Tình Yêu Vị Bơ

Chương 2: Thí đại nhân




Editor: Yatloml.

CHƯƠNG 2: Thí đại nhân

Khóe miệng Lâm Hề Trì cứng lại, nàng im lặng vài giây, ngay cả quay đầu lại cũng không dám, ở trong lòng giao chiến một phen, không trả lời, bình tĩnh đem điện thoại để lại trong túi.

Như là tính đến cô sẽ làm bộ nhìn không tới.

Cùng lúc đó, cô nghe được phía sau có một nam sinh hô to: "Này! Hứa Phóng, cậu đi đâu?"

Đáp lại cậu ta là giọng nói trầm thấp lại lười biếng.

"Có chút việc."

Lâm Hề Trì cảm thấy phía sau mình truyền đến tiếng bước chân quen thuộc, từ xa đến gần hướng đến cô, còn mang thêm lạnh lẽo.

Chân cô có chút nhũn ra.

Lâm Hề Trì rối rắm không biết có nên đi qua đó hay không.

Cô sợ Hứa Phóng tìm cô tính sổ, nhưng cô cùng hắn đã nửa tháng không gặp. Lâm Hề Trì do dự, vẫn là lựa chọn dừng lại bước chân, nhỏ giọng nói: "Nếu không các cậu đi ăn đi......"

Ba người còn lại thấy cô đột nhiên thay đổi liền thấy nghi hoặc.

Nhiếp Duyệt chủ động hỏi: "Làm sao vậy?"

Lâm Hề Trì đơn giản giải thích một chút, mới vừa há miệng nói "Mình" thì âm thành như đòi mạng truyền đến mang ngữ khí vừa lười nhác vừa không kiên nhẫn.

"Còn không tới đây."

Lâm Hề Trì theo bản năng quay đầu lại.

Hứa Phóng đang đứng cách cô khoảng hai mét, một tay bỏ trong túi quần, nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới, một đôi mắt ngăm đen sáng ngời, như là trong nước đá cuội.

Thâm trầm đạm mạc, nhìn không ra cảm xúc.

Dáng vẻ này làm Lâm Hề Trì đem lời nói sắp sửa thốt lên một lần nữa nuốt trở vào, xám xịt nói: "Các cậu đi ăn đi, không cần chờ mình. Buổi tối về chúng ta nói tiếp."

Nói xong cô đi đến bên cạnh Hứa Phóng, những người còn lại ngơ ngác nhìn nhau.

Trên đường xe liên tục bóp còi, phố xá sầm uất người đến người đi. Ánh đèn neon trước cửa hàng dần sáng lên cùng hoàng hôn từ từ buông xuống đem thành phố mang một màu sắc sặc sỡ.

Lâm Hề Trì đi đến trước mặt anh, đứng yên, kinh ngạc nói: "Khéo thật, cậu cũng ở chỗ này."

Anh cười lạnh một tiếng, không tiếp lời.

"Tôi định cùng bạn cùng phòng đi ăn cá nướng." Lâm Hề Trì sờ sờ đầu, nhếch miệng cười, "Nếu gặp được cậu, chúng ta đi ăn đi ——"

Hứa Phóng quay đầu liền đi.

Lâm Hề Trì vội vàng đuổi kịp, hoàn toàn không đề cập tới sự tình vừa nãy, tiếp tục nói: "Cậu không ăn cơm sao? Có một nhà hàng hải sản mới mở cậu đã ăn chưa?"

Hứa Phóng không để ý cô.

Lâm Hề Trì bám riết không tha: "Nghe nói ăn rất ngon, cậu có muốn ăn thử không?"

Vẫn là không để ý.

Lâm Hề Trì không ngừng cố gắng: "Chỉ có điều là nó hơi mắc......"

Lúc này Hứa Phóng mới phản ứng, ngừng một chút, nghiêng đầu liếc nhìn: "Cậu mời?"

"......" Lâm Hề Trì không hé răng.

Hứa Phóng lông mi giật giật, nhìn cô từ trên xuống, khóe miệng không mặn không nhạt mà cong lên.

"Không có tiền đồ."

Kế tiếp một đoạn đường.

Lâm Hề Trì đi theo sau Hứa Phóng, ánh mắt nhìn theo bước chân anh, cũng không dám tùy ý mở miệng, vắt hết óc mà tự hỏi như thế nào làm để tên thượng đế này bớt giận.

Cô thầm nghĩ: Người này hôm nay sao đi chậm vậy, giống hệt con gái.

Cái này ý nghĩ mới thoáng hiện qua trong đầu, mắt cô chợt lóe lên, đột nhiên liền nghĩ tới đối sách, hưng phấn mà ngẩng đầu.

"Thí Thí!"

Vừa dứt lời, Lâm Hề Trì cảm giác giày mình vừa dẫm lên cái gì đó, nghi hoặc nhìn xuống, nhìn đến Hứa Phóng phía trước đang bước nhanh, sau đó đứng lại.

Lâm Hề Trì theo đó mà dừng bước, không thể hiểu được mà ngẩng đầu.

Vừa lúc chạm phải ánh mắt khó hiểu của Hứa Phóng.

Qua vài giây, anh giống như đang tức cười.

"Cậu dẫm lên người phía trước còn biết nhắc nhở một chút, cảm ơn."

"Không, tôi không nghĩ là dẫm cậu." Lâm Hề Trì mang bộ dáng oan uổng, vội vàng xua xua tay, bước nhanh vài bước sóng vai cũng anh, "Ý tôi là cảm thấy cậu hôm nay không giống mọi khi."

Hứa Phóng hừ một tiếng, mí mắt mệt mỏi mà gục xuống.

Hoàn toàn không có ý định trả lời cô.

Nhìn bộ dạng anh, Lâm Hề Trì đột nhiên nghĩ đến bọn họ lần cuối gặp nhau là lúc nhập học. Sau đó là huấn luyện quân sự dài nửa tháng. Trong khoảng thời gian này, hai người vẫn luôn liên lạc với nhau qua WeChat.

Ngày nhập học hôm đó, Lâm Hề Trì đến kí túc xá sớm nhất, cho nên ba người còn lại không thấy Hứa Phóng đưa cô đến kí túc xá.

Lâm Hề Trì bắt đầu nhớ lại hình dáng Hứa Phóng lúc đó.

Thân mang áo sơ mi trắng, một cái khuy áo cởi ra lộ xương quai xanh tinh xảo. Làn da trắng như chưa từng phơi nắng, toàn thân tản ra hơi thở sạch sẽ mang vẻ kiêu ngạo. Anh híp híp đôi mắt, giống như đại gia ngồi trên ghế, lười biếng mà nhìn cô sắp xếp đồ đạc xong sau đó mới rời đi.

Mà hôm nay, bởi vì mới qua đợt huấn luyện quân sự, làn da anh có phần đen hơn trước, ánh mắt cũng trong trẻo không ít. Không như trước kia cho người ta cảm giác bệnh tật.

Vì muốn dỗ Hứa Phóng, làm anh cam tâm tình nguyện mà mời cô ăn cơm, Lâm Hề Trì làm bộ ngốc nghếch: "Cậu ngày càng trở nên rất có khí chất."

Không đợi cô nói tiếp theo câu, bên tai truyền đến tiếng của người phục vụ: "Kính chào quý khách."

Hứa Phóng đi vào.

Lâm Hề Trì bị thân hình Hứa Phóng che khuất tầm mắt, không chú ý tới bên cạnh. Cô ngẩng đầu nhìn bảng hiệu quán liền sửng sốt tại chỗ.

Là quán hải sản lúc nãy cô nhắc đến.

Cô lập tức theo đi lên, lúng ta lúng túng nói: "Thí Thí sao đột nhiên cậu tốt như vậy."

Hứa Phóng nhẹ nhàng bâng quơ mà liếc cô một cái.

"Còn nói tôi như vậy, cậu có thể không cần ăn."

Lâm Hề Trì vốn định lại tiếp tục như vậy mà gọi anh, nghe được lời này đành phải kiềm chế chút.

"Huấn luyện quân sự xong cậu lại trở nên khác trước." Cô cảm thấy thực thần kỳ, đi theo anh mà lẩm bẩm, "Không chỉ có làm cậu trở nên hào phóng, còn làm cậu trở nên có khí chất......"

Người phục vụ chỉ vào vị trí bên cạnh cửa sổ, hỏi: "Quý khách muốn ngồi vị trí này không?"

Hứa Phóng đang muốn gật đầu.

Ngay sau đó Lâm Hề Trì tiếp tục nói: "Cậu trước kia vẻ ngoài giống hệt con gái, tôi hôm nay như vậy vừa thấy liền cảm thấy chỉ còn một chút là giống!"

"......"

Hứa Phóng bước chân dừng lại, khóe miệng cứng lại, chậm rãi quay đầu lại, bình tĩnh nhìn Lâm Hề Trì. Theo sau, hắn một tay đặt lên đỉnh đầu, không chút lưu tình đi về phía cửa quán.

Hứa Phóng nhìn về phía người phục vụ: "Xin lỗi, không ăn."

Lâm Hề Trì: "......"

Ra cửa hàng, Lâm Hề Trì rũ đầu, ảo não mà đá đá mấy hòn đá trên đất, nghĩ thầm: Sớm biết như vậy thì đợi hắn gọi đồ rồi thanh toán sau đó mới nói những lời đó.

Đi đi một đoạn, Lâm Hề Trì hỏi: "Này, bây giờ chúng ta ăn cái gì?"

Hứa Phóng nâng nâng cằm: "Phía trước có một quán lẩu cay Tứ Xuyên."

"Ồ." Lần này Lâm Hề Trì không dám nhiều lời, ngoan ngoãn mà đi theo bên cạnh anh.

Vào cửa hàng, hai người tìm vị trí ngồi xuống.

Lâm Hề Trì lấy chiếc đũa dùng một lần từ trong túi nilong, thuận miệng hỏi: "Cậu đột nhiên bỏ đám bạn của cậu đi ăn cùng tôi trở về có bị đánh chết không?"

"Không dễ dàng chết như vậy."

Lâm Hề Trì à một tiếng, khuôn mặt thể hiện sự thất vọng.

Nghe ngữ khí của cô, Hứa Phóng giương mắt, bình tĩnh nhìn cô.

Lâm Hề Trì lập tức đem lời nói trong miệng nuốt trở vào: "Đúng rồi, cậu không phải mở họp sao? Sao lại có cảm giác như cậu ra ngoài chơi."

Hứa Phóng nhìn thực đơn, không chút để ý trả lời: "Họp từ sớm rồi."

"Vậy thầy giáo có nói với các cậu có một vị học trưởng vì chơi game mà bỏ thi chưa?"

"Không biết."

Lâm Hề Trì muốn nói chút gì đó, lại sợ anh lần thứ hai trực tiếp rời đi, nghĩ nghĩ vẫn là chưa nói, sửa lời nói: "Làm gì để cậu không so đo sự việc lúc nãy với tôi."

"Chuyện gì."

"Thì..." Lâm Hề Trì chớp mắt, lắc lắc đầu, "Không có gì."

Quên là được.

Tuy rằng có chút không thể tưởng tượng, nhưng lại có cảm giác chiếm tiện nghi.

Hứa Phóng liếc cô một cái, vừa lúc nhìn thấy cô đang cúi đầu mà thoáng cười trộm. Khóe miệng của anh cong lên, khí định thần nhàn mà tiếp tục lật xem thực đơn.

(Khí định thần nhàn: dáng vẻ bình tĩnh, nhàn nhã)

Chờ Hứa Phóng đem xong thực đơn đưa cho phục vụ, Lâm Hề Trì cảm khái nói: "Về sau chúng ta thường xuyên ăn cơm chung đi."

Biết cô chính là muốn ăn cơm miễn phí Hứa Phóng trực tiếp cự tuyệt: "Không."

Tuy rằng biết anh sẽ cự tuyệt, nhưng anh cự tuyệt thẳng thừng như vậy làm Lâm Hề Trì đau lòng vô cùng, mở to hai mắt nhìn hỏi: "Tại sao? Tại sao? Tại sao!"

Âm điệu tiếng trước so với tiếng sau càng lúc càng tăng, giống hệt âm thanh gào thét của ca sĩ trên sân khấu.

"......"

"Cậu mời đi!"

Hứa Phóng hừ một tiếng, rốt cuộc không kiên nhẫn nói: "Mời cái rắm."

Lâm Hề Trì đương nhiên nói: "Tôi chính là muốn hẹn cái rắm."

"......" Hứa Phóng nâng mắt, ánh mắt hết sức khó chịu. Trầm mặc vài giây sau, anh đưa tay phải đến trước mặt cô.

"Đem di động tới đây."

Lâm Hề Trì do dự nhìn anh: "Cậu muốn làm gì."

Nhưng giằng co trong chốc lát, cô vẫn đưa điện thoại cho anh.

Hứa Phóng nhẹ nhàng mà ấn mật khẩu mở khóa, mở ra WeChat, nhanh chóng giật giật ngón tay, sau đó bày ra vẻ mặt khó chịu mà trả điện thoại cho cô.

Không biết anh làm cái gì, sau khi lấy lại di động, Lâm Hề Trì mở ra nhìn mắt, lập tức liền phát hiện anh đổi ghi chú từ "Thí Thí" thành "Hứa Phóng".

Lâm Hề Trì nhăn mặt, muốn đem ghi chú trở lại như cũ.

Chú ý tới động tác của cô, Hứa Phóng đoán được ý nghĩ này, lạnh lùng lên tiếng.

"Cậu dám sửa lại thử xem."

Lời này làm động tác của Lâm Hề Trì tạm dừng, nhưng vẫn là không có ý muốn sửa lại ghi chú, cô vỗ vỗ ngực, bộ dáng chính trực: "Niệm tình hôm nay cậu mời cơm tôi, tôi sẽ không lấy oán trả ơn, sẽ sửa cho cậu một cái ghi chú thật dễ nghe."

Hứa Phóng hít một hơi thật sâu, mặc kệ cô.

Lâm Hề Trì cong môi, đem ghi chú sửa lại, vô cùng hài lòng mà nhìn vài cái.

—— "Thí đại nhân".

Sau đó cô ngẩng đầu lên, cười hì hì hỏi: "Cậu muốn xem không?"

"......"

"Không xem?"

"......"

"Xem nè."

Hứa Phóng bị cô làm phiền chịu không được nói: "Còn ăn không lo ăn cơm."

"......"

Lâm Hề Trì à một tiếng, không dám tiếp tục quậy, đem điện thoại để qua một bên. Thấy đồ ăn nửa ngày cũng chưa đưa lên, cô một tay nâng quai hàm, dùng mũi giày chạm chạm vào giày của anh.

"Chúng ta đều lâu như vậy không gặp, nói chuyện phiếm một chút."

Nghe được lời này, Hứa Phóng ngồi thẳng lưng, mở khóa điện thoại, coi cô như không khí. Trên mặt mang ý tứ rõ ràng là "Tránh xa tôi một chút".

Phản ứng này làm người khác vô cùng khó chịu.

Lâm Hề Trì nhẫn nhịn, đề nghị nói: "Nếu không chúng ta đánh cược đi, cùng trường giống nhau đánh cược một tháng sinh hoạt phí."

Đem tiền của Hứa Phóng thắng hết, sau đó làm anh khóc lóc tới tìm cô đòi lại tiền, đem anh hung hăng mà đạp lên lòng bàn chân, làm anh nếm trải mùi vị khó chịu của cô lúc này.

Hứa Phóng cười giễu cợt: "Sinh hoạt phí của cậu?"

Lâm Hề Trì bị ngữ khí của anh làm nghẹn hắn, đề giọng nói: "Mới đầu tháng! Tôi hiện tại cũng là có 3000!"

"3000?" Hứa Phóng nhíu mày, như là đang trầm tư suy nghĩ, không lâu sau liền nói, "Tôi đi xem số lẻ của tôi là bao nhiêu."

Lâm Hề Trì khẽ cắn môi, xem nhẹ lời anh nói, thẳng vào chủ đề.

"Tôi cùng cậu vật tay, thế nào?"

Nếu như vậy còn sẽ thua, cô thật sự chịu phục.

Bất quá Hứa Phóng hẳn là sẽ không đồng ý......

Lời này vừa ra, Hứa Phóng mặt mày nâng lên, đuôi mắt hơi hơi giơ lên, khóe miệng nhếch nhẹ, làm như tới vài phần hứng thú. Anh ngồi thẳng lên, cười khẽ, nói chuyện cố tình kéo dài.

"Được."

Lâm Hề Trì còn không có thời gian kịp mừng thầm, liền nghe được anh nói tiếp.

"Lại có kẻ ngốc muốn đưa tiền cho tôi."