Tớ Cũng Có Phải Là Vạn Người Ngại Đâu

Chương 3: TG 1: Nhóc quỷ beta đáng thương (3)




3: Anh à, anh thật sự...rất là lợi hại.

Ô Nhạc Trừng chạy trốn rất nhanh.

Căn nhà màu trắng ở trong bóng đêm càng thêm cũ nát, ở trong mắt em lại như một toà thành lũy, giống như chỉ cần em chạy vào là sẽ an toàn.

Nhưng tay em vừa mới đυ.ng vào chốt cửa, một bàn tay to lập tức xoa mặt em, phanh một tiếng mà đè em lên cánh cửa, đồng thời một cơ thể nóng bỏng cũng bao vây em lại.

Sở Lệ cúi xuống, nhìn Ô Nhạc Trừng bị nhốt giữa anh và cánh cửa, hưng phấn đến mức đỏ cả mắt, anh hung tợn nhìn chằm chằm vào vành tai trắng nuột của thiếu niên, giọng bởi vì hưng phấn mà có chút run rẩy, "Sao không chạy nữa đi?"

Khoảng cách mấy trăm mét hoàn toàn không là gì cả so với alpha đang dậy thì, nhưng khi anh đuổi theo tới đây, hô hấp cũng trở nên dồn dập hơn.

Hơi thở của alpha phun lên cổ em, vừa nóng lại vừa ngứa, Ô Nhạc Trừng yên lặng né tránh ra trước, nhưng em vừa động đậy, alpha lại càng thêm quá mức mà sát gần hơn.
Quần đùi của thiêu niên bị cuốn lên trên, hai cái đùi cũng bị chặt chẽ đè lại. Chỗ nào của alpha cũng nóng cả, cứng nữa, giống hệt một con chó sói đang đi săn, mà em lại chính là con mồi đáng thương của nó.

Cánh cửa là lạnh lẽo, nhưng nhiệt độ cơ thể nóng bỏng truyền từ sau lưng lại làm em cảm thấy hoảng hốt, Ô Nhạc Trừng là một nhóc quỷ, em sợ nhất là nóng, "Anh ơi, em không chạy nữa đâu."

Em nghiêng đầu, đáng thương mà thương lượng với Sở Lệ, "Anh đừng đánh em, được không ạ?"

Hô hấp dồn dập của Sở Lệ đột nhiên cứng lại.

Trừ chủ nhà ra, sẽ không có người nào thích căn nhà màu trắng chào đón vị khách thứ nhất của nó cả.

Tuy Sở Lệ không đánh em, nhưng anh lại quá cao, biểu cảm lại rất hung dữ, trong lòng Ô Nhạc Trừng lo sợ bất an, nhưng em vẫn rất lễ phép mà bưng một ly nước ra, nở một nụ xinh đẹp hỏi alpha, "Anh muốn uống nước không ạ?"
Lúc em vẫn còn là nhóc quỷ, không có nhà nên em chỉ có thể lưu lạc khắp nơi, nhưng hiện tại em đã có nhà rồi, còn phải dùng thân phận chủ nhà để tiếp đón khách.

Trong lòng Ô Nhạc Trừng nhảy nhót một chút.

Hai chân Sở Lệ bắt chéo nhau, anh nhìn chằm chằm vào Ô Nhạc Trừng không dời mắt, trong miệng lại ghét bỏ căn nhà này, "Tên chó Ô Tụng đó để cậu sống ở nơi như bãi rác này à?"

Ngay cả vách tường cũng ố vàng mốc meo, đồ dùng trong nhà cũng cũ nát đến nỗi ném ra đường cũng chả có ai thèm nhặt.

Nơi tồi tệ gì vậy chứ.

Ô Tụng lừa nhiều tiền như vậy, lại không muốn để cho con trai mình sống ở nơi tốt hơn.

Nhảy nhót trong lòng Ô Nhạc Trừng biến mất, em đặt ly nước xuống, mím môi, không mấy vui vẻ mà phản bác: "Chỗ này không phải là bãi rác."

Em nói: "Anh đừng nói nhà của em như vậy, em không thích."
Sở Lệ nâng mắt nhìn em.

Nhìn rất ngoan, không ngờ còn rất có cá tính.

Kim đồng hồ im ắng nhích lên, Ô Nhạc Trừng lén lút nhìn một cái, em rất muốn mời vị khách không lễ phép này đi ra ngoài, nhưng lại sợ anh ta không nghe em.

Em đang do dự, Sở Lệ đang ngồi lại đột nhiên đứng dậy, cơ thể cao lớn lại bao phủ Ô Nhạc Trừng.

"Tôi vào đây là để đấu võ mồm với cậu à?" Sở Lệ cười lạnh một tiếng, thấy thiếu niên cảnh giác nhìn anh, anh lại cong môi, hài hước nói: "Sợ tôi đánh cậu sao?"

"Vừa rồi không tính, lại cho cậu thêm một cơ hội."

"Cho cậu 30 giây, cậu tùy tiện trốn chỗ nào cũng được, nếu trong vòng năm phút tôi không tìm được cậu, vậy tôi sẽ tha cho cậu."

Sở Lệ không đợi Ô Nhạc Trừng phản ứng, chỉ chậm rãi mà đếm: "Một, hai......"

Anh còn chưa đếm sang số ba, Ô Nhạc Trừng lập tức hoang mang mà chạy đi.

Ánh mắt Sở Lệ dán chặt vào bóng dáng cua thiếu niên, dòng máu vừa yên lặng lại sôi trào thêm lần nữa, ngay cả tin tức tố chưa bao giờ mất khống chế cũng trở nên không thành thật, chúng nó lan tràn khắp căn nhà, giương nanh múa vuốt mà lăm le con mồi thuộc về chúng nó.

Yết hầu cực kì khát khô, mồ hôi nóng cháy lăn xuống cổ anh, anh phấn khích đến mức mà ngay cả chiếc răng nanh dùng để đánh dấu cũng bắt đầu ngứa ngáy.

Nóng quá.

Sở Lệ có hơi chút kích động.

Alpha ngước mắt nhìn quanh, nhìn như không thấy vòi nước lạnh gần trong gang tấc, bước đến sô pha cầm lấy chiếc quần đùi ném ở trong góc.

Thiếu niên là một beta, không thể lưu lại tin tức tố trên quần áo em, nhưng Sở Lệ vẫn nhặt chiếc quần đùi đó lên.

Alpha giống như một chú chó không biết xấu hổ mà ngửi ngửi.

...... Ngọt quá.

Tại sao em ấy lại có mùi ngọt như vậy chứ.

Ô Tụng thật đúng là một người lương thiện!

Dưới lầu không có chút âm thanh nào, Ô Nhạc Trừng không biết Sở Lệ đã đếm tới mấy, nhưng em gấp đến mức xoay quanh, phòng ngủ rất nhỏ, không có nơi nào để em có thể trốn cả.

Nhưng em lại không muốn bị đánh.

9364 phức tạp mà nói: 【 Ngài đi mặc một cái áo khoác đi. 】 Nó dừng một chút, lại bổ sung thêm: 【 Cũng thay sang một cái quần khác dài hơn đi. 】

Vai chính hung ác không thích sắc đẹp hình như biến dị rồi.

Trò chơi em trốn anh bắt này thấy thế nào cũng nóng bỏng cả.

Đúng là không thể hiểu được mà.

Ô Nhạc Trừng ngây ngốc, "Nhưng trong tủ đồ của tớ không có cái quần dài nào hết."

Ô Tụng không chuẩn bị quần áo bình thường cho em.

9364: 【. 】

Phòng ngủ không có chỗ để ẩn núp, Ô Nhạc Trừng đành phải chui vào trốn trong góc để đồ rách nát giữa bàn và vách tường.

Tay em che miệng, cố gắng không để cho tiếng hít thở của mình truyền ra.

Có tiếng bước chân dừng ở cửa, khoá cửa rỉ sắt không có chút tác dụng ngăn cản nào, giày chơi bóng màu trắng cuối cùng cũng dừng trước cái bàn.

Thời gian chỉ mới trôi qua được một phút.

Giọng Ô Nhạc Trừng run rẩy, em cẩn thận mà ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt đầy áp lực của alpha, em rất sợ nhưng vẫn mềm mại mà khen Sở Lệ, "Anh ơi, anh thật sự......"

Em nghẹn ngào một chút, "Rất là lợi hại."

Đôi mắt em hồng hồng, lại lộ ra má lúm đồng tiền xinh đẹp với Sở Lệ.

Sở Lệ rất biết bắt nạt người khác.

Cũng không biết alpha có tật xấu gì, như bị nghiện mà lôi kéo Ô Nhạc Trừng chơi em trốn anh bắt, thời gian và địa điểm đã không chỉ giới hạn ở buổi tối và trong căn nhà màu trắng nữa, ngẫu nhiên lúc em đang cầm xẻng xới đất vào ban ngày, alpha sẽ đột nhiên hiện ra, dùng giọng điệu hưng phấn và khàn khàn hài hước nói bắt đầu.

Ô Nhạc Trừng sẽ thả xẻng xuống rồi chạy đi, nhưng cho dù em trốn ở chỗ nào cũng sẽ bị alpha bắt được.

Nhiệt độ cơ thể của Sở Lệ rất cao, cánh tay căng phồng và bàn tay to cũng là nóng, anh rất thích xoa bóp người em, hay nhéo thịt mềm trên người em rồi lẩm bẩm em quá gầy, quá nhỏ.

Cho dù Ô Nhạc Trừng là một đứa trẻ lễ phép, em cũng có chút không vui.

Chủ yếu là Sở Lệ quá tràn đầy tinh lực, mỗi buổi tối alpha đều chơi với em rất nhiều lần, giấc ngủ không đủ dẫn tới việc em làm người mẫu cho Giang Duật Ngôn cũng không được chuyên nghiệp.

Rất nhiều lần em ngủ quên trên sô pha, lúc tỉnh dậy phát hiện Giang Duật Ngôn đang nhìn chằm chằm vào em.

Như là đang lên án em không chuyên nghiệp.

Ô Nhạc Trừng cũng không dám ăn bánh kem nữa.

Nhưng cũng may tuy Sở Lệ là người xấu, lại rất hào phóng mà sửa sang lại nhà cho Ô Nhạc Trừng, còn trồng rất nhiều hoa cỏ tươi đẹp rực rỡ trên mảnh đất trụi lủi trước nhà em.

Công nhân mặc đồ lao động ra ra vào vào căn nhà màu trắng, Ô Nhạc Trừng cũng như một chú ong mật chăm chỉ bận rộn, cách thật xa cũng có thể nhìn thấy khoé môi cong lên của em.

Trên chiếc ghế dài ở sân bóng, mấy thiếu niên cao lớn dựa vào ghế, ngây người nhìn về phía căn nhà màu trắng, nhìn không chớp mắt.

Sở Lệ cũng khó có dịp không chơi bóng rổ mà là ngồi một bên chơi điện thoại. Làm alpha cấp cao, vẻ bề ngoài lại hung dữ, anh rất có tính công kích, nhưng hiện tại, mặt mày của anh giãn ra, nhìn cực kì thoải mái dễ chịu, ngay cả tin tức tố cũng tản ra hơi thở vui sướиɠ.

Tóc xanh chuyển tầm mắt nhìn Sở Lệ, buồn bực nói: "Anh Sở à, tại sao anh lại tìm người sửa lại nhà ở cho em ấy vậy?"

Sở Lệ cũng không ngẩng đầu lên, lạnh nhạt hỏi: "Có ý kiến à?"

Tóc xanh đương nhiên là có ý kiến rồi, cậu ta rất khó chịu, "Sửa nhà chỉ là việc nhỏ thôi mà, anh để em đi làm đi."

"Em không đẹp trai hơn mấy công nhân kia sao?"

Cậu ta cũng muốn để bé cưng xinh đẹp vây quanh mình.

Sở Lệ không vui nhíu mày, cảnh cáo nói: "Cách xa em ấy ra một chút."

Tóc xanh và những người khác muốn nói lại thôi mà nhìn Sở Lệ, có chút không phục, nhưng đối diện với ánh mắt hung ác của Sở Lệ thì đều trở nên thành thật nghiêm túc.

Sở Lệ rũ mắt, tiếp tục xem album trong điện thoại, album trước kia chỉ có mấy bức ảnh chụp phong cảnh hiện giờ lại được Ô Nhạc Trừng lấp đầy.

Thiếu niên thật sự rất đáng yêu.

Mỗi lần bị anh bắt dược, em đều sẽ trừng cặp mắt hạnh tròn xoe, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp hơi căng thẳng, chóp mũi ửng hồng lên, mềm như bông mà nói anh thật là lợi hại.

Như một bé mèo con vậy.

Yết hầu Sở Lệ lên xuống, cảm thấy hàm răng lại bắt đầu ngứa ngáy.

Nếu có thể nuốt em bằng một ngụm thì tốt rồi.

"Anh Sở ơi, ngày 8 tháng sau chính là sinh nhật anh nhỉ?"

"Hình như anh Nghiêm về lại rồi, anh ấy cũng tới sinh nhật anh không ạ?"

"Anh Sở sắp trưởng thành rồi!"

"Anh Sở có thể đừng tìm beta làm vợ được không?"

Bọn họ anh một câu em một câu trò chuyện, thế mà lại có người lén lút mà bí mật nhét hàng lậu vô, nhận được cái liếc lạnh lùng của Sở Lệ.

Đối phương rụt cổ, nhưng vẫn mạnh dạn nói: "Vậy anh có mời em ấy đến sinh nhật của anh không?"

"Em ấy" là ai, tất cả bọn họ đều biết.

Không khí đột nhiên trở nên im lặng, mọi người ngừng thở chờ Sở Lệ trả lời.

Mấy buổi tiệc trưởng thành như vậy đều là sự chuẩn bị của các gia tộc quyền quý để đẩy mấy alpha trẻ tuổi trưởng thành vào vòng xoáy quyền lợi, đến lúc đó tất cả gia tộc quyền quý có liên quan đến nhà họ Sở đều sẽ tới.

Thân phận của Ô Nhạc Trừng không phù hợp để xuất hiện trong trường hợp này.

Sở Lệ chọn một bức ảnh mà anh thích nhất, thiết lập nó làm hình nền, chỉ lười nhác mà ném xuống một câu trước ánh mắt tò mò của bọn họ, "Liên quan gì đến bọn mày."

Nói xong, đứng dậy nhanh chóng rời đi.

Căn nhà màu trắng của Ô Nhạc Trừng rực rỡ hẳn lên, trước phòng còn có một vườn hoa nho nhỏ.

Lúc Ô Tụng đến, trông thấy vậy thì ngẩn ra, lại không hỏi gì nhiều.

"Ngày 8 tháng sauoof là buổi lễ trưởng thành của người thừa kế nhà họ Sở, con sẽ đến đó với ta." Trên mặt Ô Tụng mang nét bệnh nặng, nhưng ông lại không chút để ý, mở tủ lạnh ra cầm một bình nước đá.

Ô Nhạc Trừng mặc đồ ngủ mèo con mà Sở Lệ mua cho em, một cục lông xù xù cuộn tròn trên sô pha ngủ gà ngủ gật.

Ô Tụng nhìn em, đi qua sờ soạng mái tóc hơi xoăn của em một chút, "Con và Giang Duật Ngôn thế nào rồi?"

Ô Nhạc Trừng ngửa đầu nhìn ông, nghĩ nghĩ rồi nói: "Anh ấy tốt lắm ạ, còn cho con ăn bánh kem nữa."

Chỉ là không thích nói chuyện cho lắm.

Ô Tụng thăm ý nở nụ cười, trong vòng đều nói người thừa kế này của nhà họ Giang lạnh nhạt đến tận xương tuỷ, còn có người nói nhà họ Giang cuối cùng cũng có thể thoát khỏi lời nguyền các đời gia chủ đều là simp.

Nhưng hiện tại xem ra Giang Duật Ngôn cũng chỉ đến vậy mà thôi.

Ô Tụng khom lưng xoa mặt Ô Nhạc Trừng, khen em, "Bé con lợi hại quá."

Ông thật sự không tính là quan tâm với đứa con nuôi này, từ nhỏ ném cho bảo mẫu chăm sóc, một năm không gặp được hai lần, cũng chưa từng để ý ngoại hình và tính cách em thế nào.

Không ngờ em lại làm ông bất ngờ như vậy.

Ném em vào ổ sói này, em không chỉ không bị bắt nạt, còn trang trí cho ổ của mình xinh xinh đẹp đẹp.

Ô Tụng tới đây là để thông báo rằng Ô Nhạc Trừng sẽ đi tham gia tiệc trưởng thành của người thừa kế nhà họ Sở cùng với ông, nói xong lập tức rời đi.

Ô Nhạc Trừng tạm biệt ông ở cửa, hỏi 9364 ở trong đầu, "Người thừa kế của nhà họ Sở là ai vậy?"

9364 nói: 【 Chính là Sở Lệ. 】

Ô Nhạc Trừng vừa nghe thấy cái tên này, em có chút xúc động muốn xoay người chạy đi, tự nhiên em không muốn đến đó nữa.

Nhưng đáng tiếc, em cần phải đến đó.

9364 nói: 【 Tham gia tiệc trưởng thành của Sở Lệ là nhiệm vụ thứ nhất ngài phải hoàn thành. 】

【 Ngài và Ô Tụng không được mời nhưng lại xuất hiện trong buổi tiệc, những quyền quý ở đó đều nhìn hai người bằng ánh mắt châm chọc. Ô Tụng không để ý chút nào, thậm chí còn chỉ cho ngài đi đến căn phòng mà những cậu chủ alpha đó đang tụ tập ở trên lầu. Ngài bị lạc ở lầu hai, không cẩn thận mà đυ.ng vào Sở Lệ - chủ nhân của buổi tiệc, champagne trong tay ngài đổ lên âu phục của anh ta. Bộ dáng chật vật của Sở Lệ đã thu hút sự chú ý của các vị khách, ngài đã phá huỷ tiệc trưởng thành của anh ta. 】

9364 nói tới đây, nó dừng lại.

Ô Nhạc Trừng tò mò hỏi: "Sau đó thì sao?"

9364 do dự nói: 【 Sau đó...... Ngài lại bị đuổi ra ngoài. 】

Giọng của nó khá mơ hồ, Ô Nhạc Trừng lại nghe hiểu, em nhỏ giọng thở dài, "Có phải là tớ bị đánh lúc đó không."

Sở Lệ hung dữ như vậy, em làm dơ đồ còn phá huỷ tiệc trưởng thành của anh, chắc chắn em sẽ bị đánh mất.

"Vậy tớ chỉ cần hất rượu lên người anh ta là hoàn thành nhiệm vụ rồi sao?"

【 Bởi vì ngài và Ô Tụng là dựa vào nhà họ Giang nên mới vào được, cho nên việc phá huỷ tiệc trưởng thành của Sở Lệ, nhà họ Sở cũng sẽ ghi tạc lên nhà họ Giang, ngài chỉ là đẩy tay nhẹ một cái để hai gia tộc này xuất hiện mâu thuẫn mà thôi. 】

【 Nhiệm vụ hoàn thành hay không là do hệ thống chủ đánh giá. 】

9364 trả lời rất công nghiệp, nhưng trên thực tế nó cũng có một chút lo lắng.

Theo sự quan sát của nó trong khoảng thời gian này, nó phát hiện Sở Lệ đã biến dị, nó rất nghi Ô Nhạc Trừng hất rượu lên người Sở Lệ cũng sẽ không làm anh ta tức giận, ngược lại còn làm anh ta sung sướиɠ.

Sở Lệ không bùng nổ, cũng không biết mâu thuẫn giữa nhà họ Giang và nhà họ Sở còn bùng lên nữa không.

Đêm khuya.

Ô Nhạc Trừng đang nằm trên giường ngủ ngon lành, cửa sổ đóng chặt lại truyền đến tiếng đập cửa.

Rất có tiết tấu, còn lộ ra một chút hung dữ.

Ô Nhạc Trừng xoa mắt, dùng chân trần dẫm lên thảm, đi qua mở cửa sổ ra, một bàn tay lạnh băng sờ lên mặt em, "Sao ngủ sớm vậy?"

Sở Lệ leo lên sân thượng phơi đồ, thấy thiếu niên buồn ngủ đến mức không mở nổi mắt, anh nhấp môi, thấp giọng nói: "Ngày 8 tháng sau là sinh nhật tôi, em có tới không?"

Ô Nhạc Trừng ngây ngốc gật đầu, em muốn đi.

Em còn phải hất rượu vào người Sở Lệ, phá hư tiệc sinh nhật của anh nữa mà.

Sở Lệ không biết thiếu niên đang suy nghĩ cái gì, thấy em gật đầu, đôi lông mày đang nhíu chặt không tự giác thả lỏng ra.

Anh có chút muốn đi vào phòng ngủ của em, nhưng thiếu niên lại buồn ngủ không chịu được, do dự, nói: "Vậy tôi đi đây."

Trước lúc anh xoay người, giơ tay để thứ gì đó bên môi Ô Nhạc Trừng, thiếu niên a một tiếng, trong miệng bị nhét vào một thứ lạnh lạnh.

Sở Lệ xoay người nhảy xuống từ sân thượng phơi đồ, bóng dáng dần biến mất trong bóng đêm.

Ô Nhạc Trừng nhai nuốt, nước sốt chua chua ngọt ngọt làm em híp mắt lại, có chút vui sướиɠ mà nói: "Là dâu tây nè."

Ăn ngon!

9364: 【. 】

Xong rồi, nhìn Sở Lệ biến dị ngày càng nghiêm trọng hơn rồi.