Tô Khanh Ninh Triết

Chương 1




"Nghe nói Ninh Triết lại gây chuyện rồi."

"Lần này là chuyện gì vậy?"

"Cậu ta hút thuốc bị chủ nhiệm bắt được."

"Chủ nhiệm Trần nổi tiếng hung dữ, lần này Ninh Triết thảm rồi."

Tô Khanh ngồi im lặng đọc sách, nhưng sớm đã không thể tập trung được nữa. Bên tai cô toàn mấy lời bàn tán của bạn học, cô bạn thân Ô Giai Nghiên ngồi phía trước cũng quay lại tám chuyện với cô.

"Khanh Khanh, xem ra lần này tên Ninh Triết kia chết chắc rồi. Mới hôm qua cậu ta đánh nhau chủ nhiệm Trần còn chưa hết tức giận mà hôm nay cậu ta lại cả gan dám hút thuốc."

Tô Khanh nhẹ giọng đáp:"Mau đọc sách đi, đừng bàn tán nữa."

Ô Giai Nghiên trợn mắt:"Cậu không tò mò sao Khanh Khanh?"

"Có gì mà tò mò chứ?" Tô Khanh bình tĩnh nói:"Cũng không phải chuyện của chúng ta."

Còn chưa kịp cho Ô Giai Nghiên nhiều lời, chủ nhiệm Trần đã đi vào lớp, theo sau là Ninh Triết. Vẻ mặt chủ nhiệm sa sầm, hướng về phía Tô Khanh gọi:"Lớp trưởng, từ nay về sau em thay thầy để mắt đến Ninh Triết. Nếu thấy cậu ta hút thuốc, đánh nhau thì lập tức báo cho thầy."

Tô Khanh len lén liếc mắt nhìn Ninh Triết, kết quả lại bị ánh mắt sắc bén của cậu ta lườm cho giật mình, gật đầu đảm bảo với chủ nhiệm.

Chủ nhiệm Trần vừa mới rời khỏi phòng học, đám nam sinh đã nhao nhao lên vây quanh Ninh Triết. Một tiếng anh Ninh, hai tiếng anh Ninh, phòng học nhất thời bị họ làm cho ồn ào.

Ninh Triết khẽ quát:"Cút ra."

Không tới ba giây sau ai về chỗ nấy, xung quanh cậu ta cũng chẳng còn ai đeo bám. Ninh Triết đi về phía Tô Khanh, thanh âm vừa đủ nghe nói:"Trả bật lửa lại cho tôi."

Tô Khanh có chút căng thẳng, nhỏ giọng nói:"Chủ nhiệm nói tôi phải giữ kĩ, không được trả lại cho cậu."

"Đưa đây." Ninh Triết hung dữ nói, vẻ mặt cực kì dọa người.

Mà Tô Khanh gan rất nhỏ, huống hồ Ninh Triết hung dữ như vậy, khiến cô sợ đến toát mồ hôi.

Cô một mực lắc đầu:"Không thể đưa."

Ninh Triết ngồi xổm xuống, mặt đối mặt với cô, cười lạnh nói:"Gan cậu lớn thêm một chút rồi à?"

Tô Khanh khẽ nuốt nước bọt một cái, trả lời:"Dù sao cũng không thể đưa cho cậu được."

"Được." Ninh Triết cũng không thèm đôi co với cô nữa, đứng dậy đi về chỗ của mình.

Tô Khanh còn tưởng cậu ta ngoan ngoãn bị thu phục, vui vẻ cười một cái.

Không ngờ một giây sau đó, Ninh Triết ôm cặp sách đi đến bên bàn của Tô Khanh, dùng ánh mắt và giọng nói đầy sát khí dọa bàn cùng bàn của cô sợ hãi cụp mắt xuống.

"Cậu." Ninh Triết chỉ vào cậu bạn kia, lạnh lùng nói:"Xuống chỗ của tôi ngồi, tôi sẽ ngồi ở đó."

Cậu bạn kia nhìn Tô Khanh một cái, trước sự cầu xin của Tô Khanh, cuối cùng vẫn sợ hãi ôm cặp sách đi chỗ khác.

Từ lâu chủ nhiệm Trần đã muốn Ninh Triết cùng ngồi với Tô Khanh, để thu liễm bớt tính khí tùy hứng, nâng cao thành tích. Nhưng Ninh Triết sống chết không muốn ngồi cùng, đột nhiên hôm nay lại đổi ý, dưới sự đồng ý của chủ nhiệm, đường đường chính chính đi qua ngồi cạnh Tô Khanh.

Tô Khanh nuốt xuống một ngụm nước bọt, nội tâm tràn ra chút sợ hãi. Cô siết chặt bật lửa trong tay, nhỏ giọng nói:"Cậu, cậu muốn làm gì?"

"Không làm gì cả." Ninh Triết thờ ơ đáp, sắp xếp sách vở xong xuôi mới quay đầu nhìn cô:"Cậu không trả bật lửa cho tôi, thì đừng hối hận."

"Tôi, tôi trả bật lửa cho cậu thì cậu có quay về chỗ cũ không?"

Ninh Triết không do dự đáp:"Không."

Nói đoạn lại nhìn cô cười lạnh:"Cậu chết chắc rồi."

Tan học, Tô Khanh đi tìm chủ nhiệm Trần nói chuyện.

Không ngờ vừa nghe thấy Ninh Triết đã chịu chuyển lên ngồi cạnh cô, mặt mày ông ấy liền tươi tỉnh nói:"Vậy là tốt, vậy là tốt. Tô Khanh, sau này em giúp thầy quản thúc thằng nhóc đó nhé."

Tô Khanh dở khóc dở cười, bản thân là lớp trưởng, phải quan tâm đến các bạn học, nên cô không tiện từ chối. Chỉ đành nhỏ giọng thăm dò:"Chủ nhiệm, vậy bật lửa của cậu ấy, có thể trả lại không?"

Chủ nhiệm Trần lập tức nói:"Tuyệt đối không, em đi về thì mau vứt đi, không được đưa lại cho thằng nhóc ấy."

Sau khi ra khỏi văn phòng, Tô Khanh từ trong túi áo lôi ra cái bật lửa màu bạc, thở dài một cái. Trên đường về nhà cô định tìm đại một cái thùng rác rồi vứt vào, nhưng kết quả lại không vứt đi, đem giấu vào trong cặp.

Mẹ Tô vừa nhìn thấy cô mở cửa vào nhà đã sốt sắng gọi:"Tiểu Khanh, về đúng lúc lắm, nhà cô Ninh vừa chuyển đến đối diện nhà chúng ta. Mẹ mời gia đình cô ấy sang ăn cơm, con vào trong thay quần áo rồi ra ăn cùng đi."

Tô Khanh thay dép xong thì ngoan ngoãn nói:"Được ạ."

Lúc cô thay quần áo xong ra khỏi phòng, nhìn thấy người ngồi ở bàn ăn, phút chốc ngây người.

Ngoại trừ một người phụ nữ xinh đẹp đang tươi cười như hoa, có lẽ là cô Ninh vừa mới chuyển tới. Bên cạnh cô ấy còn có một nam sinh, mà người này, chính là Ninh Triết.

Tô Khanh sững sờ nhìn cậu ta, không nhịn được hỏi:"Sao cậu lại ở đây?"

"Sao thế, Tiểu Khanh? Con quen Tiểu Ninh sao?" Mẹ Tô nhìn con gái, hỏi.

Vẻ mặt Ninh Triết không có gì gọi là bất ngờ, chỉ bình tĩnh trả lời mẹ Tô:"Chúng cháu học cùng lớp ạ."

Mẹ Tô cười:"Trùng hợp vậy à? Tiểu Khanh, qua chào hỏi cô Ninh đi."

Tô Khanh lấy lại tinh thần đi đến ngồi xuống bàn ăn, lễ phép cúi đầu:"Cháu chào cô."

Mẹ Ninh xinh đẹp lại dịu dàng, cười với cô:"Chào cháu, Tiểu Khanh."

Cô ấy còn học theo mẹ Tô, gọi cô là Tiểu Khanh, nghe vô cùng thuận tai. Tô Khanh liền cười rộ lên.

Lúc ăn cơm, dĩ nhiên không tránh khỏi việc hai phụ huynh hỏi tình hình học tập.

Mẹ Ninh tiên phong hỏi trước:"Tiểu Khanh, bình thường ở trong lớp Tiểu Triết học hành thế nào? Mấy lần cô hỏi nó thì nó đều trả lời qua loa."

Tô Khanh nhìn Ninh Triết một cái, thẳng thắn nói:"Giáo viên mắng vốn cậu ấy rất nhiều ạ."

Sắc mặt Ninh Triết lập tức biến đổi, nhưng không có cách nào làm gì Tô Khanh được. Chỉ đành cam chịu nghe mẹ Ninh bôi xấu, mà Tô Khanh lại ở một bên cười rất đắc ý.

Mẹ Tô nhìn thấy con gái cười như vậy liền mắng:"Con đó, quan tâm giúp đỡ bạn nhiều một chút, đừng ở đó cười bạn."

Cả bữa cơm diễn ra rất hòa thuận, vui vẻ. Bố Tô vẫn còn mải bận công tác, bố Ninh cũng còn đang ở nước ngoài. Hai bà mẹ được dịp nói mấy chuyện mua sắm, làm đẹp của phụ nữ, hai đứa trẻ thì xem tivi ở phòng khách.

Ninh Triết giữ điều khiển, đang xem một chương trình thể thao. Ở bên cạnh, Tô Khanh lại không hề có hứng thú xem chương trình đó, liền nói:"Cậu xem đủ chưa, tôi muốn xem cái khác."

"Vẫn chưa."

Không ngờ Ninh Triết không chút xấu hổ nào nói, giống như đây là tivi nhà mình vậy. Tô Khanh nhất thời có chút tức giận, liền thử đưa tay qua giật lấy, "Trả đây."

Ninh Triết động tác nhanh nhẹn đem điều khiển giấu qua phía bên kia, bình tĩnh xem tivi. Tô Khanh liếc cậu ta một cái, lặp lại:"Trả đây."

Ngay cả một cái liếc mắt Ninh Triết cũng lười liếc cô.

Đúng lúc này mẹ Tô gọi đến:"Tiểu Khanh, con xuống siêu thị mua một ít hoa quả đi."

"Vâng ạ." Tô Khanh ngoan ngoãn đứng dậy, quay về phòng ngủ lấy áo khoác, sau đó ra cửa thay giày.

Mẹ Ninh cũng không để cho Ninh Triết rảnh rỗi, cao giọng gọi:"Tiểu Triết, con đi cùng Tiểu Khanh đi, một mình con bé sợ là xách không hết."

Nếu là bình thường, Ninh Triết đã trực tiếp từ chối. Nhưng vẫn còn có mẹ Tô ở đây, cậu bất đắc dĩ đứng dậy đi theo Tô Khanh.

Hai người một trước một sau đi vào siêu thị, Tô Khanh phớt lờ cậu ta, chú tâm chọn hoa quả. Lúc chuẩn bị bê một quả dưa hấu lớn trông rất tươi ngon thì bên cạnh truyền đến một thanh âm trong trẻo, lại mang theo chút châm chọc.

"Không phải dưa hấu to thì sẽ ngon đâu."

Ninh Triết tiến tới, dùng tay gõ nhẹ lên mấy quả dưa, sau đó lấy một quả dưa nhỏ hơn quả cô vừa chọn một chút, nói:"Cái này ngọt."

Cô dùng ánh mắt thiếu tin tưởng nhìn cậu ta.

Nhận thấy ánh mắt của cô, Ninh Triết cũng không tức giận, bình tĩnh đặt dưa vào trong xe đẩy.