TO DEPRIVE A DEPRIVED PERSON

Chương 119




Chương 119:Đứa trẻ bán quỷ 3

“Ugh, đau quá…thằng đó là quái vật phương nào thế này?”

“Đừng hỏi tôi, cơ thể của tôi vẫn còn nhức đây này”

Ở quãng trường của ngôi làng bán quỷ, những người đàn ông đã thua Yu hiện đang ngồi hoặc nằm xuống đất. Số lượng người đàn ông bán quỷ trong dungeon [Enrio of Kusakai] khoảng 100 người và tất cả dễ dàng bị đánh bại, niềm tự hào và tự tin của bọn họ đã dễ dàng bị phá hủy. Họ không chấp nhận được cái thực tế là họ đã bị một đứa trẻ đánh bại

“Ồ, cái gì thế? Cháu nghĩ những người đã nhìn xuống Odono-san trước kia giờ thì các chú đã thấy hối hận rồi nhỉ”

Một trong những đứa trẻ bán quỷ, Camry, lại chà xát muối vào họ và không chỉ mình đứa trẻ, mà những đứa trẻ khác cũng làm vậy

“Nhóc, ruốt cuộc nhỏ đứng bên phe nào?”

“Cháu quyết định sẽ chọn phe Odono-san. Nếu cháu theo chú, thì tương lai của cháu sẽ mờ nhạt. Cháu sẽ đi tìm anh ấy ngay bây giờ”

“Nhóc, nhóc bị đần sao? Ta phải nói nhóc bao nhiêu lần nữa là đi xung quanh dungeon này rất là nguy hiểm”

“Các chú ồn quá. Tên cháu là Cmry Ikarinbo, cháu không sợ bọn quái vật”

Những đứa trẻ bán quỷ như Camry sẽ rất nguy hiểm nếu rời khỏi làng quá sớm

“Nhóc chả bao giờ nghe ta dù ta đã dặn bao nhiêu lần là đừng làm thế chứ gì, bên ngoài toàn là những quái vật nguy hiểm không đấy”

Camry đặt một tay lên hông thở ra một tiếng thở dài. Camry là một trong những đứa trẻ bán quỷ gần như đã trưởng thành vào 18 tuổi. Bởi vì thế cô mới có khuôn mặt của một trẻ con(M9:gái!)

“Hyahahah, đừng lo. Cháu sẽ khiến Odono-san yêu cháu và sẽ được anh ấy bảo vệ. Hẹn gặp mọi người sau”

---

“Baba, con cảm thấy lo quá”

“Không sao, đây đâu phải là lần đầu tiên cô ấy rời khỏi làng đâu mà lo”

---

Âm thanh của [Sọ Nhện] bị vỡ nát ra đã tạo ra một âm thanh lớn và mang theo âm thanh kim loại bị nghiền nát. Sau khi cơ thể con nhện bị mất cái đầu thì vài giây sau khi cơ thể nó co giật nó mới ngưng lại hoàn toàn. Yu nâng búa thép của mình lên và đập vào cái sọ nhện của nó đến 3 lần như thể nó chả là gì. Yu vẫn hành động một cách bình thường như thể chả biết gì về

những gì đã xảy ra ngôi làng của bán quỷ tiếp tục săn quái vật như bình thường và bây giờ những đứa trẻ bán quỷ kia lại dễ dàng tìm được cậu

“Mọi người, ăn tối thôi”

Khi cậu nói thế, Shiro biết thức ăn của nó đã được chuẩn bị xong và nó bắt đầu rung lắc cơ thể nó. Momo chỉ ở trên đầu Yu khi cậu chuẩn bị đồ ăn

Thực đơn buổi tôi hôm nay là món thịt xông khói đã được nướng trên bếp lửa cho đến khi chín đều và đã được đặt vào miếng bánh mì. Kế tiếp, cậu kẹp bánh mì lại và thêm chút phô mai và đun lên chảo. Mùi của phô mai lẫn thịt xông khói đã trộn lẫn vào mùi sữa ấm. Ở phía đùi của Yu, Momo đang ăn khi nhai với một âm thanh giòn tan của một loại rau quả và dừng như nó không đủ để cho vào miệng của cô(M9:Kiểu như bánh mì nướng)

“Momo, ngon ha!”

Đứa trẻ bán quỷ đang cố gắng đúc cho Momo một miếng thịt xông khói nhỏ nhưng Momo có vẻ không thích ăn thịt và chỉ quay mặt đi

“Chúng ta đã biết Momo ghét thịt rồi. Như Baba đã nói, mọi người điều có thứ mình thích và cũng có thứ mình không thích”

Trong khi đó, Yu đang nhìn trộm đứa trẻ đang ngồi uống sữa

“Odono-san, tại sao ngài lại nhìn em? Bánh mì này là của em nha!”

“Ngay từ đầu nó là của ta và sữa cũng vậy”

“Hahaha, Odono-san thật thú vị”

“Nhưng điều thú vị nhất là tại sao các nhóc lại ở đây”

“Chúng cháu ở đây vì thức ăn của ngài Odono-san nấu rất ngon và ngài có biết thức ăn trong làng tệ đến mức khiến cho em đôi lúc phải nôn ra không, sau khi nếm thử thức ăn của ngài, em lại muốn ăn thêm. Thứ 2, nước uống của bọn em lại là bùn. Thức ăn của bọn em chả thể nào so sánh được món ăn của ngài cả”

Những đứa trẻ bán quỷ dường như không hiểu đươc ý nghĩ câu hỏi của Yu nên chúng tiếp tục ăn khi một chút pho mát dính vào khuôn mặt chúng khi cố ăn hết trong một lần cắn. Trong khi một số đã bị pho mát dính vào má, Momo cũng đã nhận ra tại sao lũ trẻ lại hành đồng như vậy. Yu đổ thêm chút sữa vào ly của bọn trẻ bán quỷ

“Nhưng, thực sự em rất vui khi ngài thể hiện sự mạnh mẽ như vậy trong làng đấy”

“Yeah, đây là lần đầu tiên chúng em thấy một cảnh tượng như vậy và em khá tự hào khi gọi ngài là Odono-san”

“Ngài có thấy những ông chú bị ngài ném đi không?”

“Thật tuyệt vời! Odono-san khá mạnh mẽ kể cả khi dùng tay không”

“Lo mà ăn đi”(Yu)

“Eh, tại sao?”

Sau đó cả đám điều bắt đầu ăn mà không nói gì. Khi Momo ăn xong, cô liền bay về phía cái mũ của Yu. Yu định lau miệng cho nhưng đã quá muộn vì cô đã ngủ mất tiêu. Những đứa trẻ bán quỷ đã lau miệng khi kết thúc bữa ăn

“Odono-san, cháu xong rồi. Cháu muốn ở lại lâu hơn nhưng nếu cháu không quay lại thì Camry Ikarinbo lại ồn ào mất. Hẹn gặp lại”

Những đứa trẻ bán quỷ liền chạy vào bóng tối mà không hề nghe Yu trả lời



---

“Shiro”

Shiro đang nằm dưới mặt đất và im lặng cho đến khi cậu gọi. Yu đốt cái bụi cây chết gần đó đê lấy ánh sáng soi và có thể thấy dấu vết của người chết cháy và ở sau bàn tay Yu thì đang cọ xát lại với nhau, vì trên bàn tay có dính máu

---

“Cô dậy chưa?”

Vào buổi sáng, Momo bay ra khỏi mũ của Yu trong khi ngáp. Trong khi chờ đợi thì Yu đã chuẩn bị trà và mật ong với tách sữa trong nồi. Mùi vị ngọt lịm của trà đã bay vào mũi Momo và nó khiến cô ngồi một cách nghiêm chính trên đầu Yu

“Đây”

Một lần nữa Yu múc một ít sữa vào cái muỗng và đưa cho Momo. Khi cô cảm nhận được hương vị của trà sữa mật ong, thì như thể khuôn mặt cô đã phởn và khiến cô muốn đi ngủ liền. Nhìn thấy vậy, Yu gượng cười và uống phần của cậu

“Hôm nay chúng ta sẽ xuống tầng 57”

Vào thời điểm này thì Yu gần như đã hoàn thành việc đi kiểm tra xung quanh 56F. Cậu cũng quyết định rằng cậu không cần ở lại đây làm chi. Momo không phản đối quyết định của Yu và gật đầu khi cô uống một muỗng thìa trà sữa mật ong khác

Sau khi ăn xong, Yu bắt đầu lập kế hoạch để thám hiểm ở tầng 57. Momo ngồi trên vai Yu thì cô liền nhận ra nơi mà Yu hướng tới là chỗ ẩn nấu bí mật của bọn trẻ đã chỉ. Momo muốn nói điều gì đó nhưng khi cô thấy Yu trừng mắt cô thì cô im lặng lại và nhanh chóng biến nó thành nụ cười

“Sau đó, chúng ta sẽ rời khỏi đây”

Tuy nhiên, khi cậu đến chỗ mặt đất bị thối nát, thì có điều gì đó không ổn. Một bán quỷ tiếp cận cậu, không phải là đứa trẻ mà là người lớn. Một trong những người đã bị Yu đánh gục cũng có mặt ngay tại đây nhưng họ chỉ đơn giản là im lặng. Ở trung tâm bọn họ, có một họp sọ của con nhện đã chết vì vô số thanh kiếm và giáo đã đâm xuyên qua nó. Những đứa trẻ bán quỷ đang nằm xung quanh đó

“Odono-san…mọi người, hãy chuẩn bị một căn phòng đi”


Khi một lão bà bà được bọn trẻ gọi là Baba, kêu một nhóm người bán quỷ mở đường cho Yu. Đối với bà, thì dừng như chả có rủi ro gì khi cho phép Yu kiểm tra tình trạng của họ vì dường như cậu khá quý bọn trẻ này ở một mức độ nào đó

“Đừng đến gần ta. Ta ghét mấy tên yếu đuối”

Sau đó, Yu niệm [Chữa trị] cho đứa trẻ bán quỷ. Các vết trầy và vết thương đã khôi phục lại hình dạng ban đầu của nó

“Này, nhóc định ngủ mãi sao?”

“Odono-san”

“Đây là cách mà các nhóc thức dậy sao”

Sau đó Yu vỗ nhẹ má của đứa trẻ

“Odono-san, em sợ rằng nó sẽ làm gì em”

Yu tiếp tục vỗ nhẹ và má của đứa trẻ như thể cậu chả nghe được những gì mà Baba nói

“Odono-san, Bow đã chết...chúng em nên nhận ra có một tên quái vật đang tới gần và đã quyết định cùng nhau chống lại...chúng em đã bảo vệ được quê hương của mình, em chắc chắn bọn họ sẽ được chết trong hành phúc...”

Không có một ai dám nói gì trước cái bầu không khí im lặng như thế này

“Đó là lí do ta ghét những tên yếu đuối”

Tiếng thì thầm của Yu có thể nhỏ nhưng tất cả điều nghe thấy được. Tuy nhiên không một ai dám cãi lại với cậu

“Được rồi...sau cùng thì chúng em điều là bán quỷ mà”

Những người bán quỷ còn lại điều chấp nhận số phận cái chết của mình như những đứa trẻ bán quỷ khác. Rõ ràng trên khuôn mặt của họ hoàn toàn cho thấy dấu hiệu họ hoàn toàn bỏ cuộc. Tuy nhiên vẫn có một người mang khuôn mặt chán ghét sự bỏ cuộc này

“Nhóc bỏ cuộc sao? Nhóc đùa với ta chắc? Các nhóc còn phải uống nước bùn...nhóc lại không có một bữa ăn thực sự...nhóc hài lòng với nó sao? Đám nhóc này, ngay cả mặt đất thối nát này, thì nhóc vẫn không chịu đầu hàng với nó. Không phải nhóc đã trưởng thành rồi sao~”

Khi cậu nói thế, Yu dùng [Nhãn thuật] trên bàn tay cậu và dùng lên những đứa trẻ đã chết. Khi dùng nó, những đôi mí mắt của những đứa trẻ bán quỷ run nhẹ và mở ra. Chúng đứng dậy và dụi mắt như thể mới vừa mới ngủ xong

“Chuyện gì vậy? Odono-san? Tại sao mọi người lại ở đây? Đây là giấc mơ sao? Con nhớ mình đang chiến đấu với một con quái vật mà”

“Đó là...sức mạnh triệu hồi từ cõi âm...[Hồn Thuật]”(M9:đổi Nhãn thành Hồn)

“Đó là một lời phỉ báng với Chúa”

“Triệu hồi người đã chết là một tội lỗi không thể tha thứ”

“Chúng ta không để nó rời...Chúa không thể nào chấp nhận cái tai họa này được”

Đã có sự khó chịu trong những người bán quỷ khi thấy Yu sử dụng [Hồn Thuật]

“Ngươi nói chúa không chấp nhận điều này sao? Thế thì ngài ấy đã làm gì khi các ngươi gặp cái tình trạng này chứ? Tôi quá mệt khi nghĩ đến Chúa. Ý tôi là, những đứa trẻ này đã làm điều gì sai trái sao mà lại phải chết? Tôi tin rằng tôi còn làm tốt hơn tất cả các ngươi đấy”

Cuối cùng những người bán quỷ cũng không thể kìm chế sự tức giận của họ

“Thằng nhóc này quá kêu ngạo”

“Làm sao nhóc lại dám vênh váo đến vậy chứ?”


“Chắc chắn mục đích của tên nhóc đó là bắt mấy đứa trẻ đem ra bán cho loài người. Nó còn chống lại quy luật tự nhiên nữa đó”

Những tên đàn ông bán quỷ cố gắng lấy vũ khí của họ nhưng Baba đến và đẩy bọn họ sang một bên và bọn họ sang một bên và bọn họ điều cảm thấy mình đang bị cản trở

“Odono-san, xin hãy hiểu cho...”

“Bà làm gì vậy?”

Những bán quỷ khá ngạc nhiên khi nghe những lời Baba nói

“Baba-san, bà mất trí rồi sao?”

Tất cả trở nên khó chịu khi Baba tiến đến chỗ Yu một cách chậm rãi và nắm lấy tay cậu

“Nếu Bow mà chết, thì có lẽ không phải hôm nay nhưng những đứa trẻ mà đã lớn lên cùng thằng nhóc đó sẽ cảm thấy buồn. Odono-san, cảm ơn vì những gì cậu đã làm”

Baba điều coi những đứa trẻ trong làng như cháu ruột của mình. Những bán quỷ khác cũng ngạc nhiên trước lời của Baba

“Odono-san, ta tự hỏi làm sao cậu lại đến chỗ này?”

“Ah, Shiro”

Như thể nó đã đợi lệnh Yu, Shiro trồi lên mặt đất và như thể đó là ngọn núi lửa phun trào

Khi những người này đột nhiên thấy [Sâu xác sống] khổng lồ xuất hiện thì tất cả điều bất ngờ bước vào thế phòng thủ

“Nó là cái quái gì vậy? Một con sâu bướm đột biến”

“Nó không phải là con sâu bướm bình thường sao? Làm sao mà một con sâu bướm

lại có thể lớn đến vậy chứ!”

“Baba, nguy hiểm đấy!”

Người bán quỷ có vẻ khá lo lắng nhưng khi Baba thấy những đứa trẻ bán quỷ vẫy tay chào với nó

“Shiro!”

Sau đó, bà xác nhận rằng nó không phải là kẻ thù đối với những người bán quỷ này

“Shiro, hãy tìm tảng đá thích hợp đi”

Sau đó Shiro di chuyển cơ thể của nó một lần nữa và nuốt cái mặt đất thối này bằng miệng của nó và sau một thời gian, nó chui ra bằng phần đuôi của nó

“Wow, Shiro đang làm một thứ gì đó rất thú vị!”

Những người lớn bán quỷ cau mày nhưng những đứa trẻ bán quỷ có vẻ thích thú. Nói một cách thú vị, và kyaa kyaa trong khi cười

“Được rồi, tiến hành giai đoạn kế tiếp”

Yu đã kết nối cánh cổng dungeon [Enrio of Kusakai] với biệt thự bằng cách dùng [Ma thuật không gian]. Như thể nó đang tạo ra một không gian đặc biệt trong không khí tĩnh lặng với sự xáo trộn khác và có rất nhiều giọng nói phát ra từ phía bên kia

“Ồ, cái gì đây? Có cái gì kìa! Momo, đó là Momo!”

“Là Momo sao? Là thật sự sao Genki?”


“Ồ, bà đang làm gì ở đó thế? Nó có vui không? Tôi cũng muốn tới đó nữa”

“Eh? Yu-san?”

Những nàng tiên bên không gian kia cố gắng nhìn Yu, cả chú sói đen cũng muốn nhưng nó đã bị đẩy vì số lượng của các nàng tiên

“Correll, cô biết là bọn cô không thể qua đây rồi mà. Cô gọi Jade giùm tôi được không?”

“Ừ! Tôi sẽ đi gọi cổ”

Những nàng tiên không từ chối gì mà đi gọi Dryad có tên Jade

Yu cũng đã được vây quanh bởi Baba và những người khác trong khi sốc với tình hình đang xảy ra ở đây

“Jade, tôi muốn trồng một số cây ở đây. Được không?”

“Mmm~Được! Chờ một chút”

Sau đó Jade trả lời một cách thờ ơ, đi đến cổng không gian và cô dùng ma thuật của mình

[Word Magic], đó là một loại ma thuật quyến rũ mọi người bằng cách hát thông qua giọng nói

“Mặt giống...tôi chả tin được...trong đám cây thối này...nó vẫn sẽ luôn luôn mọc cây trên mặt đất”(M9:bên eng nói đó là hát nên chỉ dịch theo thôi)

“Nhìn kìa, đám cây đã phát triển rồi. Con muốn nhìn thấy nó”


Những đứa trẻ bán quỷ liền quan sát quá trình cái cây phát triển với đôi mắt lấp lánh

“Yu-san, làm sao vùng đất đó lại xấu đến thế”

“À, vì tôi đang ở trong một dungeon”

“Ồ, là vậy sao? Tôi lo cho cậu lắm. Tại sao cậu không nói với tôi chứ?”

Mặc dù Jade thường hay nhút nhát, giờ cô đặt một tay lên má cô và tay còn lại là bám vào cánh tay của Yu. Khiến cho cô khá khá khá gần với Yu

“Này, ôm đủ rồi đó”

“Không sao, nếu tinh thần của chị mạnh hơn, thì cây sẽ phát triển nhanh hơn, và Momo-chan, kéo tóc của chị là không tốt đâu. Momo đã luôn đi cùng Yu rồi. Nên còn lại phải là của chị”

Momo đã bị đẩy tới con đường ghen tuông và có vẻ đang kéo tóc của Jade nhưng bằng cách nào đó thì nó giống như đùa nghịch hơn nghiêm túc

“Yu-san, có chuyện gì sai sao?”

“Có vẻ tôi chỉ lợi dụng cô thôi”

“Ehehe, đừng lo. Nếu Yu-san cần gì thì cậu cứ hỏi với em. Wow, Momo, khỏi cần đẩy chị, chị biết rồi, chị về đây”

Sau đó Jade quay lại bên kia cổng không gian khi bị Momo đẩy. Những nàng tiên và chú sói chỉ có thể đứng nhìn trong ghen tị

Với Shiro đã xới đất và khả năng của một Dryad mạnh mẽ như Jade, mặt đất cằn cỗi này đã bộc lộ ra một dấu hiệu hồi sinh

“Odono-san, đây là...”

“Có thể mất một thời gian, và đống nước bùn này có thể là do bọn quái vật. Ta sẽ chăm sóc nó và trồng một số hoa hồng sẽ giúp nó sạch sẽ hơn”

Sau đó Yu đưa cho Baba một cái cây, hình dáng của nó giống như một quả dưa hấu và vị của nó không hề tệ nhưng mục đích thực sự là cái loại cây này có hàm lượng nước cao. Lúc đầu những người bán quỷ khác ngạc nhiên nhưng sau khi nhìn thấy những gì cậu đã làm thì lẫn đàn ông và trẻ em bán quỷ, điều làm theo cậu

“Odono-san, như thế là được ăn rồi sao?”

“Ôi, dạ dày của mình đầy ắp rồi”

“Fuh...một ngày nào đó chúng ta cũng sẽ trồng được loại cây này và con sẽ mang cho Baba ăn”

“Bow, Odono-san đã cho cậu cơ hội đấy, cậu sẽ làm việc chăm chỉ chứ?”

“Ừ, mình sẽ khiến mọi người nghĩ rằng mình khá có ích và giúp mọi người có thể đồ ăn ngon này”

Sau khi Yu bỏ đi mà không hề nói lời chia tay với Baba hay người khác. Baba đã nhận ra và cố gọi cậu nhưng bà đã dừng lại khi thấy Yu cau mày

---

Ở trong quán rượu Licorice trong thành phố Comer, nơi đây luôn đông đúc những loại mạo hiểm giả. Tất cả đã nhận được những chiếm lợi phẩm từ dungeon, ăn uống, thậm chí còn tán tỉnh những người khác giới, tất cả điều tụ tập ở đây và ở phía sau, có một số người đang ngồi thảo luận một cách nghiêm túc về những tin đồn

“Câu chuyện đó có thật không?”

“Lalti, ông đừng có ép chúng tôi chứ. Đây chỉ là một mẩu tin đồn mà tôi nghe được thôi. Ở Dungeon [Enrio of Kusakai], có một người nhìn thấy một cậu bé mang tóc đen đang hát ca cùng đám quái vật”

“Còn Nina-chan thì sao?”

“Nếu Nina có [Phong Thuật], thì cô ấy liền bay đến đó ngay đấy”

Lalit và đám bạn cùng nhau thưởng thức món thịt đơn giản với gia vị là muối và hạt tiêu cộng với một chút bia

“Được rồi, chúng ta nên giữ bí mật này”

Sau đó Lalit đứng dậy ra khỏi đó và đặt một đồng xu bạc lên bàn

“Vậy ông có kế hoạch gì?”

“Tất nhiên tôi sẽ đi vào Dungeon [Enrio of Kusakai] rồi”

“Chờ đã, ông, chờ đã! Nơi mà ông nói là dungeon Rank C đấy, họ chỉ mới nhìn thấy Yu ở tầng 43 thôi đó”

“Hội[Green Guardian] đang cần tìm người trinh sát”

“Nhưng, [Green Guardian] là một hội lớn và đội trưởng của họ là mạo hiểm giả hạng B Kenneth. Ông vừa mới lên hạng C thôi, ông nghĩ bọn họ sẽ đồng ý sao?”

“Tôi chả biết”

Vài ngày sau, Lalit đã được cho vào hội [Green Guardian] và sẽ đi vào Dungeon [Enrio of Kusakai]

M9:Sự thật chỉ có một

Kì tới:Một khởi đầu mới