Chương 108:Buồn rầu
Công hội mạo hiểm giả thành phố Comer ở tầng 2. Đây là nơi dành cho các mạo hiểm giả hạng C hoặc cao hơn. Chỉ có một số ít mạo hiểm giả mới có thể ở đây
Kích thước của tầng hai giống như tầng 1nhưng chỉ có một số ít mới có thể đạt được hạng C. Nhưng điều đó cũng có nghĩa là không có ai ở đây cả. Tất cả chỉ là một số ít. Trong không gian rộng lớn đó, có một cái bàn dành riêng cho nhóm mạo hiểm. Người dẫn đầu nhóm mạo hiểm đó là mạo hiểm giả hạng B, Jane
Cái bàn đó nằm giữa tầng 2 và là nơi đáng chú ý nhất. Nó là chiếc bàn lớn nhất và nơi này cũng dành cho những người mạnh của hội. Ở cái bàn dành cho những mạo hiểm giả mạnh nhất ở thành phố Comer, có một người đàn ông đã độc chiếm nó bằng cách đặt chân lên bàn
Nếu đó là mạo hiểm giả hạng B bình thường, ngay cả khi không có tên tuổi, thì không ai có thể tha thứ được nhưng đối với người đàn ông này, họ còn phải tránh xa ra khỏi đó vì sợ hãi. Hãy cứ bơ nó đi, họ không thể nào tiếp cận người đàn ông đó
Cơ thể của người đàn ông đó được bao phủ bởi những cơ bắp, cứng như thép và thanh kiếm lớn dính khá nhiều dấu vết cho thấy vừa có một trận đấu khốc liệt và mặc dù thế nó vẫn mất đi sự sắc bén của nó. Người đàn ông đang ngồi với cái nhìn trống rỗng. Người đàn ông độc chiếm cái bàn đó chính là Joseph
“Tâm trạng của Joseph tệ rồi kìa. Cho dù những ngày kia ông ấy vẫn còn tâm trạng và ngừng uống rựu”
“Baka, làm sao cậu lại nói điều đó chứ? Cậu biết đọc bầu không khí không đó? Ngay cả Noah cũng không biết làm gì nữa kìa”
“Noah là một mạo hiểm giả hạng B và từng chống lại quỷ. Vào lần đầu tôi đến thành phố Comer, tôi đã nghe nói cậu ta đã đấu với thế hệ đầu [Ngôi Sao Thiên Thạch Đỏ Thẩm] và hơn nữa thành viên đã được đưa vô bệnh viện”
“Thực sự vào thời gian đó Joseph đúng là một con quái vật”
“Ssh, đừng để ổng nghe thấy”
Mặc dù các mạo hiểm giả nói từ xa nhưng vẫn bị Joseph nghe thấy. Nhưng ông không quan tâm đến nó. Ông chỉ nhìn trên trời trong khi khoang tay lại
Joseph chỉ nghĩ đến cuộc trò chuyện cuối cùng của ông và Yu, vào lúc trước khi Yu biến mất khỏi thành phố Comer
“Yu, nhóc đang làm gì vậy? Nhóc đã đi đâu thế?”
Ngày hôm đó, ông đã đấu với [Chúa Quỷ Lesser] từ [Gate Open] mà Clyde tạo ra. Sau đó nhờ các cô gái Kimutsuki Flower đưa tin báo, Edda đã kêu mọi người dựng [Rào Chắn] xung quanh cổng. Sau đó Joseph muốn đi tìm Yu, bởi vì trước khi cánh cổng bị phong ấn, Yu đã đi đến chỗ đó
Joseph cố gắng hỏi cậu đang đi đâu nhưng Yu đã đi vào mà không hề liếc nhìn ông
Trong cánh tay cậu, Goria và tên đội trưởng gián điệp không tay chân đã bị cậu lôi lê lết. Joseph đi đến trước mặt Yu và chặn đường cậu và chuẩn bị hỏi chuyện gì với Goria, nhưng cậu xấu hổ và gãi mũi. Thậm chí trước khi ông có thể nói gì đó
“Ông ở đó, về đi”
Yu nói như thể đang nhìn xuống Joseph
“Về? Có phải là một trò đùa không? Ta vẫn là người lớn nha. Cậu vẫn là một đứa bé. Cậu nên để những thứ này lại cho bọn ta”
“Joseph, ông đã từng nhận được thứ gì từ cha mẹ của ông chưa?”
Với câu hỏi bất ngờ của Yu, Joseph suy nghĩ về tuổi thơ của ông. Ông đã nhận được thứ gì từ cha mẹ?
“Khi ta 5 tuổi...không, đó là vào lần sinh nhật thứ 6 của ta. Ta đã nhận được cây giáo thép từ cha mẹ. Có chuyện gì sao?”
Vào lần đầu Joseph nhận lấy cây giáo thép vào sinh nhật thứ 6 của ông, ông rất hạnh phúc vì ông còn nhảy ra ngoài trong khi cầm nó với nụ cười ngớ ngẩn. Trọng lượng cây giáo thép đủ nặng để khiến Joseph 6 tuổi chả đứng vững nhưng ông đã sử dụng nó với vẻ mặt hài lòng. Ông luôn mang theo nó mỗi ngày như thể ông là một tên điên. Đó là một trong những kỉ niệm đẹp của Joseph
“Ông già của tôi...vào lần sinh nhật thứ 5 đã cho tôi cái đinh bấm. Ông biết nó là gì không? Nó chính là cây kim nhỏ được dùng để bấm lên tường. Ông có hiểu nó là gì không? Cầm nó và nhét vào miệng tôi…”
Joseph đã đóng băng khi nghe điều đó. Joseph đã kể cho cậu câu truyện của ông nhưng không mong cậu sẽ kể chuyện của cậu
“Khi cái đinh nằm trong miệng tôi, tôi đã bị ép phải nuốt nó. Tôi có thể cảm thấy miệng của tôi đang đau đớn khi nó chảy máu. Khi vào sâu hơn, cổ tôi cảm giác đang cháy lên. Như thể trở nên rát đi, nóng lên, như thể có một ngọn lửa được thắp sáng ở đó, tuy nhiên khi tôi hét lên, bố mẹ tôi đã lột trần tôi và ném ra ngoài. Ngày hôm đó tuyết đang rơi, toàn thân tôi run rẩy vì lạnh. Cơ thể tôi đã bị đóng băng, liệu đó có phải là thứ mà người lớn cần phải làm không? Và ông thử nghĩ coi bố mẹ tôi đã làm gì vào lúc đó. Họ đang ăn lẩu trong căn nhà ấm áp. Họ còn chả bận tâm đến việc chăm sóc tôi. Và vào lần sinh nhật thứ 6 của tôi, giữa ngón tay và móng tay của tôi đã bị kim đâm vào đó”
“Nhóc nói gì…?”
Ném con trai của mình ra ngoài trong ngày tuyết rơi khi trần truồng không phải là một điều bình thường và quan trọng hơn họ còn chả quan tâm đến cậu. Cậu đã nói gì lúc trước? Để những thứ đó cho bọn họ? Liệu đây có phải là một trò đùa không?
Joseph không thể ngăn cậu lại nữa. Khi Yu đi ngang qua ông, ông đã bị tê liệt. Chỉ khi Yu đã đi đủ xa, cậu nhìn lại và cậu ném một cái túi nhỏ. Joseph nhìn vào cái túi nhỏ rơi vào chân ông và nhìn vào Yu. Biểu hiện của Yu rất khó đọc, một cảm giác đáng nhớ có thể thấy rất rõ
“Tôi sẽ rời Comer 1 lúc. Hãy chăm sóc cho Nina…nó là một yêu cầu của một mạo hiểm giả. Chiếc túi chứa vàng đó là phần thưởng của nhiệm vụ. Hãy chăm sóc chị ấy”
Joseph cầm cái túi nhỏ lên và nắm chặt nó
“Chỉ cần quay về…”
Đó là giọng nói nhỏ của Joseph và có thể nghe được nó gần như bằng không nhưng Yu đã nghe nó rồi biến mất mà không nói gì. Chỉ có Joseph đứng yên nhìn cái bóng của Yu biến mất dần dần ở phía xa
“Joseph-san, Joseph-san!”
Giọng nói của Barbara đang kêu ông, giúp ông trở lại hiện thực
“Ah, cuối cùng ông cũng quay về rồi. Guild master có việc với ông. Hãy đến phòng Guild Master”
Các mạo hiểm giả nhìn vào Barbara trong lo lắng, Joseph sẽ làm gì với cô ấy thế?
“Không”
“Eh, ông nói gì thế?”
“Ta nói là không…nói với ông già rằng ta không làm gì cả”
“Eh, ông nói gì vậy?”
Joseph lấy thanh kiếm Thổ long của ông và lờ đi khi Barbara tiếp tục hỏi. Ông lặng lẽ bước xuống cầu thang. Barbara vẫn hét lên với ông một cách điên cuồng nhưng những mạo hiểm giả xung quanh đã sợ hãi trước cái nhìn của cô khi tiến lại gần ông
M9:Em ấy chết vì em ấy yếu đuối(Kì này khó đây)
Kì tới:Cuốn nhật kí