Tô Hàng Hướng Nam

Tô Hàng Hướng Nam - Chương 26





Edit & Beta: Hann


Đối với vấn đề quan sát thấu đáo này, tạm thời Hàng Chính không có ý định giải thích rõ ràng cho Tô Nam. Dù sao bây giờ vẫn còn quá sớm, tính ra anh và cô mới xác định quan hệ yêu đương được hai tháng mà thôi. Mà những lần anh và Tô Nam tiếp xúc với nhau, chỉ cần dùng đầu ngón tay thôi cũng đếm được. Mọi thứ còn quá sớm, thế nhưng vẫn kịp.


Chuyện tối nay anh ngủ qua đêm ở đây khiến cô thấy hơi xấu hổ. Mặc dù hai người bọn họ đã là người yêu của nhau nhưng đây là lần đầu tiên Hàng Chính qua đêm ở đây. Được rồi… Phòng là của anh, đương nhiên cô không có lý do gì để ngăn cản anh qua đêm ở đây, thế nhưng… Anh ngủ ở đâu đây?


Không có cách nào ngủ trên sofa dành cho người lười được, nằm ra đất ngủ gì gì đó cũng không ổn cho lắm. Dù sao bây giờ đã vào mùa đông rồi, thân thể Hàng Chính có tốt đến mấy thì cũng không thể bảo anh ngủ trên sàn nhà được. Tô Nam chạy đến phòng vệ sinh, hỏi Hàng Chính đang đánh răng rằng: “Tối nay anh ngủ ở đâu đây?”


Hàng Chính ngậm bàn chải đánh răng, bọt trắng dính đầy khóe miệng, anh nhìn Tô Nam qua chiếc gương, trả lời đầy mơ hồ: “Trên giường.”


“Ah…” Cô gật đầu: “Thế em ngủ ở đâu?”


Hàng Chính nhổ nước súc miệng ra, trả lời: “Trên giường.”


“Cùng nhau?” Đầu ngón tay của Tô Nam chỉ tới chỉ lui vào người cô và anh: “Hai chúng ta ngủ cùng nhau sao?”


Anh liếc mắt nhìn cô một cái, nói thật anh chẳng muốn phản ứng với câu nói này của cô cho lắm. Anh chỉ ra hướng ngoài cửa nói: “Em ra ngoài ra ngoài đi, anh muốn tắm.”


Không hiểu sao Tô Nam vẫn nhìn Hàng Chính, đứng yên không nhúc nhích.


Hàng Chính vô cùng bình tĩnh cởi áo sơ mi trên người, lộ ra bắp thịt hoàn hảo nhưng lại chằng chịt vết sẹo. Cơ bụng sáu múi của anh khiến cô hơi sửng sốt một chút, Hàng Chính thực sự là ví dụ điển hình của câu nói mặc áo trông gầy mà cởi áo trông có da thịt, cô lại bắt đầu mê trai đẹp nữa rồi.


“Làm sao?” Hàng Chính cúi người xuống, dùng ngón tay trỏ nâng cằm cô lên để cả hai đối mặt nhau. Anh nhếch môi, giọng nói trầm thấp mà khàn khàn: “Không muốn đi? Thế thì cùng nhau tắm?”



Cái quỷ gì!! Tô Nam nghĩ ngợi, mình đang bị Hàng Chính đùa giỡn hay sao thế? Sao lại thế được! Từ trước đến nay chỉ có Tô Nam cô đùa giỡn người khác một chút, sao lần này lại đảo ngược rồi.


“Ha ha…” Tô Nam nhíu lông mày, tiến sát đến người Hàng Chính, nụ cười có hơi ngả ngớn: “Cùng tắm thì cùng tắm, em sợ anh chắc?”


Sau một phút, Tô Nam bị Hàng Chính đen mặt xách cổ áo giống như một thằng nhóc xách con gà con vậy, ném ra khỏi phòng vệ sinh, sau đó còn dùng sức đóng cửa. Còn kèm theo một tiếng “Ầm” nữa khiến Tô Nam bật cười không chút nể tình.


“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha…”


Hàng Chính dựa người vào cánh cửa đã đóng chặt, khi nghe thấy tiếng cười ngoài cửa của Tô Nam, anh chỉ biết yên lặng đỡ trán. Con mẹ nó, đúng là làm anh tức chết mà. Lúc đầu anh chỉ muốn trêu đùa cô một chút, không ngờ cô nhóc này trêu ngược lại. Cái này, một thằng già như anh lại không do dự chút nào lập tức ném cô ra khỏi phòng vệ sinh. Lúc Tô Nam đến gần anh rồi nói “Cùng tắm thì cùng tắm” ấy, đáng lẽ anh nên kiên trì biến chuyện này thành thật chứ. Theo lý mà nói Hàng Chính anh hoàn toàn không phải chịu thiệt gì cả. Sao lại ném Tô Nam ra ngoài chứ, đây chẳng khác gì làm trò cười cho cô cả, thất sách thất sách.


Lúc tiếng xả nước trong phòng tắm vang lên, Tô Nam đã ngồi trong phòng khách xem hoạt hình Disney lâu rồi. Không thể không nói, tốc độ của anh thực sự rất rất nhanh, chỉ mới mười lăm phút, cô đã nghe thấy giọng nói của anh truyền đến từ phòng tắm.


“Nhị Nam, tìm một bộ quần áo rồi mang cho anh với.”


Cô tạm dừng bộ phim hoạt hình, chạy đến mở tủ quần áo trong phòng ra để lấy áo quần cho Hàng Chính. Sau đó lại chạy đến trước cửa phòng tắm, gõ một cái rồi nói: “Mở cửa!”


Cửa phòng tắm mở ra, anh đưa cánh tay dính nước ra ngoài để nhận lấy áo quần, hơi nóng ấm áp và ẩm ướt như xông thẳng vào mặt Tô Nam. Trong giây lát, cô thấy cảm giác này thật xa lạ. Vốn dĩ trước đây chỉ có mỗi mình cô sống trong căn nhà này. Lúc tìm thấy nơi đây, cô chỉ nghĩ rằng căn nhà này chỉ là một nơi để mình tạm thời an thân mà thôi. Thế nhưng vừa rồi, lúc Hàng Chính lấy bộ quần áo trên tay mình, ngón tay ấm áp ấy của anh nhẹ nhàng chạm vào tay cô. Khoảnh khắc đó, đột nhiên Tô Nam cảm thấy mình cũng có nhà rồi.


Cô đứng trước cửa phòng tắm, nhẹ nhàng nở nụ cười, trong lòng cảm thấy thật ấm áp, khóe mắt có hơi cay cay.


Bỗng cô nhớ đến câu nói trong bộ phim hoạt hình vừa rồi.


“All it takes is Faith and Trust.”



Tất cả mọi việc đều cần tín ngưỡng và lòng tin.


Niềm tin và tín ngưỡng của Hàng Chính đã dành hết cho quân đội, vậy lòng tin và tín ngưỡng ấy của Tô Nam dành cho thứ gì?


Cô không bận tâm về quãng đời còn lại sau này, chỉ cần tất cả mọi thứ đều có liên quan đến Hàng Chính là được.


Anh xoa mái tóc ngắn của mình, bước ra khỏi phòng tắm rồi ngồi xuống bên cạnh Tô Nam, cùng cô xem phim hoạt hình đang chiếu trên chiếc laptop.


Trên người Hàng Chính thoang thoảng mùi hương dễ chịu của xà bông thơm, sạch sẽ thoải mái. Cô quay đầu nhìn da thịt ngăm đen khô ráo của anh, nhíu mày nói: “Da đã thành như vậy rồi, em sẽ bôi cho anh vài thứ, thấy thế nào?


“Cái gì?” Hàng Chính hơi đề phòng nhìn Tô Nam: “Anh không thích mấy món đồ thơm ngào ngạt của con gái bọn em.”


“Không phải vì da anh khô quá sao, nếu không em cũng không nỡ cho đâu.” Cô chạy đến phòng tắm lấy một cái chai màu trắng ra. Cô nặn một ít ra tay rồi xoa đều, trong nháy mắt hương sữa thơm ngào ngạt tràn ngập. Hàng Chính cảm thấy mùi này hơi quen, anh suy nghĩ kỹ một chút, cái mùi này, không phải là hương thơm trên cơ thể của cô sao?


Cô kéo cánh tay của Hàng Chính qua, sau đó xoa chất lỏng đó lên cánh tay của anh. Anh nhìn thấy những chỗ da khô của mình dần dần mờ đi, còn cô thì cảm thấy tinh thần được nâng cao, bắt đầu bôi lên tay rồi đến cổ của anh. Cho dù chỗ nào trên da của anh khô một chút thôi, cô cũng đều thoa chất lỏng này lên đó.


Sau khi thoa xong, cô thực sự cảm thấy rất thoải mái, nhưng Thiếu tá Hàng Chính của chúng ta thì không. Con người Hàng Chính này, nói dễ nghe thì gọi là trễ nải việc chung thân đại sự vì phục vụ nhân dân. Nói khó nghe thì hơn ba mươi năm từ trước tới giờ, anh chính là một thằng già dùng tay để giải quyết nhu cầu.


Từ lúc Hàng Chính được cô gái nhỏ này chăm sóc như thế, đôi bàn tay mịn màng ấy nhẹ nhàng xoa xoa người anh. Đây không phải là đang khiêu chiến sự nhẫn nại của anh sao? May mà sức chịu đựng của Thiếu tá Hàng anh khá tốt, nhưng đối với sự chăm sóc này của Tô Nam, anh tự nhủ với mình từ tận đáy lòng rằng nên bớt bớt một chút. Liễu Hạ Huệ (1) này không dễ làm, anh sợ những lần sau mình sẽ không còn là Liễu Hạ Huệ nữa, mà sẽ biến thành cầm thú gì đó rồi ăn sạch Tô Nam, ngay cả một mẩu vụn cũng chẳng còn.

Liễu Hạ Huệ: Ông nổi tiếng là người có khả năng chống lại cám dỗ về sắc dục

Mùi sữa thơm… Mùi sữa thơm…


Hàng Chính vẫn hơi kháng cự với mùi hương trên cơ thể của mình, lão già lớn đầu như anh đây còn thoa mấy thứ thơm thơm này để làm gì chứ. Anh cũng không nấu ăn bám mùi gì, lúc tắm rửa thoa chút xà phòng là được rồi mà? Nhưng nhìn dáng vẻ tràn đầy hứng thú của Tô Nam, anh cũng không nhẫn tâm từ chối, không phải đều là hương sữa sao? Anh vẫn có thể miễn cưỡng chấp nhận.


“Thơm quá.” Cô nhào vào lòng anh, rồi ngửi tới ngửi lui giống như một con cún nhỏ: “Em thích mùi này nhất ấy.”


“Em biết anh thích mùi gì nhất không?” Hàng Chính ép sát Tô Nam đang lộn xộn vào lồng ngực mình, hỏi.


“Mùi gì?”


“Mùi của em.” Anh dúi đầu vào cổ của cô, nhẹ nhàng thở dài một hơi rồi nói: “Thơm quá.”


“Anh già rồi mà vẫn không chịu đứng đắn!” Tô Nam cười cười, mắng anh: “Được rồi được rồi, anh đáng ghét thật đấy. Buông em ra, em muốn xem phim hoạt hình.”


“Không buông.”


“Buông em ra đi…”


“Không buông.”


“Anh đúng là đồ hư hỏng mà!”


“Anh còn có thể khốn nạn hơn thế nữa.”


“Cái gì cơ… Ưm…”