Tố Hiền Thê

Chương 12: Dương thành




Ngô thị chần chờ chui vào, mành xốc lên nửa ló đầu vào trong thấy tình cảnh kia, liền nhịn không được lùi lại hai bước, “Không được không được, ta nhìn thấy máu đầu liền choáng váng thôi.”

“Mẫu thân!” Lý Chính Nhiên có điểm sốt ruột.

“Để ta, chàng mau sai người nấu chút nước ấm tới.” Mạc Ngữ lướt qua mẹ chồng lên xe.

Lý Chính Nhiên nghiêm túc nhìn thê tử một cái “ Nàng chắc nàng có thể không?”

“Ta ở nhà đã gặp dê đẻ con, hơn nữa đệ muội là hai thứ hai, so với thai đầu sẽ dễ dàng hơn chút, chính muội ấy cũng đã có chút kinh nghiệm, chàng mau ra ngoài đi ——” đoạn đẩy đẩy trượng phu ra ngoài.

Khẩn trương mà thống khổ chờ đợi ở trong xe ngựa khàn cả giọng mà hô lên càng hiện ra vài phần sống một ngày bằng một năm.

“Đại tẩu, ta thật không gượng được nữa!” Triệu Nhứ Yên cầu xin Mạc Ngữ.

“Ngươi nhất định sẽ bình an.” Mạc Ngữ không ngừng lặp lại câu này, bởi vì nàng cũng không biết nên nói cái gì, nàng cũng là lần đầu tiên thấy người khác sinh con, “ Nước đâu?” Nhịn không được xốc lên màn xe hỏi Dung Xảo.

Dung Xảo vừa thấy trên tay Mạc Ngữ dính đầy máu tươi chút nữa bị dọa ngất, run rẩy không dám qua.

“Nước!” Bên trong Mạc Ngữ quát lạnh một tiếng.

Lý Chính Nhiên duỗi tay lấy chậu nước trên tay Dung Xảo, bưng đến trước đc xe ngựa cho thê tử rửa tay, Mạc Ngữ tẩy rửa sạch sẽ xong xuôi, liền lấy tấm vải chắn tầm nhìn của Triệu Nhứ Yên.

Phía dưới như cũ là dài dòng mà thống khổ sinh nở.

“Đại tẩu, ta…… Thật đến không được.” Triệu Nhứ Yên vô lực mà nằm ngửa trên gối, cảm thấy chính mình lần này sợ là thật đến không qua được, cái thai này thật sự quá khó sinh.

“Không được nghĩ loạn, đầu bé con có chút lớn, ngươi lại dùng dùng sức, nhất định có thể.” Mạc Ngữ tay cũng có chút phát run, bởi vì thời gian ngày càng kéo dài, nàng cũng sợ hãi, sợ một thi hai mệnh.

“Đại…… Tẩu, nếu…… Ta thật không qua được quỷ môn quan lần này, cầu tẩu…… Giúp ta chăm sóc con của ta.” Thời khắc nguy cấp, Triệu Nhứ Yên không thể không tính đến trường hợp xấu nhất, nàng nếu thật không qua ải này, tội nhất chính là con nàng, Chính Cũng có thể tục huyền, mà con gái nàng lại không có mẹ ruột thứ hai, ít nhất nàng muốn phó thác cho người mình có thể tin, Đại tẩu tuy rằng xuất thân không tốt, bất quá làm người lại không tồi, làm việc cũng cẩn thận.

Mạc Ngữ nhìn xem sắc mặt trắng bệch Triệu Nhứ Yên, nàng ta tựa hồ không định rặn nữa, “Không được, ngươi hãy sinh đứa bé cho trót lọt, hơn nữa ngươi còn phải sống cho tốt biết chưa!”

“Ta……” Lắc đầu, nàng ta thực sự không còn sức lực, hơn nữa mắt bắt đầu hoa, lỗ tai cũng ù ù, khả năng thật không qua được ải này.

“Trừ bỏ chính mình, còn ai có thể chiếu cố cho con của ngươi hả, ai có thể đối tốt với con ngươi?! Ngươi đem bọn nhỏ ném cho ai? Người khác sao có thể bằng mẹ ruột được? Ngu ngốc, đến nước này ngươi chết còn không sợ, còn sợ không có sức rặn sao? Mau dùng sức, đừng để bọn nhỏ phải hận ngươi vì đã từ bỏ chúng!” Mạc Ngữ dưới tình thế cấp bách lộ ra một tia dã tính, nói như thế nào nàng cũng là nữ nhi gia thợ săn, di truyền dã tính từ gia đình, “Nhanh lên!” Thấy Triệu Nhứ Yên đã có dấu hiệu hôn mê, không màng trên tay còn máu tươi nhỏ giọt, hung hăng tát cho nàng ta một chưởng.

Triệu Nhứ Yên tính tình đại tiểu thư, cả đời này cũng chưa bị ai tát bao giờ, đương lúc hôn hôn trầm trầm sinh ra buồn bực không phục, hung hăng dùng lực rặn, chỉ nghe oa một tiếng ——

Bé con ra đời!

Mạc Ngữ lấy lọt lòng là một nữ anh trắng trẻo thì hết sức vui mừng, vội vàng lấy kéo cắt cuống rốn cho bé, lại tìm khăn bọc lấy, vén rèm lên, không hay chút nào chính mình đầy tay đầy mặt vết máu có bao nhiêu dọa người, mừng rỡ như điên mà hướng trượng phu hô to, “Sinh rồi sinh rồi, là một nha đầu mập mạp.”

Lý Chính Nhiên ngơ ngẩn mà nhìn thê tử một hồi lâu, nếu nói lúc trước hắn bởi nàng kiều mị khả ái mà say mê, còn hiện tại hắn thích cái tính chân thật của nàng —— nữ nhân kiên cường, còn có một tia dã tính bị che giấu.

“ Mẫu thân, đệ muội sinh một nha đầu béo mập.” Cuộc đời Mạc Ngữ lần đầu tiên diện kiến quá trình sinh sản chân thật, cũng là lần đầu tiên giúp đỡ một sinh mạng nhỏ đến thế gian này, mừng vui không thể tả, không chút để ý tới chồng mình đang đứng một bên, vội vàng khoe với mẹ chồng.

Ngô thị vỗ bộ ngực thẳng hô “A di đà phật”, ngay sau đó đi qua với bọn họ, cùng nhau xem cháu gái trắng mập này.

Mạc Ngữ lại lần nữa chạy nhanh về xe ngựa giúp Triệu Nhứ Yên lau người dọn dẹp, một phen sửa sang lại lúc sau coi như trong xe đã gọn gàng sạch sẽ, Triệu Nhứ Yên cũng dần dần khôi phục thanh tỉnh, nhưng quai hàm sưng u hơi cao, làm Mạc Ngữ có chút hổ thẹn, “Ta vừa rồi —— lực tay có điểm mạnh, ngươi còn đau không?”

Triệu Nhứ Yên nhịn không được cười một tiếng, suy yếu mà lắc đầu, “Đại tẩu, cảm ơn ngươi.”

Mạc Ngữ chạy nhanh xua tay, “Là nhờ sức của chính ngươi.” Giúp nàng dịch gối đầu, “Là cái nha đầu béo mập xinh đẹp.”

Triệu Nhứ Yên cười khổ, “Đáng tiếc, chật vật cái thai lớn như vậy, vẫn là con gái.” Nàng vẫn luôn hy vọng là con trai, có thế đối với trượng phu và mẹ chồng mới có tiếng nói, “Bất quá nha đầu thúi này mệnh lớn thật, thế mà sinh ngay trên xe.”

“Đừng nghĩ quá nhiều, ngươi trước nghỉ ngơi, vừa rồi ra không ít huyết, ta đi hấp chén nước đường đỏ tới.” Mạc Ngữ chỉnh góc chăn xong xuôi cho nàng ta sau xoay người xuống xe.

Chính Nhiên, mẹ chồng, Tiền Thi Thi, cùng với Hân Nhạc đang vây ở một chỗ xem nhóc con.

Mạc Ngữ không đi quấy rầy bọn họ, hãy còn đi vào lều nhỏ tạm bên đường bắt nồi to múc một gáo nước ấm, một bên cầm gáo nước lạnh, rửa sạch vết máu trên người chính mình.

Lý Chính Nhiên không biết khi nào đã đi tới bên cạnh nàng, Mạc Ngữ ngửa đầu nhìn hắn.

Lý Chính Nhiên khom người ngồi xổm xuống song song với nàng, giúp nàng đổi nước.

“Đệ muội nói đáng tiếc là con gái, chàng cảm thấy sao? Đáng tiếc không?” Nàng hỏi hắn.

Lý Chính Nhiên đem nước gáo xối xuống rửa chân cho nàng, nói, “Nếu nàng hỏi ta, ta có thể nói cho nàng, không có.” Nhưng cũng chỉ có thể đại biểu cho ý kiến cá nhân của hắn.

Mạc Ngữ cười một chút, “Nói được đến dễ nghe, Lý gia chàng đến nay còn chưa có tôn tử đâu.”

“Có lẽ người khác có, ta chỉ là nói ta.” Cầm khăn vải cho nàng lau tay, “Ta muốn đứa bé đầu tiên của chúng ta nhất định là bé gái.”

Mạc Ngữ quay đầu nhìn quanh bốn phía, đẩy hắn một phen, oán trách nói: “ Chàng nhỏ giọng thôi.”

Lý Chính Nhiên chẳng dùng chút lực nào, thuận theo nàng kéo eo nàng tới gần hắn, sợ tới mức Mạc Ngữ khẩn trương chạy nhanh túm chặt lấy tay áo hắn.

“Đại tẩu……” Hân Nhạc đứng sau bụi cây chẳng biết nên qua hay không, hình như Đại ca đang “Vội”.

Mạc Ngữ đột nhiên buông ống tay áo của chồng ra—— Lý Chính Nhiên cũng quy củ thả nàng xuống đất, “Chuyện gì?”

“Nương nói sợ Dung Xảo chiếu cố không chu toàn, nhờ đại tẩu ngươi tạm thời chiếu cố nhị tẩu một chút.” Dứt lời, hai má đỏ rực chạy trốn.

“ Được——” còn chưa đáp xong Hân Nhạc đã chạy mất hút chả còn cái bóng, Mạc Ngữ nhịn không được quay đầu giận chồng liếc mắt một cái, đều tại hắn làm càn.

***

Mạc Ngữ lần này không sợ Lý gia lại nghĩ này nghĩ nọ nữa, trước kia họ vẫn luôn cho rằng nàng là một cô nương vẫn luôn nhẫn nhục chịu đựng, không thể tưởng tượng được nàng gặp chuyện khó cũng rất lợi hại, xem ra làm người ai đều có ba phần tính tình a.

Buổi tối Chính Cũng mới về tới, bởi vì sinh hài tử chậm trễ không ít thời gian, Lý gia tới sáu phiên trấn ở lại khách điếm.

Khi Chính Cũng trở về, mẫu thân trước cho hắn tự xem qua nữ nhi của mình, hắn tuy mừng vui, nhưng vui mừng bên trong lại mang theo một chút thất vọng, Ngô thị khuyên giải an ủi nhi tử nói: “Tuy rằng đáng tiếc, bất quá các ngươi còn trẻ, còn nhiều cơ hội sinh con trai.”

Chính Cũng gật gật đầu, xoay người muốn đi xem thê tử, lại bị đại ca ngăn lại.

“Đừng nói chuyện con trai hay gái với đệ muội, nàng hôm nay thiếu chút nữa mất đi tính mạng, hảo hảo an ủi một chút nàng mới đúng.” Lý Chính Nhiên nói một câu công đạo.

“Ta biết mà, đại ca, mọi người hãy nghĩ ngơi trước đi.” Chính Cũng ra cửa.

Ngô thị ôm cháu gái không biết nên làm sao bây giờ, con trai không ôm nhóc về á, chẳng lẽ ngủ với bà sao?

“Mẫu thân, đưa ta đi, đêm nay trước để Ninh Nhi chiếu cố bé một đêm.” Lý Chính Nhiên nhìn ra mẫu thân đang quẫn bách —— tuy sinh quá bốn đứa con, nhưng bà chưa chăm đứa nào bao giờ, nghĩ thôi vợ mình đáng tin hơn.

Mà khi hắn đem chất nữ mang về trong phòng, một canh giờ sau, hắn liền hối hận —— nguyên lai con nít không hề dễ dỗ như hắn tưởng, chưa đến một canh giờ liền phải đút sữa không nói, còn khóc trời u đất ám, người ta căn bản là không thể ngủ, còn phải ôm nhóc đi tới đi lui dỗ.

“Để ta, nàng nghĩ một lát đi.” Sau nửa đêm, thấy thê tử không chợp mắt, Lý Chính Nhiên đứng dậy lại đây tiếp nhận nhóc con.

“ Chàng sẽ ôm nhóc sao?” Mạc Ngữ có chút không tin, bởi vì động tác hắn ôm hài tử thật sự quá cứng đờ.

“ Ừ” Lý Chính Nhiên tiếp nhận tiểu chất nữ.

“ Ừ” là một chữ đơn giản thôn, nhưng sâu bên trong ẩn chứa quá nhiều nội dung. Mang thai mà không có nam nhân bên cạnh tuyệt không đơn giản, khi thấy được tận mắt tình cảnh mang thai và sinh nở như thế nào mới sinh ra tình cảm kính yêu, thuận tiện cảm ơn mẫu thân của chính mình.

Lý Chính Nhiên chưa làm cha, cũng chưa từng tiếp xúc với con trẻ, chỉ một lần này làm cho hắn cảm thấy sinh nở không khác lên chiến trường bao nhiêu.

Một chén trà nhỏ công phu, Mạc Ngữ liền nhịn không được bật cười, “Vẫn nên để ta thôi.” Nhìn hắn ra một trán mồ hôi kia, “Ngoan nhé, bá bá ôm con không thoải mái đúng không? Không khóc, chúng ta không cho hắn ôm nữa nhé.” Mạc Ngữ một dùng tay đỡ đầu bé, một bên nhẹ nhỏ giọng dỗ dành tiểu nữ nhi trong lòng ngực.

Lý Chính Nhiên nhìn thê tử qua lại đi lại dỗ hài tử, trong lòng đột nhiên có chút khó chịu, vì cảnh tượng trước mắt, cũng vì tương lai, hắn nếu phải đi tiền tuyến, mà bọn họ lại có hài tử, như vâỵ nàng sẽ phải một mình đối mặt, nếu như thế, hắn không thể nào yên tâm, rốt cuộc nàng chỉ có 17 tuổi, tuy là dâu trưởng, lại cũng là con dâu nhỏ tuổi nhất trong nhà, quan trọng nhất là sẽ không có ai có thể giúp nàng……

***

Dương Thành ở Tây Bắc Lịch thành, Liêu thành ở Tây Nam, mà nơi Lý Chính Nhiên sắp nhậm chức là vùng Tiểu Thương Sơn tựa núi giữa Dương thành và Liêu thành hoặc nên nói là vùng khỉ ho cò gáy thì hơn, hoàn cảnh thật sự không thế nào tốt đẹp —— Bạch lão tướng quân riêng chọn một địa phương như vậy —— nếu muốn luyện ra một đám lính xuất sắc thì không thể cho quân sĩ quá mức an nhàn, nên những ngày tháng sau này của Lý Chính Nhiên cũng sẽ vất vả theo.

Sau khi thăm dò đại khái qua Tiểu Thương Sơn, Lý Chính Nhiên trở lại Dương Thành —— quân sĩ chưa nhập doanh, mấy lão Hắc Kỵ Quân bọn họ tới xem địa hình ở đây ra sao, căn cứ vào đó chế định từng người luyện quân.

Chỗ Lý gia ở Dương thành gần Lục phố, Lục phố là phố xá náo nhiệt nhất Dương thành, nghe nói hai người Chính Cũng cùng Chính Tích hợp lực nhờ người thuê, tuy rằng hơi cũ đã qua tay ba người, tam tiến tam xuất, nhưng tu sửa một chút vẫn không tồi.

Ngô thị cũng không biết trưởng tử lại lần nữa gia nhập Hắc Kỵ Quân, chỉ nghe nói hắn lại được điều đi quân doanh lớn hơn.

Hiện giờ ba nhi tử đã lập gia lập nghiệp, tâm bà cũng buông xuống hơn phân nửa, trước mắt cũng chỉ thừa một đứa con gái này, khi còn ở quê không có chỗ nào mà tìm được rễ vừa ý, hiện giờ tới Dương Thành rộng lớn rồi, hẳn là có không ít người trong sạch đi? Bất quá đáng tiếc chính là mới đến, căn bản chưa quen biết người nào, cho nên bà đem tâm tư chuyển tới trên người Chính Cũng Chính Tích, hy vọng bọn nó tìm được cho con bé một vị hôn phu tốt, Chính Nhiên bên kia không tính, bà không thích người theo binh nghiệp, ngại bọn họ thô lỗ, hơn nữa động một cái liền phải đi đánh giặc, ai biết sau này phải bỏ mạng nơi thâm sơn cùng cốc nào, cũng không thể chậm trễ nữ nhi gia tuổi còn xuân thì nhà bà.

Lý Hân Nhạc lớn lên thập phần tú lệ văn tĩnh, nhưng so với Đại tẩu nàng thiếu chút kiều khí, so với tam tẩu lại mất đi khí chất tiểu thư khuê các, có lẽ là từ nhỏ đến lớn bị mẫu thân quản quá nhiều, có vẻ có chút co rúm —— Mẫu thân quá cường thế thường dưỡng ra nữ nhi tính tình u buồn.

Lần trước khi đến cữu cữu gia, nàng cùng biểu tỷ nguyệt hề từng tâm sự một phen, sau khi biết được cảnh ngộ của nàng ta, nàng cũng nổi lên lo lắng cho vận mệnh của chính mình, tuy rằng tính cách bất đồng, nhưng các nàng đều bị cha mẹ quản chế giống nhau, mẫu thân hy vọng nàng tìm vị hôn phu có tài văn chương, tướng mạo và năng lực lỗi lạc, cho nên chọn tới chọn lui cho tới hôm nay đều chọn chưa ra. Nàng không phải không nghĩ muốn hôn phu kiểu này, chỉ là cảm thấy vào nhà chồng quá tốt sẽ khiến chính mình khổ, giống đại tẩu, bởi vì là nữ tử nông thôn, cho nên mẫu thân vẫn luôn cảm thấy nàng không xứng với đại ca, tổng hội lấy các loại yêu cầu áp chế đại tẩu, nếu sống cuộc sống như Đại tẩu, nàng nghĩ còn không bằng khỏi gả, nàng hy vọng hôn phu của mình và nhà chồng sẽ yêu thương đón nhận mình, cho nên nàng muốn mình sẽ giống Tam tẩu, tìm một nhà gia thế thấp hơn nhà mình, nhưng tài mạo phải đều tương đối ổn thoả, như vậy gần nhất, nàng nửa đời sau liền sống được tự tại —— chỉ là cùng mẫu thân nói không thông, lần trước chỉ nhắc qua một chút đã bị mẫu thân trách cứ không biết cố gắng.

Lần này nghe nói mẫu thân ủy thác Nhị ca Tam ca tìm hôn phu cho nàng, nàng có chút vui mừng, rốt cuộc mắt nhìn người của Nhị Ca Và Tam ca sẽ không quá kém, nhân phẩm người đó hẳn không sức mẻ nơi nào đi, chỉ cần ở bọn chọn người có gia thế như nàng tính thì mối này liền thành --- Hân Nhạc hạ quyết tâm.