“Lại có vấn đề gì khiến ngươi khó xử à?” Nàng cười xong, mới phát hiện biểu hiện của hắn rất mệt mỏi vừa đối diện đã ngáp dài một cái.
Tô Thảng lấy làm lạ liếc mắt đánh giá nàng một lần, rồi lại tiếc rẻ dời đi, cuối cùng thẹn thùng cười: “Đêm qua ngủ có ngon không?”
Vừa nhắc đến đêm hôm qua, Lư Tú Nhi lại nhớ đến giấc mộng của mình bất giác đỏ mặt lên. Tô Thảng hào hứng nói: “Sao nàng lại đỏ mặt? Hay là mơ thấy ta?”
“Ai thèm mơ thấy tên quỷ nhà ngươi!”
Nàng vừa nói ra những lời này, Tô Thảng càng thêm khẳng định, sau khi ngáp một cái xong, liền mặt mày hớn hở nói: “Haha, để cho ta đoán đúng rồi! Nói đi, có phải ta ở trong giấc mộng của nàng vô cùng ngọc thụ lâm phong, tự do phóng khoáng, khiến cho vô số mỹ nhân phải khuynh tâm không?”
“Xì! Ta mơ thấy ngươi vừa già vừa nghèo vừa xấu, phải ngủ ngoài vỉa hè, xin cơm ven đường.” Lư Tú Nhi nói xong, phát hiện khuôn mặt Tô Thảng không bao lâu sau cũng đỏ bừng lên một cách khó hiểu.
“Hay lắm hay lắm!” Tô Thảng căn bản không hề bị lời nguyền rủa này làm tổn thương, vẫn hết sức dạt dào đắc ý, “Giấc mộng ngược với thực tế, xem ra ta nhất định có thể an hưởng lúc tuổi già, phú giáp thiên hạ. Nếu là sau này nàng có gặp chuyện bất trắc trôi dạt ở đầu đường không có người nuôi dưỡng, thì để ta nuôi nàng có được không?”
Lư Tú Nhi hừ hắn một cái, tên Tô Thảng này, nói lời ngon tiếng ngọt cũng có thể khiến cho người ta thất khiếu bốc khói, ôi, đúng là tính cách ương ngạnh khó mà thay đổi.
Nhưng mà sự nghi ngờ trong lòng nàng càng lúc càng cao, hắn ngáp liên tục như vậy, có phải là đang ám chỉ điều gì đó…
Đúng rồi, tối hôm qua Tô Thảng đứng ở trước cửa Lư gia chịu phạt suốt cả một đêm, tối hôm qua hẳn là phải ngủ rất say, để bù trở lại. Bây giờ như thế, lẽ nào tối qua hắn lại không ngủ?
Lư Tú Nhi hoảng hốt, nghĩ đến hắn trằn trọc cả đêm bên ngoài, lại thấy bộ dạng hắn đứng ở đây bồi hồi như vậy, trái tim không tự chủ được lại nhảy lên thình thịch.
Ôi, đây chẳng qua chỉ là nàng vì giấc mộng đêm hôm qua mà suy nghĩ vớ vẩn thôi, Lư Tú Nhi lắc đầu, Tô Thảng sao có thể vì nàng mà trằn trọc suốt cả một đêm được...
Lúc này Dụ Nhân thở hồng hộc phóng tới trước cửa Hương Ảnh Cư, nhìn thấy Tô Thảng, vội vàng thỉnh an: “Tô đại nhân, hôm nay tới thật sớm.”
Tô Thảng âm thầm bật cười, Dụ Nhân vẫn chưa dừng lại, mà đi đến trước mặt Lư Tú Nhi, nói: “Thành đại nhân gửi thư cho cô cô.”
Thành Mính đã tan triều rồi à? Cũng thật là sớm! Tô Thảng đi vài bước đến bên cạnh Lư Tú Nhi, nàng cố ý nghiêng người đi, mở thư ra đọc nhanh một lần.
“Hắn lại hẹn nàng à?” Tô Thảng ra vẻ trấn định.
“Là Thành Thuyên hẹn, nếu ngày hôm trước không phải là vì ngươi…” Lư Tú Nhi nghĩ đến chuyện buồn ngày hôm trước, liền ngậm miệng không nói.
Tô Thảng đảo hai tròng mắt liên tục, lần này hắn không còn cách nào để ngăn cản nữa.
Giờ Thân chiều hôm đó, Tô Thảng và Lư Tú Nhi đã nghĩ ra được một thực đơn, không còn lý do nào giữ nàng ở lại, chỉ đành trơ mắt nhìn nàng đi hẹn hò với Thành Mính. Hắn dùng đôi mắt gần như đỏ bừng nhìn theo bóng Lư Tú Nhi ra khỏi cửa cung, vui mừng lên kiệu, chờ sau khi nàng biến mất, lại hết sức giận dữ giẫm đạp lên viên gạch bên cạnh mấy lần.
=========================
Một lần nữa muốn đến Thành gia, lần này không có sự ngăn cản ác ý của Tô Thảng, nhưng trong lòng Lư Tú Nhi vẫn còn sợ hãi chuyện kia. Lễ Bộ thị lang Thành Hộ đại nhân rốt cuộc có phải là một lão nhân cổ hủ hay không, ông ấy có hài lòng với nàng hay không, trong lòng nàng như có một con nai con chạy lung tung hốt hoảng, lo sợ bất an mà suy nghĩ suốt cả một buổi trưa.
Kiệu nhỏ ngừng ở trước cổng lớn Thành gia, nàng xốc mành kiệu, thoáng nhìn thấy Thành Mính mặc áo dài tay vạt bằng, đã đứng chờ từ sớm. Khoảnh khắc khi hắn kéo nàng vào Thành gia kia, Lư Tú Nhi có cảm giác dường như đã trải qua mấy đời.
“À khoan đã.” Hắn tỏ ra hết sức tự nhiên nắm tay nàng, bảo nàng cẩn thận đi qua bật cửa cao.
Đi đến hành lang, liền gặp được một lão thái thái ung dung hoa quý, bên cạnh còn có rất nhiều người hầu. Thành Mính cười dẫn theo Lư Tú Nhi đi tới, cung kính thỉnh an nói: “Thỉnh an bà nội. Đây là bằng hữu của tôn nhi, thiên kim của Lư phụng ngự.” Lư Tú Nhi cuống quít hành lễ.
Thành gia lão phu nhân gật đầu hiền từ, đôi mắt thâm trầm quan sát Lư Tú Nhi một chút, rồi lại nói với Thành Mính: “Đừng để chậm trễ với khách, nhất định phải tiếp đãi cho đàng hoàng.” Thành Mính mỉm cười vâng dạ.
Chờ sau khi đã ngồi ổn định trong nội đường, Lư Tú Nhi chợt thấy trước mắt sáng ngời, đó là một nữ tử oai hùng xông vào với một tư thế hết sức ồn ào, mặc một bộ trang phục gọn gàng tay bó, đi ủng mềm, bước đi nhanh nhẹn.
“Thành Thuyên tham kiến Tú Nhi tỷ tỷ.” Sau khi nói mấy lời chúc phúc, nàng ta liền lùi về phía sau hai bước, đánh giá Lư Tú Nhi một cách cẩn thận, cười nói: “Quả nhiên xinh đẹp thông minh giống hệt như những gì mà đại ca đã nói, người gặp người thích. Tú Nhi tỷ tỷ đã bận rộn suốt cả một ngày còn phải làm phiền tỷ đến phủ chúng ta, thật là có lỗi.”
Lư Tú Nhi thấy Thành Thuyên mở miệng thân thiết, trong lòng cũng khá yêu thích: “Thuyên muội muội muốn học nấu món gì, Tú Nhi cũng biết được chút ít nhất định có thể trao đổi với muội.” Nói xong liền đưa lễ vật đã chuẩn bị từ trước ra, là một hộp mứt táo tơ vàng.
Thành Thuyên cảm ơn nhận lấy lễ vật, nói: “Gia mẫu giữ giới, ta muốn học chế biến món chay.”
“Thuyên muội muội vốn đã biết làm những món này chưa?” Lư Tú Nhi và Thành Thuyên ngồi xuống trò chuyện với nhau.
Hai người có thể bắt đầu câu chuyện một cách thuận lợi, Thành Mính ngồi bên cạnh uống trà, vui vẻ lắng nghe. Lư Tú Nhi thỉnh thoảng lại liếc nhìn hắn một cái, mỉm cười với nhau, hiểu ý mà không nói gì.
Hàn huyên một lúc, Thành Mính mời Lư Tú Nhi cùng ở lại dùng bữa, nàng không thể không miễn cưỡng ra mắt cả nhà Thành gia từ trên xuống dưới. Thành lão phu nhân đã gặp qua, khuôn mặt cũng tỏ ra rất hài lòng, còn kéo tay nàng hỏi rất nhiều việc. Lễ Bộ thị lang Thành Hộ và Thành phu nhân đều tỏ ra thân thiết đối xử với nàng như người nhà, trái tim lo sợ của Lư Tú Nhi lúc này mới có thể buông xuống.
Lư Tú Nhi ngồi ở ghế dưới bên trái, ngay bên cạnh Thành phu nhân tức là đứng đầu trong số các cháu, đối diện với Thành Mính. Thành phu nhân chỉ khách sáo hai câu, đại khái là bảo Lư Tú Nhi không cần giữ lễ tiết, trong nhà không có quá nhiều quy tắc, đã để nàng chê cười. Lư Tú Nhi cảm tạ mấy câu, mọi người cùng cầm đũa nâng ly.
Bữa cơm ấm áp hòa hợp, đèn đuốc sáng trưng, Lư Tú Nhi chỉ cảm thấy giống như mình vẫn còn ở trong giấc mộng. Từ trước đến nay nàng đều dùng bữa với phụ thân, tuy bọn họ đều là cao thủ nấu ăn, nhưng dùng cơm ở nhà thì lại cực kỳ đơn giản, một món rau một món mặn một món chính. Hiếm khi mới được tham gia vào một bữa tiệc gia đình đông đủ ấm áp giống như bây giờ, không khỏi cầm đũa như bay.
Người nhà Thành gia thấy nàng ăn uống ngon miệng, cũng sôi nổi tiếp đón, một bữa cơm ăn xong, Lư Tú Nhi cảm thấy vô cùng no nê, đặc biệt là trong lòng còn rất hạnh phúc. Đây là bữa cơm đầu tiên ăn cùng với Thành Mính! Mỗi khi nghĩ đến điểm này, lại vội vàng lén nhìn hắn một cái, sau đó càng ăn rất ngon lành.
Sau khi ăn xong, phu thê Thành Hộ dìu lão phu nhân rời khỏi bàn cơm, chỉ còn lại ba người trẻ tuổi bọn họ, Lư Tú Nhi liền thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Lúc này có bốn loại trà bánh dâng lên, màu sắc rực rỡ, mùi thơm sực nức. Thành Thuyên nói: “Đây là điểm tâm cho nhà ta đặt chế bên ngoài không thể nếm được, Tú Nhi tỷ tỷ ăn thử một chút xem thế nào.”
Lư Tú Nhi nếm qua mỗi loại, có ngọt ngào mềm mại, có trơn trượt thanh mát, quả nhiên là khác xa với các nhà khác trong kinh thành, liền hỏi: “Đây là món quê nhà ở Chiết Đông của mọi người à?”
Thành Thuyên vỗ tay cười nói: “Đoán không sai, nhà ta đúng là người Việt Châu. Đại ca không quen với ẩm thực phương Bắc, Tú Nhi tỷ tỷ thiết kế thực đơn cho chị chúc thọ, cần phải chú ý khẩu vị của người phương Nam nhé.”
Thành Mính vội nói: “Thuyên muội, Tú Nhi chế biến các món ngự thiện đã lành nghề, tất nhiên hiểu rất rõ đạo lý này.”
Lư Tú Nhi lần đầu mới nghe thấy hắn gọi mình là “Tú Nhi”, trong lòng phấn khởi, gật đầu nói: “Lần này thật là trùng hợp, thực đơn mà ta và Tô Thảng dự định tiến hành cũng là phân chia theo địa phương, Thành đại ca nhất định sẽ cảm thấy vừa miệng.”
Đây cũng là lần đầu tiên nàng gọi Thành Mính là “Thành đại ca”, nhưng nàng lại không chú ý, vô tình nhắc đến Tô Thảng.
“Tú Nhi tiểu thư, đây là váy phỉ thúy mà lão phu nhân cố tình dặn dò tặng cho tiểu thư.” Trong lúc ba người còn đang nói chuyện, một nha hoàn cười tủm tỉm dâng lên một bộ váy màu. Lư Tú Nhi cầm lên trên tay, chút nữa đã bị sự quý giá làm ngây ngốc.
Phỉ Thúy là tên gọi của một loài chim thuộc họ chim ong ngọc bích, con trống gọi là Phỉ, con mái gọi là Thúy, màu xanh biêng biếc, dùng lông chim Phỉ Thúy dệt thành váy tỏa ánh sáng màu xanh lấp lánh, loá mắt vô cùng. Thành Thuyên hai mắt sáng ngời, cầm chiếc váy phỉ thúy khoa tai múa chân bên cạnh Lư Tú Nhi, khen ngợi: “Tiệc chúc thọ hôm ấy tỷ cứ mặc bộ váy mà bà nội tặng này đi! Chắc chắn toàn bộ phi tần ở trong cung đều sẽ bị lấn áp.”
Lư Tú Nhi vẫn còn cảm thấy kinh ngạc vì được đối xử quá tốt, nói: “Ta không muốn làm phi tử, suốt ngày ăn vận rực rỡ tranh sủng ở trong cung. Bộ váy này quá hoa lệ, đại lễ của lão thái thái thật sự ta không dám nhận.”
Nhưng vuốt ve chất liệu mềm mại của bộ váy phỉ thúy này nàng lại không nỡ bỏ xuống, trong lòng không khỏi có chút cảm động vì sự săn sóc của người nhà Thành gia, đặc biệt là đối với những người ở bên cạnh Thành Mính, khuôn mặt nàng bất giác đỏ lên.
“Hì hì, muội thấy đây là lễ vật dành cho cháu dâu tương lai rồi, tỷ không thể chối từ được đâu." Thành Thuyên nhìn mặt đoán ý, cố tình nói thẳng ra.
“Ôi chao, tiểu cô nương này!” Lư Tú Nhi áy náy nhảy dựng lên, lập tức ra vẻ giận dỗi, đẩy tay nàng ta ra.
Trong khi đó, Thành Mính ở bên cạnh uống trà cũng bị sặc một hớp, vội đặt chung trà xuống ho khan không ngừng, khiến cho cả khuôn mặt cũng đỏ lên.
Lúc này, minh nguyệt đã trốn sau áng mây, có lẽ cũng đang hết sức thẹn thùng…
- --------------
Ngày hôm sau, Lư Tú Nhi vừa hát nghêu ngao vừa đi vào Hương Ảnh Cư, tâm trạng giống như một nàng dâu mới, toàn thân dào dạt vui sướng.
Tô Thảng đã chờ từ lâu vội bật dậy khỏi ghế, đi về phía nàng dùng ánh mắt thẩm vấn hỏi: “Tối hôm qua đến Thành gia dường như rất thuận buồm xuôi gió nhỉ?”
Lư Tú Nhi trừng hắn một cái, tên ranh này không có ý tốt muốn châm chọc nàng, nàng dùng khuôn mặt tươi vui đáp lại hắn: “Đúng vậy, Thành thị lang Thành đại nhân giữ ta lại dùng bữa tối không nói, mà lão phu nhân còn tặng ta hậu lễ, thật không biết phải đền đáp thế nào.”
Tô Thảng dùng tay cạo mặt: “Nàng có biết xấu hổ không, chỉ một chút lợi ích nhỏ đã vui đến mức quên cả trời đất. Thức ăn ở Thành gia ta nhớ tiêu chuẩn chỉ bình thường mà thôi, nàng có xuống bếp giúp đỡ không đấy?”
“Xì!” Lư Tú Nhi liếc mắt một cái đã có thể nhận ra sự châm chọc của hắn: “Chỉ có một mình ngươi xem ta là đầu bếp mà thôi! Những người ở Thành gia từ trên xuống dưới đều gọi ta là Tú Nhi tiểu thư, hơn nữa ta rất thích ăn món ăn ở Thành gia, thơm ngon hơn nhiều so với Thượng Thực Cục.”
Ôi chao, sau khi làm bạn ở bên cạnh Thành Mính, ăn cái gì cũng đều thơm ngọt khó quên.
Tô Thảng nhìn bộ dạng say mê của nàng, cả người đặc biệt phát sáng, giống như hoa đào cười rung rinh trước gió, bay bay lả tả, phiêu lãng trong không trung.
Thật là đáng ghét. Trong lòng hắn không có một chút tình mật ý nào, tuyệt đối không thể để thua tên tiểu tử kia được. Không phải chỉ là lễ vật thôi sao, thứ tốt ở Tô gia có rất nhiều, hắn sẽ tìm vài món khiến nàng vui vẻ.
Vì thế Lư Tú Nhi còn đang suy nghĩ một phần thực đơn khác, thì hắn đã bận rộn trong ngoài. Đầu tiên là thăm dò xem Thành gia lão phu nhân rốt cuộc đã tặng nàng cái gì, rồi sau đó lại dùng rất nhiều tiền tài dụ dỗ Dụ Nhân làm tên sai vặt cho mình, chạy về nhà xin Tô Mị Nương giúp đỡ lấy đồ vật mà hắn muốn tới.
Lư Tú Nhi lười nhác vươn vai, dựa vào bàn một thời gian khiến cho eo đau lưng mỏi, đang đứng dậy đi tới đi lui một chút. Ơ, bên cửa sổ là một cây trâm phỉ thúy, một đôi vòng tay phỉ thúy, chất ngọc tinh xảo màu sắc xanh trong, rất phù hợp với chiếc váy phỉ thúy kia.
Nàng âm thầm suy đoán, hay là Thành Mính lại hao tốn tâm tư, Tô Thảng đúng lúc này lại thảnh thơi đi vào, tỏ ra lơ đãng nói: “Sao, nàng đã nhìn thấy rồi à? Toàn bộ là ta tặng cho nàng đấy.”
Nàng cả kinh, hắn đã chuẩn bị từ bao giờ, cố ý tặng nàng những thứ này? Không thể nói là không cảm động được, cẩn thận cất vào nói tiếng cảm ơn.
Tô Thảng lại không hề nhắc đến chuyện nàng đến nhà Thành gia, tiếp tục bàn về tiệc chúc thọ với nàng như bình thường.
Chiều muộn hôm đó khi về đến nhà, Tô Thảng gấp gấp không thể dằn xuống chạy ngay đến chỗ Tô Mị Nương, kể lể sự khổ tâm của mình.
“Bọn họ đi lại thân thiết như vậy, nếu trái tim Tú Nhi bị Thành Thuyên hỗ trợ giật mất thì thật là thê thảm!” Tô Thảng lại tha thiết nhờ cậy Tô Mị Nương, “Mị di nương, di nương là người thông minh nhất trong nhà, có thể giúp ta nghĩ cách không...”
Hắn đã nịnh nọt đến như vậy, Tô Mị Nương không muốn ra tay cũng không được.
“Cách thì rất đơn giản.” Tô Mị Nương nghĩ, ngoại trừ hy sinh bản thân nàng ta thì còn có thể làm gì? “Ngươi bảo Lư tiểu thư một ngày đến Thành phủ, hai ngày mời đến Tô phủ, ta cũng muốn học nấu nướng!”
Tô Thảng cười ha ha, Mị di nương quả nhiên thông tuệ, như vậy không chỉ ban ngày hắn có thể gặp Lư Tú Nhi, mà buổi tối cũng có thể làm bạn bên cạnh nàng, đồng thời làm hộ hoa sứ giả đưa giai nhân hồi phủ.
Lư Tú Nhi cũng không biết vì sao gần đây việc nấu ăn lại được quan tâm như vậy, chẳng lẽ bây giờ kinh thành bắt đầu dùng tay nghề nấu nướng để khoe khoang bản thân sao? Ai nấy đều muốn học nấu nướng. Nhưng ấn tượng của nàng đối với Tô Mị Nương rất tốt, cho nên đành miễn cưỡng sửa ngày hẹn với Thành Thuyên, đổi lại thành Tô phủ.
Tô gia giăng đèn kết hoa, giống như khách quý lâm môn, Tô Mị Nương cố ý ra đến cổng lớn đón Lư Tú Nhi vào nhà, một đường che chở chăm sóc đầy đủ.
“Mị di nương muốn học món ăn gì?” Lư Tú Nhi vừa đi vừa hỏi. Nàng biết với xuất thân của Tô Mị Nương, chắc chắn đã có sẵn tay nghề, nói học nấu nướng chắc chắn là muốn nâng cao một bậc.
“Dược thiện.” Tô Mị Nương đã có chuẩn bị, “Ta vốn có học nấu canh dược thiện, nhưng nấu mãi vẫn không đủ lửa, ngươi chậm rãi dạy cho ta.”
Nấu canh dược thiện tất nhiên là phải phí khá nhiều công sức, Tô Mị Nương đắc ý nghĩ, không sợ ngươi không ở với ta đến nửa đêm.
“Đúng là nấu nướng thì cần chú trọng khẩu vị, tuy nhiên nấu dược thiện điều quan trọng nhất chính là phải giữ được vị thuốc trong nguyên liệu, lấy hấp, hầm, chưng là chính. Nếu Mị di nương đã muốn học, Tú Nhi tất nhiên sẽ dốc hết sức mình tương trợ không nữa lời giấu giếm.”
Tô Mị Nương hết sức vui mừng vỗ vỗ lên mu bàn tay nàng khen ngợi không ngừng. Đi đến chính sảnh vừa mới ngồi xuống ổn định, đã có người bưng lên một năm điểm tâm nhỏ.
“Đây là món cuộn làm từ quả cau nhân lang và thịt khổng tước khô đấy, Tú Nhi ngươi nếm thử xem.” Tô Mị Nương phất tay, hạ nhân lại dâng lên nước dừa Lĩnh Nam cho Lư Tú Nhi dùng để uống cùng. Dù sao cũng là gia đình thương nhân, Lư Tú Nhi âm thầm tán thưởng một tiếng, điểm tâm và thức uống không thua gì hoàng cung đại nội.
Tô Mị Nương nhận thấy sự khen ngợi trong ánh mắt nàng, vội nói: “Chỉ cần là các nguyên liệu có thể nấu canh dược thiện, Tú Nhi cần món nào thì cứ nói.”
Lư Tú Nhi nghĩ, lẽ ra phải là Tô Mị Nương muốn làm canh gì thì nàng sẽ dạy canh đó, sao bây giờ lại lẫn lộn đầu đuôi, đổi lại thành nàng muốn chế biến món canh nào chứ? Nhưng mà cũng hợp lý, lão phụ thân của nàng có chứng bệnh ho khan không dứt, chia bằng thuận tiện nấu một ít dược thiện ở đây, rồi lấy một ít về nhà cho ông ấy uống. Nghĩ đến đây nàng lại không khỏi cười thầm, thật là không biết phân biệt chính phụ.
“Thực dưỡng thực trị cần dựa vào các chứng bệnh trong thực tế, thức ăn cũng có hàn, nhiệt, ôn, lương, thể chất con người cũng có âm có dương, Mị di nương muốn làm cho ai ăn?”
Tô Mị Nương nhíu mày, điều này nàng ta chưa nghĩ tới, nhưng cuối cùng cũng có câu trả lời: “Tô Thảng.”
“Sao?” Lư Tú Nhi nghĩ thầm, nàng vốn tưởng rằng là Tô Hằng Chu, nhưng mà tên tiểu tử Tô Thảng này có bệnh kén ăn, muốn dùng dược thiện chữa trị cho hắn cũng không phải là không thể.