Tổ Điều Tra Án Đặc Biệt 2

Chương 19




Người gọi điện cho Trình Cẩm sớm nhất là Diệp Lai, “Lão đại, không có gì đặc biệt, các nhân viên nghiên cứu đều nói giống nhau, chính là bị cúp điện, một lúc sau mới sửa xong, lúc đó thì phát hiện người chết. Giám đốc sở Nghiên cứu dẫn bọn em đi xem tất cả phòng, phòng bảo mật cũng xem qua, nhưng bọn em không phát hiện dấu vết xâm nhập phi pháp.”

Cô mở loa ngoài, Trình Cẩm có thể nghe thấy tiếng nhiễu sóng bên phía cô, anh nói, “Anh biết rồi. Bây giờ hai người vào thành phố một chuyến, đến quán ăn tên Tửu gia Tiểu Kiều, địa chỉ lát nữa sẽ gửi qua điện thoại em…”

“May là quán ăn, nếu không chúng ta lại không kịp ăn trưa…” Tiếng Bộ Hoan truyền tới.

Diệp Lai nói, “Heo… Sáng nay anh ăn đâu có ít, đừng nói bây giờ đã đói bụng…”

Trình Cẩm quả quyết cúp máy.

Tiểu An đang ở bên sở Nghiên cứu tìm một phòng làm việc đơn độc, bắt đầu tra thiết bị giám sát phòng vệ an toàn của sở Nghiên cứu, em để một người lính đứng gác ngoài cửa, nói cho người đó biết không được cho bất kỳ ai đi vào.

Trình Cẩm và Dương Tư Mịch đến sở Nghiên cứu tìm Tiểu An, gặp phải giám đốc Cao Triết, “Chào giám đốc.”

Cao Triết bắt tay với Trình Cẩm, còn rất nhiệt tình, “Chào cậu, muốn thẩm vấn tiếp à? Đồng nghiệp các cậu đã tới rồi.”

Trình Cẩm cười nói, “Chúng tôi tới tìm người, chúng tôi có một đồng nghiệp ở lại chỗ anh, một cô bé tên An Tiếu Nhan.”

“À, tôi dẫn các cậu đi.” Cao Triết cười, “Cô bé ấy rất có cá tính, không cho bất kỳ ai vào phòng làm việc của mình.”

Lên lầu, Trình Cẩm liền thấy anh lính mà Chung Nhạc Sinh phân công bảo vệ Tiểu An đang canh gác, Trình Cẩm nói với Cao Triết, “Làm phiền giám đốc dẫn chúng tôi tới, chắc chắn anh có rất nhiều việc phải làm.”

Cao Triết lắc đầu cười nói, “Không vội, không vội.”

Dương Tư Mịch nói, “Nhưng chúng tôi hiện có công việc phải làm.”

“…”

Cao Triết vội lùi hai bước, “Vậy các cậu bận đi, bận đi.” Anh ta cười xấu hổ đi mất.

Trình Cẩm gõ cửa, “Tiểu An!”

Bên trong vọng ra tiếng ghế đổ, Tiểu An chạy tới mở cửa, “Lão đại, thầy Dương, hai anh tới rồi! Em đang định gọi điện cho hai anh đó.”

Trình Cẩm và Dương Tư Mịch đi vào, Tiểu An nghiêm túc nói với anh lính ngoài cửa, “Nhớ kỹ, không thể cho ai đi vào.” Sau đó đóng cửa lại.

Trình Cẩm nhìn cửa rồi nhìn Tiểu An, “Xảy ra chuyện gì?”

“Bởi vì sở Nghiên cứu này rất không an toàn, đã chết một người mà!”

“…”

Trình Cẩm nâng cái ghế đổ trên đất lên.

Tiểu An nói, “Đây không phải do không an toàn, là vừa rồi em không cẩn thận đụng ngã.”

Trình Cẩm đẩy ghế tới trước bàn vi tính, ra hiệu xin mời, Tiểu An chạy qua ngồi xuống, gõ bàn phím, “Các anh tới đúng lúc thật, em có thu hoạch!”

Em nghiêng đầu nhìn Dương Tư Mịch, “Thầy Dương, có phải em là người đầu tiên phát hiện manh mối không?”

Dương Tư Mịch nói, “Ừ.”

Tiểu An nói, “Lão đại, anh biết tại sao em không hỏi anh không? Vì bất luận em có phải người đầu tiên có thu hoạch không anh cũng sẽ trực tiếp nói phải, để sớm nghe xem em có thu hoạch gì!”

Trình Cẩm, “…”

Dương Tư Mịch nói, “Sai, anh ấy căn bản sẽ không trả lời, chỉ bảo em nói chuyện chính.”

Tiểu An nhìn Trình Cẩm, Trình Cẩm vội nói, “Đừng thảo luận tâm lý học của hai người nữa, nói chuyện chính trước.”

Dương Tư Mịch nhếch môi, Tiểu An lẩm bẩm, “Quả nhiên…”

“Lão đại, tối hôm xảy ra vụ án bị cúp điện là do có người phá hủy nguồn cung, nhưng hắn không đủ chuyên nghiệp – ở phương diện máy vi tính. Hắn tưởng cúp điện thì thiết bị giám sát phòng vệ an toàn cũng dừng chạy nhưng thực tế chỉ có báo động là dừng, còn camera vẫn hoạt động, camera được phòng máy cung cấp điện mà phòng máy có nguồn điện dự phòng, dù bị cúp điện thì camera vẫn có thể hoạt động tiếp khoảng một tiếng, tối hôm đó chỉ mất điện hai mươi phút.”

Tiểu An mở một đoạn video, trên đó có bóng người xuyên qua hành lang đi vào một căn phòng, chỉ bật một cái đèn pin nhỏ, kiểm tra thứ gì đó rồi đi ra.

“Người này đi vào phòng bảo mật, vì mất điện nên thiết bị khóa bằng nhãn cầu mất hiệu lực. Hắn chỉ dừng lại ở phòng bảo mật mười mấy giây, chắc chắn đã biết trước thứ mình muốn tìm ở đâu.”

“Em làm tốt lắm.” Trình Cẩm nói, “Giờ chúng ta phải tìm ra người này là ai. Tối hôm đó có không ít nhân viên nghiên cứu ở lại sở, đi hỏi bọn họ lần nữa xem có thể sàng lọc ra người này không. Hay anh nên đi hỏi Chung Nhạc Sinh? Chắc chắn anh ta cũng cho người kiểm tra video.”

“Bọn họ có kiểm tra. Nhưng!” Tiểu An cười đắc ý, “Em lợi hại hơn, em đã tìm ra người này! Hắn mở đèn pin trong phòng bảo mật, nhưng phòng bảo mật toàn là tủ kính, phản chiếu rất nhiều bóng ảnh của hắn, mắt thường không nhận biết được, máy tính bảo bối của em thì được.”

Em kéo ra một tấm ảnh chụp được ghép từ nhiều mảnh mờ mờ, nhìn ra được đó là một người đàn ông trẻ tuổi đeo kính, em đưa ảnh chụp nhân viên đã in sẵn cho Trình Cẩm, “Em đối chiếu với tất cả ảnh nhân viên, chính là người này!”

Trình Cẩm nhận ảnh, người này tên Vương Khang, hai mươi tám tuổi, đến sở Nghiên cứu được một năm.

Trình Cẩm cười nói, “Tiểu An, làm cực kỳ tốt.”

Tiểu An cười rất vui vẻ.

Trình Cẩm bấm số điện thoại của Chung Nhạc Sinh, nói cho anh ta tình hình hiện tại.

Chung Nhạc Sinh nghiêm túc nghe xong thì nói, “Tôi biết cái tên Vương Khang này, hai ngày trước sở Nghiên cứu có người phải vào bệnh viện vì sự cố thí nghiệm, người đó tên Vương Khang.”

Trình Cẩm nói, “Người còn ở bệnh viện không?”

Chung Nhạc Sinh nói, “Ngay bệnh viện căn cứ, tôi sẽ không tùy tiện thả người ra khỏi căn cứ. Bây giờ tôi dẫn người đi tìm hắn.”

“Được rồi, chờ tin tốt của anh.”

Cúp máy xong, Trình Cẩm cười nói, “Đi thôi, chúng ta đi ăn.”

“Vâng!” Tiểu An nhảy dựng lên hoạt động chân tay, hiếm khi được ăn cơm đúng giờ trong lúc phá án như thế này.

Phía Chung Nhạc Sinh tiến hành không được thuận lợi. Sau khi anh ta mang theo người vội vã chạy tới bệnh viện căn cứ, bác sĩ nói Vương Khang vì bệnh tình trở nặng nên trưa nay đã được chuyển vào bệnh viện thành phố, căn cứ tra xét nghiêm ngặt người và xe ra vào nhưng không hề tra xét xe cấp cứu của bệnh viện.

Chung Nhạc Sinh nổi giận, tranh cãi với viện trưởng bệnh viện căn cứ một trận.

Viện trưởng cũng rất tức giận, chẳng lẽ bệnh nhân sắp chết muốn đưa vào bệnh viện thành phố cũng phải gõ báo cáo trước?! Chờ báo cáo xong thì người cũng được đưa thẳng đến nhà tang lễ rồi.

Chung Nhạc Sinh khẩn trương cho người cách bệnh viện thành phố gần nhất đến bệnh viện tìm người, kết quả Vương Khang quả nhiên đã mất tích. Anh ta ủ rũ đến nhà ăn tìm đám Trình Cẩm.

Trình Cẩm đi lấy cơm về, phát hiện Chung Nhạc Sinh đang im lặng ngồi ở bàn của họ, Dương Tư Mịch nói, “Anh ta có tin xấu.”

Chung Nhạc Sinh nói tình hình của Vương Khang. “Thành phố Đạm Thủy quá lớn, muốn tìm được hắn phải tốn chút thời gian.” Nếu Vương Khang không xuất hiện ở nơi công cộng, trên cơ bản rất khó tìm được hắn, sau đó hắn chỉ cần kiên nhẫn đợi gió đi qua là có thể nghĩ cách rời khỏi Đạm Thủy.

Tiểu An nói, “Vậy là hắn giả bệnh?”

Chung Nhạc Sinh nói, “Uống thuốc gì đó đi, tôi có báo cáo kỹ lưỡng đây.” Anh ta lấy từ túi ra một xấp báo cáo dày.

“Đừng cho em!” Tiểu An tránh né, “Thứ này anh phải đưa cho Du Đạc và Hàn Bân, họ còn đang ở phòng thí nghiệm. Lão đại, cần mang cơm cho họ không?”

Trình Cẩm nói, “Cũng được, em mang tới đi.”

Tiểu An lôi người bảo vệ Chung Nhạc Sinh cho mình, “Đi, chúng ta tìm người của nhà bếp lấy hai hộp cơm.”

“…”

Chung Nhạc Sinh nói với Dương Tư Mịch, “Tôi liên hệ với Vạn Tô, thật khéo, cô ấy có buổi tọa đàm ở trường đại học thành phố bên cạnh, đã đồng ý buổi chiều sẽ lên đường, có lẽ đến tối là tới đây.”

Dương Tư Mịch nói, “Tại sao chị ta bằng lòng tới?”

“Tôi cũng không rõ.” Chung Nhạc Sinh đứng dậy, “Không quấy rầy các cậu ăn cơm nữa, tôi đi trước.”

Tại sao Vạn Tô bằng lòng tới, vì anh ta nói Dương Tư Mịch tìm chị ta – nghe nói quan hệ của chị ta và Dương Tư Mịch cũng tạm được, không biết sau khi Dương Tư Mịch biết sẽ thế nào… Kéo dài được lúc nào hay lúc đó.

Một lát sau Tiểu An quay lại, anh lính sau lưng em xách một cái túi, trong đó đựng hai hộp cơm lớn, “Người ở đây tốt thật đó, trực tiếp giúp em xếp hai hộp cơm và thức ăn, với lại lượng thịt kho tàu còn nhiều hơn em vừa ăn! Em hối hận không nhờ họ xếp thêm một hộp ghê, từ đầu em đã nói là hai hộp nên không tiện sửa lại thành ba hộp…”

Trình Cẩm ngắt lời em, “Em có thể ăn hết hai phần thịt đó.”

“A, vâng!” Sau đó em vẫn không ăn, nhưng em nói với Du Đạc và Hàn Bân rằng phần thịt của họ đều do em tiết kiệm.

Bộ Hoan và Diệp Lai tới Tửu gia Tiểu Kiều, còn chưa vào cửa đã có nhân viên phục vụ ân cần mở cửa cho họ, cười rạng rỡ, “Xin chào, đi hai người sao?”

Bộ Hoan cũng cười xán lạn đáp lại, “Đúng, hai người.”

Diệp Lai lấy ra thẻ chứng nhận, vẫy vẫy trước mặt nhân viên phục vụ, “Chúng tôi tìm Kiều Băng.”

Nụ cười của người phục vụ cứng lại, “Được rồi, cô chờ một lát.” Nói xong cô ta vội vàng đi mất.

Bộ Hoan ở sau lưng cô ta nói, “Chúng tôi cũng muốn ăn cơm ở đây! Nói người khác xếp bàn cho chúng tôi trước…” Tiếc là không ai để ý hắn, những người phục vụ khác đều đang bận rộn, không nghe thấy hoặc giả vờ không nghe thấy.

Bộ Hoan và Diệp Lai đi tới trước bể hải sản, chỗ này được bày biện như bể thủy sinh cỡ nhỏ, từng tầng từng tầng bể thủy tinh chồng lên nhau, chứa đủ loại tôm cá sò ốc.

Bộ Hoan chỉ một cái bể trong số đó, trong bể là con cá thuôn dài màu sắc sặc sỡ.

“Diệp Tử, em biết đó là cá gì không?”

Diệp Lai lắc đầu, “Không biết, em rất ít ăn hải sản.”

Bộ Hoan cầm lưới vớt cá ở bên cạnh vớt nó lên, một thứ to dài hai màu lam vàng đan xen cuộn tròn ở đáy lưới, đây là rắn sao? Bộ Hoan thò tay vào bắt, sau đó gào một tiếng, Diệp Lai kéo cái vợt ném sang một bên, sốt ruột kiểm tra tay Bộ Hoan, hoàn hảo không chút tổn hại, cô bị lừa…

“Anh muốn chết hả?!” Diệp Lai túm lấy cánh tay Bộ Hoan quẳng ngã hắn, “rầm” một tiếng, Bộ Hoan nằm trên đất kêu thảm thiết.

Diệp Lai dùng mũi chân đá hắn, “Tốt nhất anh đứng dậy nhanh chút, nếu không em sẽ thật sự thả rắn cắn anh.”

“Con rắn kia bị hai người ném chết rồi.” Một cô gái trẻ tuổi lên tiếng, tóc dài, hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi, cô gái nhặt cái vợt bị Diệp Lai ném đi lên, thứ ở bên trong quả nhiên không còn động.

Cô gái nhìn Diệp Lai, “Còn may cô không nện bạn cô vào bể thủy tinh của tôi, bằng không quán nhà tôi phải sửa chữa.”

Bộ Hoan tung người dậy như cá chép bật nhảy, đối mặt với Diệp Lai một giây, lúng túng nói, “Chúng tôi mua con rắn đó, không đắt lắm chứ?”

Cô gái nói, “Đây là rắn biển, tính hai người theo giá trị trường đi, ba trăm tệ một cân, con rắn này không lớn, tối đa ba cân thôi, hai người ăn ở đây nhỉ? Rắn biển ăn lúc còn tươi là ngon nhất, chết lâu rồi sẽ biến chất.”

1 cân = 0,5kg

“… Các cô nấu giúp đi. Đúng rồi, chúng tôi tìm Kiều Băng.”

“Tôi biết, chính là tôi. Hai người còn muốn món gì thì chọn trước luôn đi, chúng tôi nấu hải sâm cũng không tệ đâu, lại không đắt…”

“…”