Tổ Điều Tra Án Đặc Biệt

Chương 12




Trình Cẩm không ngờ Dương Tư Mịch sẽ đồng ý gọi nhiều người như vậy cùng đi. Anh cười nói, “May tôi không đặt bánh ngọt mà chuẩn bị mua trên đường đi, bây giờ bớt việc.”

Sau khi lên xe, anh báo tên quán và địa chỉ cho Bộ Hoan, “Đến quán này ăn đi.”

“Chà, quán này tôi biết, nghe nói phải đặt trước mấy ngày đó.”

“…” Trình Cẩm không nghĩ tới ăn bữa cơm còn phiền phức như thế, “Tôi không biết cần đặt trước, hôm nay mới nghe đến nó… Vậy đổi quán, có ai biết chỗ nào không?”

Du Đạc ngăn cản, “Không cần, em lo được.” Cậu gọi điện thoại, nói dăm ba câu rồi cúp máy, nói với mọi người, “Xong, có chỗ ngồi. Quán này nhà em đầu tư.”

Trên thực tế, Toa tàu số 9 chẳng những nhà cậu đầu tư còn là do cậu thấy vui nên mở năm mười ba tuổi, nhà cậu đặt kỳ vọng cao vào cậu, cảm thấy lấy thiên phú của cậu làm gì cũng thành công… lại không nghĩ tới cuối cùng cậu sẽ làm việc ở đơn vị nhà nước.

“Không nhìn ra nha, hóa ra Du Đạc là người có tiền!” Bộ Hoan quay đầu đánh giá Du Đạc.

“Lo lái xe đi, mặc dù xe chúng ta chịu được va chạm nhưng xảy ra tai nạn giao thông, tài xế là anh vẫn sẽ rất mất mặt.” Hàn Bân lành lạnh nhắc nhở hắn.

Bộ Hoan nhún vai quay đầu trở lại tập trung lái xe.

An Tiếu Nhan chớp đôi mắt to như nai con, nói, “Anh Trình, em nghe thầy Dương nói anh muốn mời anh ấy ăn cơm liền quấn lấy họ đi cùng, anh không trách em chứ?”

“Không đâu, nhiều người náo nhiệt chút cũng tốt. Sao em còn gọi cậu ấy là thầy Dương?”

“Bởi vì em bây giờ là sinh viên khoa Tâm lý đại học Y thật đó, thầy Dương là thầy giáo của em thật luôn. Ầy, giờ em phải học nhiều môn lắm.”

Sau cái lần đến đại học Y giả mạo thầy trò viện Tâm lý học, cục liền sắp xếp thân phận liên quan cho họ. Bộ Hoan và Dương Tư Mịch làm giảng viên có tiếng không có miếng. Tiểu An thành sinh viên đại học Y, phải học các môn trong chương trình học và tham gia thi, cũng may lịch học khoa Máy tính của em không có vấn đề gì, có thể dành thời gian học các môn Tâm lý học.

Trình Cẩm hỏi Dương Tư Mịch và Bộ Hoan, “Hai người phải lên lớp à?”

Dương Tư Mịch nói, “Tôi mở một lớp môn tự chọn, mỗi tuần đi một buổi, không đi được thì nhờ dạy thay.”

Bộ Hoan nói, “Tôi không cần, muốn tôi đi dạy Tâm lý học không bằng bảo tôi tự sát.”

Trình Cẩm cười nói, “Ba người đều ở đại học Y… nhưng Hàn Bân mới là bác sĩ thật nhỉ?”

Hàn Bân nói, “Coi như thế đi, tôi và Dương Tư Mịch là bạn học, anh ấy học Tâm lý học, tôi học Ngoại khoa, năm nay tôi tốt nghiệp thạc sĩ, Dương Tư Mịch sớm hơn tôi hai năm.”

Hàn Bân nhỏ hơn Dương Tư Mịch một tuổi, hai năm trước Dương Tư Mịch hai mươi bốn tuổi, tốt nghiệp Thạc sĩ… như thế hơi sớm, nhưng Du Đạc hiện giờ có mấy cái chứng nhận học vị học sĩ, đồng thời sang năm có lẽ còn thêm mấy cái bằng Thạc sĩ… Trình Cẩm nhìn những người này, cảm thấy mình đừng so sánh thì hơn, chẳng có ai là người bình thường hết.

Tối hôm đó, mọi người ăn cơm đến độ thỏa thuê. Họ không uống rượu, chỉ gọi nước ô mai và nước bắp. Trình Cẩm chưa từng uống nước bắp, thử rồi cũng thấy không tệ lắm.

Đồ ăn thì gọi khá hỗn tạp, từ cay đến ngọt, từ luộc đến chiên… Trình Cẩm phát hiện đám người này đều là động vật ăn tạp, cái gì cũng ăn. Bánh sinh nhật lớn cũng bị ăn hết sạch. Không biết thói quen ăn uống của họ có phải từng được huấn luyện không.

Món canh lên bàn, Trình Cẩm giúp Dương Tư Mịch múc thêm một chén, “Uống chút canh, đừng ăn nhiều món cay thế.” Anh lại tiện tay múc canh cho những người khác, “Tiểu An cũng đừng ăn món nhiều dầu mỡ. Du Đạc, cậu uống nước ô mai nữa ngày mai sẽ ê răng đấy, hay là ăn canh đi…”

Cuối cùng, bữa cơm này được miễn phí, đã nằm trong dự liệu của Trình Cẩm. Sau khi nghe quán ăn này do nhà Du Đạc mở, anh biết ngay sẽ tiết kiệm được tiền cơm.

Lúc rời khỏi quán ăn, Bộ Hoan hỏi, “Chúng ta còn hoạt động khác phải không?”

Trình Cẩm nói, “Không được, mọi người về nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai còn phải đi làm sớm.”

Tiểu An hơi thất vọng nhìn anh, Trình Cẩm cười nói, “Sao vậy? Tiểu An muốn đi đâu?”

Tiểu An nhìn những người khác rồi nói, “Không đúng, ngày mai anh vẫn đi làm ạ? Anh không đến tổ đặc án thật ạ?”

Trình Cẩm bật cười, thấy họ mãi không hỏi chuyện này anh tưởng sẽ không có người hỏi thật chứ, “Chuyện này à, đến chỗ mọi người thì ngày mai anh vẫn phải đi làm mà.”

Tiểu Anh nhìn về phía Du Đạc, Du Đạc cười nói, “Anh ấy đồng ý!”

Tiểu An cũng cười, “Tốt quá!”

Sáng hôm sau, Trình Cẩm xin cục trưởng Tằng cho nghỉ, cùng Dương Tư Mịch đi gặp Tạ Minh.

Tạ Minh nhìn thấy anh thì nói, “Rất vui mừng cậu có thể gia nhập với chúng tôi.”

Trình Cẩm nói, “Cục trưởng Tạ, tôi cần hiểu tình hình hơn. Tổ điều tra vụ án đặc biệt cụ thể vận hành như thế nào?”

Tạ Minh lấy tài liệu ra cho anh xem, “Không khác việc cậu làm hiện giờ lắm, chẳng qua có lẽ thường xuyên phải đi công tác, nơi nào cần thì các cậu đến nơi đó, nhưng cậu sẽ có nhiều tài nguyên hơn, thiết bị tốt hơn, nhân lực nhiều hơn.”

“Nếu cơ quan địa phương gây trở ngại hoặc không phối hợp điều tra thì sao?”

“Ở khu vực địa phương các cậu có quyền hạn cao nhất, trên nguyên tắc bọn họ đều phải phối hợp với nhu cầu của các cậu.”

“Tôi có quyền chọn vụ án không?”

Tạ Minh suy nghĩ, nói, “Chỉ cần cậu có lý do đủ thuyết phục.”

Trình Cẩm đọc qua quyền hạn và đãi ngộ đặc biệt trong tài liệu, coi như không tệ, chỉ không biết vào thực tế sẽ giảm đi bao nhiêu. Ở mức độ nào đó, Trình Cẩm là một người theo chủ nghĩa hoài nghi, nhưng cuối cùng anh quyết định bước ra một bước, dù sao không thử thì làm sao biết công việc này có thích hợp với mình không. “Cục trưởng Tạ, nếu về sau phải thường xuyên giao tiếp với cục Công an địa phương, tôi có thể điều người trong đội hiện tại của tôi tới không?”

Tạ Minh gật đầu, “Có thể thông qua sát hạch thì được, người cậu chọn là?”

Trình Cẩm cười nói, “Tùy tiện, có thể sát hạch toàn bộ, bên này chọn người thích hợp sau khi thông qua sát hạch là được. Nhưng bên này định sát hạch kiểu gì? Bọn họ không phải lính đặc chủng, dùng tiêu chuẩn của mấy người sát hạch chắc chắn không được.”

“Tôi sẽ sắp xếp, cậu không được để lộ chuyện sát hạch cho người trong đội, xấp xỉ hai ngày là sát hạch xong. Hai ngày này cậu ở lại làm quen tình hình, tôi sẽ thông báo cho cục trưởng của cậu, thủ tục điều động tôi cũng bảo người làm xong rồi.”

“Được rồi, cảm ơn.”

Nói chuyện với Tạ Minh xong, Trình Cẩm trở lại chỗ ngồi bên cạnh Dương Tư Mịch, trước kia chưa từng nghĩ chỗ ngồi này sẽ thuộc về anh.

Đám Tiểu An chạy tới tìm anh tán gẫu, nhân tiện giới thiệu những đồng nghiệp khác, còn dẫn anh đi tham quan những văn phòng có chức năng khác nhau.

Tạ Minh gọi Ngụy Thanh vào văn phòng mình, nói muốn điều một đồng nghiệp ban đầu của Trình Cẩm tới, “Cậu sắp xếp đi, theo sát hạch là được. Giống như Trình Cẩm nói, chúng ta không phải muốn tuyển đặc công, coi như là tuyển một nhân viên chuyên phụ trách phối hợp quan hệ của tổ đặc án và cơ quan địa phương.”

Ngụy Thanh nói, “Tôi cho rằng người của chúng ta cũng có thể.”

Tạ Minh nói, “Tôi cho rằng Trình Cẩm đang thử thăm dò thái độ của chúng ta với cậu ấy rốt cuộc như thế nào, đừng cho cậu ấy ấn tượng chúng ta không thể chứa người khác. Dù thế nào, sau này tổ đặc án do cậu ấy phụ trách, cậu ấy muốn thêm một thành viên bản thân cảm thấy nên có là hợp lý.”

“Đã hiểu.”

Sát hạch Ngụy Thanh sắp xếp đầu tiên là làm bài thi, trong đó chứa các loại đề tổng hợp, quan trọng nhất là đánh giá tâm lý xen lẫn bên trong. Người qua bài thi viết lại tiến hành khảo sát thể năng cơ bản, sau đó là thi sở trường, cuối cùng là phỏng vấn.

Người trong đội Trình Cẩm đều không biết đã xảy ra chuyện gì, đột nhiên có một nhóm người đến tách họ vào từng phòng riêng làm bài thi…

Ngụy Thanh xem thành tích của mọi người, phát hiện hạng nhất thành tích tổng hợp là một cô gái – Diệp Lai, hai mươi bốn tuổi. Điểm đánh giá tâm lý đứng thứ nhất, thành tích bắn cũng thứ nhất, những bài thi khác cũng thuộc top đầu.

Ngụy Thanh nghĩ thành viên tổ đặc án hiện giờ chỉ có Tiểu An là nữ, thêm một nữ nữa hẳn sẽ càng thích hợp. Hắn liên lạc với Tạ Minh hỏi ý kiến, Tạ Minh bảo hắn nói chuyện với Diệp Lai thử xem.

Lúc phỏng vấn, Ngụy Thanh nói rõ tổ đặc án của bộ An ninh đang tuyển người, hắn hỏi Diệp Lai, “Cô có hứng thú đến làm việc ở chỗ chúng tôi không?”

Tim Diệp Lai đập mạnh, một ngày này thật đủ kinh hãi, nhưng nét mặt cô vẫn bình tĩnh, trả lời, “Tôi mới tốt nghiệp đại học hơn một năm, tư lịch rất nông, còn cần rèn luyện nhiều, tôi cho rằng công việc hiện tại thích hợp hơn.”

“Ồ? Cô có thể nói công việc hiện tại thích hợp với cô ở mặt nào không?”

“Quan hệ đồng nghiệp hòa hợp, chúng tôi phối hợp rất tốt, chúng tôi có một đội trưởng rất tốt.” Nói đến đây Diệp Lai cười, “Có thể nói dưới sự lãnh đạo của anh ấy chúng tôi không chỗ nào bất lợi. Thật ra anh ấy rất thích hợp đến tổ đặc án của các anh, nhưng anh để anh ấy lại cho chúng tôi đi.” Hôm nay cô không gặp Trình Cẩm, nghe nói là xin nghỉ, cô thở phào nhẹ nhõm, may là xin nghỉ bằng không họ phải đổi đội trưởng.

Ngụy Thanh nghiêm túc cười, “Rất không may, đội trưởng của các cô tôi không thể để lại được, cậu ấy đã là tổ trưởng Tổ đặc án rồi, bây giờ cô có muốn suy nghĩ lại xem có muốn gia nhập tổ đặc án hay không không?”

Diệp Lai giật mình thật, rất nhanh đã tin, khó trách những người này ba ngày hai bận đến tìm đội trưởng, “Tôi có thể nói với đội trưởng mấy câu không?”

“Có thể.” Ngụy Thanh gọi điện về cục.

Trình Cẩm cũng không ngờ bọn họ coi trọng Diệp Lai. Anh nói với Diệp Lai, “Phương diện đãi ngộ tốt hơn bây giờ một chút, nhưng công việc sẽ khổ cực hơn, phải thường đi công tác. Về đồng nghiệp, đồng nghiệp bên này khá có cá tính nhưng không khó ở chung. Em suy nghĩ đi, đây cũng là một cơ hội.”

Điện thoại mở loa ngoài, lúc Ngụy Thanh nghe Trình Cẩm nói “đồng nghiệp khá có cá tính” không nhịn được nghĩ, có phải mình cũng bị xếp vào danh sách có cá tính?

Anh ta cảm thấy so với Dương Tư Mịch không thể giao lưu với người khác, Bộ Hoan suốt ngày hi hi ha ha, Hàn Bân lạnh như băng, hai đứa trẻ khác hình như bình thường hơn nhưng cũng không bình thường lắm, còn có các kiểu đồng nghiệp dở hơi khác, mình hoàn toàn không được tính, tuyệt đối là người rất bình thường.

Diệp Lai và Trình Cẩm nhanh chóng nói chuyện xong. Cô không muốn đi chủ yếu cũng vì Trình Cẩm làm đội trưởng rất không tệ, nhưng Trình Cẩm đã bị điều đi, so với phải lần nữa thích ứng với đội trưởng mới, không bằng tiếp tục làm việc cùng Trình Cẩm.

Thủ tục thuyên chuyển công tác của Trình Cẩm và Diệp Lai làm xong rất nhanh. Trình Cẩm tự đi nói quyết định của mình cho cục trưởng Tằng, lão gia tử thở dài nói, “Mấy ngày nay chú cũng nghĩ chắc chắn không giữ được cậu.”

Trình Cẩm hơi thương cảm nhưng không thể nói gì hơn, “Cục trưởng…”

Lão gia tử vung vung tay, “Không sao, trời cao mặc chim bay, các cậu luôn phải bay đi.”

Trình Cẩm và Diệp Lai cũng đi tạm biệt các đồng nghiệp khác.

Những đồng nghiệp ấy lúc này mới ý thức được hai ngày trước xảy ra chuyện gì, tuy có vài người hối hận không làm sát hạch nghiêm túc hơn nhưng đều chúc mừng Diệp Lai, cùng đùa giỡn bảo cô rảnh thì mời mọi người ăn cơm.

Tổ điều tra vụ án đặc biệt chính thức thành lập ngày 1 tháng Mười Một. Tạ Minh thông báo trước khi chính thức bắt đầu làm việc, họ được nghỉ hai tuần. Cục sắp xếp cho họ đến khu du lịch núi Minh Kính nghỉ phép, nhân tiện bồi dưỡng độ ăn ý, chẳng mấy chốc họ sẽ làm việc cùng nhau, nhiệm vụ sẽ tương đối căng thẳng, không rảnh cho họ từ từ thích ứng lẫn nhau.