Lư Tú Nhi vừa ghi chú lại, vừa hết sức khâm phục Tô Thảng. Tiểu tử này tuy rằng không thể đích thân nấu nướng, nhưng lại thận trọng như một sư phụ lâu năm trong nghề, có yêu cầu cực cao đối với ẩm thực. Hai người không ngừng thảo luận chi tiết về từ chúc thọ, Lư Tú Nhi dần dần phát hiện, dường như nàng đã bắt đầu nhìn hắn bằng đôi mắt khác.
Tô Thảng, rốt cuộc ngươi là loại người gì?
=========================
Tô Thảng và Lư Tú Nhi thương lượng đến tận buổi tối, hắn đói bụng, khó chịu đến mức phải gặm một cái bánh khét, Lư Tú Nhi trêu hắn “Đói bụng ăn quàng”, hắn cũng không màng.
Giờ Dậu lên đèn, Lư Tú Nhi bỗng nhiên theo thói quen, thỉnh thoảng lại nhìn ra bên ngoài Hương Ảnh Cư.
“Muốn về nhà à?”
“Đúng vậy, mấy hôm nay ta không về nhà phụ thân ta có lẽ rất nhớ mong ta.” Lư Tú Nhi mỉm cười.
“Vậy thì về nhà nghỉ ngơi cho tốt, ngươi xem mình đi, nếu vẫn còn tiếp tục ở chỗ này, mí mắt cũng phải sưng lên.” Tô Thảng cố ý nói đùa.
Lư Tú Nhi khẩn trương sờ sờ mặt: “Bị sưng lên thật sao?” Nói xong vội vàng chạy đến gương xem kỹ.
“Trêu ngươi một chút mà thôi. Mau về nhà nghỉ ngơi cho sớm, thân thể của ngươi không thể chịu được mấy ngày mệt nhọc đâu.”
Lư Tú Nhi đứng trước gương quay người lại, kinh ngạc liếc hắn một cái: “Thật là kỳ lạ, dường như ngươi đã thay đổi rồi.”
“Thật sao? Tích cực hay là…?”
Lư Tú Nhi cắn môi, đôi mắt xoay chuyển một vòng, trêu ghẹo nói: “Giống như một con sói đuôi to, giả vờ có lòng tốt.”
Tô Thảng giả vờ tức giận, giơ tay muốn đánh, Lư Tú Nhi cười né tránh.
“Ngươi tuyệt đối đừng đối xử với ta quá tốt, nếu không, ta sẽ tưởng người khác dịch dung thành ngươi đấy!” Lư Tú Nhi cười ha ha, nhanh nhẹn đi ra cửa, “Ta về trước, ngươi cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi!”
Tô Thảng nhìn theo bóng nàng ngơ ngẩn mà nghĩ, hắn đã thay đổi thật sao? Đã không còn giống với Tô Thảng sao? Nhưng thấy nàng vui vẻ như vậy, hắn tình nguyện tiếp tục thay đổi theo chiều hướng này.
Hắn hít sâu vào một hơi ổn định tâm thần, nhìn khắp căn phòng hỗn độn, đặc biệt động tay dọn dẹp lại nhà ở cho nữ tử vừa đi một cách hết sức vội vàng kia. Tô đại công tử tuy ngày thường không làm việc, nhưng tay chân lại rất nhanh nhẹn, sấm rền gió cuốn, chỉ trong chốc lát tất cả mọi đồ vật lộn xộn đã quay về chỗ cũ.
Một mình đơn độc đi ra khỏi cung, bước trên con đường thật dài, lúc này mới nhìn thấy ánh đèn sáng trưng trên vách tường cung điện. Sau khi nói chuyện mấy câu với đám thủ vệ, hắn gọi một cỗ kiệu, đi về hướng nhà lớn Tô gia. Còn chưa đi được bao lâu để nhìn thấy Lư Tú Nhi tung tăng ở phía trước.
Tô Thảng hết sức vui mừng, vừa định gọi nàng cùng lên kiệu, thì lại thấy cách đó không xa có một hình bóng quen thuộc đang vẫy tay với Lư Tú Nhi.
Sau khi tập trung nhìn kỹ lại, hắn liền không khỏi nổi giận đến mức khói xông lên tận trời.
Là Thành Mính! Trời ạ, sao hắn lại quên mất sáng hôm nay Lư Tú Nhi đã nhận được một phong thư từ Thành Mính, từ đó về sau tâm trạng đặc biệt vui tươi hớn hở chứ?! Xem ra hai người bọn họ đã hẹn nhau vào lúc hoàng hôn. Ôi chao! Hắn thật sự tức giận đến mức không chịu nổi, tính tình táo bạo vốn có bỗng dưng quay lại, nếu trên tay có cung tiễn, có lẽ hắn đã phóng ra một mũi tên.
“Thành Mính!” Hắn cao giọng kêu.
Thành Mính vừa thấy hắn, ánh mắt vốn dĩ đang vui vẻ bỗng dưng ảm đạm đi hai phần, khiêm tốn đề phòng, mỉm cười đi tới.
Lư Tú Nhi ngơ ngác nhìn về phía hai người.
Tô Thảng không hề có chút vội vàng nào, nhảy xuống kiệu đi tới, nói với Thành Mính: “Sao vậy, lén lút ra ngoài hẹn với giai nhân à?”
“Gia muội muốn gặp Lư tiểu thư, ta tới đón nàng.” Thành Mính mỉm cười, dịu dàng liếc mắt nhìn Lư Tú Nhi một cái.
“Sao, Thành Thuyên muốn học nấu ăn với Lư tiểu thư à?”
“Đại khái là như vậy.” Thành Mính cúi đầu hơi thấp, có chút bất đắc dĩ trả lời.
“Không phải ngươi muốn cưới Lư tiểu thư đó chứ!” Tô Thảng bỗng nhiên hỏi thẳng, Thành Mính và Lư Tú Nhi đều sợ ngây người.
“Nếu vậy thì sao?” Ánh mắt Thành Mính sáng ngời không hề tỏ ra yếu thế chút nào, hắn đã nhận ra Tô Thảng là tới khiêu chiến.
Tô Thảng liếc xéo Lư Tú Nhi một cái, cười lạnh nói: “Nếu vậy ta khuyên ngươi tốt nhất nên buông tay.”
Lư Tú Nhi tâm loạn như ma, không ngờ lại vì lời nói của hắn mà kéo theo muôn vàn suy nghĩ, còn đang mênh mang mờ mịt, thì lại nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng tỏa ra sát khí của hắn đang áp bức Thành Mính văn nhã.
Thành Mính vẫn thẳng tắp sống lưng, nhẹ nhàng mỉm cười nói: “Cho ta một lý do.”
“《 Đại Mang Lễ Ký 》đã có ghi ‘ năm điều không thể cưới ’, điều cuối cùng trong đó chính là ‘ trưởng tử có tang phụ mẫu không thể cưới ’. Lư tiểu thư, lệnh đường mất sớm, từ nhỏ đã lớn lên cùng với phụ thân của mình, còn chưa được ngủ không chạy giỗ, có phải là vô cùng phù hợp với điều kiện này không?” Tô Thảng dời mắt nhìn về phía Lư Tú Nhi, dùng ánh mắt độc ác vô tình đánh giá nàng, lời nói lạnh như băng, “Thân phận ngươi như vậy mà muốn gả cho con trai của Lễ Bộ thị lang đại nhân sao?”
Lư Tú Nhi ngẩn ra, nhìn chằm chằm vào hắn, cuối cùng đã hiểu rõ những điều này, khuôn mặt trắng bệt không còn một chút máu. Nàng cắn môi, lui về phía sau hai bước, cuối cùng không quay đầu lại mà dứt khoát chạy về nơi xa.
Khốn kiếp! Vì sao nàng còn ảo tưởng hắn sẽ nói được lời nào êm tai? Hắn từ trước đến nay đều là miệng chó không phun được ngà voi! Hắn là động vật máu lạnh, tuyệt đối sẽ không nương tình! Hắn chỉ thích phá hư, thích hủy diệt, thích đả kích, tùy tiện dẫm đạp lên lòng tự tôn của nàng, sau đó vui vẻ khi thấy nàng tuyệt vọng và xấu hổ.
Lư Tú Nhi liều mạng bỏ chạy, không màng Thành Mính ở phía sau lớn tiếng gọi mình, nàng chạy đến mức cổ họng khô khốc, đắng chát, sau đó cảm nhận được mùi máu tanh tràn ra từ trong miệng.
Tô Thảng mở miệng định nói thêm, nhưng nhìn thấy bóng dáng bỏ chạy thương tâm và quyết liệt của nàng như vậy, lời nói kia lại nuốt vào trong bụng. Trong lòng hắn cực kỳ hối hận, vì sao cứ nhất mực phải khiến nàng tổn thương như vậy, chẳng lẽ chỉ như vậy hắn mới có khoái cảm đã trả được thù, đánh vào tâm tư ái mộ Thành Mính của nàng?
Thành Mính lạnh lùng nhìn về phía Tô Thảng, vẫn hết sức ưu Nhã nhưng dòng điện lại lạnh lùng giống như người xa lạ:
“Hạ nhục nữ nhân, ngươi thật là không có phẩm cách.”
Đúng vậy, Tô Thảng biết, nhưng sự điên cuồng căm hận của hắn chính là vì sự bình tĩnh và thong dong này của Thành Mính. Hắn hung hăng chỉ về hướng Lư Tú Nhi biến mất, gầm lên: “Không phải người yêu nàng ta hay sao? Vì sao lại không đuổi theo? Ngươi thì có gì tốt hơn ta chứ?”
“Tất nhiên là ta sẽ đuổi theo.” Thành Mính cũng không hề bị hốt hoảng vì cơn nóng giận gào rống này của hắn, “Ta sẽ còn yêu quý và chăm sóc cho nàng thật tốt, cũng không bởi vì những người khác yêu thích nàng, mà ghen tuông đố kỵ đến điên cuồng, thậm chí mất đi lý trí.”
Hắn nói xong, sải bước đuổi theo Lư Tú Nhi, chỉ còn lại Tô Thảng một mình ngơ ngác đứng tại chỗ. Cuối cùng, Tô Thảng liếc mắt nhìn kiệu phu bên cạnh, cả đám đều đang ngây người bất động. Hắn khẽ quát một tiếng: “Nhìn cái gì mà nhìn! Dẹp đường hồi phủ!”
Hắn thất thần mà dựa vào chỗ ngồi, toàn thân mệt mỏi, giống mới vừa mới trải qua một hồi chiến tranh. Đúng vậy, hắn đã thua, thua hoàn toàn, thậm chí thua cả sự tôn nghiêm và kiêu ngạo của mình. Hắn không còn mặt mũi nào để gặp lại Lư Tú Nhi, cũng không có mặt mũi nào gặp lại Thành Mính, lửa giận bùng lên trong nháy mắt đã làm hỏng lý trí của hắn, khiến cho hắn trở nên ti tiện đến mức bản thân mình cũng không dám nhìn nhận.
Xong rồi. Hắn đã đạp đổ hết tất cả mọi thứ lần thứ hai. Hắn đúng là ngốc hơn cả heo nữa!
Khí thế hào hùng lúc sáng sớm khi ra khỏi cửa bây giờ đều đã bị tan biến đi đâu mất, rốt cuộc thì hắn cũng là một kẻ khiến người ta đặc biệt chán ghét, giống như một con nhím không biết cách sống chung với con người.
Tiểu bàn tử, tiểu mập mạp. Tô Thảng nhớ đến thời thơ ấu của mình, vừa ra khỏi cửa đã mặc cho người ta khinh bỉ và sỉ nhục, chỉ khi hắn xài tiền như nước mới có thể lắp được cái miệng của người khác nhưng lại đổi lấy ánh mắt tham lam của bọn họ. Chỉ là từ đầu tới cuối hắn vẫn không có bằng hữu không được bất cứ ai tin cậy, bốn phía đều là phỏng đoán và nghi kỵ, điều này khiến cho hắn càng lúc càng kháng cự việc thành thật ở chung với người khác.
Trưởng thành trong sự khó khăn, hắn đã thay đổi, biến thành một công tử nhẹ nhàng là đối tượng mà rất nhiều người mơ ước, không chỉ vì mình có tiền mới khiến hắn đắc ý nữa. Nhưng rất nhiều người có lòng tham và sự dã tâm vẫn không yên phận quay chung quanh hắn mà nịnh nọt. Hắn chỉ có thể làm bạn bè với những người có cùng địa vị với mình để đổi lấy cảm giác tin tưởng và an toàn.
Nhưng bây giờ hắn đã mất đi Thành Mính biết thông cảm và hiểu lý lẽ, hắn biết tất cả những việc này đều là do mình sai.
Điều khó chịu nhất chính là hoàn toàn không biết phải biểu đạt tình cảm như thế nào, chỉ một mực kiên quyết đẩy Lư Tú Nhi về phía Thành Mính. Nàng là nữ nhân duy nhất khiến hắn đặc biệt cảm thấy thoải mái, có thể bộc lộ cảm xúc của mình. Đúng vậy, hắn yêu thích nàng, chỉ bằng dáng vẻ kệch cỡm, giống như một viên ngọc chưa được mài dũa, nhưng vui giận cũng đều là chân thành nhất.
Đáng tiếc hắn lại khiến cho nàng vô cùng khó chịu. Hắn u sầu nghĩ, bây giờ nàng đang khóc ở đâu?
Lư Tú Nhi gần như đã chạy đến mức sắp gãy chân lúc này mới bước chậm lại, há miệng thở hổn hển. Nàng đang ở nơi nào? Vì sao trước mặt đều tối đen. Dường như ở đây là thiên phố đối diện với Hoàng Thành nhưng lại giống như gần đến cửa thành, nàng đã mất đi phương hướng.
Vì những lời nói của Tô Thảng mà trái tim nàng đau đớn giống như đang rỉ máu. Đúng vậy, nàng từ trước đến nay vẫn chưa thể gả cho người ta cũng là vì một nguyên nhân không thể bỏ qua là “trưởng tử tang phụ không cưới”, những gia đình giàu có coi trọng lễ giáo thường không muốn cưới những nữ tử không được mẫu thân chỉ dạy đàng hoàng, sợ sau này sẽ không hiểu được phép tắc.
Tô Thảng đã nhắc nhở Lư Tú Nhi, Thành Mính xuất thân con nhà Lễ Bộ thị lang, chỉ sợ thân phận của nàng là không xứng với Thành gia. Không, điều khiến nàng đau lòng không phải chỉ có việc này, mà thứ khiến nàng căm hận chính là Tô Thảng, đã nói một cách quá thẳng thắn, hận thái độ của hắn, hận sự ác ý của hắn. Buổi sáng hôm nay hắn tỏ ra ôn tồn lễ độ có đọc sách hiểu lễ nghĩa, phong thái xuất chúng khiến nàng gần như xuất hiện ảo giác. Nhưng bây giờ nàng đã hiểu ra, đây chắc chắn là một tên tiểu tử hư đốn không thể sai được.
Nàng sẽ không bao giờ tin hắn nữa!
Lư Tú Nhi dừng lại trên đường phố phồn hoa, chung quanh người đến người đi, nàng chỉ đi về một hướng vắng vẻ. Thành Mính phải phóng tầm mắt hết mức mới có thể tìm được tung tích của nàng trong đám đông. Lư Tú Nhi rẽ vào một con phố yên ắng, vịn bờ tường, nước mắt chậm rãi chảy xuống.
Rốt cuộc là nằm đau lòng vì ai bản thân nàng cũng không rõ lắm. Chỉ biết Thành Mính ở phía sau nàng, yên lặng dùng đôi cánh tay dịu dàng ôm lấy nàng. Đó là cái ôm mà nàng đã từng chờ đợi biết chừng nào, cái ôm có thể cảm nhận được tình ý ấm áp mênh mang của hắn. Hơi thở của Thành Mính phả vào cổ nàng, hơi thở khiến người ta phải tâm hoảng ý loạn, nhưng giờ phút này quanh quẩn trong lòng nàng chỉ có tên khốn đáng chết kia.
Thành Mính muốn nói một điều gì đó nhưng cuối cùng cũng chỉ im lặng, mặc kệ tâm trạng của mình vẫn dịu dàng ôm lấy nàng. Hắn ôm cũng không đến mức quá chặt chẽ, giống như bảo vệ nữ thần trong lòng, chia sẻ sự đau thương của nàng. Khoảng cách gần gũi như vậy chính là khát vọng đêm ngày của hắn. Người mà hắn vất vả lắm mới có thể tìm được, rốt cuộc bây giờ đã ở trong lồng ngực hắn, nhưng hắn chỉ có thể cảm nhận được sự đau đớn của nàng.
Nhưng điều khiến hắn cảm thấy đau lòng nhất chính là Tô Thảng vừa rồi giống như không phải là người mà hắn quen biết, thậm chí hắn có thể tưởng tượng được biểu hiện hối hận của Tô Thảng sau khi mình dứt lời. Hắn cũng vì Lư Tú Nhi mà đau lòng, nàng vốn vô tội, vốn nên đứng ngoài cuộc, bởi vì đây là cuộc chiến của các nam nhân.
Tên Tô Thảng kia quả nhiên vẫn còn chưa trưởng thành!
Lư Tú Nhi dần dần bình tĩnh, trời ạ vì sao nàng lại rơi lệ vì Tô Thảng?! Khi nhận ra điểm này, nàng lập tức tỏ ra bối rối mà lau nước mắt. Thành Mính thở dài, biết nàng đã ổn định, buông tay ra nói: “Ta không ngại.”
Lư Tú Nhi giống như một con hai con bị hoảng hốt, vội vàng quay đầu lại nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm, sáng lấp lánh trong bóng đêm của hắn. Nàng mỉm cười, một lần nữa đánh giá anh còn đang lo lắng và sốt ruột, cảm nhận cái ôm kia vẫn còn lưu lại một chút ấm áp, nói: “Đa tạ huynh an ủi, ta không sao.”
Thành Mính im lặng một lát, nói: “Thật ra thì hắn không phải cố ý.”
“Ta không không muốn nói về người đó nữa.” Lư Tú Nhi vẫn chưa nguôi tức giận ngắt lời hắn, trong lòng vẫn còn xuất hiện hình ảnh tươi cười đáng ghét của người kia, cùng với lời nói lạnh băng đến tận xương lúc trở mặt vô tình...
“Được rồi. Bây giờ nàng muốn đi đâu?”
“Về nhà.” Lư Tú Nhi cúi đầu, nàng cảm tạ Thành Mính đã cho nàng lựa chọn chứ không ép bức nàng về nhà hắn. Nàng thậm chí rất sợ hãi sẽ gặp phải trưởng bối của hắni, đặc biệt là vị Lễ Bộ thị lang đại nhân kia.
Thành Mính gọi một cỗ kiệu, hộ tống nàng về Lư phủ. Lúc xuống kiệu, Lư Tú Nhi dường như đã khôi phục thái độ bình thường, đôi môi mỉm cười, chậm rãi vái chào hắn một cái, nói: “Hôm khác mới lĩnh giáo với lệnh muội vậy, nhà huynh nói với nàng ấy, bỏ lỡ cơ hội quen biết hôm nay, ta rất lấy làm tiếc.”
Ta càng tiếc rẻ hơn, Thành Mính âm thầm nói trong lòng. Hắn ngơ ngác nhìn theo bóng nàng xoay người đi, thân ảnh biến mất sau cánh cửa khép lại. Đôi sư tử đá ở trước cửa, nhe răng trợn mắt cười với hắn. Thành Mính ngẩng đầu, khắc sâu chữ "Lư" trên chiếc đèn lồng vào trong mắt.
Nếu hôm đó ở hội hoa đăng, khi hắn nhặt được chiếc lồng đèn mà Lư Tú Nhi đánh rơi, hắn có hỏi tên nàng thì đã tốt biết bao nhiêu.
Đôi khi bỏ lỡ một giây thì đã không thể quay trở lại nữa.
Lư Tú Nhi về đến nhà, vẻ mặt giận dữ khiến lão phụ thân Lư Tuấn lắp bắp kinh hãi.
“Con gái ngoan, lại là ai bắt nạt con thế?”
“Vì sao lại là ‘ lại ’?” Lư Tú Nhi ôm một bụng tức giận, hung tợn nói, “Nhưng mà phụ thân nói không sai đâu, chính là tên tiểu tử thúi Tô Thảng kia! Con… con muốn đi làm bánh tô đường!”
Làm bánh tô đường? Lư Tuấn còn chưa hiểu được chuyện là như thế nào thì đã nhìn thấy Lư Tú Nhi đi thẳng vào nhà bếp, thổi lửa bắt chảo nóng, thêm nước nhồi bột. Ông nhắm mắt theo đuôi sát phía sau, nhìn nàng chuẩn bị bột nếp, mạch nha, đường trắng, hạt mè, dầu vừng, hoa quế, hương điều… Quả nhiên là muốn làm bánh tô đường.
“Làm bánh này làm gì?”
“Ăn! Con phải ăn sạch sẽ!” Lư Tú Nhi mở miệng đầy căm hận, chỉ tiếc không thể nghiền xương Tô Thảng thành tro, bắt hắn vạn kiếp bất phục.
Lư Tuấn run lập cập, không ổn… không ổn. Một ổ bánh tô đường to như vậy, nếu như ăn hết toàn bộ, thì đứa con gái mảnh khảnh xinh đẹp của ông chẳng phải sẽ biến thành một phụ nhân béo ú hay sao? Lúc đó càng không thể gả đi được. Rất nhiều người một khi thất tình sẽ ăn uống quá độ, con gái ông tuyệt đối không thể giẫm vào vết xe đổ này.
“Được rồi, cha làm với con!” Lư Tuấn cũng gia nhập vào đại quân báo thù, “Chúng ta làm nhiều một chút, ngày mai có thể đưa đến từ đường cho các hương thân phụ lão ăn.”
“Được! Cho hắn cả đời không thể trở mình!”
Lư Tuấn âm thầm cười trộm, mục đích đã đạt Thành.
Tô đường chỉ vừa mới làm được một phần, thì đã quá nửa đêm. Lư Tú Nhi ngáp một cái, nhìn trong nhà bếp tràn đầy mùi hương bánh tô đường sực nức, đã không còn hứng thú muốn ăn nữa. Nói thực thì, nhiều bánh như vậy chỉ cần nhìn cũng đã no rồi… vẫn còn có mấy khay chờ nướng, nàng không thể chịu được nữa đành phải cáo lỗi với phụ thân: “Cha, con đi ngủ trước đây.” Sau đó mơ màng đi về hướng phòng ngủ, tất cả đại kế báo thù gì cũng đều vứt ra sau đầu...