Người đứng trước mặt cậu bây giờ có kĩ thuật nấu ăn thật là điêu luyện, món nào cũng biết làm, hoàn hảo đến từng chi tiết
Thảo nào người nào gặp Hạ Thiên cũng vướng phải lưới tình, kể cả cậu cũng không thể thoát được lưới tình oan trái ấy
Mải suy nghĩ quá không để ý đến món ăn đã được làm xong từ khi nào, hỗ trợ Hạ Thiên bê đồ ăn ra bàn cậu ngồi ngồi xuống ghế đối diện người kia đang gắp thức ăn vào bát
" Cậu không lấy bát của mình sao"
" Không, tôi ăn rồi cậu cứ ăn đi đừng để ý "
Lâm Hữu nói vậy rồi nên người đối diện cũng thoải mái ăn không để ý gì nhiều cho lắm
Được ngồi đối diện nhìn người mình thích ăn thật là thích, ước gì mai sau sẽ luôn được ở bên cạnh nhau như thế này
Ngón tay chuyển động trên mặt bàn gõ cộc cộc nhiều lần xong lại tiếp tục lấy ngón tay trỏ vẽ hình tròn, vẽ đi vẽ lại trên bàn ăn. Hành động lặp đi lặp lại nhiều lần ấy đã thu hút thành công sự chú của người đang ăn đối diện
Ngước lên nhìn Lâm Hữu với ánh mắt khó hiểu, Hạ Thiên nghi hoặc " Lâm Hữu, cậu làm sao vậy"
Lờu nói khiến cậu đang chìm trong trí tưởng tượng phong phú liền quay trở về hiện tại
Đối diện với câu hỏi nghi hoặc kia cậu vừa trở về thực tế đang ngồi trên bàn ăn chứ không phải ở biển lớn của tình yêu nên không biết phải trả lời ra sao mà chỉ cười ngốc coi như đã trả lời
Tuy Hạ Thiên cảm thấy rất ghét những người hỏi mà không đưa ra câu trả lời, nhưng Lâm Hữu lại có nụ cười toả nắng đến như vậy nên thôi không suy xét mà bỏ qua tạm chấp nhận câu trả lời bằng nụ cười kia
Nhớ về hồi còn nhỏ Lâm Hữu cũng rất hay ngồi phía trước ghế đối diện với Hạ Thiên để được nhìn thấy cậu ăn. Lúc đó chưa thân nên cảm thấy cực kì chán ghét đứa trẻ mè nheo đó. Tuy vậy tiếp xúc, gắn bó nhiều cũng thành quen bây giờ Lâm Hữu thích nhìn bao nhiêu cũng được có lúc không thấy cậu đâu trong lòng Hạ Thiên còn xuất hiện cảm giác trống vắng, thiếu thốn
Với lại Lâm Hữu như tiểu sao sáng trên bầu trời là ngoại lệ của Hạ Thiên nên vậy mới được ngắm nhìn thiếu gia trong khi đang ăn mà thôi. Còn đối với người khác điều ấy sẽ không bao giờ xảy ra, vì những người khác khi nhìn chằm chằm trong lúc cậu đang ăn sẽ lập tức nhận lại ánh mắt và lời nói không mấy thân thiện từ cậu thiếu gia này
Đợi Hạ Thiên ăn gần xong Lâm Hữu mới bắt đầu nói chuyện để bớt chán
" Dạo cậu đi học có được nhiều bạn gái hay bạn trai theo đuổi như trước không"
" Không"
Câu trả lời ngắn gọn mà xúc tích đến từ phía Hạ Thiên làm cho cậu có chút vui vẻ trong lòng, lại tiếp tục hỏi dò thêm mấy câu về những người con trai tán cậu xem phản ứng đối với những người đồng giới tính của Hạ Thiên đã thay đổi chút nào hay chưa
" Vậy... Cậu cảm thấy như thế nào về những người con trai theo đuổi cậu"
" Nhạt nhẽo"
Lần này nhiều hơn câu trả lời đầu tiên một từ, nhưng đây không phải câu trả lời mà Lâm Hữu muốn, cậu bây giờ đang muốn Hạ Thiên chia sẻ cảm nhận về những người đồng tính chứ không phải đơn thuần là câu trả lời ngắn gọn như này
" Cậu có thể trả lời nhiều hơn được không như là cậu cảm thấy thế nào khi có người đồng giới tính thích mình, cảm thấy bình thường hay là bất bình thường "
Hạ Thiên vừa dọn bát vừa trả lời " Cảm thấy bất bình thường, làm sao tôi lại đi thích con trai được "
Nhận được câu trả lời giống y hệt mấy lần trước, cậu nhận ra rằng dù thời gian có trôi qua bao lâu đi chăng nữa cũng không thể làm suy nghĩ của Hạ Thiên lung lay, thậm chí còn cảm thấy ác cảm
Nếu vậy thì phải làm sao đây, nếu Hạ Thiên cứ như vậy thì chắc chắn một ngày nào đó khi cậu ta phát hiện ra tình cảm của cậu sẽ hắt hủi nó không thương tiếc và cả hai sẽ không thể quay về tình bạn như trước được
" Cậu lại đần mặt ra nữa rồi" Hạ Thiên véo mũi Lâm Hữu
Cậu bị đau điếng mà kêu lên " Ui da, sao cậu lại véo tôi"
" Tại cậu cứ đần mặt ra, đây là lần thứ hai rồi đấy"
Quả thật từ nãy đến giờ Lâm Hữu toàn đần mặt ra mà nghĩ vợi linh tinh, tuy vậy Hạ Thiên cũng đâu thể nào mà véo đau vậy cơ chứ
Xoa xoa mũi Lâm Hữu bĩu môi đứng dậy hộ Hạ Thiên dọn dẹp, rửa bát
Hai người đứng cùng một bồn rửa, người tráng người rửa
Lâm Hữu hỏi đến tương lai" Vậy mai kia cậu sẽ cưới vợ sao"
" Tôi không chắc, cũng chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ cưới vợ"
" Cậu là con một mà, không kết hôn sẽ không sao chứ"
" Cậu yên tâm đi, tôi sẽ nuôi béo cậu đến già"
Lâm Hữu đỏ mặt đập tay vào vai Hạ Thiên
" Ý tôi không phải vậy mà"
" Ý cậu là vậy mà"
" Nếu nói như vậy thật giống mai kia cậu sẽ cưới tôi"
" Ha ha không có chuyện đó đâu"
" Tại sao cậu vừa gieo hi vọng lại dập tắt nó nhanh vậy"
Hạ Thiên cười lớn
" Vậy cậu có muốn đi cùng tôi đến cuối đời với tư cách là bạn thân nhất không"
Bạn thân nhất sao, Lâm Hữu nghĩ đến thôi đã hiện dấu cười trừ trên môi rồi
" Thôi bỏ đi, đừng nói chuyện này nữa"