TO DEPRIVE A DEPRIVED PERSON

Chương 161




Chương 161:Hòn đảo vô danh

Sau khi hoàn thành việc cung cấp vật liệu và vật nuôi mà Yu yêu cầu, Mago và Victor liền rời đi mà không nói gì cả. Sau khi hai người họ về nhà, người kế tiếp đi tới là Wood

Đằng sau ông, có hai Khuyển Tử bạc vàng đi theo ông. Để tránh việc gây ra sự náo động không cần thiết trong thành phố Wood, nên cả hai con chó đã được mặc áo choàng

“Ah, có vẻ ta tới trễ rồi”

“Ông già, ông có mang đầy đủ hành lí chứ?”

Vào lúc Yu nói chuyện với Wood, thì chỗ họ đang đứng cách một khoảng cách đủ xa để Nina và các cô gái không nghe thấy. Sau cùng, Yu cũng đã mời Wood đến hòn đảo đó

Nếu có người nào đó có tay nghề cao, một tổ chức hay gián điệp để thu thập thông tin về Yu. Thì sớm hay muộn thì họ sẽ đi tới tìm Wood và ông có lẽ không thể nào thoát được

Thực tế, đã có một chút tên đã cố gắng đột nhập vào cửa hàng Wood. Cho dù là thu thập thông tin hoặc tìm kiếm nguyên liệu quý hiếm hay khoảng sản được cất bên trong, thì đó cũng chính là lí do Yu mời Wood đi cùng. Tất cả khoảng thời gian đó, tất cả bọn chúng điều bị vàng bạc giết chết

“Đồ đạc cá nhân, dụng cụ và nguyên liệu điều nằm trong cái túi mà nhóc đưa cho ta. Ta tự hỏi làm sao cái túi này lại có thể chứa đựng nhiều đến thế”

Wood nói thế trong khi vỗ vào cái túi được buột vào thắt lưng trong khi cười

“Được rồi, giờ đi thôi”

Khi Wood bức vào dịnh thự với Yu, ông đã thốt ra một giọng ngạc nhiên

“Cái gì thế này? Tất cả điều là tiên nữ sao?”

Trước mặt Wood, hàng trăm tiên nữ chơi đùa và bay vòng quanh khu vườn

Một trong những tiên nữ đó thấy Wood và Yu liền tiếp cận

“Yu, cậu đã hứa là chơi với tôi đó”

“Nhưng tôi chưa hề hứa với cô. Tôi biết cô là một tiên nữ khác”

Nghe câu trả lời của Yu, tiên nữ tóc đỏ lắc cô thể mình

“Có thật không? Nhưng chúng tôi điều giống nhau mà”

“Tôi không có nói dối. Tôi nhớ hết tất cả bộ mặt của các cô. Vì dụ, tiên nữ kia, tiên nữ đó nữa, tôi nhớ tất đấy”

Nghe thấy Yu nói rằng cậu có thể nhớ từng người một, thì khuôn mặt của tiên nữ đó liền chuyển sang màu đỏ

“Thực sự thì cậu có thể phân biệt chúng tôi chỉ bằng mặt. Fufufu, cậu, cậu…”

“Cô có thấy Momo không?”

Ẩn đằng sau tiên nữ kia, là Momo. Cô bực lên nhưng không phải là do Yu gọi tên cô. Sau đó, cô nhìn Yu từ phía sau một tiên nữ khác

“Tôi vẫn còn nhớ lúc mà chúng tôi tìm thấy Momo. Đứa trẻ đó đã được tìm thấy ở khu rừng gần đó và có vẻ con bé đã bị một con quái vật tấn công và từng bị con người bắt đi”

Một nàng tiên với mái tóc màu xanh lá kể về quá khứ của Momo

“Tuy nhiên, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó con bé trở nên mạnh hơn, thậm chí còn mạnh hơn chúng tôi. Tôi tự hỏi liệu điều đó là tốt hay xấu”

“Momo, cô đừng có mà tự



ý dùng Tinh Linh Thuật mà chưa có sự cho phép được không?”

Khi cô nghe tên của mình được gọi một lần nữa, Momo thì chỉ có thể liếc nhìn ở phía sau một tiên nữ khác(M9:trốn ở sau lưng). Thông thường, khi Yu gọi tên cô, cô sẽ bay về phía cậu ngay lập tức nhưng lúc này cô đang bay lung tung như thể đứa trẻ sợ bị mắng. Sau đó, Yu đặt cô vào lòng bàn tay

“Momo”

Chỉ với một từ, Momo sắp khóc và nhìn Yu một cách cẩn trọng

“Bởi vì từ nay sẽ còn nhiều kẻ thù mạnh hơn xuất hiện. Nên tôi muốn cô có trách nhiệm và bảo vệ mọi người”

Momo không thể hiểu lời của cậu liền nhưng khi nghe thế, khuôn mặt mít ướt của cô dần dần chuyển thành một nụ cười và nhảy lên má Yu và chà má mình vào đó

“Ôi trời ơi, nhìn xem con bé đang làm gì kìa! Thật tuyệt khi mọi thứ vẫn ổn”

“Haha, tôi cũng muốn thử làm điều đó”

“Thật thú vị”


“Fufuf, tôi đã biết chuyện này sẽ xảy ra mà”

Tiên nữ tóc đỏ, xanh, vàng và xanh lá điều bay đến chỗ Yu. Tất trạng của họ khá là thỏa mái khi bám vào Yu. Ngay khi những tiên nữ bám vào. Wood chỉ có thể nhìn với tiếng cười lớn(M9:dễ hình dung hơn là cảnh main trong Viên Đạn Đen từng bị một đám Loli bám dính đấy. Ai coi rồi thì sẽ hiểu)

“Ông già, bộ có gì buồn cười chắc?”

“Hahaha, chuyện gì hả? Hãy nhìn lại nhóc đi”

“Ông nên giúp tôi mới đúng”

Khoảng 10 phút sau, thì Yu đã cật lực mệt mọi để có thể thoát khỏi những tiên nữ. Sau đó Yu và Wood đi về phía dịnh thự

Trong khu vườn. Nina và những người khác đã chuẩn bị di chuyển. Namari nhìn thấy Wood và bám vào chân ông

“Yu, chị buồn ngủ đến nơi rồi đấy”(Nina)

“…chậm”(Lena)

“Xin lỗi, là lỗi của em”(Yu)

Sau đó Wood nhìn vào giữa khu vườn. Bằng cách nào đó ông đang nhìn thấy một khung cảnh khác thường

Một phần không gian đã bị cắt. Nó giống như có thứ gì đó đã được đặt ở phía bên kia đi qua đây và khung cảnh hoàn toàn xa lạ. Wood nhìn sang bên kia, đó là một nơi hoang dã đã được chiếm đóng. Marifa đã ở đó và dường như đàn gia súc cũng đang di chuyển sang bên đó

“Odono-san, đi thôi”

“Được rồi, Namari, nhóc dẫn đường đi”

Khi Yu nói thế, cậu đưa túi vải chứa kẹo cho Namari. Namari gật đầu và bộc lộ khuôn mặt nghiêm túc một cách bất thường

“Chị mong chờ nó quá~”(Nina)

“…một ngày nào đó mình chắc chắn có thể sử dụng ma thuật đó”(Lena)

Nina luôn lạc quan và tràn đầy năng lượng trong khi Lena tò mò về ma thuật [Không-Thời] của Yu


Trước khi rời đi, Yu đã nói với các cô gái rằng đây là một chuyến đi nguy hiểm, tuy nhiên họ cứ khăng khăng là muốn đi cùng. Nina chạy đến chỗ Yu và Lena bám vào lưng cậu như thể đó là bình thường. Marifa nhìn xa xăm như thể cô không quan tâm khi cô nhớ lại vị trí của mình trong trái tim chủ nhân của cô

“Tất cả đã sẵn sàng chưa?”

“RỒI!”

“…ừm”

“Em đã sẵn sàng!”

Vào ngày đấy, những tiên nữ và hắc lang ở trong dịnh thự của Yu đã biến mất không một dấu vết và chả có thể nào thấy được. Họ đơn giản là đi di cư và biến mất. Nó có thể không thu hút sự chú ý vì thành phố Comer chỉ là một thành phố nhỏ. Tuy nhiên, vương quốc Houdon sẽ bắt đầu nghi ngờ khi có một đoàn quái vật di cư sang chỗ khác. Quan trọng hơn, thứ mà ảnh hưởng nhiều nhất là tinh linh. Không thể nào nhìn thấy được tinh linh vì nó là một phần của tự nhiên. Đó là thứ khiến cho đất đai màu mỡ. Nói mới nhớ, nếu vùng đất nào đó không có tinh linh, thì mặt đất sẽ bị cằn cỗi. Vì thế, đôi khi, sẽ có một nghi ngờ rằng có một quốc gia nào đó tấn công họ bằng cách tiêu diệt tinh linh của vương quốc của họ

“Đây là nơi nào?”

Miệng của Nina mở to ra vì những gì trước mắt cô là một nơi hoang dã với cây cối. Các tiên nữ bằng cách nào đó đã thất vọng vì môi trường này khác với những gì họ mong đợi

“…mình không thể tin nổi”

Lena nói thế khi nhìn lên trời. Cô khá ngạc nhiên vì quy mô của cái [Rào Chắn] này không thể tin được

“Nó chưa xong đâu. Nó vẫn còn đang phát triển đấy”(Yu)

“Vậy, ta sẽ sống ở đâu?”(Wood)

“Ở đó, bác Wood sẽ ở đó!” Sau đó Namari kéo tay Wood đi

“Namari, chờ chút. Shiro đang tới kìa”

Nina đã hỏi một cậu. Shiro là ai?

Ngay sau đó, mặt đất bắt đầu rung chuyền và có thể thấy mấy cái vết nứt. Ở phía trước Yu, một con trùng cao 5m [Sâu Xác Sống] xuất hiện và chiều dài của nó lại hơn 30m

“Yu! Đây là, nên nói gì đây?”

“…một con sâu lớn”


“Chủ nhân, hãy ra phía sau em”

Marifa nhanh chóng hành động và đứng trước mặt Yu như một tấm khiên. Coro và Orchid đã vào tư thế chiến đấu và sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào

“Quái vật!”

“Đừng ăn tôi!”

“Có nhiều thứ ngon hơn để ăn đấy. Nhưng chắc chắn tôi không ngon đâu”

Chả ai biết rằng đó là Shiro và đặc biệt là các nàng tiên đã trở nên ồn ào. Chỉ khi Momo tiến lên và ngồi trên đỉnh Shiro, thì tất cả mọi người đã trở nên bình tĩnh lại một chút

“Ah, tuyệt quá”

“Thật tuyệt vời, chúng ta đang ở trên con sâu bướm khổng lồ nè”

“…tôi là….bất khả chiến bại”(Lena)


“Hahaha, ta nghĩ mình đã có thứ để khoe những tên người lùn khác rồi, có thể ta là người lùn duy nhất cưỡi được con thú này”(Wood)

“Có vẻ như chúng ta điều bất khả chiến bại”

“Fufufu, ta đây sẽ chấp hết dù kẻ thù có mạnh tới đâu!”

Tất cả điều thay đổi biểu hiện và bắt đầu trở nên hứng thú. Nhưng người hào hứng nhất là Lena, Wood và các tiên nữ

“Các người ồn quá đấy. Làm ơn bớt giọng lại đi vì Shiro khá nhạy cảm với tiếng ồn đó”

Nghe thế, các tiên nữ và người khác điều hạ giọng mình xuống

Mặc khác, Shiro khá hạnh phúc khi được gặp Yu và Namari sau một thời gian kể từ lần cuối vui đùa cùng nhau. Đằng sau Shiro, là những con hắc lang đang hộ tống mấy con vật khác

“Odono-san, chỗ của chúng ta kìa”

“Ta nhìn thấy ở đó có gì!”

Cuối cùng, chuyến đi quá vùng hoang dã cứ tưởng kéo dài mãi. Thì màu xanh của lá cây, rừng và núi đã hiện ra phía trước. Các tiên nữ đã tưởng rằng kì vọng của họ đã bị phá vỡ vào lần đầu tiên khi tới và giờ đang mỉn cười một cách vui vẻ. Cảnh tượng rất đẹp và hùng vĩ. Nina không thể không ngậm miệng được. Marifa đang trưng ra một bộ mặt bướng bỉnh hơn bình thường

Ngọn núi, ngay đỉnh của nó, có một cái cây được cho rằng rất là lớn. Nó đang sinh sống trên đỉnh của ngọn núi và được miêu ta rằng lõm của nó có mang hình cái bát. Chiều cao của cái cây có thể được cho là cao vài trăm mét. Điều duy nhất hiện trong tâm trí Marifa là cái câu truyện mà cha mẹ cô kể mỗi ngày

“Chủ nhân…cái cây đó…không phải đúng không? Hahaha…không thể…nhưng…”

“Haha, Mari nee-chan, chị hành động kì lạ quá đó”

“Namari, im lặng đi! Thưa chủ nhân, cái cây đó, liệu có phải là Cây Thế Giới đúng không? Em chưa thể tin đây là thật được. Nó chỉ có thể phát triển ở Đất Thánh. Em không biết nên nói gì cả. Thậm chí còn mấy cây nhỏ nữa”

Sau đó Yu kéo Marifa đang run rẩy và lo lắng

Elf và Dark Elf đã mạo hiểm mạng sống của mình để bảo vệ cái [Cây Thế Giới] và tự nhiên trở thành chất dinh dưỡng cốt lõi ở [Đất Thánh]. Nó không phải là điều cường điệu khi có thể nói rằng đó là tôn giáo của Vị Thần của họ

Ngay từ lâu, Marifa

đã chấp nhận Yu làm chủ nhân của cô và phục vụ cậu đến tận đáy lòng, giờ đây nó đã được đưa lên tầm mới. Cô thậm chí còn nở một nụ cười vui sướng khi Yu không ngừng khiến cho cô ngạc nhiên

“Wow, Mari-chan. Nụ cười đó là gì vậy?”(Nina)

“Cô…bị kích động chỉ vì một cái cây thôi sao?”(Lena)

“Mari nee-chan biến thái quá. Haha!”(Namari)

“Không! Mọi người nhầm rồi! Thưa chủ nhân, em, em…”

Marifa đỏ bừng đôi tai lên và bị bỏ lại sau lưng. Nina, Wood, và các tiên nữ tiến về phía trước và các chừng một khoảng nhỏ. Momo lặng lẽ mỉn cười trên đầu Shiro

“Shiro có chút im lặng khi chúng ta tới đấy”

Yu đã kêu mọi người giữ trật tự và im lặng. Mặc dù điều đó là không thể, bây giờ những người từ nhóm hoang vu bắt đầu tiến về phía đồng bằng

M9:quyết định chạy lại nhưng chưa chắc là 1c/1d

Kì tới:Cư dân đảo