Tình Yêu Trước Mắt Nhưng Nhận Ra Muộn Màng

Chương 19




Đã qua mấy ngày sức khoẻ cũng trở về trạng thái tốt hơn. Lâm Hữu mới dậy đã vươn vãi khởi động

" Một hai một hai..."

Hít thở không khí của ngày mới không thể không thốt lên câu cảm thán

" Hôm nay trời đẹp thật đấy !"

Cậu với tay lấy điện thoại, mắt nhìn chăm chú vào lịch biểu đã sắp xếp trong lòng liền buồn chán mà thở dài

" Haizzz... Lại sắp đến mùa hè rồi, nghĩ đến thôi lại cảm thấy ám ánh, da gà nổi hết cả lên"

Nguyên do của việc này chắc hẳn là vì vào năm cậu còn nhỏ, khi đó thời tiết nóng oi ả mặc dù trong nhà của thiếu gia nhỏ có điều hoà nhưng Lâm Hữu lại không thích chơi trong nhà mà muốn ra ngoài chạy nhảy, hoạt động ngoài trời

Thân hình bé lon ton liền không chần chừ mà chạy ngay vào phòng kéo thiếu gia nhỏ đang ngủ dậy nói với giọng hớn hở

" Chúng ta ra ngoài chơi đi, ở trong nhà ngột ngạt lắm"

Cậu chủ nhỏ dụi dụi mắt mồm thì ngáp ngơi , khuyên ngăn :

" Thôi cậu đừng ra ngoài kia chơi, nắng với nóng lắm, ở trong nhà có điều hoà mát như này không phải tốt hơn sao"

Lâm Hữu thấy không được liền ôm tay cậu chủ nhỏ lắc lắc mồm không ngừng năn nỉ

" Đi mà, cậu đi ra chơi với tớ đi. Tớ chơi một mình buồn lắm"

Đôi mắt long lanh đến tan chảy kia lại thành công thuyết phục cậu chủ nhỏ.

Bước chân xuống giường vừa đi vừa dụi mắt thấy mà thương nhưng không nỡ từ chối đôi mắt long lanh động lòng người kia được

Mở cửa ra, những tia nắng chói chang liền chiếu vào đôi mắt cậu chủ nhỏ làm cậu phải díu mắt lại. Lâm Hữu nhìn dáng vẻ nhắm mắt vất vả ấy không nhịn được mà cười phớ lên



" Nhìn cậu hay thật đấy hi hi... Nào lắm lấy tay tớ đi, tớ dắt cậu đi "

Lâu lắm rồi không được nắm tay khiến cậu chủ nhỏ phấn khích nắm lấy liền. Trong lòng lúc này cảm thấy việc đi ra ngoài trời lúc như thế này cũng ổn, cũng xứng đáng mà lại vui

Đi một lúc từ đầu sân nhà cho đến cuối sân nhà mới đến điểm đến.

Cậu chủ nhỏ nhìn qua nhìn lại ngơ ngác hỏi

" Ở đây đâu có gì đâu"

" Có mà, cậu nhìn xem ở đây có một cái cây mình có thể trèo lên trên đấy chơi mà"

Cậu chủ nhỏ dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Lâm Hữu xong chưa đủ mà còn đặt thêm tay lên trán cậu xem có nóng không

" Đúng là có hơi nóng"

" Sao cậu lại đặt tay lên trán tớ vậy, tớ bình thường mà"

" Hằng ngày cậu trầm ngâm, ngoan ngoãn không thích chơi những trò nghịch ngợm này mà"

Lâm Hữu cười cười

" Tớ cũng không biết nữa, tự nhiên cảm thấy đu cây cũng vui"

Mắt cậu chủ nhỏ nheo lại khó hiểu nhưng vẫn phải chấp nhận hùa theo sự khó hiểu này

Khởi đầu bằng màn leo cây của Lâm Hữu, cậu leo rất nhanh mới một tí đã leo đến thân cây to ngồi trên đấy nói vọng xuống

" Hạ Thiên cậu cũng mau lên đây đi, trên này mát lắm đó"

Cậu chủ nhỏ liền tỏ rõ nét lo lắng ra ngoài mặt

" Nhưng tớ không biết trèo cây"



" Dễ mà, cậu chỉ cần bám chặt vào cây tìm những chỗ hở hở hay có cành nhỏ để bám vào dùng lực rồi leo lên là được mà"

Đứng suy nghĩ một hồi cậu chủ nhỏ quyết định không lên nữa, nhỡ đâu lên rồi ngã xuống lại có chuyện không hay. Nên quyết định tốt nhất vẫn là ở dưới nhìn Lâm Hữu chơi, còn cậu chủ nhỏ sẽ ở dưới gián sát tình hình của người ở trên cây

Người trên cây thì trèo qua trèo lại, người ở dưới thì ngồi gốc cây chơi đồ chơi. Bên năng động bên trầm tính

Chơi chán một hồi lâu Lâm Hữu bắt đầu thấm mệt, không ngần ngại mà nằm xõng soài ở cành cây mà không để ý dưới cành cây ấy có một tổ ong đang bay ra bay vào rất nhộn nhịp

Khi nằm cái tay của cậu cũng không để yên một tí nào cứ đảo qua đảo lại và kết quả là tay phải đã đập chúng tổ ong

Lúc ấy hàng chục con ong bay ra ngắm vào cậu nhóc bé nhỏ đang hoảng hốt trợn tròn mắt lên nhìn nguy hiển đang đến gần

Chưa kịp phản ứng gù cho đến khi một con ong đốt vào tay mới bắt đầu tỉnh ra hét to

" A a a ong đôt đau quá"

Tiếng kêu của cậu đã làm cậu chủ nhỏ bên dưới giật mình nhìn lên.

Bầy ong cũng bắt đầu tấn công xuống. Cậu chủ nhỏ định chạy nhưng thấy Lâm Hữu đang trèo xuống sợ cậu ngã thế nên lại cố gắng chịu đau cho mấy chú ong đốt vài ba phát

Đến lúc Lâm Hữu trèo xuống cây thành công rồi hai người mới bắt đầu chạy thục mạng vào trong nhà, đến phòng rồi đóng cửa kín mít

Lâm Hữu khóc oà lên vì đau, Hạ Thiên liền lau đi những giọt nước mắt đang lăn dài trên má, nhẹ nhàng mà dỗ dành

" Cậu đừng khóc nữa, đợi tí tớ rút kim con ong chích ra cho cậu rồi cậu lại khoẻ thôi"

Lâm Hữu vẫn chưa ngừng khóc

" Đau hu hu"

Cậu chủ nhỏ chưa dỗ ai khóc bao giờ, nên trong trường hợp này liền câm như hến không biết nói gì để Lâm Hữu ngừng khóc nữa