Tình Yêu Và Hận Thù

Chương 105: Buông Bỏ Quá Khứ




Chu Đình Nam ngẩng đầu lên nói với cô: "Em đi thay đồ đi, anh đưa em đi ăn tối."

“Ồ.” Cô ngoan ngoãn trả lời và bước vào phòng thay đồ.

Khi cô đi ra, Chu Đình Nam đang nói chuyện với Lục Tuấn Minh.

Thấy cô đi ra, Lục Tuấn Minh cười nói: “Em dâu, hôm nay chán quá, cùng nhau đi chơi cho náo nhiệt đi?”

Cô lặng lẽ đứng bên cạnh Chu Đình Nam rồi ngước nhìn anh.

“Đi đi, đã lâu không gặp nhau, mọi người cùng nhau chơi cho vui vẻ.” anh nhìn cô nhẹ giọng nói.

“Ừm.” Cô vẫn ngoan ngoãn đáp lại.

Chu Đình Nam nhìn Lục Tuấn Minh, cậu ta nở một nụ cười rồi gật đầu với anh.

Vừa lên xe họ đã phóng với tốc độ nhanh chóng chẳng mấy chốc, cô đã được anh đưa đến một sân bay tư nhân ở ngoại ô, nơi đã có nhiều người ở đó.

Thấy ba người đến, mọi người đang đứng đó cùng nhau vây quanh: “Anh Nam tới rồi.”

"Anh Nam, đây là vợ của anh à, khó trách dạo này chẳng bao giờ gặp được anh ha ha."

"Anh Nam, đây là lần đầu tiên anh mang chị dâu tới đây, anh có muốn cho chị ấy mở rộng tầm mắt không, ha ha."

Một vài người lớn tiếng đùa giỡn với hai người, hiển nhiên là bọn họ có quan hệ rất thân thiết.

Chu Đình Nam ôm eo cô rồi nói: “ Bà xã, đây đều là anh em của anh, em không cần phải kiêng nể gì đâu."

Đỗ Thanh Vy mỉm cười gật đầu. Những người đó cũng nở nụ cười thân thiện với cô.

Chu Đình Nam đưa cô lên máy bay, mấy người Lục Tuấn Minh cũng cùng nhau lên.

Sau khi cất cánh máy bay gầm rú trên bầu trời. Cô nhìn họ lấy ra những chiếc túi nhỏ và đeo lên lưng, cô không khỏi tò mò nhìn họ.

Chu Đình Nam cũng mang theo một chiếc túi nhỏ, và sau đó anh cũng đeo một chiếc túi nhỏ lên người cô.

"Tại sao không hỏi anh cái gì?" anh nói.



“Cái này để làm gì?” Cuối cùng cô không nhịn được tò mò hỏi anh.

“Nhảy dù.” Anh bình tĩnh nói.

“Hả?” Cô lập tức căng thẳng, “Em, em không dám.”

“Không sao, anh đưa em đi.” Anh dùng dây buộc cô lại với mình, sau đó anh ôm chặt lấy eo cô.

"Vợ à, nhớ kỹ, cả đời này em sẽ bị anh trói buộc, em không cần phải chạy trốn, anh sẽ không buông tay em cho dù có lên trời xuống đất." Sự chân thành hiện lên trên đôi mắt của anh như có một ngọn lửa nóng bỏng đang cháy rực.Đỗ Thanh Vy bị rung động bởi hình ảnh này

Cửa mở ra, mấy người của anh đứng dậy, vỗ vai Chu Đình Nam rồi nhảy ra ngoài, cô sợ tới mức hét lên một tiếng "aa"rồi che mắt lại.

Lục Tuấn Minh đi tới, cười nói với cô: “ Em dâu, anh chưa từng thấy tiểu tử này nghiêm túc như vậy, nhóc này đối với em là thật lòng, bỏ lỡ sẽ hối hận đấy.” Nói xong cậu nhảy ra ngoài.

Chu Đình Nam kéo cô đứng dậy. Đỗ Thanh Vy sợ hãi, túm chặt quần áo anh: “Không, đừng, em sợ…chết thế này thảm lắm”

" Đi với anh không chết được đâu… nếu chết coi như hai ta tận số vậy…” Nói xong anh còn cười cười.

Chu Đình Nam lại nói tiếp, “Thanh Vy hôm nay anh đưa em đến đây vì anh sợ em sẽ mãi mắc kẹt trong tấm lưới do chính mình giăng ra mà không có cách nào thoát ra được. Nhìn thấy em đau đớn, anh cũng đau lòng. Thanh Vy, em phải biết rằng anh là chỗ dựa của em trong cuộc đời này, hãy buông bỏ những gánh nặng của em đi, hãy buông bỏ tất cả những điều không vui trong quá khứ đi. Anh muốn nhìn thấy vợ mình có thể nói cười vui vẻ, có thể náo với anh. Hãy bỏ qua tất cả đi.”

Anh hét lên rồi ôm theo cô nhảy xuống khỏi chiếc trực thăng đang quay vù vù.

"Aaa..." Cô sợ hãi kêu lên, đột nhiên bị anh chặn miệng, anh ôm chặt lấy cô, hôn cô một cách mãnh liệt, gió rít bên tai, sức gió mạnh đến mức cô cảm thấy như dao đâm vào mình. Da thịt cô đau đớn, cô có thể cảm nhận được cơ thể hai người đang rơi rất nhanh trong không trung, trái tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Lúc này, sắc mặt cô tái nhợt, toàn thân cứng đờ, cảm giác chết chóc lập tức bao trùm lấy ý thức của cô. Đỗ Thanh Vy không còn nghĩ ngợi gì nữa, chỉ ôm chặt lấy anh, hai mắt mở to kinh hãi.

Chu Đình Nam cảm giác được sự sợ hãi mà của cô, anh vươn tay kéo túi sau lưng mình, chiếc dù bật ra ngay lập tức làm chậm lại tốc độ rơi xuống của cô.

Nụ hôn của anh cũng trở nên dịu dàng, trong nụ hôn dịu dàng của anh, cô dần bình tĩnh lại, anh buông đôi môi cô ra, nở một nụ cười ấm áp.

Gió nhẹ nâng đỡ thân thể hai người, mây nhẹ nhàng trôi tạo nên một khung cảnh nên thơ, cô ôm chặt lấy eo của Chu Đình Nam, nhìn anh chăm chú, giờ phút này trong mắt cô chỉ có anh và anh cũng vậy.

Đỗ Thanh Vy không nhịn được mà mắt ươn ướt không phải vì sức gió quá mạnh mà chảy nước mắt mà là vì anh. Cô muốn cảm ơn người này, cảm ơn người này luôn nâng niu cô trong lòng bàn tay, tìm mọi cách giúp cô thoát khỏi sự trói buộc khủng khiếp đó. Cô muốn yêu anh yêu anh thật nhiều để có thể bù đắp những tháng ngày tăm tối của anh.

Sau khi hạ cánh an toàn cô nhẹ nhàng gọi một tiếng,"Chồng..."



Mắt anh ngay lập tức đỏ lên "vợ ơi..." anh gọi sau đó nhìn lên chiếc đồng hồ đang đeo trên tay mình xúc động nói. "Em có biết bao nhiêu giờ rồi em không gọi anh là chồng không? 520 giờ 13 phút 14 giây em không gọi anh là chồng rồi đấy."

Đỗ Thanh Vy:“...”

Đột nhiên cảm thấy bàn tay của mình bị ướt cô lập tức ngẩng đầu lên nhìn anh, nhưng anh đã quay ngoắt đi.

“ Chu Đình Nam anh khóc hả?”

“ Không."

“ Vậy giọt nước này ở đâu ra."

Anh vẫn cố chấp cãi, tay vội vàng đưa lên lau đi những giọt nước mắt chuẩn bị rơi xuống. Mất mặt chết đi được!

Đỗ Thanh Vy bám vào tay anh, anh quay bên này rồi bên kia khiến cô không thể nhìn được.

Cảm thấy mắt mình đã khô anh mới quay người lại với cô, “ Đâu có đâu, anh không có khóc, đó là nước mưa.”

Cô đột nhiên nổi hứng muốn trêu trọc anh, “Chồng à, nước mắt còn dính trên má anh kìa ha ha.”

Nhanh như chớp anh đưa bàn tay lên lau mặt,“Đâu có.”

“ Thì đâu có đâu, anh đúng là có tật giật mình."

Chu Đình Nam:“-.-”

Lúc này Lục Tuấn Minh mới chạy sang vừa thở hổn hển, “Trời ơi, sao bây giờ mới xuống, làm tôi sợ chết mất.”

Mấy người thấy cảnh Chu Đình Nam ôm Đỗ Thanh Vy không nhịn được trêu chọc: “Anh Nam lá gan của anh to quá, vợ anh chưa có kinh nghiệm xử lý gì, anh còn dám ôm chị ấy nhảy ra ngoài.”

"Không thành công thì cũng thành nhân, nếu cứ để cô ấy cả đời như vậy thì tôi thà chết cùng cô ấy còn hơn." Anh dịu dàng nhìn cô sau đó cười đắc ý.

"Ha ha, nằm mơ cũng không nghĩ Anh Nam sẽ có ngày hôm nay."

"Ha ha, anh Nam đúng là vì chị dâu có thể làm được tất cả."

Cô ngượng ngùng vùi mình vào trong lòng của anh, nghe bọn họ nói chuyện hết sức vui vẻ.Sau khi sợ hãi tột độ, cô thực sự cảm thấy như được tái sinh, tâm trạng thoải mái lạ thường, trên đường đi, Chu Đình Nam luôn một tay lái xe, một tay nắm chặt lấy tay cô.