Edit lại hết rồi đấy.
---
Chương 89:Bí mật được bật mí
“Vì thế, cậu ta đã từ chối?”
Vụ trao đổi giữ Yu và Ralph giờ đã trở thành một vấn đề cần thảo luận ở sảnh hội mạo hiểm giả
“Ah, mình xém quên, tôi muốn gửi tiền”
Sau đó, Yu đã đưa cho Collet 30 đồng cho Collet
“Yu, Yu, Yu, đây là vàng trắng?”
Một vàng trắng tương đương với 1000000 đồng mặt trăng. Từ nó, Collet có thể nhận 1% khi giữ nó và nó tương đương 30000 đồng mặt trăng. Số tiền đó bằng hai tháng lương của cô. Các cô tiếp tân khác nhìn cô với vẻ mặt ghen tị
“Ừ, đây là số tiền mà tôi chỉ có thể gửi thôi. Ah, cái này nữa”
Từ tủi của cậu, Yu lấp ra một lượng bánh hấp lớn. Hơi nước của nó bốc lên và mùi thơm lừng của nó đã lan tỏa khắp căn phòng. Những nhân viên khác không thể không ngừng chú ý vào nó với đôi mắt tò mò
“Cô biết đấy, cô đã nói những tiếp tân khác cũng muốn ăn bánh hấp. Lần này, tôi mang tới cho họ vì tôi làm hơi nhiều”
“Nó có mùi thơm phức đấy”
Nghe thấy giọng nói thân thuộc từ phía sau, Collet lập tức đóng băng. Tất nhiên chủ nhân của giọng nói đó là Edda rồi. Những cô nàng tiếp tân bắt đầu túng quẫn như thể nút báo động đã được bật
“Vậy, đôi khi Yu-san đối đãi với những cô gái ở đây như vậy sao?”
Edda hỏi Yu với một nụ cười nhưng dường như cô đang đe dọa cậu thì đúng hơn
“Ừ, vậy có gì sai sao?”
Những cô nàng tiếp tân bắt đầu ngừng làm việc. Đây là việc quan trọng nhất
“Không, không phải là sai. Hôm nay tôi mới phát hiện ra nó đấy. Nhưng không được phép độc quyền nó, phải không? Hay là do cậu đặc biệt cho họ?”
Edda nhẹ nhàng chạm vào vai Yu và nhẹ nhàng nắm lấy nó nhưng Yu không thể thoát ra được và Collet chỉ có thể đứng nhìn một cách lặng lẽ. Những biểu hiện của các cô nàng tiếp tân điều trắng bệch như thể thấy một con ma vậy
Những cái bánh đã biến mất cùng Edda. Những cô nàng tiếp tân tiến hành họp khẩn cấp với khuôn mặt buồn bã
“Chuyện gì vừa xảy ra vậy?”
“Tôi không biết, làm sao cô ta đến đây vậy?”
“Ah, nó quá khó để khiến tôi chấp nhận, chúng ta nên nói cho cô ta ngay từ đầu”
“Điều này còn khó chấp nhận hơn chuyện vương quốc Houdon rơi vào khủng hoảng nữa”
Yu chỉ có thể đi theo Edda lên tầng 2, lấy quest xong và rời đi. Vì cái sự cố vô lí này, tiếp tân của hội đã đóng cửa đến 2 giờ
“Um, hình như cô có mùi gì thơm quá?”
“Eh? Không lẽ nó vẫn còn sao. Tóc của tôi chăng?”
“Vậy, cái trên môi cô là sao?”
“Ah, không, không có đâu…thực ra, đây là thứ mà Yu-chan đã làm”
Edda lau miệng trước khi nói
“Yu-chan? Đó là biệt danh mới của cậu nhóc đó sao?”
“Không phải rất dễ thương sao? Yu-chan. Hôm nay tôi mới phát hiện rằng cậu ta làm đồ ngọt rất giỏi. Nhưng đám tiếp tân tầng 1 không hề chia sẽ cho tôi, nên tôi phải làm gì đó để kỉ luật họ”
Sau đó, Edda liên tục nói về đồ ngọt khi Mofisu liên tục mệt mỏi. Edda không ngừng liêng thuyên về nó và nó đã được cô cất giữ đi
“Cái món đồ ngọt mà Yu-chan đã làm ra có vẻ nó được gọi là bánh hấp”
“Bánh hấp?”
“Phải, khi lấy ra từ túi đồ, thật ngạc nhiên khi nó vẫn nóng hổi như thể được làm ngay tại chỗ”
“Cô nói nó vẫn còn nóng sao?”
“Vâng”
“Từ nhà của Yu-chan đến hội, cô biết nó cách bao xa không?”
Mofisu bắt đầu nghĩ ngợi
“Có thể túi đồ của cậu ta có khả năng [Lưu trữ không-thời]. Cô biết không, chỉ có một số ít kim thuật sư có thể tạo ra nó ở khắp vương quốc Houdon. Cái túi thứ 1 có tên là [Raran của bình minh], là một thứ có thể chứa đến 3000kg. Túi thứ 2 được vương quốc Houdon bảo vệ có tên [Vàng tham lam] có thể chứ đến 40000kg. Còn cái tốt nhất là [Túi thần vô hạn] đang nằm ở Thánh Quốc và nó còn chưa chạm đến đáy”
Mofisu không
nghĩ ra được làm sao cậu lại có một vật phẩm như thế. Trong khi Mofisu đang suy nghĩ thì Edda vẫn đang tận hưởng vị của bánh ngọt còn đọng lại, thì ai đó gõ cửa
“Xin lỗi”
Đó là Barbara, một trong những tiếp tân tầng 2. Khuôn mặt của cô đang biểu hiện cảm giác không hài lòng
“Mặt cô bị sao thế?”
“Edda-san, thực sự mình không thể kiểm soát được anh ta. Anh ta thật kinh tởm, anh ta chỉ biết khoe khoang quyền lực của mình thôi”
“Được rồi, để tôi vào”
“Này, guild master ở đây chấp nhận yêu cầu của ta chưa?”
Tên đàn ông vừa bước vào và đấy Barbara ra sang một bên với thái độ hống hách khiến cho cô có ấn tượng tệ với hắn. Edda chỉ có thể lẩm bẩm “Ôi trời ơi”
“Nghề nghiệp của anh là gì?”(Mofisu)
“Ta là thủ lĩnh của gia tộc [Authority Leaf], Charon Valdez. Ta muốn nói chuyện với ngươi về Elda”
“Elda? Đó là ai? Edda, cô biết người đó không?”
“Tôi chưa bao giờ nghe cái tên đấy bao giờ”
Nghe thấy vậy Charon tức giận và lập tức đánh vào cái bàn. Nếu điều này còn tiếp tục thì cái bàn sẽ vụn vỡ mất
“ÔI trời, chuyện gì sẽ xảy ra nếu như anh làm vỡ nó? Nó là tài sản guild đấy”
Edda, giữ bàn tay Charon lại một cách dễ dàng như thể cô đang bắt lấy một cái ly đang rơi xuống. Tất nhiên, nó khiến cho Charon và nhóm của hắn rất sốc. Cô gái elf yếu đuối này lại có thể ngăn nắm đấm của Charon và chưa kể đến hắn còn là mạo hiểm giả hạng B nữa
“Sao cô dám ngăn ta! Tại sao guild này lại không nói cho bọn ta biết về dungeon mới chứ?”
“Eh? Chúng tôi không biết anh đang nói cái gì?”
“Đừng có giả bộ. Dungeon mới đã được phát hiện, chúng tao biết bọn ngươi đang giấu diếm thứ gì trong đó. Nếu không, không có cách nào mà mạo hiểm giả hạng C như Elda lại chết ở đó”
Cơn khát máu của Charon đã tỏa ra khắp căn phòng và khiến cho tách trà Mofisu đang uống trở nên nhạt nhẽo. Ông quyết định nói chuyện với hắn ta
“Đây là lần đầu tiên mà bọn tôi nghe đến cái tên Elda. Ngoài ra, thông tin về cái dungeon mới thì vài ngày nữa nó mới được bày bán. Nếu như anh vào đó mà không chịu mua thông tin thì, đó không phải là lỗi của chúng tôi đúng không? Về điều đó, thì công việc của mạo hiểm giả rất nguy hiểm và luôn dễ bị mất mạng. Cái chết của người đó mà là trách nhiệm của bọn ta sao? Mọi người điều có trách nhiệm về mạng sống của họ khi đi vào dungeon. Làm sao anh lại có thể đổ lỗi cho guild được chứ?”
“Ho, vậy ông đang cố thuyết giảng tôi sao?”
“Vậy, anh nên hành động đúng với độ tuổi của mình đi nhỉ?”
“Sau cùng, tôi chỉ là một lão già, có chuyện gì với nó sao?”
Tại thời điểm đó, Charon tức giận. Có thể thấy tĩnh mạnh xuất hiện trên đầu hắn. Hắn có được sự ủng hộ của bộ trưởng bộ tài chính, nên, không có vấn đề gì khi hắn giết tên guild master ở thành phố Comer nhỏ bé này. Tuy nhiên, hắn đã lấy lại bình tĩnh
“Ông có chắn sẽ không hối hận về nó chứ?”
“Điều mà ta hối hận duy nhất là mất đi mái tóc”
Nghe vậy, Charon không thể nào mà không tức giận được. Chỉ vì đội của hắn đã giữ hắn lại nên hắn không thể vồ Mofisu
“Vậy, ta sẽ mua thông tin về dungeon mới. Ngoài ra, ta muốn mua một số thông tin về gã mạo hiểm tên Yu Sato nữa. Tất nhiên ta sẽ trả hậu lĩnh”
“Hiện tại, chỉ có thông tin về 2F. Nếu có thể, thì tôi muốn hỏi tại sao cần thông tin về Yu Sato”
Charon biết Hội mạo hiểm sẽ biết được status của những mạo hiểm khác trên thẻ guild của họ
“Có một thôi, ta sẽ cho ngươi nhiều vàng nếu như ngươi biết vị trí của mình. Ta biết rằng ngươi có thể tìm được gã đó bằng thẻ guild của hắn”
Với nụ cười kinh tởm, Charon còn khoe đến địa vị của hắn. Đột nhiên, cánh cửa bên cạnh mở ra. Đólà nơi mà Mofisu thường ngủ trưa
“Tiếng ồn gì thế này? Ta đang ngủ một cách thỏa mái mà lại”
Người vừa mở cánh cửa ra là Joseph. Với một cái ngáp, ông liềm Mofisu bên cạnh và lườm Charon và nhóm của hắn”
“Ông là...Joseph Yumuru. ‘Sức mạnh bạo chúa’. Ta đến từ ‘Ủy ban quản lí’, Charon Valdez. Vì ông đến từ thành phố nên ông sẽ biết chúng tôi”
Charon đưa cánh tay phải một cách bạo dạng nhưng Joseph chỉ lạnh lùng trả lời
“Ta không biết cậu”
“Không thể nào, chúng ta từng cùng guild chủ yếu toàn mạo hiểm giả hạng B thôi”
“Nếu ta nói không biết thì ta thực sự không có biết. Nhưng tại sao ngươi lại muốn biết về Yu Sato?”
“Nếu như chúng ta kiếm tiền từ nó, thì guild chả có quan tâm đâu nhỉ? Đây là một thỏa thuận có lợi cho đôi bên”
Charon nói trong khi vỗ vai Joseph
“Vậy, đây là cách cậu giao dịch sao?”
“Nó khác, guaaaa...”
Joseph siết chặt cánh tay và nắm lấy cánh tay phải của Charon. Ngay cả khi nó được bảo vệ bởi một chiếc găng tay, một âm thanh kì lạ đã vang trong phòng guild master
“Xin hãy dừng lại”
Một trong những tên ở nhóm hắn bước ra cố gắng lấy bàn tay của Joseph ra nhưng nó không hề động đậy. Những tên khác cũng tới giúp như kết quả vẫn như cũ
“Chuyện gì vậy? Ông không phải định gây ra một cuộc chiến sao?”
“Cái gì thế này? Ông không biết chúng tôi đến từ “Ủy ban quản lí” sao? Ông biết chuyện gì sẽ xảy ra không”
Sau một lúc, Joseph trở nên chán và bỏ ra. Nhưng rõ ràng cổ tay của Charon đã bị thương nặng dựa vào màu sắc. Charon chạy nhanh trong khi đau đớn và đổ mồ hôi, tiếp theo nhóm của hắn cũng phắn đi luôn
“Joseph, tại sao anh lại không ra từ lúc đầu chứ?”
“Cảm ơn cho hành động vừa nãy sao? Edda, cho tôi muốn đồ uống đi”
“Được rồi, chờ một lát”
Sau khi thấy những gì vừa xảy ra với Charon, Edda tỏ ra vẻ hài lòng và vui vẻ rót trà
“Ta chỉ ra khi tên của Yu được nhắc đến thôi”
“Hahaha, ông giống như một người cha vậy”
“Fufufu, đúng vậy”
“Dù sao, ông đã 133 tuổi rồi mà”