Tớ Cũng Có Phải Là Vạn Người Ngại Đâu

Chương 27: TG 1: Nhóc quỷ beta đáng thương (27)




27: Vậy để anh làm bạn trai em.

Ô Nhạc Trừng chơi với hai chú chó lớn suốt cả một buổi trưa, buổi tối em còn muốn đi tìm chúng nó, nhưng lại bị quản gia ngăn cản.

Đối phương mỉm cười, đứng trước cửa, thái độ thân thiện, "Đêm nay cậu Ôn Thuật có một cuộc họp, sẽ về nhà muộn một chút."

"Phu nhân có mời mấy người bạn tụ tập ở dưới lầu, ngài có hứng thú tham dự không ạ?"

Ô Nhạc Trừng trốn sau cửa, em vẫn không quá quen thuộc với nhà họ Ôn, đôi mắt to tròn lập loè cảnh giác, nghe vậy em lắc đầu.

Biểu cảm của quản gia vẫn không thay đổi, vẫn thân thiện như cũ, "Vậy để tôi gợi ý một vài hành động giải trí để ngài giết thời gian nhé."

"Ngài thích chơi game không ạ?"

Nhóc quỷ chưa từng chơi, em thành thật lắc đầu.

Quản gia tự hỏi một chút, nói: "Vậy ngài muốn thử chơi lego không?" Anh ta cực lực mời gọi, "Các cậu chủ trong nhà đều rất thích."

Nhóc quỷ có chút tò mò, "Chơi rất vui sao?"

Quản gia cười nói: "Cũng không tệ lắm." Anh ta nói tiếp: "Xin ngài chờ một lát."

Quản gia xoay người muốn đi xuống lầu, phía sau lại vang lên tiếng cảm ơn mềm mại của thiếu niên, "Cảm ơn anh ạ, anh quản gia."

"Em muốn uống sữa chua nữa, có thể cho em một ly không ạ?"

Quản gia nghiêng đầu, ánh mắt dừng ở trên người thiếu niên đã một chân bước vào "lồng son" mà chính em lại không hề hay biết.

Em thiên chân lại không rành thế sự, rõ ràng bản thân đang ở trong ổ sói nhưng lại coi tất cả những người tiếp xúc với em thành những chú chó ngoan hiền, ánh mắt của quản gia trở nên chân thành tha thiết hơn vài phần, trầm giọng nói: "Vâng thưa cậu Ô."

Anh ta cũng đang cố gắng triển lãm ra sự thân thiện của mình.

Nhưng lại không hề hay biết rằng anh ta của hiện tại trông không khác gì hai chú chó Doberman hung dữ nhưng lại ngoan ngoãn làm nũng trước mặt Ô Nhạc Trừng vào buổi chiều.

Khi quản gia mang theo chiếc hộp đựng lego cao bằng nửa người vào phòng của Ô Nhạc Trừng, nhóc quỷ trợn tròn cả mắt.

Quản gia đơn giản dạy Ô Nhạc Trừng chơi như thế nào, để lại quyển sách hướng dẫn rồi rời đi.

Ô Nhạc Trừng dựa vào sô pha, một tay em chống cằm, nghiêng đầu lật quyển sách rất dày kia, nhỏ giọng mà nói với 9364 nói: "Trông có vẻ rất khó."

9364 ừ một tiếng, nói: 【 Hình như có hơn mười nghìn mảnh thì phải. 】

"Vậy tớ phải lắp rất lâu rồi."

Ô Nhạc Trừng chuyển ánh mắt nhìn món đồ chơi mới của em —— chiếc hộp rất lớn kia, còn muốn nói cái gì, cửa kính ở ngoài ban công lại vang lên tiếng bị đập.

Em theo bản năng mà quay đầu nhìn lại.

Dưới lầu, ánh đèn quá mức sáng ngời cũng đủ để xua tan bóng tối trên ban công, một bóng người cao lớn đang đứng ở đó, anh đứng ngược sáng thấy không rõ mặt, nhưng cơ bắp cường tráng trên cánh tay lại làm Ô Nhạc Trừng theo bản năng muốn chạy trốn.

Là Sở Lệ.

Em ngồi dậy khỏi sô pha, chạy chậm qua, mở chiếc cửa đang khóa chặt ra, thắc mắc mà nhìn người đàn ông, hỏi: "Anh ơi, sao anh lại tới đây vậy ạ?"

Sở Lệ nhéo cằm em, nâng mặt em lên rồi cẩn thận mà đánh giá một lần, thấy lần này môi em không bị người đàn ông khác hôn cho sưng lên, nôn nóng và đố kỵ trong lòng giảm đi vài phần.

"Tới cứu công chúa của anh."

Người đàn ông nói xong, đột nhiên khom lưng ôm cả người Ô Nhạc Trừng lên, bàn tay to nắm chặt chân em, còn cố ý lắc lư, hừ cười nói: "Ôm nhẹ hơn rồi, Ôn Thuật không cho em ăn cơm đúng không?"

Ô Nhạc Trừng vốn đang bối rối mà dùng cánh tay ôm quanh cổ Sở Lệ, nghe vậy em có chút kinh ngạc, nghiêng đầu nhìn mặt anh, em thắc mắc: "Sao anh biết được ạ?"

Sở Lệ nhíu mày, thả một tay ra để sờ bụng Ô Nhạc Trừng, không vui nói: "Thật đúng là không cho em ăn sao?"

"Sau đó anh ấy vẫn cho ạ."

Sở Lệ bĩu môi, anh cũng chưa tiếp xúc nhiều với Ôn Thuật, chỉ mới nghe Nghiêm Trình đã từng kể vài lần là người này có thủ đoạn thâm độc.

Không ngờ còn là một tên biến thái.

Ngay cả thiếu niên mềm mại như mèo con cũng có thể tàn nhẫn mà không cho em ăn cơm.

Sở Lệ vuốt ve mái tóc của Ô Nhạc Trừng, đi nhanh đến phía giường, lúc đi ngang qua chiếc hộp lego cao bằng nửa người, anh chậc một tiếng, nhấc chân đạp đổ.

Dùng món đồ chơi này ý muốn nhốt bé mèo con trong nhà.

Tâm tư của tên đàn ông chó này cũng thật dơ dáy.

Ô Nhạc Trừng bị Sở Lệ đặt lên trên giường, chiếc chăn lạnh lẽo bóng loáng thình lình mà dán lên da làm em theo bản năng mà co chân vào, trên người em là áo ngủ, vạt áo ngủ tơ tằm màu trắng chảy xuống đầu gối, lộ ra một mảnh da thịt trắng nõn.

Vòng eo mảnh khảnh bị một chiếc dây lưng màu hồng quấn quanh, em dùng khuỷu tay chống người, đôi mắt nâng lên, tròng mắt em lấp lánh trong vắt như một viên đá quý.

Sở Lệ quỳ ở cuối giường, nhìn mà sửng sốt.

Anh chỉ mới chú ý Ô Nhạc Trừng đang mặc cái gì, cũng chú ý trang trí trong căn phòng này xa hoa biết bao nhiêu.

Em bị một tấm màn màu vàng vây quanh, áp ngủ ngây ngô mà hơi tuột xuống, vibe bé ngoan xinh yêu chuyển thành mùi thơm ngào ngạt quyến rũ.

Em ngồi ở chỗ đó trông như bé vợ mới cưới đang chờ người chồng đến yêu thương.

Sở Lệ duỗi tay vuốt áo ngủ của Ô Nhạc Trừng một chút, trên khuôn mặt tuấn tú lộ ra biểu cảm như đang suy nghĩ gì đó.

Thì ra còn có quần áo như vậy.

Anh chỉ chạm vào áo ngủ một chút, nhưng lại không cẩn thận mà làm áo ngủ vốn đang mở rộng càng thêm rộng ra.

Động tác của alpha dừng một chút, nhìn chằm chằm vào làn da em, ánh mắt lập tức tối sầm lại.

Ô Nhạc Trừng cúi đầu nhìn, ngón tay mảnh dẻ túm lấy vạt áo, thuần thục mà sửa sang lại.

"Ôn Thuật chỉ cho em mặc mấy đồ như vậy sao?" Sở Lệ sát lại gần Ô Nhạc Trừng, lòng bàn tay nóng bỏng đặt trên eo em, yết hầu lên xuống, nhưng trên mặt anh lại là biểu cảm đứng đắn, "Đàn ông lớn tuổi không ổn lắm nhỉ, không đáng tin cậy chút nào."

Rõ ràng là anh cũng thèm không chịu được, nhưng giọng anh lại rất là khinh thường, "Anh lại không như vậy."

"Anh thấy tốt hơn là nên kiếm bạn trai gần tuổi."

Lúc Sở Lệ không ngủ được, anh vẫn luôn suy nghĩ, anh bắt nạt thiếu niên thật sự là rất đáng đánh, cũng khó trách mỗi lần Ô Nhạc Trừng thấy anh là em lại muốn trốn tránh.

Trong sách nói alpha theo đuổi bạn đời cần phải đeo lên một chiếc mặt nạ phù hợp, cũng không thể dùng thủ đoạn mạnh bạo, chỉ có giống đực phong độ nhẹ nhàng mới có thể có được sự ưu ái đến từ người trong lòng.

Bảo sao mà một tên giả tạo như Giang Duật Ngôn cũng có thể hôn môi bé yêu.

Sở Lệ nhìn chằm chằm vào môi Ô Nhạc Trừng, ngoài miệng lại giả trân mà nói, "Tuổi của chúng ta cũng rất phù hợp, đương nhiên là anh cũng không có ý bắt em một hai phải chọn anh làm bạn trai."

"Chỉ là thuận miệng nói ra thôi."

"Nhưng em cũng có thể suy nghĩ một chút."

Anh lẩm nhẩm lầm nhầm, Ô Nhạc Trừng nghe mà ngơ ngẩn, ngón tay của người đàn ông vẫn luôn nắm lấy dây lưng em, em xoay người bò sang hướng bên kia, áo ngủ tơ tằm dán sát cơ thể, khiến tất cả đường cong quyến rũ đều hiện ra trước mắt Sở Lệ.

Hô hấp của alpha cứng lại.

Ô Nhạc Trừng rời xa anh, em ngồi ở mép giường, bàn chân dẫm lên tấm thảm mềm mại, ngón chân em vô thức mà cuộn tròn vài cái, em quay đầu nhìn Sở Lệ, chớp mắt, "Anh ơi, anh vừa nói cái gì vậy ạ?"

Ánh mắt em nhìn qua cực kì thuần khiết, giống hệt một thiên sứ ngây thơ, nhưng khóe môi hơi hơi cong làm em lại trông như nhóc ác ma đang cố ý đùa giỡn tình cảm của đàn ông.

Rất khó để phân biệt rằng liệu đây có phải là thủ đoạn của nhóc beta hay không.

Nhưng trái tim của Sở Lệ lại như bị thứ gì đó gãi ngứa.

Làm anh khó có thể chịu đựng.

Anh đứng dậy đuổi theo, nhìn thẳng vào đôi mắt của thiếu niên, không kiềm được mà nói trắng ra: "Anh muốn làm bạn trai của em, Ô Nhạc Trừng."

Ô Nhạc Trừng sửng sốt, sau đó lắc đầu, "Không được đâu anh ạ."

Mặt Sở Lệ tối sầm lại.

Ô Nhạc Trừng thấy anh như vậy, hoang mang rối loạn mà đứng dậy muốn chạy, alpha theo bản năng mà duỗi tay ra bắt em.

Diện tích của căn phòng rất lớn, nhưng alpha người cao chân dài, bắt Ô Nhạc Trừng giống như chó lớn hạ gục một bé mèo con, rất dễ dàng mà ngậm em về ổ.

Ô Nhạc Trừng bị anh đè ở đầu giường, nhiệt độ cơ thể của anh truyền qua lớp vải, nóng đến mức khiến em hoảng hốt, em xoay đầu, cực kì đáng thương mà nhìn Sở Lệ, "Anh có thể đừng đến gần em như vậy được không ạ?"

"Vậy để anh làm bạn trai em."

Nhóc quỷ vẫn lắc đầu, "Không được ạ."

Sở Lệ vùi mặt vào cổ Ô Nhạc Trừng, bá đạo mà ôm eo em không thả ra, anh mặt dày hơn Giang Diêm nhiều, bị từ chối vẫn chứng nào tật nấy.

Phong độ nhẹ nhàng cái chó gì chứ.

Không hôn môi bé yêu được, phong độ để làm cái gì cơ chứ.

Bọn họ dán sát nhau trên đầu giường, không một kẽ hở.

Sở Lệ vẫn còn dây dưa, chiếc điện thoại đặt trên tủ đầu giường đột nhiên vang lên tiếng chuông bén nhọn.

Ô Nhạc Trừng ngẩng đầu nhìn, nhỏ giọng nói: "Điện thoại của em đang kêu."

Sở Lệ cau mày, duỗi tay cầm lấy, thấy người gọi tới là ai, anh cau mày, lại cúi đầu vùi mặt vào cổ Ô Nhạc Trừng, anh hừ cười nói: "Ôn Thuật gọi cho em."

Anh ấn nghe cuộc gọi, sau đó nhét vào tay thiếu niên.

Ở trong căn phòng ngủ mà Ôn Thuật cố ý chuẩn bị cho thiếu niên, bọn họ thân mật mà dán sát gần nhau, dựa vào tính cách âm u của Ôn Thuật, có lẽ là đang ở chỗ nào đó nhìn trộm nơi này.

Mà tiếng chuông bén nhọn kia lại như lửa giận ghen tị của Ôn Thuật.

Không chỉ một mình anh là bất lực giận dữ vì môi bé yêu bị tên đàn ông khác hôn cho sưng lên.

Người đàn ông luôn bị sự đố kỵ bao trùm trái tim giờ đây lại đột nhiên thoải mái hơn, Sở Lệ gần bên tai Ô Nhạc Trừng, dùng giọng mũi cười nói: "Rất kích thích phải không, chúng ta giống như đang ngoại tình ấy, bé nhỉ."

Công ty nhà họ Ôn.

Trên bàn làm việc màu đen, mười mấy màn hình với các góc độ khác nhau đang trình chiếu hai bóng người đang thân mật gần gũi trong phòng ngủ.

Hình ảnh chất lượng rõ nét đến mức ngay cả cẳng chân đang run rẩy của thiếu niên cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.

Mặt Ôn Thuật tái nhợt, ánh mắt tối tăm vặn vẹo, bàn tay nắm chặt di động, lúc người bên kia ấn nghe, theo bản năng mà mềm giọng, "Ô Ô sao, buổi tối nay em chơi cái gì thế?"

Giọng thiếu niên rất mềm, cho nên một tiếng hít thở khác lại cực kì mà chói tai, "Anh quản gia cho em chơi lego ạ."

"Chơi một mình có mệt không? Anh gọi Thập Tam đến chơi với em nhé, được không?"

"Em không mệt ạ."

Trong màn hình theo dõi, alpha tự mình lẻn vào ôm Ô Nhạc Trừng ngồi trên đùi anh, đối phương làm ra chuyện vô liêm sỉ như vậy nhưng lại không hề khẩn trương hay bất an, ngón tay vuốt ve tóc mái trên trán nhóc beta, cố ý hấp dẫn sự chú ý của em.

Ôn Thuật thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng alpha nói nhỏ bên tai Ô Nhạc Trừng, "Bé cưng mau cúp máy đi."

Kẻ thứ ba suy đồi đạo đức còn đang phô trương khoe khoang, "Trò chuyện với tên đó chẳng thú vị chút nào."

Mắt Ôn Thuật dần đỏ lên, giọng anh lại càng thêm nhẹ nhàng, "Ô Ô, em phải nghe lời."

Nhóc beta vừa mới tỏ tình với anh, rõ ràng là yêu anh không kiềm được, vậy mà giờ em lại không ngăn được tên đàn ông khác quyến rũ.

Sao nhóc Bồ Tát của anh lại thiện lương như vậy cơ chứ.

Tất cả alpha có ý đồ quyến rũ bé vợ của anh trên thế giới này đều nên chết hết đi.

Anh trầm giọng nói: "Anh sẽ nhanh chóng về nhà."

Ô Nhạc Trừng còn chưa kịp trả lời Ôn Thuật, điện thoại đã bị Sở Lệ đoạt lấy cúp máy ném sang một bên.

"Đừng quan tâm đến anh ta."

Người đàn ông ôm Ô Nhạc Trừng đứng dậy, đi nhanh ra phía cửa, "Chúng ta rời khỏi đây đi."

Ô Nhạc Trừng giãy giụa một chút, khuôn mặt em nhăn lại, "Anh ơi, em không thể đi ạ."

Nhiệm vụ của em còn chưa hoàn thành mà.

Bước chân của Sở Lệ dừng lại, cúi đầu nhìn em, nhíu mày, "Tại sao không thể đi?"

Ô Nhạc Trừng suy nghĩ, em trả lời: "Em đang làm khách ở đây ạ."

"Vậy đến nhà anh làm khách."

Thiếu niên xoay người muốn rời khỏi lòng Sở Lệ, em nhỏ giọng từ chối, "Không đi ạ."

Sở Lệ không buông tay, còn cố ý hơi kéo Ô Nhạc Trừng lại như đang trêu em, lúc này ngoài cửa sổ ban công lại đột nhiên có tiếng vang.

Sở Lệ ngước mắt nhìn, một bó hoa tulip được ném vào từ cửa sổ, sau đó là bảy tám thiếu niên alpha cắn đĩa bay leo vào từ ban công.

Bọn họ lén lút, chỉ khi tới gần cửa kính mới dám ngẩng đầu nhìn vào trong, lại vừa lúc đối diện với đôi mắt hung ác của Sở Lệ.

Các thiếu niên sửng sốt, nhìn anh rồi lại nhìn Ô Nhạc Trừng đang bị anh ôm trong lòng, ánh mắt nhanh chóng thay đổi.

Ô Nhạc Trừng nghe thấy tiếng, em ôm cổ Sở Lệ rồi quay đầu, nhìn thấy mấy thiếu niên khiến em cũng có chút mê mang, nhưng ánh mắt em lại nhanh chóng dừng ở đĩa bay.

Em nhấp môi, chỉ vào đĩa bay, "Cái đó là của em."

Ngày mai em còn muốn chơi với chó lớn nữa.

Các alpha bị em chỉ vào, một đám đứng thẳng tắp, bọn họ làm mờ hình ảnh Sở Lệ cầm đĩa bay cho nhóc chủ mẫu, đôi mắt rất sáng, không ngừng tranh công với Ô Nhạc Trừng, "Đĩa bay bị chó cắn dơ rồi, bọn em mới rửa nó sạch sẽ."

Bọn họ cực kì ngoan ngoãn với Ô Nhạc Trừng, không còn bóng dáng hung ác như muốn cắn xé Sở Lệ như vừa rồi.

Sở Lệ cười lạnh một tiếng, thả Ô Nhạc Trừng xuống, cơ bắp trên cánh tay hiện lên, hận không thể trực tiếp ném mấy tên chó con này từ tầng 3 xuống.

Nhưng bước chân chỉ vừa nâng lên, cửa phòng đóng chặt lại bị mở ra, một chiếc ô tô đính đầy kim cương lao lực mà vụt qua thảm, chạy về phía Ô Nhạc Trừng.

Ô Nhạc Trừng cúi đầu nhìn, cẩn thân lui ra sau một chút, không cho nó đụng vào chân em.

Ngoài cửa có mấy bóng người đang thập thò.

Thập Tam thò đầu ra khỏi cửa, nhỏ giọng nói: "Anh dâu ơi, mấy cái đó đều tặng cho anh ạ."

Rõ ràng là một căn phòng trống trải, bởi vì khách không mời mà đến ngày càng nhiều mà dần trở nên hẹp hơn.

Sở Lệ không ngừng nhíu mày.

Nhà họ Ôn là nơi quỷ quái gì vậy chứ.