bàn mạt chược đều ngoái đầu nhìn cậu. Ninh Triết bình tĩnh đón nhận nhiều ánh mắt ấy, cất tiếng:"Gần đây có việc gì xảy ra không?"

Một người đứng dậy, đi về phía Ninh Triết, vui mừng liếng thoắng:"Ôi Tiểu Triết của anh, cuối cùng cậu cũng chịu đến. Mấy em gái ở chỗ này vì không có cậu mà sớm bỏ đi gần hết rồi đấy."

"Tránh ra, tôi vẫn còn là trẻ vị thành niên đấy ông chủ ạ." Ninh Triết lạnh nhạt phủi tay người đó ra, vẻ mặt cợt nhả cười như không cười.

Người đó là Hà Thắng, ông chủ quán bar, là vị đại ca rất được tôn trọng ở khu này.

Hà Thắng bĩu môi:"Cậu đủ tuổi rồi, không phải lo."

Ninh Triết lười biếng nằm trên sô pha:"Sắp thi đại học rồi, sau này sẽ không tới đây nữa."

"Chịu quay đầu rồi sao? Lúc đầu anh nói với cậu, có phản nghịch đến đâu thì cũng đừng bỏ phí tương lai. Giờ thấy cậu chịu quay về con đường học hành, anh đây cũng vui mừng." Hà Thắng lộ ra một mặt ngạc nhiên, nhưng cũng rất vui vẻ.

Ninh Triết khép mi mắt, nhỏ giọng nói:"Tôi ở đây hai ngày, phòng 701."

"Được, cứ thoải mái đi."

Ninh Triết nói tiếp:"Đừng để ai vào làm phiền tôi nhé, cảm ơn." Nói xong câu đó cậu liền đứng dậy, ra khỏi căn phòng này, cầm một thẻ phòng đi lên lầu.

Một lúc sau Quan Du đi vào, Hà Thắng liền hỏi:"Này A Du, tên nhóc kia bị làm sao thế?"

Quan Du thong thả đi tới:"Bố cậu ấy về nhà rồi."

Hà Thắng cũng biết chuyện này, chỉ thở dài một tiếng:"Tiểu tử thối này cũng thật là, muốn trốn tránh cả đời sao?"

"Nó cứng đầu như vậy cũng không phải ngày một ngày hai, tôi cũng hết cách." Quan Du ngồi vào bàn mạt chược, cao giọng gọi:"Qua đây đi."

Ở trên tầng, Ninh Triết cởi áo sơ mi, chui vào trong chăn, nghịch điện thoại. Lúc này wechat của cậu đột nhiên nhận được tin nhắn của Tô Khanh. Hôm nay Tô Khanh chủ động nhắn trước, khiến Ninh Triết có chút ngạc nhiên.

Cậu chậm rãi click vào xem tin nhắn. Hai giây sau sắc mặt liền ảm đạm thoát ra, Tô Khanh chỉ hỏi cậu ngày mai có thể giảng cho cô bài toán khó kia không? Ninh Triết buồn bực, mẹ nó, chỉ biết tìm cậu để hỏi bài, không còn gì khác để hỏi à?

Không thấy cậu trả lời, Tô Khanh lại gửi đến một tin nhắn nữa. Hỏi cậu đang ở đâu, đã về nhà chưa? Lúc này nét mặt Ninh Triết mới dãn ra một chút, gõ gõ chữ trên bàn phím.

[Tôi ở nhà bạn, ngày mai đến trường giảng bài cho cậu.]

Tô Khanh rất nhanh đã rep lại.

[Sao cậu không về nhà?]

Ngón tay của Ninh Triết hơi dừng lại, chần chờ một lát mới gõ xuống.

[Không vì sao cả, chỉ là muốn đến nhà bạn ngủ thôi.]

Sau đó Tô Khanh không nói gì nữa. Ninh Triết cũng rất nhanh chìm vào giấc ngủ.